Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Lưu Tiến mà cũng cảm thấy không nằm ngoài ý muốn, hắn chỉ cho rằng quan hệ của Quách Tuyết Phương lợi hại, nàng tất nhiên biết rõ nên xử lý tình huống như thế nào.
Tiêu Nhật Sinh là người già lão, hắn không thấy ván cờ được xếp đặt ở Thanh Giang trong vài tháng vừa qua, vì vậy ông trời đã chú định hắn vuốt mông ngựa nhưng vỗ trúng đùi ngựa.
Quách Chu Quần từ thủ đô quay về, tuy cũng được gán công sức giống như Nghê Quảng Vũ lần trước nhưn đây chỉ là vẻ bề ngoài, thực tế thì chính đàn Thanh Giang đều biết rất rõ. Nhưng quan trọng là thời điểm bây giờ quá nhạy cảm, vua lại bái thổ phỉ, Quách gia đã rút lui, ấn tượng của mọi người với Quách gia là rất xấu, vì vậy Tiêu Nhật Sinh đề cử Quách Chu Quần tiến vào ban ngành thường ủy không thể nào phục chúng. Trương Thanh Vân thậm chí cũng lười đi xử lý vấn đề này, hắn gọi điện cho Quách Tuyết Phương sẽ thuận tiện nhiều hơn. Quả nhiên sau khi gọi điện cho Quách Tuyết Phương thì ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của Lưu Tiến.
Trước kia khi Trương Thanh Vân còn ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì quan hệ giữa hắn và Lưu Tiến luôn đập đầu ngáng chân, cơ bản cũng không thể sống khá giả. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã giao quyền cho cấp dưới, Lưu Tiến giống như biến thành một người khác, có thêm vài phần kính trọng với Trương Thanh Vân, chiếu cố cho hắn khắp nơi. Thái độ của Lưu Tiến với Trương Thanh Vân cũng không giống như những gì đối đãi với đám cán bộ thành phố khác.
Nhưng lần này Lưu Tiến mở miệng thì giọng điệu đã không tốt, hắn nói:
- Thanh Vân, cậu cũng là cán bộ phòng tổ chức chúng tôi xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng bây giờ tôi thấy cậu ngày càng khách khí thì phải.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nói:
- Trưởng phòng, sao có thể nói như vậy được? Trước nay tôi vẫn xem phòng tổ chức tỉnh ủy là ngôi nhà của mình mà.
- Hì!
Lưu Tiến cười một tiếng rồi nói:
- Cậu khoan hãy nói những điều này, trước tiên phải thành thật nói cho tôi biết, cậu chắc chắn đã biết rõ ràng hai nhân tuyển thường ủy lần này của Thanh Giang rồi chứ? Tiêu Nhật Sinh và Trần Lâm đã làm việc bừa bãi, chẳng lẽ cậu không nhìn ra? Sao cậu không có ý kiến gì?
Trương Thanh Vân trở nên trầm mặc, hắn do dự nói:
- Trưởng phòng, điều này...Là lỗi của tôi, nhưng lúc này cũng không biết nên nói thế nào cho phải, vụ việc dù sao cũng đã được đưa xuống, tôi cũng phải tránh hiềm nghi đối với vấn đề liên quan đến ban ngành Thanh Giang chứ?
- Cậu có gì cần phải tránh? Không phải bây giờ cậu là bí thư phụ trách công tác đoàn thể Thanh Giang sao? Tôi luôn chủ trương tôn trọng ý kiến của tuyến dưới, nhưng...Nhưng anh Tiêu này...Ôi...
Lưu Tiến nói đến đây thì chợt khựng lại, hắn lập tức di chuyển chủ đề:
- Thế này đi, nhân tuyển cho chức vụ bí thư tư pháp thì tôi thấy Đàm Thủ Ngôn rất phù hợp, nhưng nhân tuyển cho chức phó bí thư thường ủy thì Quách Chu Quần vẫn còn rất non, tôi sẽ kéo Vũ Đức Chi bên Vũ Đức sang cho cậu, cậu thấy thế nào? Người này bây giờ rất phát triển ở Vũ Đức.
Trương Thanh Vân đột nhiên đứng lên khỏi ghế rất mất tự nhiên, may mà đang nói chuyện qua điện thoại nên không bị thất thố. Hắn hít vào một hơi thật sâu, ý nghĩ trong lòng thay đổi rất nhanh, lập tức hiểu rõ ý đồ của Lưu Tiến.
