Xe Trương Thanh Vân chạy đén thị ủy vào buổi trưa, lúc này bên ngoài có rất nhiều người, đám người cầm biểu ngữ hò hét vang trời, tất cả đều là những đoàn công nhân đến kêu gọi chính quyền.
Trương Thanh Vân cau mày, trong đầu hắn xuất hiện bốn chữ "Bãi công phi pháp". Dựa theo quy của của đất nước thì bất kỳ hoạt động bãi công nào của công nhân trong nước đều phải được chính quyền chủ đạo, mà cục diện bây giờ rõ ràng đã mất kiểm soát, tâm tình của Trương Thanh Vân ngày càng trầm trọng.
Hắn đã thấy rõ đám cảnh sát đứng khắp bốn phía cũng không nhiều, hơn nữa còn rất vô tình, không thèm quan tâm đến tình hình của đám người biểu tình. Trương Thanh Vân phán đoán sự việc lần này phát sinh không phải ngày một ngày hai, nếu càng lâu thì càng khó giải quyết thích đáng, xem ra không thể giải quyết theo hướng thông thường.
Khi Trương Thanh Vân đi lên lầu thì thấy vẻ mặt đám cán bộ đều rất đờ đẫn, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân thì mọi người cũng cố nặn ra nụ cười, chào một tiếng bí thư Trương. Sau đó lại sợ Trương Thanh Vân kéo lại hỏi tình huống, tất cả đều vội vàng bỏ đi.
Trương Thanh Vân cũng không ngồi được lâu ở phòng làm việc, hắn nghỉ tạm một lúc rồi trực tiếp đi đến phòng họp. Khi hắn đi gần đến phòng làm việc của Hà Mậu Sâm, đúng lúc Hà Mậu Sâm cũng đi ra, Trương Thanh Vân lên tiếng:
- Chào bí thư Hà!
Thân thể Hà Mậu Sâm chợt khựng lại, hắn đứng nghiêm chỉnh rồi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Trương Thanh Vân cảm thấy Hà Mậu Sâm có chút phờ phạc, túi mắt rất nặng, vẻ mặt tái nhợt so với ngày thường, rõ ràng gần đây hắn ngủ không đủ giấc, tinh thần chịu áp lực quá lớn.
- Trở lại thì tốt rồi, cậu mới đến vào tối qua, đường xa mệt mỏi, cơ thể rõ ràng cũng khó thể chịu được, chúng tôi định hoãn hội nghị đến giờ chiều!
Hà Mậu Sâm nói.
- Đừng, bí thư, tôi không có vấn đề gì.
Trương Thanh Vân vội vàng vung tay nói:
- Tôi thấy anh cũng không được tốt lắm, cần phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
- Tôi không sao!
Hà Mậu Sâm nói:
- Thanh Giang xuất hiện lỗ hổng lớn, tôi bụng làm dạ chịu, đi, chúng ta đến phòng họp.
Trương Thanh Vân đi theo sau lưng Hà Mậu Sâm đến phòng họp thường ủy, hầu như người đã ngồi đầy bên trong. Mọi người thấy bí thư vào cửa thì đều không tự chủ được phải đứng lên.
Trương Thanh Vân quét mắt về phía mọi người, hắn thấy ánh mắt đám người nhìn về phía mình có chút ý nghĩa khác biệt. Trương Thanh Vân cười thầm, tai họa kéo đến, đám người ngồi đây phần lớn đều rất lo lắng.
Hội nghị lập tức được bắt đầu và trực tiếp tiến vào chủ đề dẹp loạn. Phó chủ tịch Tiêu Trường Sinh là người đầu tiên giới thiệu tình huống, đám giám đốc những xí nghiệp có công nhân bãi công đều trốn đi sạch, đám người này không chịu quay về Thanh Giang, điều này làm cho chính quyền Thanh Giang rất bị động.
Đám giám đốc xí nghiệp rất thông minh, bọn họ biết rõ tình hình này chạy đi là tốt nhất, chỉ có bỏ đi thì chính quyền mới đảm bảo tài sản xí nghiệp được an toàn. Hơn nữa khi tìm người bàn bạc về điều kiện thì sẽ chẳng còn ai, như vậy xí nghiệp tổn thất cũng rất ít, bọn họ có thể nói là tính toán rất cặn kẻ.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà thầm cau mày, hắn cảm thấy rất bất mãn về phương diện xử lý sự việc của chính quyền. Đáng lý ra khi sự việc phát sinh ở quy mô nhỏ thì phải được đặt nặng, khi đó phải liên hệ với xí nghiệp để xếp cờ, cần phải cảnh cáo đối với những kẻ đứng đầu gây loạn.
Bây giờ thì tốt rồi, hai bên ông chủ và công nhân khó thể thỏa hiệp, xí nghiệp ngày càng ra giá cao trước mặt chính quyền, công nhân gây náo loạn nói mình có lý, chính quyền lại không có hành động, hơn nữa còn vênh váo tự đắc, sự việc không bùng phát khủng bố mới là lạ.
