Ngô Tuyết Thư vừa mới mở lời thì đám người trong phòng lập tức khựng lại. Vẻ mặt hai người Lưu Diệp và Uông Tùng lập tức biến đổi, hai người lập tức biết được hôm nay có vấn đề. Hạ Quân lòng dạ nông cạn, hắn vội vàng nói:
- Cậu, hôm nay có chuyện gì sao?
Hạ Quân nói xong thì quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, hắn vừa định mở lời hỏi thăm thì Ngô Tuyết Thư đã khoát tay ngăn cản.
- Chủ nhiệm Trương, lúc này tôi đã không xong rồi, tôi cũng không yêu cầu xa vời có gì chuyển biến. Tôi đã vì đảng công tác cả đời, lúc này cũng đã hơn năm mươi tuổi, tổ chức nếu sắp xếp cho tôi về dưỡng lão cũng không còn gì phải oán hận.
Ngô Tuyết Thư nói đến đây thì chợt ngừng lại, lão đảo mắt nhìn hai người Lưu, Uông đã sớm ngây cả người. Hạ Quân lập tức bị những lời nói của cậu làm cho sững sờ, hắn cuống quít nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cậu của tôi...
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, trong lòng hắn hiểu rõ Ngô Tuyết Thư vì sao không muốn tìm Vũ Đức Chi. Lệ Cương châm mồi lửa trước mặt mọi người, hơn nữa mũi dùi lại chĩa thẳng về vấn đề dân tộc, nếu Lệ Cương muốn trị Ngô Tuyết Thư thì đừng nói là Vũ Đức Chi, dù là Hoàng Tung Sơn cũng không thể cứu vãn được, ai dám đương đầu với tội danh này? Bị chụp mũ như vậy thì có kẻ nào gắng gượng được?
- Chủ nhiệm Trương, người có thể ra đi nhưng cũng phải muốn nói rõ vài lời. Vấn đề trong phòng tài chính đề là từ cá nhân tôi mà ra, những khoản tiền trước đó đều do chính tay tôi ký, không liên quan gì tới bất kỳ đồng sự nào khác. Tôi chỉ hi vọng khi ra đi thì huyện ủy có thể đề bạt một người trong phòng tài chính chúng tôi làm trưởng phòng. Lão Lưu và lão Uông đều là những lão đồng chí công tác trên trận tuyến này rất lâu năm...
Trương Thanh Vân thầm ngạc nhiên, hắn thầm nghĩ chính mình không phải là lãnh đạo, ông nói lời này thì có thể được gì? Nhưng dù nói thế nào thì phương pháp của Ngô Tuyết Thư cũng rất đúng đắn, đã lung lạc được nhân tâm, tranh thủ được sự đồng tình, rõ ràng rất biết tranh thủ.
- Chủ nhiệm Trương, rõ ràng là oan uổng. Trước đó phòng tài chính chúng tôi cũng bị gây áp lực, đầu tư cầu đường trong huyện Ung Bình đều do chính bí thư Lương quyết định...
Lưu Diệp mở miệng nói, hắn biết chuyện lần này có tám phần liên quan đến chuyện tài chính. Hắn cũng thuộc ban ngành đảng ủy, nếu huyện ủy dựa vào vấn đề này mà khai đao thì hắn rõ ràng không thể không tránh khỏi liên quan.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, chuyện mà hắn có thể làm lúc này chính là nghe các vị trưởng phòng và phó phòng kể khổ, sau đó tìm một sách lược phù hợp cho Lệ Cương. Dựa vào tình hình trước mắt thì Ngô Tuyết Thư vẫn còn quan tâm đến chức quan của chính mình, lão tụ tập với Vũ Đức Chi cũng không phải mong sao con đường làm quan được thuận lợi hơn à? Nếu mất chức thì phe phái hay thế lực còn ý nghĩa gì nữa? Ngô Tuyết Thư rõ ràng hiểu rất sâu về vấn đề này, nếu không lão cũng không muốn tìm Trương Thanh Vân tổ chức một bữa cơm làm gì.