Lời nói của Lưu Tiến đã đủ cho người khác phải hiểu, chính là muốn chừa ra một chỗ tốt cho Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân đã biết Quách Tuyết Phương đang làm gì, nhưng thái độ tích cực của Lưu Tiến làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy mất tự nhiên.
Điều Vũ Đức Chi đến Thanh Giang sao? Trương Thanh Vân bị ý nghĩ này dọa cho hoảng sợ, nếu thật sự có Vũ Đức Chi trợ giúp ở Giang Nam thì đúng là hắn có rất nhiều phương diện không cần phải lo nghĩ. Lưu Tiến rõ ràng tặng cho hắn một phần lễ quá hậu hĩnh.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa phòng, Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên và dùng tay bụm lấy điện thoại, sau khi buông tay ra thì tâm tư đã bình ổn và nói với Lưu Tiến:
- Trưởng phòng, tôi đã sớm nói rồi, tôi tôn trọng ý kiến của lãnh đạo!
- Như vậy thì được, cứ quyết định như vậy, một chức vụ phó chủ tịch cũng không cần quá quan tâm được, Vũ Đức Chi sẽ là người được vinh hạnh!
Lưu Tiến ở đầu bên kia cười ha hả nói, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà đồng tử chợt thu lại. Ám hiệu của Lưu Tiến đã rất rõ ràng, đó chính là Thanh Giang tranh cãi về chức vụ phó chủ tịch thường ủy quá dữ dội, hắn cố gắng đẩy Vũ Đức Chi, mà khoản nhân tình này có khả năng rơi lên đầu Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cầm lấy điện thoại mà nửa ngày sau cũng không dập xuống, điều này làm cho Ân Bằng Phi đẩy cửa tiến vào cảm thấy không biết phải làm sao, một lúc lâu sau hắn mới dùng giọng yếu ớt nói:
- Bí thư!
- Ủa, sao?
Trương Thanh Vân giật mình thanh tỉnh, hắn ngẩng đầu mới phát hiện khoảnh khắc vừa rồi mình ngẩn ngơ, quên mất có người vào cửa, vì vậy vội hỏi:
- Bằng Phi, có chuyện gì? Tôi đã nói với anh không cần phải thay đổi lịch trình, anh không nhớ sao?
- Không, không phải vấn đề lịch trình, bí thư Đàm quận Tiêu Sơn và phó chủ tịch Quách muốn gặp anh, đây là ý của bí thư Hà, anh xem...
Ân Bằng Phi nói.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn lập tức ý thức được danh sách bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy có khả năng đã đến tay Hà Mậu Sâm. Lúc này Hà Mậu Sâm để Trương Thanh Vân hắn cùng nói chuyện với Đàm Thủ Ngôn và Quách Chu Quần chính là đúng đường đi nước bước. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì ngẩng đầu nói:
- Bằng Phi, anh có biết danh sách đề cử lần này của phòng tổ chức tỉnh ủy đưa xuống Thanh Giang từ khi nào không?
- Cũng không biết chính xác, nhưng có lẽ cũng là hai ngày!
Ân Bằng Phi dùng giọng chần chừ nói, dù đây là chuyện lãnh đạo quan tâm nhưng đâu thể nào biết chính xác cho được, vì vậy trả lời cũng không quá lo lắng.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn thầm nghĩ Lưu Tiến này đúng là khá lắm, đây là kế sách một đá ném hai chim. Người này ném cho mình một nhân tình, hơn nữa còn chính thức lập uy ở bên trong phòng tổ chức tỉnh ủy, xem ra lần này Tiêu Nhật Sinh đã nhấc đuôi lên quá cao.
Nghĩ lại cũng cảm thấy lão già Tiêu Nhật Sinh quá đáng thương, hắn ở phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không phải thời gian ngắn, sao còn không biết bản tính của Lưu Tiến? Đúng là đáng đời.
- Bí thư, nếu không tôi sẽ ra ngoài nói anh đang quá bận rộn, để bọn họ đến vào thời điểm khác.
Ân Bằng Phi nói.