- Cơ bản tình hình trước mắt là như vậy, cá nhân tôi đề nghị công đoàn và vài lãnh đạo đảng ủy chính quyền đến nói chuyện với bọn họ, cố gắng trấn an!
Tiêu Trường Sinh nói.
Tiêu Trường Sinh nói như vậy cũng để cho tất cả mọi người được phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng đi đến vấn đề phái ai ra mặt. Căn cứ vào ý kiến của mọi người thì Nghê Quảng Vũ là lựa chọn thích hợp nhất, hắn ra mặt thì có thể chừa ra đường sống cho cả đảng ủy và chính quyền.
- Điều này...Chủ tịch Tiêu, trước kia các anh chưa từng phái người đến tiếp xúc với công nhân sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại mở miệng chất vấn mình. Vì vậy mà hắn đành phải đảo mắt nhìn quanh, phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt mọi người đều chuyển lên Trương Thanh Vân và Tiêu Trường Sinh.
Cơ thịt trên mặt Tiêu Trường Sinh chợt co rút, hắn nói:
- Trước kia đã từng có, nhưng gần đây nhất chỉ liên hệ với chính quyền quận Nhạc Điền, sau này thư ký Mã quận Nhạc Điền liên hệ với bọn họ không có kết quả, cho nên tôi cho rằng thị ủy phải phái lãnh đạo có độ nặng xuống một lần nữa.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Thận Khoa và Hà Mậu Sâm, trong lòng cũng khẽ động, hắn đột nhiên vỗ bàn nói:
- Nói bậy bạ, tôi nói các anh làm việc bừa bãi, lãnh đạo địa phương không được, bây giờ lại kéo lãnh đạo thị ủy xuống nói chuyện, nếu chủ tịch Nghê lại không được thì có phải sẽ cần đến bí thư Hà hay không? Nếu không được thì sẽ đến lượt bí thư Chiêm trên tỉnh ủy, đến lúc đó chúng ta cứ theo chân bọn họ mà nói chuyện sao?
Trương Thanh Vân vừa nói như vậy thì phòng họp nhanh chóng yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều bị hắn kéo lên nhưng chẳng ai dám nói một câu. Thế cục bây giờ quá khó phân biệt, nên xử lý như thế nào chính là vướng mắc của tất cả mọi người, lúc này ý đồ của Trương Thanh Vân rõ ràng muốn dùng phương pháp cứng nhắc.
Tuy mọi người đều nghĩ như vậy mà chôn chặt trong lòng không dám bộc phát ra, lúc này Trương Thanh Vân xua mây cũng không ai lên tiếng giúp đỡ và phản đối. Dù sao chuyện lần này cũng quá lớn, nếu động vào thì ai biết được kết quả ra sao? Nếu có án mạng hoặc xử lý không sạch sẽ thì ai chịu trách nhiệm?
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, hắn nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục:
- Các anh phải học cách suy nghĩ vấn đề, nếu lãnh đạo quận Nhạc Điền đã qua nói chuyện thì chắc chắn đã bày tỏ tất cả mọi ý nghĩ, nên làm thế nào cũng đã được nói rõ, như vậy còn chưa có hiệu quả, để chủ tịch Nghê qua sử dụng lại chiêu bài cũ rích thì còn phát huy được tác dụng sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân khựng lại rồi vung tay nói:
- Không thể, không những không thể mà còn cổ vũ bọn họ càng thêm đắc ý, bọn họ cảm thấy ngồi biểu tình như vậy có kết quả, bước tiếp theo sợ rằng sẽ kéo lên đường cái ở Thành Đô.
Tiêu Trường Sinh bị mắng chửi mà đỏ mặt tía tai, hắn nghe thấy câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân mà cúi đầu xuống rất thấp. Vốn trong bụng đều tức giận nhưng cũng không dám bùng ra, nếu vấn đề bãi công ở Thanh Giang mà náo loạn đến Thành Đô, điều này không những quét rác trên mặt ban ngành Thanh Giang, hơn nữa hình tượng Thanh Giang, ấn tượng của các lãnh đạo Thanh Giang lại càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy mà Tiêu Trường Sinh không dám cãi lại, toàn bộ phòng họp đều chấn động. Tay Hà Mậu Sâm có hơi run, mí mắt nhảy lên vài lượt. Cơ thịt trên mặt Đỗ Thận Khoa co rút lại, đang định hỏi ý của Trương Thanh Vân là thế nào thì trong lòng chợt trầm xuống rồi ngậm miệng. Vấn đề này không dễ hỏi, có một vài chuyện không dễ hỏi.
