Bố Y Quan Đạo

Chương 431: Đấu tranh của phụ nữ




Lăng Tuyết Phi dùng giọng không nhanh không chậm nói những lời tri tâm với Trương Thanh Vân, những gì nàng gặp phải khi còn nhỏ, từ một cô nhi trở thành một cô ca sĩ được hàng trăm ngàn người chăm chú. Theo lời nàng thì có được kết quả như lúc này quả nhiên không dễ dàng, tất cả những giai đoạn đều có những nổi đau, những chua xót, điều này làm Trương Thanh Vân rất cảm động.

Dựa theo câu nói "Con người bản tính là ác" thì trên thế giới này cũng không có được bao nhiêu kẻ tốt, thực tế nói về một vưu vật hại dân hại nước như Lăng Tuyết Phi thì những gì nàng đã từng trãi, những gì hấp dẫn bày ra trước mắt có thể nói vượt xa những gì mà người bình thường tưởng tượng ra. Vì Trương Thanh Vân không tin một người phụ nữ có thể lăn lộn không sứt mẻ bất cứ thứ gì để leo lên đến kết quả như Lăng Tuyết Phi lúc này, hơn nữa còn bảo vệ được bản thân trong sạch tuyệt đối.

Nhưng những thứ trên vẫn không tính là quan trọng, phải nhắc đến trạng thái tư tưởng của Lăng Tuyết Phi vào lúc này, nàng rõ ràng cứ quấn lấy mình, đây mới chính là vấn đề nhức đầu nhất.

- Thanh Vân, quả thật quan hệ giữa em và chị Nghê cũng không được tốt như anh tưởng tượng.

Lăng Tuyết Phi giương mắt nói, nàng lại di chuển tới, đầu đặt lên lồng ngực Trương Thanh Vân giống như một chú chim nhỏ.

- Chúng em đúng là cùng nhau lớn lên, nhưng chị Nghê tâm cơ quá sâu, đã nhiều năm ở sau lưng ngăn cản cho em rất nhiều mưa gió, nhưng em báo đáp lại cũng rất nhiều. Em chỉ mong sao thoát khỏi trạng thái này, em muốn độc lập.

Lăng Tuyết Phi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn dùng giọng hoài nghi nói:

- Em nói gì? Em nói Nghê Thu Nguyệt không chế em, bắt em phải làm việc vì cô ấy sao?

- Không phải!

Lăng Tuyết Phi lắc đầu nói:

- Nhưng chị ấy thích can thiệp vào em, em không quan tâm đến chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ chị ấy cũng không quá mức để ý, nhưng em không muốn có người can thiệp vào cuộc sống của mình.

Trương Thanh Vân gật đầu có vẻ hiểu ra, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh hai cô gái cùng lớn lên, một người thì phóng đến ổ phượng hoàng và tự cho mình là chị hai, Nghê Thu Nguyệt trợ giúp Lăng Tuyết Phi thành danh, đồng thời cũng kiếm lấy vài lợi ích. Nghê Thu Nguyệt muốn bảo vệ em gái, thật sự quản chế em gái, để em gái phải làm việc theo ý của mình. Tất nhiên Trương Thanh Vân không biết tình hình cụ thể, nhưng chỉ cần dùng đầu cũng tính toán được tình cảnh là như vậy.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì biết được vì sao Lăng Tuyết Phi phải gắng gượng, Nghê Thu Nguyệt có tâm cơ, lại được gả vào đại gia tộc như Cao gia, tất nhiên sẽ có thể đảm bảo Lăng Tuyết Phi không đi lầm đường. Trương Thanh Vân cảm thấy quan hệ giữa hai người có chút phức tạp, người nào cũng cho rằng mình đúng, người ngoài khó thể phân biệt rõ ràng.

Nhưng có một điều hoàn toàn khẳng định đó là hai người có mâu thuẫn, hơn nữa chỉ cần nghe giọng điệu của Lăng Tuyết Phi thì biết mâu thuẫn không nhỏ, nếu không thì nàng cũng chẳng nói ra những lời quá mức như vậy.

- Quan hệ giữa anh và Chị Thu Nguyệt là thế nào? Sao cứ nhắc đến anh là chị ấy mở miệng mắng?