- Ừ, nói tôi quá bận, à đúng rồi, anh cho bí thư Đàm tiến vào, còn chủ tịch Quách, anh nói hôm khác hãy đến, chương trình hôm nay quá căng, không có nhiều thời gian gặp mặt cả hai.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, Hà Mậu Sâm rõ ràng quá nôn nóng, mới được hai ngày mà đã muốn kéo nhau lên tàu, đây không phải đang quất mình một bạt tai sao?
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không coi là quá quen thuộc Đàm Thủ Ngôn, nhưng quy hoạch khu công nghệ ở Thanh Giang cũng có lẫn một vùng đất đồi núi, khi Trương Thanh Vân đến Thanh Giang cũng đã thị sát quận Tiêu Sơn, hai người từng có tiếp xúc.
Sau đó Trương Thanh Vân đề nghị thành lập ủy ban quản lý khu công nghệ với cấp bậc trưởng ban, đề nghị này bị Đàm Thủ Ngôn kiên quyết phản đối. Quận Tiêu Sơn của hắn có cũng có phần trong khu công nghệ, Trương Thanh Vân muốn kéo khu công nghệ ra hoạt động độc lập, hắn sao có thể đồng ý cho được?
Nhưng cuối cùng cánh tay cũng khó thể vặn đùi, đề nghị của Trương Thanh Vân được đa số mọi người giúp đỡ, sau này sự thật cũng chứng minh Trương Thanh Vân nhìn xa trông rộng. Nếu khu công nghệ cứ đặt dưới quận Tiêu Sơn thì sợ rằng sẽ không có thành quả ngày hôm nay.
Mọi chuyện đã qua từ lâu nhưng mâu thuẫn giữa Đàm Thủ Ngôn và Trương Thanh Vân vẫn chưa có cơ hội hóa giải. Trước đó không lâu khi khu công nghệ bị mắc cạn thì Đàm Thủ Ngôn cũng rục rịch đi lên tỉnh ủy tố cáo, nhưng cuối cùng Trương Thanh Vân cũng xử lý êm đẹp tất cả, vì vậy tâm tư của Đàm Thủ Ngôn cũng xem như uổng phí.
Nhưng hôm nay hai người phải gác ân oán trước đó sang một bên, Đàm Thủ Ngôn sắp được đề bạt làm bí thư tư pháp, Trương Thanh Vân làm phó bí thư chuyên trách nói chuyện với người này rất nghiêm túc, cố gắng hiểu rõ tư tưởng của đối phương.
Từ bí thư quận ủy Tiêu Sơn tiến lên bí thư tư pháp Thanh Giang, Đàm Thủ Ngôn xem như tiến một bước quá dài. Trước kia hắn cũng có mặt trong thường ủy nhưng sau khi được đề bạt lên bí thư tư pháp thì mới chính thức có một bến tàu ở Thanh Giang. Cơ cấu tư pháp là không nhỏ, Đàm Thủ Ngôn chưởng quản khối công tác này, còn phải kiêm nhiệm cục công an, sau này coi như cũng là người có thực quyền ở Thanh Giang.
Đàm Thủ Ngôn cũng không phải là người có tài ăn nói, năng lực xu nịnh cũng không mạnh, hắn tiến vào trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân ngoài bảo trì tư thái cúp thấp đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào vui vẻ, nhìn qua có chút âm trầm.
Nếu nói lời thật sự thì trong lòng Đàm Thủ Ngôn rất khẩn trương, đối với hắn thì Trương Thanh Vân nhất định là hận mình thấu xương, bây giờ mình được nâng lên vị trí bí thư tư pháp, chắc chắn trong số các lãnh đạo thị ủy thì Trương Thanh Vân là người đầu tiên không muốn giúp đỡ. Trước khi đến phòng làm việc của Trương Thanh Vân thì Đàm Thủ Ngôn liên tục nhắc nhở mình nhẫn nại và an phận, ngàn vạn lần không nên để cho Trương Thanh Vân bắt được tóc của mình.
Nhưng sau khi tiến vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân thì Đàm Thủ Ngôn lại cảm thấy mình không nên yếu thế, suy nghĩ mâu thuẫn và tâm tính phức tạp làm vẻ mặt hắn rất cổ quái. Nhưng xét đến cùng thì đứng trước mặt Trương Thanh Vân hắn phải có chút thận trọng, bây giờ Trương Thanh Vân có độ nặng ở Thanh Giang, ngay cả bí thư Hà và chủ tịch Đỗ thấy người này cũng phải khách khí. Đàm Thủ Ngôn và Trương Thanh Vân có mâu thuẫn là không sai, nhưng hắn cũng hiểu quan trường phải đúng mực, tuyệt đối không dám làm quá.
