Bố Y Quan Đạo

Chương 350: Phong ba trong lúc kiểm tra thân phận




Vài lần Phạm Tiểu Hoa gọi điện thoại mời dùng cơm, nàng nói mình nợ Trương Thanh Vân một bữa cơm cảm tạ. Trương Thanh Vân vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến chuyện Uông Triết nên cũng đồng ý.

Địa điểm dùng cơm chính là một quán cơm chuyên làm món đặc sản Giang Nam, khá nổi tiếng nằm gần khu phố của cục công an Thành Đô.

Sau khi quay về Thành Đô thì Trương Thanh Vân lái xe đến quán ăn thì thấy Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp đang đứng đợi mình trước cổng, hai người mặc trang phục bình thường, áo thun quần jean rất thanh xuân và xinh đẹp làm người đi đường liên tục đảo mắt nhìn qua.

- Đến rồi, đến rồi, anh kim cương, tuy chỉ chạy xe "cùi" nhưng vẫn rất hoành tráng.

Phạm Tiểu Hoa nói nhỏ với Tiền Vũ Diệp...

Gương mặt Tiền Vũ Diệp chợt đỏ lên, nàng véo Phạm Tiểu Hoa:

- Cậu lúc nào cũng như vậy, đúng là háo sắc.

Phạm Tiểu Hoa co quắp miệng nhưng mặt mũi lại tràn đầy nụ cười giống như háo sắc cũng không phải là xấu, nàng tình nguyện cho người khác nói mình như vậy.

- Này, chú hai, chú có cần mặc quần áo nhiều như vậy không? Còn đeo cả bóp điện thoại nữa à?

Phạm Tiểu Hoa dùng giọng như cười như không nói.

Trương Thanh Vân nói:

- Các cô giỏi chịu rét, cũng không biết bây giờ là mùa gì sao? Ban ngày các cô mặc phong phanh thì được, đến tối không thấy lạnh à?

- Không lạnh, không lạnh, phụ nữ mặc đồ thế này sẽ cho đàn ông cơ hội, thấy cánh phụ nữ lạnh mà rung động và cảm thương, như vậy cánh đàn ông chẳng phải là anh hùng rồi sao?

Phạm Tiểu Hoa nói.

Trương Thanh Vân vội vàng ngậm miệng, hắn gật đầu với Tiền Vũ Diệp nói:

- Chào em, em cũng không nên học theo đồng chí Hoa, tư tưởng đó rất nguy hiểm.

Tiền Vũ Diệp chợt đỏ mặt không hiểu nguyên nhân, nàng nói:

- Chào anh, nghe Tiểu Hoa nói anh họ Trương, sau này gọi anh là Trương đại ca nhé?

- Ừ, cứ như thế!

Trương Thanh Vân cười nói, sau đó lại quay đầu nhìn Phạm Tiểu Hoa:

- Nếu em đồng ý thì cứ gọi anh là chú hai!

Phạm Tiểu Hoa co quắp miệng, nàng thầm nói một câu:

- Chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta.

Ba người đi vào trong quán ăn, Trương Thanh Vân ngồi ghế theo vị trí chủ khách, tất cả đều được Phạm Tiểu Hoa sắp xếp. Hai thành phần trí thức đến Thành Đô quả nhiên rất tốt, nhưng không nỡ lòng thuê phòng vip.

Đêm nay người đến đây dùng cơm rất đông nhưng Phạm Tiểu Hoa rất khôn khéo, nàng đến sớm và chọn ngay chiếc bàn bên cửa sổ rồi tùy tiện đặt ở đó một chiếc túi, bên trong là đủ mọi món ăn vặt chua cay có cả.

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nhớ rõ kiếp trước mình ở Lĩnh Nam, khi công ty ra ngoài dùng cơm cũng dùng phương pháp này, nhưng vấn đề này cũng thường phát sinh tranh chấp, không có được hiệu quả như Phạm Tiểu Hoa.

Xem ra các vị khách đến dùng cơm đều rất nể mặt gái đẹp.

