Bố Y Quan Đạo

Chương 463: Khuyên người chỉ thẳng cục công an




Chương trình buổi sáng ngày hôm nay của Trương Thanh Vân chính là gặp mặt những người phụ trách tương quan trong ủy ban quản lý, mặt khác còn tiếp nhận báo cáo của phó chủ tịch Mao vừa được phân công quản ký khối công tác trong khu công nghệ. Bây giờ lại phải trì hoãn, vì vậy mà khi Trương Thanh Vân đến Thanh Giang cũng vào lúc giữa trưa.

Khi đi được nửa đoạn đường thì Trương Thanh Vân nói Ân Bằng Phi gọi điện hủy bỏ chương trình vào buổi sáng, nhưng đến khi Trương Thanh Vân đến dưới khu nhà thị ủy lại thấy phó chủ tịch Mao Xuân Huy đang đi tới đi lui giống như đang đợi người.

Khi xe Trương Thanh Vân dừng lại thì Mao Xuân Huy vội vàng tiến lên chào đón:

- Bí thư Trương, cuối cùng anh cũng đã đến, đi đường vất vả rồi.

- Anh Mao, tôi đã thấy nhiều cán bộ chuyên nghiệp, nhưng lãnh đạo chuyên nghiệp như anh cũng rất ít gặp, anh không phải đã đợi tôi đến trưa đấy chứ?

Trương Thanh Vân cười nói.

Mao Xuân Huy ngượng ngùng cười nói:

- Bí thư Trương công tác bận rộn, đợi một chút cũng không sao, không sao...

Ân Bằng Phi nhanh chóng tiến lên mở cửa phòng làm việc, Trương Thanh Vân và Mao Xuân Huy sóng vai nhau đi, trên đường đi trò truyện vui vẻ như bạn bè cũ gặp lại. Mao Xuân Huy trước kia là người được phân công quản lý khu công nghệ, là phó chủ tịch được phân công quản lý công tác văn hóa giáo dục, uy vọng xếp ở vị trí sau cùng, nếu được nắm hạng mục khu công nghệ cũng làm hắn cực kỳ thỏa mãn khát vọng.

Nào ngờ vào đúng khoảnh khắc quan trọng thì Trương Thanh Vân chủ động điểm danh Mao Xuân Huy hắn, để hắn đại biểu chính quyền hỗ trợ vấn đề phân công quản lý ủy ban quản lý khu công nghệ. Đến lúc này hắn chính thức trở thành gà mẹ ấp trứng, khu công nghệ nước luộc quá béo bở, trên tay lại có thực quyền. Dựa theo suy nghĩ của Trương Thanh Vân thì tất cả các hạng mục ở khu công nghệ đều do chính quyền ra mặt đấu thầu, vì vậy mà vấn đề bên chính quyền có lãnh đạo được phân công quản lý cũng rất quan trọng.

Vài tháng qua Mao Xuân Huy được nếm quả ngọt nhưng lại không dám chủ quan, vì người lãnh đạo cao nhất ở khu công nghệ chính là Trương Thanh Vân. Bí thư Trương tuy còn trẻ nhưng khi công tác cực kỳ nghiêm túc, mấy tháng qua Mao Xuân Huy cũng không ít lần bị mắng, bây giờ hắn còn cẩn trọng với Trương Thanh Vân còn hơn cả Đỗ Thận Khoa. Trong lòng hắn biết rõ chính mình là lãnh đạo trực tiếp và quan trọng nhất sau bí thư Trương, đừng nghĩ rằng hoàn cảnh của mình bây giờ là rất tốt, sợ rằng chỉ cần bí thư Trương nói một câu thì chính mình sẽ ngã ngựa và lộ nguyên hình. Tuy bí thư Trương và Mao Xuân Huy đều là cán bộ cấp phó phòng nhưng khác biệt lại quá lớn.

Sau khi tiến vào phòng làm việc thì Ân Bằng Phi pha trà cho khách, Mao Xuân Huy cũng không dám uống, hắn cung kính ngồi xuống nói:

- Bí thư Trương, anh đề nghị xây một phân cục của công an ở khu công nghệ, nhưng hội nghị đảng ủy của cục công an lại không thông qua, nhưng vấn đề trật tự trị an của khu công nghệ phải dựa rất sâu vào đồn công an.