Trương Thanh Vân nhìn Đàm Thủ Ngôn tiến vào mà cứ cười tủm tỉm nhìn đối phương, hắn cũng không chào hỏi trước. Cuối cùng vẫn là Đàm Thủ Ngôn không nhịn được, hắn nói:
- Chào phó bí thư Trương!
Đàm Thủ Ngôn cũng coi như là cán bộ cao cấp, nói xong câu đó thì vẻ mặt không khỏi ửng hồng, chiêu thức này của Trương Thanh Vân đúng là quá mức xấu hổ.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn đứng dậy cười nói:
- Anh Đàm không nên quá thận trọng, mời ngồi! Chúng ta nói chuyện chẳng qua chỉ là đi ngang sân khấu, khối tư pháp được anh nắm chắc cũng xem như là chuyện tốt. Nhưng tôi cũng nói trước, khối tư pháp ở Thanh Giang cũng không dễ làm, tôi tin tưởng anh cũng hiểu rõ điều này. xem tại TruyenFull.vn
Đàm Thủ Ngôn ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, hắn vốn tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ biểu hiện lãnh đạm, bây giờ đối phương chợt nói lời thấm thía như vậy làm hắn trở tay không kịp, nhưng cũng chỉ biết gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn phát hiện ra trên đời này có rất nhiều kẻ lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, mà Đàm Thủ Ngôn trước mắt là điển hình. Người này có cảnh giác rất sâu với mình, nhất định nghĩ rằng mình không ném cho quả ngọt sao? Hay cảm thấy mình nhất định sẽ tạo ra khó khăn.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, mâu thuẫn giữa mình và Đàm Thủ Ngôn chính là sự khác biệt về chính kiến, mặt khác đối phương thuộc loại người có tư tưởng đỉnh núi, đây chỉ là chuyện thông thường. Nếu chỉ vì nguyên nhân như vậy mà mình phải xử lý Đàm Thủ Ngôn, nếu chỉ biết xem xét tư thù thì mình còn xứng đáng là bí thư thị ủy sao? Thậm chí còn không làm được chức vụ bí thư đảng ủy xã.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì khóe miệng chợt co quắp, hắn cảm thấy đần độn vô vị. Vốn định trao đổi thoáng qua xem ý kiến của Đàm Thủ Ngôn về phương diện công tác tư pháp, nhưng lúc này xem như có thể bỏ qua, chỉ lựa chọn những vấn đề không mặn không nhạt hỏi một chút để kết thúc đợt nói chuyện lần này. Lúc gần đi thì Đàm Thủ Ngôn nó:
- Bí thư Trương, trưởng phòng Điền phòng tổ chức đã trưng cầu ý kiến của tôi về chức vị bí thư Quận Tiêu Sơn, tôi muốn biết tổ chức có xem trọng ý kiến của mình hay không?
Hai hàng chân mày của Trương Thanh Vân chợt nhíu lại, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đàm Thủ Ngôn mà trong lòng thầm cười lạnh. Đàm Thủ Ngôn không hổ danh là người của Hà Mậu Sâm, hành vi làm việc có chút vội vàng xao động, chức bí thư tư pháp còn chưa leo lên đúng chỗ đã vội vàng đưa ra chiến thư với chiếc ghế vừa bỏ trống, không biết như vậy là quá sớm sao?
- Anh Đàm, anh có biết vì sao hôm nay tôi nói chuyện với anh mà không gặp mặt cả chủ tịch Quách không?
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Đàm Thủ Ngôn có chút sững sốt, hắn lắc đầu vô thức, quả thật hắn không hiểu ý của Trương Thanh Vân. Hắn và Quách Chu Quần đã cùng gặp mặt Hà Mậu Sâm, sau đó đến gặp Trương Thanh Vân, bây giờ đối phương nói như vậy là có ý gì?
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, hắn nói:
- Nói thật cho anh, tổ chức đồng ý cho anh nhận chức bí thư tư pháp, nhưng đối với chủ tịch Quách thì tôi cho rằng phải đánh giá và lấy ý kiến của tổ chức.