Tiền Vũ Diệp rất khách khí đưa menu cho Trương Thanh Vân rồi nói:

- Trương đại ca, hôm nay em và Tiểu Hoa mời khách, anh cứ chọn món tự nhiên để chúng tôi thể hiện chút tâm ý, thật sự cảm ơn anh vì đã chọn cho chúng em công việc tốt.

Trương Thanh Vân nhận lấy menu rồi nói:

- Nghe nói gần đây Tiết Cao gặp phiền phức, có phải vậy không?

- Đúng vậy, những năm gần đây có nhiều người bị bệnh đau mắt, thấy công ty phát triển quá tốt thì nhiều kẻ không vừa mắt, thậm chí còn muốn xây một công ty điện tử ở bên cạnh.

- Em còn dứt khoát hỏi xem bọn họ có xây nhà máy xử lý nước thải hay không.

Phạm Tiểu Hoa ở bên cạnh nói, sau đó nàng lập tức di chuyển chủ đề nói:

- Nhưng đúng như anh nói, ông chủ của bọn em rất tốt, trong vòng bốn tháng công ty liên tục lỗ vốn nhưng không ém tiền lương, hơn nữa còn cổ vũ chúng tôi rằng mưa gió sẽ lập tức qua đi, ha ha.

Trương Thanh Vân gật đầu vui mừng, Biện Huy Hoàng quả nhiên là người làm việc lớn, có chút khí phách, lúc này không giảm biên chế là đường đi đúng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiền Vũ Diệp rồi nói:

- Có phải như vậy không?

Tiền Vũ Diệp nãy giờ mặt cứ đỏ ửng, khi nghênh đón ánh mắt Trương Thanh Vân lại càng đỏ hơn, nàng gật đầu nói.

- Thật ra chúng tôi chỉ thấy giám đốc Biện, chưa gặp qua ông chủ, những điều này là do anh ấy nói.

- Biện Hoa sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Hai mắt Phạm Tiểu Hoa chợt tỏa sáng, nàng nói:

- Em biết anh có quan hệ với ông chủ Tiết Cao, đúng rồi, các anh có quan hệ gì?

- Đồng hương!

Trương Thanh Vân híp mắt nói:

- Ông chủ của các cô là người Ung Bình, tôi cũng là người Ung Bình.

- Chỉ là đồng hương thôi sao?

Phạm Tiểu Hoa dùng giọng yếu ớt nói.

Tiền Vũ Diệp khẽ hích hích Phạm Tiểu Hoa, cặp mắt cũng liên tục liếc xéo. Trương Thanh Vân không thèm quan tâm mà cười nói:

- Vậy em cho rằng tôi có quan hệ gì với bọn họ? Ông chủ của các em họ Biện, anh họ Trương, nếu nói là họ hàng thì quá xa.

Phạm Tiểu Hoa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, sau khi nhìn một lúc lâu mà không thấy điều gì khác thường thì cũng có chút không cam lòng, một lúc lâu sau nàng mới nói:

- Gọi món thôi, gọi món thôi.

Trương Thanh Vân mở menu tùy ý gọi vài món, sau đó đưa cho Phạm Tiểu Hoa. Lúc này Phạm Tiểu Hoa rất chăm chú, cầm menu lật tới lật lui nhưng không quyết định, điều này làm cho hai nhân viên phục vụ bên cạnh không khỏi nhắc khéo.

- Được rồi, các cô quá lãng phí cũng không tốt.

Trương Thanh Vân vội vàng khoát tay nói, lúc này đã đói bụng, nếu cứ tiếp tục lựa chọn như vậy thì đến bao giờ mới được ăn?

Rượu và thức ăn được đưa lên rất nhanh, Tiền Vũ Diệp nâng ly lên mời Trương Thanh Vân, hai người cùng uống một ly. Trương Thanh Vân mở miệng hỏi chuyện Uông Triết, tất nhiên sẽ bịa chuyện nói lệch hướng, muốn Phạm Tiểu Hoa bày ra cho hắn chút phiền phức và chướng ngại.

Trương Thanh Vân nói tên này đi cửa sau vào Tiết Cao, chẳng hiểu điều gì, hơn nữa còn thích bắt cá hai tay, chuyện xưa có trăm ngàn vết đen, chỉ có Phạm Tiểu Hoa mới đối phó được.