Lăng Tuyết Phi giương mắt nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên bị câu hỏi bất thình lình của Lăng Tuyết Phi làm cho tâm tư rối loạn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hắn nói:

- Anh và cô ấy không cùng đường, những thứ chính trị em không hiểu đâu. Đúng rồi, em hỏi như vậy làm gì?

Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi chợt đỏ ửng, nàng không nói lời nào. Trương Thanh Vân cũng cảm thấy trong lòng rung động và tránh đi. Nào ngờ nha đầu này lại duỗi bàn tay thon dài vào trong quần của Trương Thanh Vân rồi xoa nắn cây gậy sắt nói:

- Dù sao thì em cũng yêu anh, điều này mới là quan trọng, chúng ta ở bên nhau, có mấy người có chốn đi về tốt đẹp? Vì vậy em cũng hiểu khá rõ, chị Thu Nguyệt không muốn em đến gần anh. Em lại cứ đến gần anh, làm tình nhân của anh, xem chị ấy có thể làm thế nào được?

Trong đầu Trương Thanh Vân chợt nổ ầm một tiếng, tâm thần chợt dao động giống như đã hiểu nguyên nhân mâu thuẫn giữa hai người. Hắn nghĩ lại thì thấy mình và Lăng Tuyết Phi quen biết nhau cũng không phải một ngày hai ngày, mà quan hệ giữa mình và Nghê Thu Nguyệt cũng không phải là ngắn.

Tất cả đều bắt đầu từ đó, Nghê Thu Nguyệt cảnh cáo Lăng Tuyết Phi đứng cách xa Trương Thanh Vân ra, có lẽ đây cũng không phải là ích kỷ, nhưng Nghê Thu Nguyệt biết Trương Thanh Vân không phù hợp với Lăng Tuyết Phi.

Nhưng đứng trên lập trường của Trương Thanh Vân thì lại không nghĩ như vậy, hai người phụ nữ này cùng có quan hệ với mình, hoang đường nhất chính là vì mình mà phản bội. Loại cảm giác này cực kỳ phức tạp, cũng không biết trong lòng đang vui sướng hay đau khổ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Mà Lăng Tuyết Phi hình như không ý thức được điều này, nàng càng ngày càng không kiêng dè bất cứ điều gì. Nàng vùi đầu vào trong ngực Trương Thanh Vân và liên tục cọ xát, vì vậy mà lửa nóng trong lòng hắn chợt bùng lên, dục hỏa chợt nhen nhóm.

Trương Thanh Vân không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng không phải chẳng có định lực, mà Lăng Tuyết Phi rõ ràng cũng cố ý. Lúc này những mặt quyến rũ và gợi cảm của nàng đã được lộ ra một cách triệt để, Trương Thanh Vân cũng không nhịn được mà ngước lên ngậm chặt lấy môi nàng, hai người nhanh chóng hôn nhau đắm đuối.

Lăng Tuyết Phi dùng hai tay chà xát bộ ngực của Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân cũng dùng hai tay xoa bóp bên ngoài áo và lập tức phủ lên bộ ngực căng cứng bên trong. Khi hắn bóp lại thật mạnh thì nàng ngước mặt rời khỏi nụ hôn và rên lên thành tiếng.

Áo thun của Lăng Tuyết Phi nhanh chóng được cởi ra, bên trong không có áo lót. Trương Thanh Vân cũng lột trần nhanh chóng, hắn dùng một tay đưa xuống bên dưới mở nút quần jean và tiến vào.

Bàn tay không gặp bất kỳ lực cản gì khác, cỏ cây ngã rạp, mưa phùn làm ướt đẫm cây cối, một hơi nóng bùng lên làm gan bàn tay nóng bỏng. Trương Thanh Vân xoa nhẹ, Lăng Tuyết Phi uốn éo như tôm, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đê mê, hai tay giữ chặt lấy cánh tay của Trương Thanh Vân, sau đó lại tự mình giải thoát cho lớp vải bên dưới.

