Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, lời nói của Dương Hân rất đáng để xem xét cẩn thận, người này đang nói Lưu Tiến không dân chủ? Muốn làm gì vậy? Muốn vươn vòi đến phòng tổ chức sao? Trương Thanh Vân biết chỉ với một mình Dương Hân thì không dám có ý nghĩ như vậy. Tuy văn phòng tỉnh ủy cũng là ban ngành trung tâm nhưng dù là lý lịch hay địa vị thì Dương Hân cũng thua kém Lưu Tiến quá nhiều, Dương Hân nói lời này làm người ta cảm thấy khó nghe.
Điều này chứng minh có người nào đó đã có ý với phòng tổ chức, Lưu Tiến bắt đầu có tâm tư nhưng đám người kia đang muốn phòng tổ chức tan rã từ bên trong, xem xét kỹ thì thấy rất sâu sắc. Trương Thanh Vân biết rõ điều này thuộc về tranh đấu cấp cao, hắn không thể tự tiện xen vào, vì vậy mới nhân tiện nói:
- Điều này...Đây là vấn đề cải cách cán bộ, chúng tôi còn phải đẩy mạnh học tập. Trước mắt chúng tôi còn chưa hiểu sâu, nhưng thư ký trưởng nói cũng rất đặc biệt, đáng giá tiếp thu.
Dương Hân cười ha hả có vẻ rất cao hứng nhưng trong lòng thầm thất vọng. Hắn đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân chuẩn bị được phòng tổ chức cho ra rìa, lúc này cố ý dùng lời nói để kích thích, vốn tưởng rằng đối phương sẽ cộng minh để hai bên cùng thổ lộ chút tâm tư tình cảm.
Nào ngờ Trương Thanh Vân không lớn tuổi nhưng lòng dạ rất sâu, nói chuyện cẩn thận làm người ta khó thể bắt được sơ hở, điều này làm Dương Hân khó thể dự đoán được.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt Dương Hân mà trong lòng có chút phức tạp, Dương Hân không hổ danh là lãnh đạo xuất thân từ thư ký, lời nói và cách đối nhân xử thế luôn có nghĩa lừa gạt. Vừa rồi vào nhà cho đến khi tiến vào phòng làm việc, vợ Dương Hân biểu hiện cực kỳ nhiệt tình và thỏa đáng, điều này làm trong lòng người ta sinh ra cảm tình.
Nhưng tâm tư thật sự như vậy sao? Lúc này vừa nói được vài lời thì Trương Thanh Vân đã cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, Dương Hân rõ ràng có ý lợi dụng chính mình. Người này muốn làm vài động tác trong phòng tổ chức, tạo ra chút khó khăn cho Lưu Tiến, như vậy cũng thuận lợi để bọn họ túm tóc Lưu Tiến.
Cái gì là tác phong dân chủ mà nói đường hoàng như vậy? Còn không phải đang muốn phòng tổ chức mất ổn định sao? Hơn nữa động cơ của Dương Hân cũng quá bất lương, tỉnh ủy tranh đấu mà muốn kéo chính mình xuống nước, như vậy còn coi mình ra gì?
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ mình là người của phòng tổ chức, đừng nói ngày hôm qua mình có ăn ý với trưởng phòng Lưu, dù là không thì hắn sẽ không bao giờ châm ngòi quan hệ trong nội bộ phòng tổ chức. Cán bộ đảng không thể có tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi, đây là vấn đề trên sách lược, nếu có cán bộ như vậy thì phải lập tức loại bỏ. Đây cũng chính là vấn đề khác biệt giữa sự thật và lý luận, tất cả đều đúng nhưng rốt cuộc cảm ngộ như thế nào thì khó thể nói bằng lời.
Đề tài vừa rồi không thể tiếp tục, Dương Hân lập tức chuyển đề tài, hắn nói đến những chuyện xưa ở phòng giám sát. Hai người nói về chuyện cũ tất nhiên sẽ rất vui, bầu không khí càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
- Thanh Vân, nói thật ra thì những cán bộ có năng lực mạnh như cậu chính là bảo vật, lúc trước cậu rời đi tôi đã từng cố gắng kéo cậu về làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, với tài hoa của cậu thì chắc chắn sẽ có tác phẩm lớn ở ủy ban cải cách.
- Nào ngờ tôi chưa kịp hành động thì người khác đã ra tay trước, lúc đó hướng đi của cậu ở phòng tổ chức đã được định sẵn, nếu là ngành khác thì tôi tất nhiên muốn tranh thủ cậu đến ủy ban cải cách. Nhưng cuối cùng cậu lại đến phòng tổ chức, tôi cũng không còn gì để nói, hay cho con mắt nhìn người của trưởng phòng Lưu!