Quả nhiên Phạm Tiểu Hoa thấy Trương Thanh Vân kể lể như vậy thì trong lòng tràn đầy căm phẫn, Trương Thanh Vân đột nhiên di chuyển chủ đề, sợ rằng nếu tiếp tục châm dầu vào lửa thì sẽ có sự cố.

Trương Thanh Vân đã biết Phạm Tiểu Hoa đầu óc toàn cơ bắp nhưng Tiền Vũ Diệp thì có chút tâm cơ, trong ánh mắt chốc chốc lại lộ ra chút mê hoặc, rõ ràng không mấy tin vào lời nói dóc của Trương Thanh Vân.

Sau khi nói xong chuyện chính thì mọi người lại nói chuyện phiếm, Phạm Tiểu Hoa rất biết điều tiết bầu không khí, trên bàn cơm liên tục vang lên tiếng cười. Sau khi ăn xuống xong thì bên trong những phòng vip của nhà hàng có rất nhiều người đi ra.

Đám người bên trong phòng vip đi ra phần lớn là công an, tất nhiên cũng vì cục công an Thành Đô ở rất gần quán ăn. Nơi đây cũng không phải quá rộng, hơn nữa vì có nhiều người đi ra nên cũng hơi chen chúc, tình cảnh có chút ầm ĩ.

- Ơ!

Một tên cảnh sát trẻ tuổi đi qua bàn Trương Thanh Vân thì chợt hô lên một tiếng kinh ngạc, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Vũ Diệp. Lúc này Tiền Vũ Diệp cũng nhướng mày, nàng xịch ghế vào bên trong.

- Chào tiểu thư xinh đẹp, không ngờ gặp mặt ở đây!

Tên cảnh sát thanh niên nở nụ cười, hắn có vẻ rất nhiệt tình, sau khi liếc mắt nhìn sang Trương Thanh Vân thì cũng thu bớt nụ cười lại.

Tiền Vũ Diệp cũng khẽ cười nhưng có vẻ rất giả dối, tên cảnh sát cũng không cần quan tâm. Đúng lúc này Phạm Tiểu Hoa nói:

- Này, anh cảnh sát, các anh không bắt được trộm cướp nhưng bản lĩnh lôi kéo làm quen thì thật lợi hại. Đừng tưởng rằng anh làm anh hùng cứu mỹ nhân thì Tiểu Điệp sẽ rơi vào bàn tay của anh.

Tên cảnh sát thanh niên nở nụ cười xấu hổ nói:

- Đây chỉ là hiểu lầm, cục trưởng Vi của công an thành phố nói chúng tôi phải kiềm chế, tôi chỉ là một đồn trưởng thì biết phải làm sao?

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà tâm tình chợt trầm xuống, hắn không nhịn được nói:

- Này anh bạn, anh là đồn trưởng đồn công an ở Mục Huyện sao?

- Đúng vậy!

Tên cảnh sát nói, giọng điệu có chút do dự.

- Đây là anh của tôi, cũng là bạn trai của Tiểu Điệp!

Phạm Tiểu Hoa chợt mở miệng nói trước.

- Cũng là người Tiết Cao sao? Hì hì, cũng còn gắng gượng cơ à? Cục trưởng Vi đã nói rồi, để xem.

Tên cảnh sát thanh niên dùng giọng tức giận nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên âm trầm, trong lòng hắn nghĩ đến Vi Cường, người này là con nhà quan, đồng thời cũng là bạn mình. Không ngờ hắn dám dùng chiêu chọc đao sau lưng, hơn nữa cả một tên đồn trưởng công an cũng biết kế sách của hắn, xem ra đã sa chân quá sâu rồi.

- Cậu họ Hạ sao? Đồng chí xưng hô thế nào?

Trương Thanh Vân dùng giọng bay bổng nói.

- Con bà nó!

Tên cảnh sát khẽ mắng, hắn ngẩng đầu đón ánh mắt như đao của Trương Thanh Vân mà câu nói tiếp theo không dám nói ra. Lúc này tên cảnh sát cảm nhận được một áp lực vô hình, hắn kinh ngạc vì không hiểu sao đối phương lại trở nên khí thế như vậy, làm lòng người chột dạ và mất tự tin như vậy.