Trương Thanh Vân ngồi lên mặt ghế, còn chưa kịp lấy bút ra để ký tên trên văn kiện thì vội vàng buông bút nói:

- Anh nói rõ lý do, bọn họ có lý do gì?

- Bọn họ cho rằng khu công nghệ thuộc về quận Tiêu Sơn, hơn nữa ủy ban quản lý cũng không phải là đơn vị hành chính chân chính, cũng là đơn vị không có cấp bậc hành chính, vì vậy thiết lập phân cục là không thích hợp. Hơn nữa nghe nói lúc này cục công an không đủ nhân lực, nghe nói trong vài tháng gần đây số công an bị liên quan đến vụ án thuốc lá giả là rất nhiều, phần lớn đều bị mất chức.

Mao Xuân Huy nói, càng nói về sau thì giọng điệu càng nhỏ giống như rất buồn bực vì vấn đề cục công an không chịu ra tay hỗ trợ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân vỗ tay lên mặt bàn, hắn thầm nghĩ một phó bí thư như mình nói chuyện không có tác dụng ở cục công an, người ta đâu cần phải quan tâm đến mình? Lúc này Nghê Quảng Vũ là người được phân công quản lý cục công an, chẳng lẽ người này thật sự cho rằng đã thu chức vụ cục trưởng cục công an vào túi? Đúng là khẩu vị quá lớn.

- Anh Mao, trước tiên cứ thả lỏng chuyện này ra, nếu quá nôn nóng cũng không thể làm cho thỏa đáng được. Bây giờ trọng điểm của anh chính là làm tốt công tác đấu thầu ở khu công nghệ, hiện nay có rất nhiều hạng mục xây dựng và công trình xây dựng, cần phải suy nghĩ thay cho xí nghiệp, anh hiểu rõ chứ?

Trương Thanh Vân nói.

Mao Xuân Huy liên tục gật đầu, vẻ mặt cũng dần lộ ra vẻ khó xử giống như có chuyện mà không biết mở miệng thế nào. Trương Thanh Vân cau mày, Mao Xuân Huy mới không dám che giấu và nói:

- Hai ngày trước họp ban ngành chính quyền, phó chủ tịch Nghê đột nhiên đề nghị tài chính các xí nghiệp dùng để đầu tư nhà xưởng phải do chính quyền phi phối...

Mao Xuân Huy ngưng lại một chút rồi nói:

- Đây căn bản không thể thực hiện được, xí nghiệp đến đầu tư ở khu công nghệ chúng ta hoàn toàn là tự do, nếu chúng ta đề nghị vài quy hoạch kiến trúc thì được, nhưng nếu muốn thống nhất và chi phối tài chính của xí nghiệp, điều này...Không phải đang làm bừa bãi sao?

- Anh biết điều này là bừa bãi thì còn hỏi tôi làm gì?

Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, hắn híp mắt nhìn văn kiện dưới bàn mà không nhìn Mao Xuân Huy.

Mao Xuân Huy là người được Trương Thanh Vân sử dụng đầu tiên ở Thanh Giang, người này có cái khó là quá cẩn thận, lá gan quá nhỏ, hơn nữa quá đúng mực. Điều quan trọng nhất là Mao Xuân Huy chính là cán bộ bản địa ở Thanh Giang, tuyệt đối là một cán bộ cấp cao quen thuộc tình hình Thanh Giang.

Trương Thanh Vân đưa rất nhiều quyền lợi ủy quyền cho chính quyền, thực tế chính là ủy quyền cho Mao Xuân Huy, hiệu quả trước mắt xem như không tệ, chính mình cũng không bị người ta mượn cớ, cũng không bị ruồi muỗi bay vo ve bên tai.

Nhưng từ những biểu hiện của Mao Xuân Huy này hôm nay thì thấy hắn là người được nắm quyền lợi nhưng lại không nén được muốn tiến một bước, hai chuyện nói ra không có liên quan gì với nhau nhưng đầu mũi dùi lại chỉa về phía Nghê Quảng Vũ, đặc biệt là vấn đề thứ hai, đúng là ngây thơ đến mức làm người ta khó chịu.

Nghê Quảng Vũ nếu đã đề cập ra những lời như vậy thì rõ ràng thấy được sự vô căn cứ, chắc chắn sẽ khó thể thành công. Nhưng Mao Xuân Huy lại mượn cớ này để báo cáo với mình, điều này nói lên điều gì? Muốn mượn lực lượng của mình để giúp hắn tranh thủ quyền lực ở chính quyền sao?

