Trương Thanh Vân định rằng sẽ về Ung Bình ăn tết âm lịch, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cảm thấy mình nên sử dụng thời gian nhàn rỗi để làm quen công tác, vì vậy mới bỏ ý nghĩ kia đi, hắn kéo người nhà ở lại Thành Đô ăn tết.
Cảnh Chiến gọi điện đến, hắn lắp bắp muốn tìm gặp Trương Thanh Vân, hắn nói muốn sang Thanh Giang trở thành lái xe cho Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà cực kỳ khó hiểu, hắn hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra? Không muốn ở lại cục công an, sao lại muốn theo tôi lái xe? Có phải là quan hệ với các lãnh đạo quá cứng rồi không?
- Không, không phải!
Cảnh Chiến vội nói:
- Chỉ là em cảm thấy không am hiểu công tác, không bằng làm lái xe cho rồi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn hung hăng mắng một lượt rồi cúp điện thoại mà cảm thấy hương vị không đúng, sau khi nghĩ lại thì gọi điện cho Lý Phong Sơn hỏi rõ tình huống.
Lý Phong Sơn nhận được điện thoại của Trương Thanh Vân mà có chút căng thẳng, sau tết năm kia thì tất cả những lễ nghĩa của hắn đã hết, sau này trong lòng rất băn khoăn, sợ mất thể diện nên không dám liên lạc với Trương Thanh Vân. Như vậy cũng qua hai năm, quan hệ giữa hai người cũng dần trở nên bất hòa.
Trương Thanh Vân nói vài lời chào hỏi, sau đó lập tức hỏi đến tình hình của Cảnh Chiến, có phải đang muốn đào ngũ hay không? Trong lòng Lý Phong Sơn cảm thấy có chút chấn động, hắn vội nói:
- Bí thư Trương, đội trưởng Cảnh không có vấn đề gì thuộc công tác, nhưng khoảng thời gian trước có chút náo động, cậu ấy muốn vào Thành Đô. Vì thấy cậu ấy làm việc quá tốt nên chúng tôi không muốn thả ra, vì vậy lúc đó có phê bình vài câu, điều này...Tôi không có ý gì khác, quả thật là khó nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:
- Tiểu tử này đúng là kỳ cục, sao lại nói điều kiện với tổ chức? Anh cần phải quản hắn cho thật chặt mới được.
Lý Phong Sơn thở phào một hơi, hắn ngừng lại một chút nhưng lại thấy không ổn, vì vậy nói:
- Bí thư Trương, nếu không tôi sẽ giảng giải thoáng hơn một chút, để đội trưởng Cảnh đến Thành Đô! Tôi đã hỏi qua nguyên nhân, nghe nói cậu ấy có bạn gái, mà bạn gái lại ở Thành Đô, điều này...
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn hiểu ra chút nguyên nhân. Thì ra Cảnh Chiến đã không còn lỗ mãng như khi ở Áp Tử Hà, đến tuổi này cũng bị tình yêu làm dịu lại.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nhân tiện nói:
- Anh Lý, tôi cũng không hiểu tình hình của cậu ấy, anh xem thế nào châm chức cho một chút, không có tôi thì anh chính là đại ca của hắn.
- Vâng, tôi biết rồi.
Lý Phong Sơn nói, hắn nói thầm một câu:
- Cục công an Thành Đô đúng là lợi hại, người nào cũng muốn kéo qua.
Lý Phong Sơn cho rằng Trương Thanh Vân đã cúp điện thoại, không ngờ Trương Thanh Vân lại vẫn còn nghe được. Vì vậy hắn không khỏi cười lên một tiếng, xem ra tiểu tử Cảnh Chiến có chút công phu, không phải loại tay mơ.
Trương Thanh Vân lập tức gọi điện cho Cảnh Sương, hắn nói về tin tức Cảnh Chiến có bạn gái, Cảnh Sương cười nói:
- Này, anh cũng biết quan tâm đến người khác sao? Sao có thể nói chắc chắn như vậy?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn kiên trì nói:
- Em nói gì vậy? Nghe giống như oán phụ. Text được lấy tại Truyện FULL
Trương Thanh Vân nói như vậy làm Cảnh Sương có chút không vui, có lẽ bây giờ nàng cũng đang rãnh rổi, nên làm nũng trong điện thoại, đây là tình huống trước nay chưa từng xảy ra. Trương Thanh Vân rất bất đắc dĩ, hắn đành phải nói:
- Được rồi, được rồi, anh là người không tim không phổi, vừa rồi Bưu Tử gọi điện thoại cho anh muốn đổi công tác, điều này em nghĩ rằng tâm lý của nó được cân đối sao?
Trương Thanh Vân nói như vây thì Cảnh Sương lập tức thu hồi bộ dạng ai oán, nàng đứng đắn nói:
- Tiểu tử này, càng ngày càng coi trời bằng vung, đây không phải ép anh phạm sai lầm sao? Thanh Vân, như vậy không được, em sẽ lập tức gọi điện, anh không cần quá quan tâm!