Đàm Thủ Ngôn nghe thấy vậy thì trong lòng chợt nhảy dựng, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, Trương Thanh Vân nói vậy là có ý gì? Nói mình lên làm bí thư tư pháp mà không có cái gật đầu của hắn thì không thành à? Đàm Thủ Ngôn cảm thấy điều này rất đáng chê cười, nhưng lúc này đang ở trong văn phòng của Trương Thanh Vân, hắn không dám có những biểu hiện quá mức, chỉ cáo từ mà không nói lời nào.
Lần này ban ngành Thanh Giang điều chỉnh đã đưa đến tiếng vang rất lớn, Đàm Thủ Ngôn lên chức bí thư tư pháp, Quách Chu Quần nghe nói cũng sắp tiến vào ban ngành thường ủy, vài ngày nay khắp nơi trong Thanh Giang đều đang nghị luận về những chuyện thế này.
Nói đến vấn đề điều chỉnh ban ngành thì mọi người có thói quen đưa mắt nhìn về phía những lãnh đạo cấp cao của thị ủy Thanh Giang, bình thường đám người thích nghe chuyện đang hóng hớt những được mất bên trong.
Cho nên Trương Thanh Vân tin tức Trương Thanh Vân công khai bày tỏ gặp mặt Đàm Thủ Ngôn trước mà không gặp mặt Quách Chu Quần lập tức được truyền đi rất nhanh, hầu như chỉ trong một buổi chiều thì toàn bộ Thanh Giang đã biết động tĩnh.
Mọi người cũng có đủ loại lời nói về nguyên nhân vụ việc, có người nói bí thư Trương bất mãn đối với những biểu hiện của Quách Chu Quần ở thủ đô, trở về cảm thấy đề bạt thì không cam lòng. Còn có người nói Trương Thanh Vân đã gặp mặt riêng Quách Chu Quần, hai người đã đạt thành thỏa hiệp. v. v. Dù sao thì tất cả mọi người cũng chú ý đến vấn đề này.
Tin tức này truyền ngang dọc, cuối cùng những lãnh đạo thị ủy và chính quyền cũng biết việc này. Lần này mọi người tỏ thái độ rất thận trọng, tuy trong lòng muốn biết ý đồ của Trương Thanh Vân nhưng ngoài miệng lại không dám hỏi, tóm lại là một loại tâm lý rất mâu thuẫn.
Nhưng ý đồ của Trương Thanh Vân cũng không nhất định phải để cho bọn họ đoán lâu, cuối cùng trang web của phòng tổ chức tỉnh ủy đã có cán bộ công khai bày tỏ, trong đó có vấn đề bổ nhiệm thường ủy thị ủy Thanh Giang. Có khá nhiều nhận xét về vấn đề bí thư quận Tiêu Sơn lên làm bí thư tư pháp thị ủy Thanh Giang, nhưng mọi người phát hiện ra trên website không có bất kỳ tin tức gì về Quách Chu Quần.
Lần này mọi người mới kịp phản ứng, mọi người lại dễ dàng đưa sự việc này ra liên hệ với Trương Thanh Vân. Trước đó hắn chỉ gặp mặt Đàm Thủ Ngôn mà không gặp Quách Chu Quần, chẳng lẽ hắn biết trước phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ có quyết nghị cuối cùng? Hay là hắn phát huy tác dụng gì ở bên trong? Đến lúc này thì mọi người lại càng hứng thú, bắt đầu bịa đặt các loại khả năng. Mà ngay cả những lãnh đạo thường ủy cũng có rất nhiều người xem xét ý nghĩ bên trong, tâm tình phức tạp nhất tất nhiên là Hà Mậu Sâm và Đàm Thủ Ngôn.
Hà Mậu Sâm nhận được danh sách đề cử của phòng tổ chức tỉnh ủy, sau khi cơ bản xác nhận Quách Chu Quần sẽ tiến vào ban ngành thường ủy thì hắn mới hành động.
Nhưng bây giờ chuyện Đàm Thủ Ngôn đã được quyết định, nhưng chuyện liên quan đến Quách Chu Quần căn bản không động đậy, điều này làm cho mặt mũi bí thư dán đi đâu? Phải biết rằng trước đó hắn nói chuyện với Quách Chu Quần thì dùng rất nhiều lời khuyến khích, bây giờ không có chỗ trong ban ngành, đây không phải là châm chọc quá lớn sao?