Lúc này Lăng Tuyết Phi đã giống như một bức tượng bạch ngọc, vẻ mặt đỏ ửng tràn đầy xuân ý, khóe miệng chốc chốc lại mấp máy phát ra những âm thanh mê người. Trương Thanh Vân vẫn dùng một tay xoa bóp hai đỉnh núi bên trên, một tay chà xát đỉnh núi lửa bên dưới. Mưa tuôn xối xả, cỏ cây ngã rạp, tình cảnh kích thích dữ dội.

Lăng Tuyết Phi cũng cảm thấy cực kỳ bức bối và ngứa ngáy, sau lần trước thì nàng đã được nghỉ ngơi khá lâu, bên trong người như có kiến bò, cảm giác rần rần khi bàn tay thô ráp của đàn ông vuốt ve cô bé làm nàng đổ ập xuống. Trương Thanh Vân bị Lăng Tuyết Phi đổ xuống ép ngực lên mặt, hắn há miệng lên ngậm chặt một bên, bàn tay bên dưới cầm lấy gậy sắt đâm vào đỉnh núi lửa đang phun trào.

Khoảnh khắc này giống như là vĩnh hằng, Trương Thanh Vân cảm thấy một sự co thắt dữ dội giống như toàn thân bị chèn ép, cảm giác nóng hôi hổi và mềm mại kinh người có thể làm cho bao nhiêu đồng bào đàn ông trầm luân vào bể khổ khôn cùng. Lăng Tuyết Phi thì cong người lên như tôm, cảm giác ngứa ngáy lập tức kết thúc, cảm thấy thân thể như bị chèn ra làm đôi, sức nóng bên dưới làm toàn thân bừng bừng lửa đỏ, cảm giác chật cứng làm nàng phát ra một tiếng rên dài.

Một người phụ nữ đã qua thời gian hồi phục sau lần đầu tiên, một người đàn ông bị tích tụ lâu ngày, khi mới bắt đầu thì đã cực kỳ nhiệt liệt. Hai tay Trương Thanh Vân ghì chặt lấy mông căng phồng của Lăng Tuyết Phi, lúc này nha đầu cũng không còn quan tâm gì khác chỉ biết lên xuống theo cảm tính, chỉ sau vài phút thân thể đã đỏ hồng và co giật điên cuồng.

Tình cảnh dai dẳng thật lâu, hai người như hai con thiêu thân lao vào vùng lửa đỏ, Trương Thanh Vân dùng hết khả năng có thể thay đổi mọi tư thế, người phụ nữ với cặp chân dài, vẻ mặt đỏ như lửa, mái tóc đuôi sam quấn quanh cổ cực kỳ hưởng ứng.

Tình cảnh kịch liệt cứ như vậy mà phát triển, đến khi có hai tiếng thét dài vang lên thì không gian mới trở nên yên ắng.

Sau khi xong việc thì Lăng Tuyết Phi nằm trong lồng ngực Trương Thanh Vân như một con mèo nhỏ, giữa hai chân mày là xuân ý vô cùng. Trong lòng Trương Thanh Vân có những cảm giác khó miêu tả, hai người đã như vậy thì không còn gì để nói.

Không gian trở về trạng thái vắng lặng trong phút chốc, mùi mồ hôi, một mùi hương kỳ dị bùng ra khắp không gian giống như tình cảnh thiêu thân vừa rồi còn chưa kết thúc.

- Thanh Vân, em với anh, hơn nữa cũng chỉ theo mình anh, em thích cảm giác vào lúc này.

Lăng Tuyết Phi dùng giọng rù rì nói.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn muốn rút một điếu thuốc nhưng toàn thân lại bị Lăng Tuyết Phi quấn lấy như bạch tuộc và rất khó hoạt động. Lăng Tuyết Phi đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Có phải anh sinh ra cảm giác tội lỗi đối với giám đốc Triệu hay không?

Thân thể Trương Thanh Vân chợt cứng đờ, hắn lợi dụng lúc Lăng Tuyết Phi dịch chuyển ấn người xuống, nàng lập tức cười khanh khách nói:

- Em nói anh cũng không phải là chính nhân quân tử, anh thấy có lỗi với giám đốc Triệu, chẳng lẽ không thấy có lỗi với em sao? Hì hì.

Lăng Tuyết Phi nói xong thì vuốt ve cánh tay của Trương Thanh Vân, nàng lại tiếp tục:

- Anh có cảm giác tội lỗi, em cũng có.

Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân chấn động, hắn trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Phi. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nha đầu này là một yêu tinh, tâm tư khủng bố đến mức làm người ta giật mình. Không có người nào dạy bảo về thủ đoạn của đàn ông nhưng nàng lại khá thông hiểu, cũng không biết học được từ ai.

- Mặc quần áo vào kẻo bị cảm.

Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Phi.

Lăng Tuyết Phi lập tức làm mặt quỷ, nàng ôm quần áo chạy vào phòng tắm, sau đó lại quay người với một bộ dạng chết người nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Người ta vào tắm này, anh có muốn vào chung không đấy?

Trái tim Trương Thanh Vân chợt dựng ngược lên, yêu tinh, đúng là yêu tinh. Hắn vội vàng quay đầu mà nghe thấy từ trong phòng tắm truyền ra những tiếng cười khanh khách rất đắc ý. Trương Thanh Vân nghe thấy mà bực bội, lửa gian tà bùng lên trong lòng, hắn phóng lên kéo cửa tiến vào.

- Ối!

Một tiếng hét vang lên.

- Anh, anh vào thật sao? Anh...Anh không biết ngại à? Anh...

Trương Thanh Vân cười hì hì, Lăng Tuyết Phi dù sao cũng là một nha đầu mặt mỏng, chỉ biết mồn mép nhưng nếu làm thật thì cũng có chút hoảng hốt.

Bồn tắm của Lăng Tuyết Phi khá lớn nhưng không đủ dùng cho hai người, nhưng lúc này hai người ôm lấy nhau nên cũng khá vừa, nước trong bồn cũng không quá nóng. Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, cũng không có sự cố nào xảy ra.

Lúc đầu Lăng Tuyết Phi cũng có chút thận trọng, sau đó lại dần buông lỏng, sau đó lại dội nước tắm rửa cho Trương Thanh Vân như một đứa trẻ. Nàng làm việc rất vui sướng, Trương Thanh Vân cũng không để ý, hắn chỉ biết nhìn kiệt tác thiên nhiên trước mặt, một thân thể hoàn mỹ.

"Phụ nữ của mình, đây là người phụ nữ của mình!"

Trong lòng Trương Thanh Vân lần đầu tiên có loại cảm giác này, tuy cảm giác không phải quá mức mãnh liệt, nhưng dù là bất kỳ một người đàn ông nào cùng một người phụ nữ tiếp xúc thân mật với khoảng cách gần như thế này, nếu nói quan hệ không tiến thêm một bước thì là không thể.

Sau khi tắm rửa mỏi tay thì Lăng Tuyết Phi cuối cùng cũng an phận nằm trên người Trương Thanh Vân như mỹ nhân ngư, nàng dùng giọng điệu thơm như hoa lan nói:

- Thật ra em cảm thấy rất tốt, ít nhất cũng có một người đàn ông tốt hơn chị Thu Nguyệt, chị ấy sẽ không có, vĩnh viễn sẽ không có.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân chợt bị nghẹn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác quái dị, trước nay hắn chưa từng thấy giữa hai người phụ nữ mà kình nhau như vậy, hắn vội nói:

- Tuyết Phi, không cho phép em nói như vậy, Nghê Thu Nguyệt dù sao cũng có tình cảm chị em với em, sao em lại nói lung tung như vậy?

Lăng Tuyết Phi chợt le lưỡi mà cảm giác mình nói cũng hơi quá, nhưng ngoài miệng thì nàng cũng không buông tha:

- Em chỉ nói với anh như vậy mà thôi, em vui mới nói như vậy, nói về chốn đi về như anh, so ra thì em có chốn đi về hơn chị Thu Nguyệt.

Trương Thanh Vân cau mày nhưng khoảnh khắc này lại không biết nên phản bác thế nào, không thể không thừa nhận Lăng Tuyết Phi là một tồn tại quá kỳ lạ trong thế giới, trên thế gian này có người phụ nữ nào tình nguyện đi làm tình nhân của kẻ khác? Có người nào tình nguyện chia sẽ người đàn ông mình yêu với những người khác? Trương Thanh Vân nghĩ rằng điều này tuyệt đối là không thể, nhưng vì sao Lăng Tuyết Phi lại có thể suy nghĩ khác người như vậy.