Mao Xuân Huy thấy được những biểu cảm của Trương Thanh Vân mà trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, hắn vội vàng đưa tay lên lau mà không nói nên lời, trái tim liên tục đập ầm ầm. Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới giương mắt nói:

- Anh Mao, lúc này khu công nghệ ở Thanh Giang đang đi đầu toàn tỉnh, đi đến nơi nào cũng có người nói ra nói vào, cho nên chúng ta xử lý các phương diện như thế sẽ tạo ra những khiêu chiến mới. Tôi không có nhiều biện pháp tốt nhưng chỉ muốn nhấn mạnh hai chữ đoàn kết, là cán bộ cao cấp của đảng, phải biết cách phối hợp quan hệ, phải làm tốt vấn đề đoàn kết mới là kiến thức cơ bản, anh thấy sao?

Mao Xuân Huy liên tục xưng vâng, ý nghĩ của Trương Thanh Vân chính là nói Mao Xuân Huy trong chính quyền bị người ta đố kỵ, trách nhiệm thuộc về chính Mao Xuân Huy vì không biết phối hợp quan hệ, không thể tạo ra sự đoàn kết.

Đây chính là cảnh cáo nghiêm trọng, Trương Thanh Vân ủy quyền cho Mao Xuân Huy chính là hy vọng hắn có thể đứng bên phía chính quyền và toàn lực giúp đỡ phát triển và xây dựng khu công nghệ.

Nếu Mao Xuân Huy không làm được điểm này, ngược lại còn muốn dùng lực lượng của Trương Thanh Vân để giúp chính mình xác lập địa vị, như vậy Trương Thanh Vân còn cần phải dùng hắn nữa sao? Nếu Mao Xuân Huy còn không nhìn rõ vấn đề cơ bản này thì chẳng phải vì lợi ích làm mê muội tâm can à?

Mao Xuân Huy từ biệt Trương Thanh Vân và bước ra cửa, đi đến đầu cầu thang hắn mới giật mình phát hiện ra những vấn đề nằm ở bên trong, vì vậy mà cực kỳ hối hận muốn quay về giải thích với Trương Thanh Vân nhưng cũng cảm thấy không ổn. Khoảnh khắc này trong lòng hắn rất thấp thỏm lo âu, làm cấp dưới mà không biết giải ưu phiền cho lãnh đạo thì mình còn dùng làm gì được nữa? Tại sao một đạo lý đơn giản như vậy mà chính mình còn không hiểu?

Lúc này dù nói gì cũng vô dụng, nhưng cũng chỉ có thể nói chuyện dựa vào hành động thực tế. Mao Xuân Huy nghĩ đến sự khí khái của bí thư Trương, cũng sẽ không vì khuyết điểm nhỏ lần đầu tiên của mình mà có thái độ phản cảm đấy chứ?

Đến chiều Trương Thanh Vân đang muốn xuống lầu đến khu công nghệ thì Ân Bằng Phi tiến lên nói phó cục trưởng cục công an Thạch Dũng đến chơi. Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng thầm lầm bầm một câu, sau đó hắn vung tay nói:

- Cho mời.

Thạch Dũng hôm nay ăn mặc trông rất có tinh thần, lưng thẳng giống như trước nay chưa từng cúi xuống, mái tóc được vuốt keo bóng loáng, nhìn rất sáng láng. Khi hắn vừa tiến vào cửa thì lập tức chào Trương Thanh Vân rồi nói:

- Chào bí thư Trương, Thạch Dũng cục công an đến báo cáo công tác.

- Cục trưởng Thạch, trông anh hôm nay rất khí phách, tôi chẳng qua chỉ là thường dân đối với khối công tác tư pháp. Ngồi, mời ngồi, không cần phải đứng, Bằng Phi, dâng trà cho cục trưởng Thạch!

Trương Thanh Vân nói.

Thạch Dũng hình như trước nay rất ưa dùng lễ, vì vậy cấp bậc lễ nghĩa rất rườm rà, mục đích báo cáo của hắn tất nhiên chính là muốn Trương Thanh Vân hiểu rõ tất cả tình huống. Dưới sự miêu tả của hắn thì lúc này cục công an Thanh Giang gặp phải rất nhiều vấn đề, tuyến trên cảm thấy rất bất mãn vì những nhiệm vụ ngoài luồng của công an Thanh Giang, thậm chí còn có lãnh đạo công an trên tỉnh can thiệp với chính quyền, nhấn mạnh vấn đề công an thuộc chiến tuyến tư pháp, không phải phục vụ chiến tuyến khác. v. v.