- Nếu có dịp thì nhắn nhủ một lời với cục trưởng Vi, nói anh ấy kiềm chế một chút. Nếu anh ấy hỏi là ai nói, thì cậu nói là một người họ Trương.

Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh lùng nói.

- Anh nói sao?

Tên cảnh sát trợn trừng mắt, hắn chuẩn bị nổi giận, Trương Thanh Vân cũng trợn mắt nhìn lại, người này nói một câu cũng ngậm miệng lại ngay.

Tên cảnh sát cảm thấy mình đối mặt với Trương Thanh Vân không chiếm được thượng phong, nhưng nếu bỏ đi thì mất hết mặt mũi, hắn có hơi do dự rồi đột nhiên nghe thấy đồng bạn gọi:

- Tiểu Hạ, sao vậy? Uống chút rượu mà say rồi à?

Một tên cảnh sát mập mạp kêu lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tên cảnh sát họ Hạ chợt ngộ ra được điều gì, hắn nói:

- Anh em đến đây mau lên, chỗ này có một tên ăn nói lỗ mãng bôi nhọ lãnh đạo cục công an.

- Ai nói?

Tên cảnh sát vừa nói đến đó thì xung quanh đã phóng đến khá nhiều người, đám người vây quanh làm Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp chưa từng thấy qua tình cảnh này bị dọa cho mặt trắng như tờ giấy. Phạm Tiểu Hoa không ngừng nháy mắt với Trương Thanh Vân tỏ ý nhường nhịn một chút.

- Sao vậy? Cục công an cũng học thói gây nhiễu loạn trật tự xã hội rồi à?

Trương Thanh Vân dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lời của hắn vừa nói ra chính là câu nói thường đặt bên miệng đám cảnh sát, hôm nay đám cảnh sát thấy một người dân thường nói ra, cảm giác rất đặc biệt.

Trong đám người cũng có kẻ biết lợi hại, Thành Đô dù sao cũng là tỉnh thành, ngọa hổ tàng long. Hơn nữa người đến Thành Đô dùng cơm đều có thân phận, cũng không phải ngồi ngoài vỉa hè.

Tên cảnh sát mập mạp lên tiếng nói trước:

- Này, đồng chí, xin hỏi anh thuộc đơn vị nào? Có thể cho xem giấy chứng minh được không? Đây là chức trách của chúng tôi.

Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến người này, hắn khẽ sờ lên bóp rồi không động đậy. Tên cảnh sát thanh niên liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hành động mờ ám của Trương Thanh Vân không thoát khỏi tầm mắt của hắn, vì vậy hắn vội nói:

- Sao vậy? Không mang theo giấy chứng minh sao? Vậy thì theo tôi về đồn, gần đây Thành Đô có vài nhóm tội phạm công nghệ cao lẻn vào, chúng tôi đang điều tra...

Trương Thanh Vân cau mày, hắn khẽ đảo mắt qua tất cả mọi người, không ai có lời đề nghị nào khác. Hắn không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ vì sao lực lượng công an trong nước không có chút danh tiếng.

Tên họ Hạ này rõ ràng là điển hình của loại người thích tìm việc để làm, nhiều người thế này mà không kẻ nào nói một câu, đúng là quan lại bao che cho nhau, thật sự vô cùng vô liêm sỉ.

- Tôi...Tôi có...

Phạm Tiểu Hoa ở bên cạnh dùng giọng yếu ớt nói, nàng thấy đám cảnh sát uy phong lẫm liệt đứng chung quanh Trương Thanh Vân mà cặp mắt hoảng sợ, bên trong không còn vẻ linh hoạt như vừa rồi.

- Cô lấy ra để làm gì? Chẳng lẽ muốn bị liệt vào phần tử bao che tội phạm sao?

Tên cảnh sát thanh niên nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng, hắn cảm thấy có chút dọa người, không phải mình dọa người mà đám cảnh sát này dọa người. Thành Đô được bầu làm thành phố văn minh nhiều năm liền, người dân cũng văn minh, nhưng không ngờ đám công an lại như thế này. Đám người suốt ngày ăn nhậu, mở miệng là nói giọng quan, bắt bớ lung tung, còn nói gì đến công an nhân dân, còn nói gì đến tính đảng?