- Chủ nhiệm Trương, Quân tử là cháu của tôi, các người cũng là bạn bè lâu năm, sau này cũng trông cậy vào cậu nâng đỡ hắn. Quân tử, sao không mau kính chủ nhiệm Trương một ly? Text được lấy tại Truyện FULL
Ngô Tuyết Thư nói.
Lúc này Hạ Quân đã sớm rối loạn, cậu là chỗ dựa của hắn nếu cậu ngã thì hắn sao có thể phát triển được? Hạ Quân vừa nghe thấy cậu mình nói như vậy thì giống như ôm được gốc cây cứu mạng, hắn vội vàng nâng chén rượu lên nói:
- Thanh Vân, cậu không thể giúp đỡ cậu tôi được sao? Lúc này cậu đang công tác ở huyện ủy, hơn nữa lại ở ngay bên cạnh lãnh đạo, lời nói của cậu nhất định rất có hiệu quả, có phải không?
Trương Thanh Vân khẽ liếc Hạ Quân, trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười. Hạ Quân này đúng là thiếu kinh nghiệm, Ngô Tuyết Thư dang diễn trò mà cũng nhìn không rõ. Chỉ cần nhìn bộ dạng sợ hãi đến mức run rẩy của Hạ Quân thì biết được kinh nghiệm của hắn vẫn chưa đủ.
- Quân tử, trưởng phòng Ngô, tôi đều đã nghe rõ lời nói của mọi người, tổ chức sẽ nhất định sẽ suy xét cẩn thận đối với vấn đề của phòng tài chính. Chuyện này còn chưa chính thức được bắt đầu, các người cũng đừng nên dự đoán quá sớm.
Trương Thanh Vân nâng ly uống cạn, sau đó hắn gắp một đũa rồi vừa ăn vừa nói.
Trương Thanh Vân lập tức xoay chuyển chủ đề, hắn nói:
- Nhưng trưởng phòng Ngô, những năm gần đây phòng tài chính của chú vẫn có vài vấn đề, tài chính thiếu hụt rất nhiều. Chủ tịch Lệ đến nhận chức thì hạng mục quan trọng nhất chính là khởi công nhưng rõ ràng đã không còn tài chính.
- Đây vẫn chưa phải là vấn đề quan trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là Ung Bình chúng ta là huyện nông nghiệp nhưng những năm gần đây các người luôn chạy theo danh lợi mà đầu tư cơ sở hạ tầng. Ví dụ như làm đường mới, mở rộng đường cũ, trong vài năm liên tục tu sửa và đập đi xây lại, đã lãng phí biết bao nhiêu tiền của vào đấy rồi?
Vẻ mặt Ngô Tuyết Thư lập tức biến đổi, một lúc lâu sau lão cũng không nói nên lời. Lời nói của Trương Thanh Vân có vẻ hời hợt nhưng thực tế lại cực kỳ rõ ràng. Lệ Cương vừa mới nhận chức thì tài chính đã thiếu hụt nghiêm trọng, đây rõ ràng là khó khăn lớn nhất đối với những hành động của chủ tịch huyện, dù là ai cũng cực kỳ tức giận.
Dù là kẻ nào cũng biết những chuyện liên quan đến đầu tư và xây dựng đều do văn phòng huyện ra quyết định, nhưng lúc này Lệ Cương lại không có tài chính làm được điều gì, các người tất nhiên sẽ trở thành nơi trút giận, ai bảo các người để lộ tóc ra cho người ta nắm?
Trương Thanh Vân cũng thầm đưa ra một ám hiệu cho Ngô Tuyết Thư. Lệ Cương đã đến đây nhận chức được vài tháng vậy mà ông chẳng thèm liếc mắt quan tâm, nếu đã không xem trọng lãnh đạo thì sao hắn không thể dìm ông xuống nước?