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà cau mày nhưng trong lòng cảm thấy Thạch Dũng với những vầng sáng công an xuất sắc cũng không đơn giản. Nếu người này nghiêm nghị và chính khí thì vài tháng qua công tác của cục công an không thể tiến triển?

Càng buồn cười chính là Thạch Dũng lại dùng chiêu thức đến báo cáo công tác với Trương Thanh Vân hắn, trước yếu sau mạnh, biểu hiện ra sự kiên trì nguyên tắc, đúng là quá nhiều ý nghĩ. Người này có kiên trì nguyên tắc thì ý nghĩa gì với mình? Nói một ngàn lời thì cũng chẳng qua đang muốn mượn lực lượng của chính mình.

Lần đầy tiên Thạch Dũng tiếp xúc với Trương Thanh Vân hắn thì mượn lực Vi Cường, lần thứ hai này Thạch Dũng vừa cung kính vừa khiêm tốn, trực tiếp nói những vấn đề còn tồn tại mờ mịt trong cục công an ra ngoài.

Nhưng nếu xem xét lại thì trước đó Thạch Dũng nắm trong tay đủ chứng cứ về phó cục trưởng thường vụ cục công an Thiệu Bình, nhưng người này cũng rất có ý, luôn đứng yên bất động nhưng lại chạy khắp nơi tìm chỗ dựa. Nếu thật sự là cảnh sát kiệt xuất thì lần này sẽ làm thế nào?

Lúc này thì tuyệt hơn, thực hiện phương pháp chính diện không được thì bắt đầu đi đường tắt, mượn cơ hội báo cáo công tác để biểu hiện những gì đang nghĩ. Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái, Thạch Dũng này giống như một kẻ đầu cơ chính trị, khó thể tìm ra được một người có thể nhịn như vậy, hơn nữa còn có danh tiếng tốt, hai thứ này chẳng phải là bước đệm thuận tiện cho con đường đầu cơ chính trị sao?

Chỉ cần nhìn tình cảnh trước mắt của Thạch Dũng là biết con đường đầu cơ chính trị của người này rất thuận lợi, sau khi Thiệu Bình rớt đài thì hắn rát có tiếng nói trong cục công an. Nhưng người này lại rất thông minh, trước nay vẫn bày ra một bộ dạng khiêm tốn, hắn hạ rất thấp vị trí của mình trong cục công an, biểu hiện là một người không tự ý, thực tế lại chính là phần tử làm cho cục công an trở nên rối loạn. Khi tình hình đã loạn đến mức lãnh đạo không thể không ra mặt thu thập thì cơ hội của hắn sẽ tới, như vậy chắc chắn sẽ được bổ nhiệm.

Khi có vị nào rớt đài thì tất cả tài nguyên sẽ còn lại dồi dào, Thạch Dũng sẽ khống chế trong lòng bàn tay, nhanh chóng ổn định, đoàn kết cục công an. Lúc đó năng lực của hắn sẽ càng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, làm người ta cảm thấy điển hình tiên tiến của công an đã ra tay thì không giống như người thường.

Trương Thanh Vân suy nghĩ ra nhiều vấn đề như vậy mà trong lòng chậm rãi cảm thấy chán ghét vị công an gương mẫu này đến cực điểm, nhưng dù sao cũng khó thể bày ra trên mặt, vì vậy nói chuyện rất khó khăn.

- Cục trưởng Thạch, lúc này những đồng chí công an chuyên nhiệp như anh không còn nhiều, nhưng có một việc tôi cần phải nói rõ, lúc này cục công an đang loạn, anh làm phó cục trưởng thì phải có trách nhiệm. Nếu chiến tuyến công an có chuyện thì trước tiên cũng phải truy cứu trách nhiệm rồi mới nói sau.