Hà Mậu Sâm đã không phải chỉ một lần bấm số điện thoại của trưởng ban Trần ban số ba và phó phòng Tiêu được phân công quản lý ban ngành các thị ủy, nhưng gọi mà chẳng có người nào tiếp máy, điều này lại càng làm hắn cảm thấy bất an. Hai ngày trước Trương Thanh Vân chỉ gặp một mình Đàm Thủ Ngôn, bây giờ tin tức đó đã được tất cả mọi người truyền đi rất kỳ diệu.
Lần này ban ngành điều chỉnh thì Hà Mậu Sâm muốn mượn cớ tạo áp lực cho Trương Thanh Vân, bây giờ thì hay rồi, áp lực đổ ập ngược lại người mình, tất nhiên trong lòng sẽ rất khó chịu.
Mà trong lòng Đàm Thủ Ngôn lúc này lại cực kỳ phức tạp, liên tiếp vài đêm không ngủ yên. Hắn nằm trên giường sẽ nghĩ đến tình cảnh ở trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân ngày trước, câu cuối cùng được Trương Thanh Vân nói ra vào lúc đó. Khi đó Đàm Thủ Ngôn cảm thấy câu nói đó quá khôi hài, bí thư Hà đã vỗ ngực nói rõ ràng, phòng tổ chức tỉnh ủy chắc chắn phải có quyết định, Trương Thanh Vân chỉ là một phó bí thư thì làm được cóc khô gì? Nhiều lắm cũng chỉ phát tiết hận thù cá nhân mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, chuyện của Đàm Thủ Ngôn hắn được công khai bày tỏ, mà chuyện liên quan đến Quách Chu Quần thì quá chậm chạm, chỉ cần người có chút kinh nghiệm là biết bên trong vấn đề này có biến.
Chuyện đã chắc như ván đóng thuyền cũng sinh biến được sao? Lúc này Đàm Thủ Ngôn mới biết lời nói của Trương Thanh Vân ngày đó là hoàn toàn chắc chắn, người ta lúc đó đang giữ mực nước sâu, phó bí thư còn sâu hơn cả bí thư, điều này có ý vị thế nào? Đàm Thủ Ngôn không dám tiếp tục nghĩ về vấn đề này, càng nghĩ càng phiền muộn, những niềm vui khi được thăng quan đã bị quét sạch, thay vào đó chính là sự xấu hổ và bàng hoàng.
Đàm Thủ Ngôn vẫn còn nhớ rõ câu nói ương ngạnh của mình khi rời khỏi văn phòng Trương Thanh Vân, bây giờ xem ra đúng là đáng cười. Trương Thanh Vân không khoác lác, mình có lên được chức bí thư tư pháp hay không hoàn toàn có liên quan đến hắn.
Chỉ cần nhìn tình hình của Quách Chu Quần là biết Đàm Thủ Ngôn hắn lên chức chắc chắn có liên quan đến Trương Thanh Vân, như vậy những biểu hiện của mình khi gặp mặt phó bí thư chẳng đáng để chê cười à? Người ta căn bản không kiêng kỵ khi mình lên chức bí thư tư pháp, hơn nữa còn quăng phiếu tán thành, biểu hiện rất phong độ.
Nhưng Đàm Thủ Ngôn hắn lại đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hơn nữa còn đặt cả cảm giác này lên mặt, để người ta liếc mắt đã nhìn ra. Cuối cùng mình vẫn còn thấy chưa đủ, còn muốn nói ra ngoài miệng, lúc gần đi còn muốn nói lời thị uy.
Nếu nói trắng ra thì Đàm Thủ Ngôn hắn không phải là một tên hề trước mặt Trương Thanh Vân sao? Người ta căn bản chẳng xem mình là gì, nhưng mình lại điên khùng, mình quá nhiệt tình và nóng hôi hổi, đây không phải là hài kịch sao?
Đàm Thủ Ngôn cảm thấy khí độ và phong thái của mình kém quá xa so với Trương Thanh Vân, ngày đó nói chuyện hắn chỉ là một nhân vật phụ, đây đúng là nhục nhã, cũng đủ làm mình nhớ kỹ cả đời.