Ngô Tuyết Thư vừa nghĩ đến những vấn đề này thì chán nản ngồi xuống ghế, lời nói của Trương Thanh Vân có thể nói là cực kỳ chính xác, nếu xét đến cùng thì tất cả đều do lão làm sai. Lúc này Ngô Tuyết Thư nhớ đến ánh mắt của Vũ Đức Chi nhìn mình lúc kết thúc hội nghị, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người đã chết. Từ lúc đó Ngô Tuyết Thư đã thấy được tình cảnh Vũ Đức Chi chuẩn bị vứt bỏ chính mình, dù sao thì phòng tổ chức cũng do Vũ Đức Chi khống chế, đổi một vị trưởng phòng khác không phải việc của Vũ Đức Chi thì là của ai?
Bầu không khí trong phòng khá nặng nề, Trương Thanh Vân đảo mắt qua vẻ mặt tất cả mọi người, rõ ràng giống hệt như đám người vội vàng chạy về chịu tang. Lưu Diệp và Uông Tùng đều là lão quan trường, mấu chốt trong đó chẳng lẽ bọn họ lại không hiểu? Ngô Tuyết Thư mà ra đi thì bọn họ cũng không còn phần, ai bảo bọn họ là thân tín của Ngô Tuyết Thư? Hạ Quân thì liên tục dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trương Thanh Vân, cặp môi hắn liên tục mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Trương Thanh Vân gắp một miếng thức ăn, hắn bỏ vào miệng nhai nuốt rồi nhấp một ngụm rượu. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng khi thấy nồng độ rượu trong người đã khá đậm thì khẽ nói:
- Trưởng phòng Ngô, chú cũng đừng tự tạo ra gánh nặng cho tâm lý chính mình, lãnh đạo chẳng qua chỉ vừa châm mồi lửa mà thôi. Các vị lãnh đạo phê bình cán bộ cũng đều có một mục đích là chỉ dạy cán bộ làm tốt công tác, cũng không thể quá mức cứng rắn. Nếu có sai lầm nặng nề thì nhất địnhh sẽ mất chức ngay, đây không phải là tác phong trước sau như một của lãnh đạo từ trước đến nay sao?
Trong lòng Ngô Tuyết Thư khẽ động, tâm tư vốn đã nguội như tro tàn lập tức lóe lên chút hy vọng. Lão liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, tâm niệm cũng lập tức thay đổi rất nhanh. Trước kia nghe nói Trương Thanh Vân là tâm phúc của Lệ Cương thì lão vẫn không tin, nhưng sau khi Lệ Cương đề bạt Trương Thanh Vân được vài ngày thì lão mới hiểu được. Đây rõ ràng là thái độ mà Lệ Cương muốn Hoàng Tung Sơn nhìn thấy, đồng thời cũng biểu hiện chút phong cách trước mặt tất cả cán bộ trong huyện. Thử nghĩ xem một tiểu tử hơn hai mươi tuổi còn chưa đủ lông đủ cánh thì có gì là tốt? Tâm tư của thanh niên sao có thể so sánh với những lão quan trường?
Nhưng lúc này Ngô Tuyết Thư đã hoàn toàn đánh tan những suy đoán của chính mình trước đây. Lời nói của Trương Thanh Vân cực kỳ sắc bén, đồng thời cũng rất thận trọng. Lời nói của người này rất khẳng định, hơn nữa nếu xem xét kỹ thì phía sau lại là trời cao biển rộng, mỗi câu mỗi chữ đều thấm đẫm kinh nghiệm quan trường. Người này tiến thì có thể chụp mũ lên trời, có thể đưa người vào chỗ chết, nếu người này lùi thì cực kỳ hòa hợp, rất viên mãn, tất cả đều vui vẻ.
- Chủ nhiệm Trương, cậu cứ yên tâm, lão Ngô tôi cũng không phải loại người ngu xuẩn không hiểu rõ thế sự, đã làm sai thì phải có dũng khí thừa nhận sai lầm. Sau khi tôi trở về sẽ viết bản kiểm điểm tự phê bình đưa lên lãnh đạo, cũng sẽ viết một bản đưa cho chủ tịch Lệ, về mặt này cũng cần làm phiền cậu giúp đỡ vài phần.
Ngô Tuyết Thư dùng giọng chân thành nói.