Thạch Dũng nghe vậy mà trái tim đập lên điên cuồng, ngoài miệng thì liên tục thừa nhận nhưng trong lòng thì lạnh như băng, hắn đã biết Trương Thanh Vân này là một người khó thể dựa vào. Trương Thanh Vân nhìn Thạch Dũng uể oải đi ra khỏi cửa mà khóe miệng cong lên thành đường, hắn ghét nhất chính là loại kỹ nữ lập bàn thờ. Một người có danh tiếng cao như Thạch Dũng cũng không phải dễ dàng gì, nhưng nếu người này không làm được việc, nếu không nắm bắt được công tác ở cục công an thì cứ đứng đó mà giữ chức phó đừng nghĩ có cơ hội bò lên.

Khi Trương Thanh Vân gặp mặt Thạch Dũng thì thật ra cũng là lúc mà cuộc chiến vì chức cục trưởng cục công an đã tiến vào giai đoạn cực kỳ gay cấn. Hiệu suất làm việc của cục công an rơi rớt nghiêm trọng, trật tự trị an gần đây phát sinh rất nhiều vụ việc, vấn đề nhân sự trong cục công an cũng trở thành nhiệm vụ cấp bách cần phải giải quyết.

Lần này nhân tuyển là Thạch Dũng cho chức vụ cục trưởng cục công an cũng không có tiếng vang lớn, bây giờ cục trưởng công an thành phố đều là cao cấp, Thạch Dũng lại bị kẹt ở mặt lý lịch. Người này làm phó cục trưởng nhưng nếu muốn tiến lên một bước thành cục trưởng thì rất khó khăn. Nhưng chỉ cần có cơ hội là tâm tư của hắn sẽ không chết, vì vậy lúc này hắn mới tìm đến cầu cạnh Trương Thanh Vân.

Lúc này trong ba lãnh đạo thị ủy thì chỉ có một mình Trương Thanh Vân là có bối cảnh đơn giản, không phải như hai vị kia là loại người thâm căn cố đế ở Thanh Giang, vì vậy Thạch Dũng muốn dựa vào Trương Thanh Vân cũng là lựa chọn rất tốt. Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến tình cảnh Quách Tuyết Phương mời mình dùng cơm, hắn đột nhiên vỗ bàn và hiểu rõ nguyên nhân.

Trương Thanh Vân đến khu công nghệ nghe báo cáo của ủy ban quản lý, Hề Mai Ngọc lúc này đang được phân công công tác liên hệ và quản lý đối ngoại. Khi báo cáo nàng thường mất tập trung, Vương Đan Đông ở bên cạnh liên tục ho khan nhắc nhở để báo cáo không xuất hiện tình cảnh thiếu nghiêm túc.

Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng thầm bực bội, hắn nói:

- Tôi thấy thế này, sau này các anh phải chuẩn bị trước cho tốt, gửi email cho tôi cũng được. Hai vị chủ nhiệm Vương, Hề thấy thế nào?

Vương Đan Đông vừa nghe thấy lời này thì vẻ mặt chợt biến đổi, trong lòng bất mãn với Hề Mai Ngọc đến cực điểm.

Lời nói của bí thư Trương rất nặng, báo cáo công tác cho lãnh đạo thì không đơn giản chỉ là báo cáo, quan trọng là lắng nghe chỉ thị của lãnh đạo, nếu gửi thư điện tử thì còn ý nghĩa gì?

Vương Đan Đông vội vàng đứng lên giải thích vài điều, Trương Thanh Vân vung tay ngừng lời của hắn rồi nói:

- Được rồi, hôm nay không phải thời gian nói chuyện, lúc này tình hình có chút căng thẳng, tôi còn phải đi xem tiến triển ở khu hoạt hình.

Trương Thanh Vân vừa nói như vậy thì Ân Bằng Phi dùng ánh mắt bất lực nhìn Vương Đan Đông, sau đó lại bắt đầu sắp xếp hành trình, Trương Thanh Vân bị đám người vây quanh và đi ra khỏi cửa chính ủy ban quản lý. Vẻ mặt Hề Mai Ngọc trở nên cực kỳ khó coi, nàng không đợi Vương Đan Đông kịp nổi giận mà lập tức xin lỗi, sau đó tự mình lái xe theo sau Trương Thanh Vân.

Sau khi Trương Thanh Vân thị sát xong khu hạng mục hoạt hình thì phát hiện Hề Mai Ngọc cũng theo sau, vì vậy hắn không khỏi mỉm cười nói:

- Thế nào, chủ nhiệm Hề hôm nay không có trạng thái tốt, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lạ chạy đến đây tham gia náo nhiệt?