Trương Thanh Vân phát ra một tràng tức giận, sau đó cũng không nói thêm điều gì mà cầm ly trà nhấp một ngụm. Đám người trong phòng họp không nói lời nào, có thể nghe thấy những âm thanh uống trà và lật vở.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, hôm nay hắn coi như nước đến chân mới nhảy, đột nhiên dùng đến chiêu thức ra tay trước hưởng lợi lớn. Lúc này tình thế ở Thanh Giang rất phức tạp, đảng ủy và chính quyền lần này đóng một vai trò quá xấu hổ trong bãi công của công nhân, nếu bây giờ ban ngành lại không đoàn kết, còn đấu tranh nội bộ thì kết quả cuối cùng chính là tổ chim bị phá tan và trứng vỡ tan tành.
Mà chiêu thức của Trương Thanh Vân cũng vừa bảo vệ mình lại vừa gây dựng sự đoàn kết, hắn đưa ra một thủ đoạn sấm sét và nguy hiểm. Trương Thanh Vân cho rằng giờ khắc này, nếu muốn nhanh chóng xử lý vấn đề thì đây chính là biện pháp duy nhất.
Quan trọng là khi sử dụng phương pháp này thì tất cả đều phải được đặt trên một con thuyền, nếu xử lý không thành thì hiệu quả sẽ nghiêm trọng, chẳng người nào có quả ngọt để ăn. Dưới tình huống này sẽ không làm sinh ra đấu tranh nội bộ, tất cả mọi người cùng đoàn kết xử lý một vấn đề, dù sao cũng hơn tình cảnh mỗi người có một tâm tư, mỗi người chỉ muốn giữ vững mũ ô sa của chính mình.
Vẻ mặt Hà Mậu Sâm biến đổi bất định, hai hàng chân mày của Đỗ Thận Khoa cũng vo thành một khối, dần dần ánh mắt của tất cả mọi người cùng hướng về phía hai vị lãnh đạo này. Trương Thanh Vân lên tiếng làm tất cả mọi người không dám mở miệng nói đúng hay sai, thực tế tình huống cũng khó nói, quan trọng là sự quyết đoán.
Mà phương diện quyết đoán thì bí thư và chủ tịch nhất định là nhân vật đóng vai trò chủ đạo, nếu lãnh đạo quan trọng không quyết định thì tất cả chỉ là sự ngớ ngẩn.
- Khụ, khụ!
Không biết đã trải qua bao lâu, Hà Mậu Sâm cuối cùng cũng ho khan, tất cả mọi người trong phòng họp không nhịn được phải ngồi thẳng dậy.
- Thế này đi, trước tiên nghỉ ngơi nửa giờ, mọi người không cần phải rời khỏi đây, tất cả sang phòng họp số hai chờ lệnh! Đúng rồi, chủ tịch Đỗ và bí thư Thanh Vân ở lại, tất cả tản ra cho tôi.
Hà Mậu Sâm nói lớn.
Đám người trong phòng họp đều sững sờ, ngay sau đó lại trở nên ầm ĩ. Ba vị lãnh đạo đứng đầu thị ủy muốn hội ý trao đổi ý kiến về vấn đề mẫn cảm, khoảnh khắc này tất cả đều hiểu, vì vậy cũng không ai dám nhiều lời mà cầm bút gấp vở đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Lúc gần phải đi thì Nghê Quảng Vũ cũng không nhịn được phải nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn rất phức tạp. Trong lúc Trương Thanh Vân dẫn đoàn khảo sát thì hắn là người nắm tất cả báo cáo của khu công nghệ, hắn cảm thấy rất nghiện cảm giác quyền lực này, vì vậy trong lòng rất mong muốn được nắm chặt.
Mà gần đây Phiền Giang Nam cũng không tránh khỏi kiếp nạ bị miễn chức, điều này làm cho Nghê Quảng Vũ ngày càng trở nên linh hoạt. Hắn mơ hồ nhìn thấy thế cục ở Thanh Giang, ba phương đang đánh cờ, Trương Thanh Vân là yếu nhất, bây giờ tình hình sinh loạn, rất có thể Trương Thanh Vân sẽ bị đưa ra chịu tội thay. Chỉ cần Trương Thanh Vân đi thì Nghê Quảng Vũ sẽ theo sát phía sau, tiến thêm một bước cũng rất thuận tiện.
Nhưng khi giấc mộng đẹp của Nghê Quảng Vũ đang bùng lên phơi phới thì Trương Thanh Vân đã quay về cho hắn một tát cực kỳ tựu ti và mặc cảm, cái gì gọi là lực ảnh hưởng trong hội nghị thường ủy? Trương Thanh Vân mắng chửi Tiêu Trường Sinh một trận mà đám lãnh đạo chính quyền không kẻ nào dám hó hé. Ngay sau đó đối phương lại đưa ra đề nghị tốt, tuy chỉ nói vài lời nhưng Trương Thanh Vân lại thể hiện sự quyết đoán sát phạt, điều này làm cho Nghê Quảng Vũ cảm thấy tự ti và mặc cảm.
Tuy Trương Thanh Vân không nói nên xử lý vụ việc thế nào nhưng trong lời nói bùng lên sát khí làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng, chưa nói đến vấn đề quyết đoán này là đúng hay sai, nói ra những lời như vậy cũng chứng tỏ phong thái của bí thư.