Dương Hân nói.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười xòa nói:
- Thật ra dù tiến vào phòng tổ chức hay ủy ban cải cách thì tôi cũng có một vị lãnh đạo tài trí và mưu lược kiệt xuất, không bám vào khuôn mẫu, không riêng gì chỉ là trưởng phòng Lưu.
- À, cậu không phải có xuất thân là thư ký sao? Nhưng rõ ràng cách nói chuyện ngay cả thư ký trưởng như tôi cũng không cản nổi.
Dương Hân nói ra lời tâng bốc đến tận mây xanh, Trương Thanh Vân cũng cảm thấy xấu hổ khi nở nụ cười, trong phòng tràn đầy tiếng cười.
Khi từ biệt Dương Hân thì Trương Thanh Vân về lại trong xe cảm thấy có chút ý vị không phải. Thư ký trưởng Dương muốn gieo trong lòng Trương Thanh Vân hắn một hạt giống bất mãn, hơn nữa còn đưa mình lên cao giống như đã quay về thời ở Tang Chương.
Trong lòng Dương Hân chắc đang nghĩ Trương Thanh Vân hắn sẽ rất cảm khái, vì lúc đó nếu mình đi ủy ban cải cách thì bây giờ đã nắm quyền cao, mà lúc này mình ở phòng tổ chức lại bị cho ra rìa. Hai hoàn cảnh khác nhau một trời một vực, mình không cảm khái được sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thư ký Dương đi đường cong quá nhiều, nói chuyện với tiêu chuẩn rất cao. Nếu không phải Trương Thanh Vân hắn đã từng trải qua nhiều thiệt thòi ở Ung Bình, hơn nữa còn quan hệ thân thiết với một người tiêu chuẩn cao như Vũ Đức Chi thì hôm nay sẽ bị lung lạc tâm tưu.
- Dương Hân là người nguy hiểm, sau này phải cách xa ra một chút!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn càng xem xét thì càng cảm thấy lời nói của Dương Hân rất bí hiểm làm người ta lạnh lẽo. Thư ký trưởng Dương không thể dùng để so sánh với Vũ Đức Chi, còn nguy hiểm hơn Vũ Đức Chi cả ngàn lần.
Vi Cường gọi điện đến chúc tết làm Trương Thanh Vân không biết nên khóc hay cười, hắn nhịn không được phải nói lời mỉa mai:
- Này cục trưởng Vi, anh dù sao cũng là cục trưởng công an, trên thế giới này làm gì có người gọi điện đến cầu được chúc tết, cậu rõ ràng đang thúc hối, đã hiểu chưa?
- Ha ha, cũng đang đợi cậu nói ra những lời này. Tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ gọi điện thoại gợi ý thôi, cậu đến mà nói chuyện với cha tôi.
Vi Cường cười ha hả nói.
- Cậu đi chết đi!
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì trong điện thoại đã vang lên giọng cười của Vi Trung Quốc:
- Thanh Vân, đây là tôi nói trước, năm nay đến nhà không được mang quà.
Trương Thanh Vân đột nhiên ngồi thẳng người, trong lòng thầm mắng tiểu tử Vi Cường một trăm lần, vẻ mặt hắn xấu hổ đến cực điểm, hắn nói:
- Chủ tịch Vi, cháu và Vi Cường hay nói giỡn, chúng cháu...Chúng cháu quen nói đùa...
- Cũng không nên quá nói giỡn! À, mỗi năm cậu đều đến chúc tết nhà tôi, chức vị của cậu lại cao hơn Vi Cường, nó cũng phải chúc tết lại cậu. Đây không phải có qua có lại sao? Nhớ nghe lời tôi, đừng đem quà đến, tối mai đến nhà dùng cơm. Có chút tiếc nuối là Tiểu Triệu không có ở Thành Đô, nếu không hai đứa đến lại càng hay.
Vi Trung Quốc nói.
- Điều này...Vâng!
Trương Thanh Vân nói, Vi Trung Quốc nói nửa câu trên chứng tỏ không làm kiêu, rõ ràng đối phương đang muốn kéo khoảng cách. Trương Thanh Vân khá yên tâm với Vi Trung Quốc, dù sao cũng vì nguyên nhân Vi Cường, người này quá trắng trợn, hắn tưởng mình không có ý nghĩ gì trong đầu, tám phần là thấy mình sắp mất quyền nên muốn an ủi.
...
- Bộp!
Trương Thanh Vân gối đầu lên giường, hắn cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi, chưa đi làm mà trọng trách ép liên tục, sau này còn phải nài lưng ra.