- Hừ, một việc nhỏ mà không làm được thì sao có thể trở thành anh rể. Mắng gì mà mắng, nếu Bưu Tử không có năng lực thì anh giúp được sao? Làm chị chứ không phải là gia trưởng nhé!
Trương Thanh Vân cười nói.
- Anh...
Cảnh Sương lập tức trở nên chán nản nhưng phần nhiều là cảm giác nói không nên lời, một câu anh rể làm trong lòng nàng có cảm giác ngọt ngào hưng phấn, vì vậy mà bệnh ngại ngùng lại tái phát, sợ bị Thanh Vân phát hiện ra nên lập tức cúp điện thoại.
Trương Thanh Vân nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, trong lòng cũng thanh tỉnh trở lại. Khi thấy Triệu Giai Ngọc đi vào thì Trương Thanh Vân cũng có chút bối rối.
Tết năm nay không giống như mọi năm, Trương gia có thêm vài thành viên, tuy không thể về Ung Bình nhưng hai ông bà Trương Đức Giang vẫn tự mình xử lý rất long trọng, tất cả những phong tục rườm rà của người Thổ đều được hai người xử lý thỏa đáng. Ở trong một biệt thự xa hoa, trải qua một tết âm lịch giàu tính văn hóa người Thổ, đây coi như cũng là một loại thể nghiệm.
Mùng hai tháng giêng, Trương Thanh Vân cùng Triệu Giai Ngọc đến thủ đô chúc tết, năm nay hắn đi đến tất cả các thành viên Triệu gia mà không bỏ sót một người nào. Triệu gia cảm thấy rất vui vì thay đổi của Trương Thanh Vân, ngược lại ai cũng không muốn nhắc đến vấn đề Trương Thanh Vân dựa vào Triệu gia.
Nhưng có một việc mà không ai có thể nói rõ được, đó chính là máu mủ ruột thịt. Người thân có thể hòa hợp và xóa bỏ vết rách, điều này làm cho tất cả đều vui mừng, cũng không ai kéo vấn đề chính trị ra quấy phá tình huống đặc biệt này.
Dù có muôn vàn nghi kỵ nhưng có một thứ không thể nào thay đổi được, đó chính là Trương Thanh Vân là con rể của Triệu gia, tương lai dù như thế nào thì chỉ cần có quan hệ này đã đủ tạo ra căn cơ. Hơn nữa thân phận của Trương Thanh Vân bây giờ cũng không giống như trước đó, hắn quá cứng thì chẳng có trái ngọt để ăn, vì vậy thuận theo tự nhiên thì cảm thấy tốt hơn.
Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa con gái đến bệnh viện thăm Triệu tướng quân, lúc này thời gian an dưỡng bên ngoài của Triệu tướng quân đã trở thành thứ xa xỉ, hầu như tât cả thời gian đều ở trong bệnh viện quân đội, khó thể nào ra khỏi giường bệnh.
Sau khi nhìn thấy ông cụ nằm trên giường bệnh và nhân viên y tế được trang bị đầy đủ thì tâm tình Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng trở nên trầm trọng. Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc tái nhợt, nước mắt rơi xuống không một tiếng động. Trương Thanh Vân chủ động tìm đám bác sĩ thăm hỏi tình hình cụ thể của ông cụ. Những bác sĩ chữa trị cho ông cụ đều là các chuyên gia lớn trong nước, lúc đầu bọn họ cũng không muốn trả lời, sau cùng một bác sĩ họ Chiêm thấy khó làm Trương Thanh Vân thay đổi thì nói:
- Nhiệm vụ của chúng tôi lúc này chính là cố gắng kéo dài cuộc sống của Triệu tướng quân, dựa theo tình hình trước mắt, nếu tất cả đều cố gắng và không có sự cố bất ngờ thì hoàn toàn có thể duy trì được ba đến năm năm, nhưng ý thức có thanh tỉnh hay không thì chúng tôi không thể đảm bảo.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt run rẩy, hắn nắm chặt lấy bàn tay vị bác sĩ mà không muốn nói thêm điều gì. Hắn biết rõ đây là đám bác sĩ tinh anh trong nước, đều là chuyên gia, mình có nói thêm điều gì cũng là dư thừa.
Trương Thanh Vân quay về phòng bệnh, khi còn chưa đến cửa thì hắn đã ngây người. Hắn thấy ông cụ đang ngồi thẳng dậy, dụng cụ dưỡng khí trên mặt đã được tháo xuống, bàn tay khô héo đang nắm bàn tay của Triệu Giai Ngọc, ánh mắt lão thì nhìn chằm chằm vào đứa bé trong ngực Triệu Giai Ngọc.
- Con gái cũng tốt, giống hệt như cháu hồi còn nhỏ!
Giọng điệu của Triệu tướng quân rất trầm thấp nhưng âm thanh vẫn rõ ràng.