Trương Thanh Vân muốn nhìn vào bản chất, thật ra Lăng Tuyết Phi cũng không thoát khỏi tư tưởng quái dị, nhưng nàng có một hình mẫu để tham chiếu, đó chính là Nghê Thu Nguyệt. Lăng Tuyết Phi là một người cô độc, thân phận cô nhi của nàng có lễ sẽ không làm kiếm đâu ra một người bạn tri kỷ là nữ. Chỉ có một mình Nghê Thu Nguyệt lớn lên với Lăng Tuyết Phi, Lăng Tuyết Phi biết rõ tình cảnh của Nghê Thu Nguyệt, biết rõ điều xấu hổ của Nghê Thu Nguyệt, cho nên dù tình cảnh lúc này của nàng không tốt nhưng dù sao cũng hơn Nghê Thu Nguyệt, điều này đã làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn. Đây cũng là một loại cảm giác ích kỷ của phụ nữ, nếu là năm xưa thì Trương Thanh Vân sẽ sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng bây giờ cảm giác chán ghét đã không còn. Nhưng hắn có tư cách để chán ghét sao? Nếu so sánh với Lăng Tuyết Phi thì hắn chỉ là loại khốn nạn.

Lăng Tuyết Phi không nói thêm lời nào mà dùng bộ ngực chà xát lên ngực Trương Thanh Vân, ánh mắt của nàng lúng liếng đưa tình, bờ môi gợi cảm mấp máy. Bên dưới Trương Thanh Vân đã có phản ứng, cây gậy sắt nóng hừng hực được Lăng Tuyết Phi kẹp giữa hai chân. Hai người lại hôn nhau, vì bồn tắm quá nhỏ mà Trương Thanh Vân chỉ biết dùng hai tay bóp mạnh hai ngọn núi bên trên, Lăng Tuyết Phi phải tự mình đưa tay xuống hướng dẫn cậu bé tiến vào trong cô bé.

Nhưng âm thanh kích thích lại vang lên khuấy động không gian, một người phụ nữ xinh đẹp lung linh vừa được ăn xương biết mùi tủy, một người đàn ông hùng dũng, cả hai lao vào với nhau như thiêu thân, phòng tắm cũng rối loạn.

...

Lúc này vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện cũng đã kết thúc, Lưu Tiến trưởng phòng tổ chức đã ra sức ủng hộ quyết định của Trương Thanh Vân ở hội nghị thường ủy, cơ bản đều đưa tất cả những ý đồ trong tài liệu khảo sát của Trương Thanh Vân lên cho thường ủy thảo luận.

Kết luận của thường ủy lại là đồng ý, danh sách mười người được điều động thậm chí còn làm Trương Thanh Vân kinh ngạc, Trần Lâm thì thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Khoảng thời gian này tâm thần của Trần Lâm khó thể ổn định, nguyên nhân chủ yếu là mũi dùi trong vấn đề khảo sát lộ ra quá rõ, hắn sợ sẽ đắc tội với người khác.

Lúc này thì tốt rồi, chẳng những không phải đắc tội với người mà hình như thường ủy còn thừa nhận công tác của phòng tổ chức, nếu không thì vì sao kết quả của thường ủy lại phù hợp với cái nhìn của phòng tổ chức như vậy.

Trần Lâm còn nhớ rõ tình cảnh mình vào thang máy gặp mặt trưởng phòng, lúc đó trưởng phòng mỉm cười tủm tỉm nhìn mình, hắn nói công tác làm rất tốt, hơn nữa còn khuyến khích Trần Lâm học tập theo Trương Thanh Vân.

Trần Lâm không phải là kẻ ngu, tất nhiên sẽ biết rõ Lưu Tiến coi trọng Trương Thanh Vân, nếu không thì sao lại nói những lời như vậy? Nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân bên trong, chỉ cần nhìn thấy Trương Thanh Vân thì ánh mắt hắn lại càng trở nên kính sợ. Trưởng phòng Trương quả nhiên có sắc thái thần bí, chuyện mà chính Trần Lâm hắn cảm thấy không ổn thì trên tay Trương Thanh Vân lại là chiêu thức tuyệt diệu, đây không phải thần bí thì là gì?