Nếu không vào thì không hiểu, kiếp trước Trương Thanh Vân thấy đám quan lại chè chén cả ngày không có việc gì làm, lúc đó hắn cũng sinh ra chấp nhận, nhưng bây giờ hắn mới thấy được tất cả chỉ là chó má.
Hay cho một câu nói "Tham chính tuyệt đối cần những kẻ hiểu sâu! ", vấn đề chính trị là sự đan xen giữa đen trắng đẹp xấu, khó phân biệt thật giả, khó phân biệt tốt xấu, tiến một bước là kinh hồn khiếp đảm, tiến sa một bước là ân hận cả đời. Sự thật quá tàn khốc, nó có tác dụng rèn luyện tâm tính của con người, tuyệt đối là khiêu chiến cực hạn, đủ ngọt bùi cay đắng và khó nói nên lời. Đúng lúc này thì chuông điện thoại vang lên, hắn lấy lên xem rồi dựng người dậy, sau đó nhấn nút nghe.
- Anh đang ở đâu thế?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lăng Tuyết Phi.
- Bà cô à, còn ở đâu nữa, đang ở trong nhà!
Trương Thanh Vân dùng giọng mất hết sức lực nói. Ngày hôm qua không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ngủ trong nhà Lăng Tuyết Phi, hắn ngủ đến tối mịt, cũng không kịp đi thăm các vị lãnh đạo.
Nha đầu Lăng Tuyết Phi lại rất nhiệt tình, tự xuống bếp nấu cơm, khó khăn lắm người đẹp mới mở lòng chiêu đãi, Trương Thanh Vân đành phải ở lại dùng xong bữa cơm tối thịnh soạn mới quay về nhà. Hôm nay là sao? Nha đầu kia lại gọi? Không phải sẽ lưu diễn cả tuần à?
- Này, xuống dưới đi, dưới lầu lạnh quá!
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Lăng Tuyết Phi.
- Sao? Em nói gì? Em đang ở dưới lầu sao?
Trương Thanh Vân chợt giật nẩy mình, hắn lại nói:
- À, em chờ chút, xe gì thế, anh đến ngay!
Trương Thanh Vân vội vàng khoác áo gió rồi chuẩn bị xuống lầu. Nha đầu Lăng Tuyết Phi rõ ràng không muốn sống nữa rồi, đây là khu dân cư có nhiều người lui tới, lỡ may bị người ta phát hiện ra thì ngày mai cả nước sẽ rất náo nhiệt.
- Anh vội vàng làm gì vậy?
Lăng Tuyết Phi nói:
- Đúng rồi, hôm qua anh ở dưới lầu nhà em, người ta xuống nhiệt tình mời vào nhà, hôm nay sao anh giống như ôn thần, muốn xuống đuổi em đi sao?
- Em nói gì vậy?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Em nói như vậy nữa anh sẽ đuổi thật!
- Ha ha!
Lăng Tuyết Phi nở nụ cười nũng nịu, nàng giống như không tức giận mà nói:
- Không cần hung ác với bạn bè như vậy, em dù sao cũng là ngôi sao, cũng phải có chút nhân tình với nhân viên chứ? Em là cấp dưới của giám đốc Triệu đấy nhé.
- Coi như em cũng biết cách ăn nói! Sao hôm nay học ai mà bẻm mép như vậy? Có phải đang muốn chuyển hình tượng, không muốn làm ngọc nữ, muốn đi trên con đường mạnh mẽ hơn rồi à?
Đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau Lăng Tuyết Phi mới dùng giọng yếu ớt nói:
- Anh thích ngọc nữ, đúng không? Em đoán là vậy, nhưng hình tượng của giám đốc Triệu thì sao?
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn không muốn dây dưa ở đề tài này, hắn nói:
- Được rồi, nói nhiều làm gì, tôi sẽ xuống lầu.
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại, hắn mặc áo khoác đi ra kéo cửa. Một tiếng á và một tiếng két vang lên, cửa mở ra, Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy trước ngực áp lên hai khối thịt mềm mại, ngay sau đó là mùi thơm quen thuộc.
Trương Thanh Vân vội vàng lui ra sau nhưng không ngờ người này cũng bắn tới bám lấy như keo, trong lòng mình là một người đang ôm chặt, khi cẩn thận nhìn lại, không phải Lăng Tuyết Phi thì là ai?
Lăng Tuyết Phi bị Trương Thanh Vân ôm vào lòng mà hai gò má ửng hồng, nàng dùng ánh mắt yếu ớt nhìn hắn nói:
- Em...Em không ngờ anh vội vàng như vậy, em...Em muốn cho anh bất ngờ.