Những nhân viên chăm sóc ở bên cạnh lập tức cảm thấy kinh ngạc, Triệu tướng quân hình như cũng cảm thấy xung quanh có người, ông chậm rãi quay đầu, cặp mắt đảo qua tất cả các gương mặt. Triệu Giai Ngọc biết rõ ông cụ muốn tìm ai, nàng vội vàng quay đầu rồi gọi một tiếng:
- Thanh Vân!
Trương Thanh Vân tiến vào với vẻ mặt kích động, hắn tiến đến trước mặt ông cụ rồi đưa tay đến nắm chặt bàn tay khô gầy.
- Quân...Quân kỳ...
Ông cụ nói ra vài chữ, tuy không thể nghe rõ nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy mơ hồ. Ngay sau đó ông cụ lại cười như một đứa trẻ rồi nói:
- Cậu còn đánh không?
Trương Thanh Vân dùng sức gật đầu mà không dám lên tiếng, trong ánh mắt cảm thấy cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra.
Trương Thanh Vân không khỏi không thừa nhận Triệu tướng quân là người khá quan trọng trong đời mình, tuy trao đổi không nhiều nhưng chỉ là vài ba câu cũng rất có lợi cho hắn. Lần đầu tiên khi hắn gặp ông cụ thì vẫn là một tiểu tử ngây thơ trong quan trường, mà bây giờ đã tiến vào trong danh sách cán bộ cao cấp.
Khoảng thời gian đó trải qua rất nhiều chuyện, có ngăn cản, có thất bại, có chua xót. Mỗi khi đến thời điểm cô độc và bất lực thì Trương Thanh Vân thường nghĩ đến những lời dạy bảo của các trưởng giả, mà Triệu tướng quân tất nhiên cũng là một trong số đó.
Nếu không có ông cụ này thì chưa chắc bây giờ Trương Thanh Vân đã có gia đình, cũng không có được con gái như lúc này, hơn nữa chưa chắc đị vị đã cao như bây giờ. Khoảnh khắc này trong lòng Trương Thanh Vân cũng khá phức tạp.
- Mềm thì yếu, cứng thì dễ gãy!
Ông cụ nói ra vài chữ, hít thở cũng khó khăn hơn, đám nhân viên bên cạnh vội vàng chụp dụng cụ dưỡng khí vào mặt ông cụ. Trương Thanh Vân nháy mắt với Triệu Giai Ngọc, hai người lui ra phía sau rất ăn ý, ánh mắt nhìn về phía ông cụ ở trên giường mà không muốn bỏ đi.
Khi hai người còn chưa rời khỏi cửa chính của bệnh viện thì Trương Thanh Vân đã nghe thấy có người ở phía sau gọi lớn:
- Đồng chí, đồng chí, hai vị chờ chút.
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều đứng lại, khi nghiêng đầu nhìn thì thấy vị bác sĩ họ Chiêm đang vội vàng đi đến, vẻ mặt có chút kích động.
- À, hai vị là cháu gái và cháu rể của Triệu tướng quân phải không?
Vị bác sĩ dùng giọng khách khí nói, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều gật đầu.
Vị bác sĩ họ Chiêm nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó lại dùng giọng kích động nói:
- Hai vị biết không? Đã ba tháng rồi tướng quân chưa tỉnh lại, nhưng hôm nay tỉnh lại và nói khá nhiều.
Ánh mắt Trương Thanh Vân chợt sáng lên:
- Bác sĩ, ý của anh là...Anh cứ nói đừng ngại.
- Là thế này, tôi hy vọng hai người cách một tháng nên đến một lần, căn cứ vào những gì chúng tôi phát hiện ra thì khi tướng quân nói chuyện, sinh lực trong cơ thể giống như khôi phục lại vào thời điểm hai năm trước. Lúc này đại não của tướng quân đã héo rút, nếu ý thức có thể thanh tỉnh thì có thể chủ động hỏi vài vấn đề, hoặc nói nhều hơn thì sẽ rất tốt.
Bác sĩ họ Chiêm nói.
- Không có gì, chúng tôi hoàn toàn có thể làm được.
Hai người Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc hầu như cùng gật đầu nói, trong mắt đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Bác sĩ Chiêm vui mừng gật đầu nói:
- Có thể thấy hai người được Triệu tướng quân rất coi trọng, nếu hai vị có thể phối hợp thì tôi xin thay mặt đội ngũ chữa trị cảm tạ chân thành...
Bác sĩ này lấy ra hai danh thiếp rồi cung kính đưa đến nói:
- Sau này có gì cứ gọi điện tìm tôi, tôi là tổng phụ trách các chuyên gia.
Thái độ của vị bác sĩ này thay đổi quá nhanh, vừa rồi khi Trương Thanh Vân đến hỏi bệnh thì thái độ rất lạnh lùng cao ngạo, nhưng bây giờ lại khác hẳn, lại giống như hai người. Rõ ràng lão là bác sĩ trưởng của ông cụ nhiều năm và có cảm tình rất sâu, cũng tôn trọng từ đáy lòng đối vơi những người ông cụ xem trọng.