Nhưng dù là thế nào thì bây giờ Trần Lâm cũng hạ quyết tâm, dù sao cũng phải đến gần Trương Thanh Vân một chút, hơn nữa làm việc cũng không được phép đối nghịch. Khi làm việc phải biết học hỏi, nếu không thì đối phương mà gặp chuyện chẳng may, người ta muốn bóp mình thì giống như giết kiến.

Sau khi tỉnh ủy bày tỏ thái độ với danh sách khảo sát thì trang web của phòng tổ chức tỉnh ủy chợt có tỷ lệ người ghé thăm rất đông, hình như đang có rất nhiều cán bộ chú ý đến phòng tổ chức.

Thật ra điều này cũng không quá khó hiểu, khi thế cục cân đối của các thế lực ở Giang Nam bị đánh vỡ, tuy mọi thế lực lúc này không có bất kỳ biểu hiện nào nhưng đang lén lút phân tranh cao thấp. Hơn nữa sau những vấn đề như đề bạt cán bộ, đặc biệt là cán bộ cao cấp được đề bạt thì càng làm nhiều người phải chú ý.

Hơn nữa kết thúc đợt khảo sát cán bộ xuống tuyến dưới nhận chức lại làm cho vài nhà vui vài kẻ buồn, trong đó mọi người quan tâm nhất đến chức vị phó chủ tịch thành phố Hành Thủy, cuối cùng cũng vì Bộ Hiểu Bình chiến thắng mà chấm dứt.

Kết quả này làm cho hai bên gồm Quách Chu Quần và Bộ Hiểu Bình cực kỳ kinh ngạc, Quách Chu Quần cho rằng chuyện mình xuống tuyến dưới nhận chức là ván đã đóng thuyền nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Hắn gọi điện đến cho bí thư Chiêm để hỏi rõ tình huống, không những chẳng biết được tình huống mà còn bị mắng chửi thẳng thừng, trong đó còn được nói một câu "Không tích cực, không làm!" Lúc đầu Quách Chu Quần cũng không biết vì nguyên nhân gì, sau này cảm thấy có chút không đúng, dùng hết tất cả quan hệ trên đỉnh đầu để nghe nghóng, thì ra năm chữ trên chính là đánh giá trung tâm của trưởng phòng Trương.

Khi Quách Chu Quần nghe được tin này thì lập tức nổi điên, hắn rất muốn tìm tiểu tử Trương Thanh Vân kia hỏi cho ra lẽ. Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ như vậy mà thôi, hơn nữa đối phương cũng căn bản không phải là tiểu tử chưa đủ lông cánh, người ta bây giờ có thế lực rất mạnh ở phòng tổ chức.

Nghe nói danh sách cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện vào đợt này chính là do chính Trương Thanh Vân tự định ra, đáng tiếc là trên thế giới này không có chỗ cho kẻ hối hận, nếu không thì Quách Chu Quần sẽ chẳng bày tỏ lấn át trong bữa cơm tối lần trước. Hắn cảm thấy người Quách gia thật sự hơn hẳn kẻ khác, nhưng khi sắp có quyền lực trong tay thì lập tức bị kẻ khác đạp bỏ, rất nhiều người rơi vào tình cảnh này và không phải chỉ riêng Quách Chu Quần, rõ ràng Trương Thanh Vân đã không bị Quách Chu Quần xoay vòng vòng.

Rốt cuộc Quách gia có ý đồ thế nào thì Quách Chu Quần tự biết ấm lạnh, nếu trong một đại gia tộc mà không có tương lai thì còn kém hơn cả người thường, vì vậy mà hắn cảm thấy rất coi trọng chức vụ phó chủ tịch.

Nhưng rõ ràng Quách Chu Quần đã phạm vào một sai lầm trí mạng, hắn không đủ coi trọng Trương Thanh Vân. Hắn luôn cho rằng lãnh đạo được phân công quản lý đều căn bản sẽ không làm ra những chuyện ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng xem ra lúc này đối phương rất có trọng lượng, hơn nữa còn chẳng sợ bí thư tỉnh ủy, có gan nói thẳng, sự việc đã phát triển đến mức này thì Quách Chu Quần còn biện pháp nào khác?