Vẻ mặt Hề Mai Ngọc đỏ bừng bừng, trước mặt nhiều người thế này thì nàng không xuống đài không được, vì vậy chỉ biết nói:

- Thật xin lỗi, buổi báo cáo hôm nay tôi là lính đào ngũ.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hôm nay Hề Mai Ngọc đổi tính rồi sao? Trước kia là quả ớt cay, mình nặng lời như vậy thì nàng không dám trực tiếp chống đối nhưng thừa nhận sai lầm giống như lúc này là hoàn toàn không thể. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng không phê bình nàng mà chủ động giải thích tình huống, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra, biến phê bình thành quan tâm.

Hề Mai Ngọc do dự một chút rồi cũng nói ra, bây giờ cục công an bên kia đang làm công tác chỉnh đốn tác phong, chồng của nàng hôm qua vừa bị chỉnh đốn, tư tưởng rất nặng. Hề Mai Ngọc vì lo lắng mà một đêm không ngủ, vì vậy mới liên tục phạm sai lầm trong lúc báo cáo.

- Chỉnh đốn tác phong sao? Sao có thể như vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn chỉnh đốn tác phong?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

Hề Mai Ngọc nói:

- Tôi nói đều là sự thật, anh Mai nhà tôi nói gần đây cục công an chọc vào nhiều phiền phức, dựa theo sự phân công khác nhau mà những người tương quan trách nhiệm cũng nhận lấy hình thức xử phạt khác nhau, hơn nữa tất cả đều rất cứng nhắc. Anh Mai nhà chúng tôi khá thật thà, tranh đấu cũng chỉ do người khác làm, bây giờ lại phải chịu phạt.

- Thật thà sao?

Trương Thanh Vân cười hì một tiếng rồi nói:

- Thật thà như những gì cô nói sao?

Hề Mai Ngọc ngẩn ngơ rồi gật đầu, sau đó lại lập tức cảm thấy không đúng. Gương mặt nàng lại đỏ hồng lên, lại lắc đầu, nàng biết rõ bí thư Trương đang chụp vào người tuyến dưới, mỗi lần hắn đều đi theo con đường này.

- Chủ nhiệm Hề, chuyện hôm nay bỏ qua, sau này công tác cũng đừng có thái độ như vậy nữa. Còn nữa, cô trở về nói với cục trưởng Mai, đừng để anh ấy lo nghĩ vẩn vơ, vấn đề ở cục công an là của cả tập thể, không phải chỉ là vấn đề của riêng vài người. Tôi trước nay cũng chưa từng nghe nói vì chỉnh đốn tác phong mà xử phạt người khác, cô nghe rõ chưa?

Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm túc nói.

Hề Mai Ngọc gật đầu vô thức, vẻ mặt tốt lên rất nhiều, mơ hồ đã có nụ cười. Khi nàng ngẩng đầu thì đã sớm thấy bí thư Trương rời đi, trong lòng nàng cũng khẽ động, nàng phát hiện mình tiếp xúc với bí thư Trương chưa lâu nhưng rõ ràng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng đối với người này.

Hề Mai Ngọc không ngờ một người còn trẻ mà mở miệng lại cay nghiệt như vậy, điều này làm người ta rất xấu hổ. Nhưng nàng không biết Trương Thanh Vân làm như vậy cũng coi trọng người khác, bình thường giọng điệu của hắn còn nặng hơn rất nhiều, bộc lộ rõ phương diện không lưu tình.

Đối với những quan hệ không ra gì hoặc những kẻ đang chuẩn bị cho ra rìa thì Trương Thanh Vân sẽ bày tỏ thái độ rất ôn hòa, trước nay chưa từng đỏ mặt với đám người này, khi đối mặt với đối thủ thì hắn lại càng phải như vậy. Chắc chắn rằng khi Hề Mai Ngọc biết rõ đặc điểm này thì sợ rằng trong lòng sẽ có cảm nhận khác.

Cục công an là một ban ngành trọng yếu, trong lúc vô tình cũng trở thành ngành cực kỳ quan trọng. Trước đó Trương Thanh Vân cũng không chú ý nhiều, nhưng bây giờ xem ra tất cả Thanh Giang đều đang tập trung ở thể chế công an. Chức vị cục trưởng cục công an đang treo lên cao, quyền lợi bên trong cũng đang điều chỉnh và kết hợp, đây đúng là một chiến trường xếp cờ rất tốt...