- Anh thật sự muốn xem giấy chứng nhận sao?

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn tên cảnh sát mập, hắn thấy rõ người này là thủ lĩnh trong nhóm.

Tên mập đón ánh mắt của Trương Thanh Vân mà trong lòng có hơi lạnh, hắn lui về phía sau một bước. Nhưng việc kiểm tra giấy chứng minh thuộc về phạm vi trách nhiệm của công an, sẽ không có phiền phức, sẽ không sinh ra bất kỳ điều gì khác. Vì vậy hắn mấp máy miệng rồi cuối cùng cũng không nói lời nào coi như chấp thuận.

Trương Thanh Vân chậm rãi lấy từ trong túi áo ra giấy chứng minh công tác, hắn nói:

- Cái này được chứ?

Tên mập có chút sững sốt, hắn tiếp nhận giấy công tác rồi khẽ mở ra.

Thân thể tên mập chợt đông cứng, hắn nhìn ảnh bên trong và lại nhìn Trương Thanh Vân, bàn tay có chút run rẩy.

Tên mập thấy mình vấp phải phó phòng tổ chức tỉnh ủy mà giống như sét đánh trúng đầu, bên trong liên tục vang lên những tiếng ù ù. Hắn biết rõ dù là cục trưởng công an Thành Đô khi gặp phải vị bồ tát Trương Thanh Vân này cũng phải cúi đầu khom lưng.

Phòng tổ chức là ngành gì? Là nơi đề bạt tất cả quan viên lớn nhỏ, muốn lên chức phải được phòng tổ chức gật đầu, hơn nữa đối phương lại là quan lớn trong phòng tổ chức, lần này đi ra nói không chừng là thể nghiệm và quan sát dân tình.

Tên mập chức vụ không cao, hôm nay nhận được giải cảnh sát ưu tú của cục công an thì được mọi người vây quanh chúc mừng. Đối với hắn mà nói thì vấp vào quan chức có một chữ tỉnh sẽ làm cho con đường chính trị bị chắn ngang.

Những ngành khác thì tên mập không hiểu nhiều lắm, nhưng phòng tổ chức thì hắn biết rất rõ. Khi phòng tổ chức thị ủy xuống tuyến dưới thì rất oai phong, xe ngựa xa hoa, uy phong lẫm liệt, huống hồ đây là phòng tổ chức tỉnh ủy.

- Điều này...Trưởng phòng...

Tên mập chợt lắp bắp, hắn cố gắng tìm từ để xưng hô cũng cảm thấy khó khăn, những khối thịt trên mặt co rút lại, cặp mắt trở nên mù mờ. Hắn dùng hai tay cung kính trả lại giấy chứng nhận công tác cho Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào tên cảnh sát họ Hạ nói:

- Đồng chí này tên gì?

Tên mập đã qua khoảnh khắc căng thẳng ngắn ngủi, lúc này tâm tình đã có chút ổn định. Trương Thanh Vân vừa hỏi xong thì tên mập đã nói:

- Đây là Hạ Ngũ Tài, là đồn trưởng đồn công an khu công nghiệp trong Mục Huyện!

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Hạ Ngũ Tài, cơ thịt trên mặt trên mập chợt ép lại, hắn liên tục nháy mắt. Nhưng tất cả đều chỉ là dư thừa, Hạ Ngũ Tài đã sớm biết hôm nay mình gây ra đại họa, vẻ mặt đã sớm tái nhợt và cúi đầu ủ rủ.

- Vẫn là câu nói khi nãy, cậu về nói với cục trưởng Vi! Hạ Ngũ Tài phải không, tôi sẽ nhớ kỹ!

Trương Thanh Vân thản nhiên nói rồi khoát tay:

- Các anh đi đi!

Đám cảnh sát giống như được đại xá, tốc độ bỏ đi còn nhanh hơn ma quỷ, khi Trương Thanh Vân nhìn lại thì đã đi sạch không còn ai. Đây là cảnh sát nhân dân sao? Tâm tình của Trương Thanh Vân đã không còn chút cảm giác hứng thú.

Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp rõ ràng vẫn còn chưa hồi phục lại từ trong kinh ngạc. Tiền Vũ Diệp dùng ánh mắt mơ mộng liếc nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng nàng cũng đang thầm nghĩ không biết người này là nhân vật gì. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thấy cảnh sát bị dọa cho sợ hãi như vậy, quan viên bình thường sao có uy lực như thế?

Mà Phạm Tiểu Hoa thì lớn gan hơn Tiền Vũ Diệp rất nhiều, nàng dùng cặp mắt ngẩn ngơ thẩn thờ nhìn chằm chằm vào vị trí chiếc bóp của Trương Thanh Vân, nếu thật sự đưa tay vào trong đó thì có thể lấy ra được thứ gì nữa nhỉ? Vì sao đối phương lại có uy lực như vậy? Tên mập kia chỉ cần nhìn qua một tờ giấy đã lập tức trở thành chó sủa gâu gâu, quái dị như vậy à?

- Tôi ăn no rồi, các cô ăn xong chưa?

Trương Thanh Vân liếc mắt nói.

- Ăn...Ăn cũng no...

Phạm Tiểu Hoa dùng giọng lắp bắp nói, cặp mắt của nàng vẫn nhìn xuống vị trí kia, trong đầu đang thầm nghĩ có phải mình chỉ cần có một thứ như vậy sẽ tung hoành ngang ngược ở Thành Đô hay không?

Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt hai cô gái mà cũng biết được tâm tư của bọn họ, nhưng hắn không muốn phá hoại mà nói:

- Vậy thì tính tiền thôi, tôi đưa hai cô về Mục Huyện!

Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp liếc mắt nhìn nhau, Phạm Tiểu Hoa phản ứng nhanh, nàng nhảy dựng lên rồi dùng giọng vui vẻ nói:

- Em đi tính tiền, ha ha! Anh Trương thật tốt, rất tốt!

Hạ Ngũ Tài vừa ra khỏi cửa quán ăn thì tên mập đã ghé tai xì xào vài câu, khi hắn nghe thấy người vừa rồi là lãnh đạo tỉnh ủy thì trong đầu nổ ầm một tiếng, hắn lập tức nhớ đến những lời nói của mình vừa rồi, vì vậy mà khó thể lê bước.

Tên mập cũng không quan tâm, hắn cho rằng Hạ Ngũ Tài sẽ chỉ kinh hồn trong chốc lát, vì vậy mọi người tự mình lên xe ai về nhà nấy. Mà Hạ Ngũ Tài vẫn còn đứng ngơ người chịu đựng sự giày vò, đầu óc đần độn, thầm nghĩ lúc này mình đã xong, xong thật rồi.

Trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy mà nói cục trưởng Vi nói mình nên kiềm chế một chút, lời nói âm u, như vậy còn đường sống nữa sao? Hạ Ngũ Tài càng nghĩ càng thấy bi quan và tuyệt vọng, trước mặt dường như không còn đường nào để đi.

Hạ Ngũ Tài nắm chặt điện thoại trong tay nhưng không có dũng khí bấm số, Trương Thanh Vân muốn mình nhắn lời cho cục trưởng Vi, nhưng lời này sao có thể mở miệng? Nếu cục trưởng Vi biết tình cảnh vừa rồi thì có tha cho mình không?

Hạ Ngũ Tài cảm thấy tiến không được mà lùi chẳng xong, rõ ràng không khác gì đang nằm chờ chết. Hạ Ngũ Tài, người kia nói sẽ nhớ kỹ tên mình, ý nghĩa như thế nào? Hắn không dám nghĩ tiếp.

Hạ Ngũ Tài về đến nhà thấy cha mẹ bận rộn mà nước mắt rơi xuống, hắn vất vả lắm mới học xong đại học, vất vả lắm mới thi đậu cảnh sát, người nhà đều đặt tất cả hy vọng lên người hắn, nhưng lúc này...

Cuối cùng cha Hạ Ngũ Tài cũng thấy con mình có biểu hiện khác thường, vì vậy vội hỏi nguyên nhân. Lúc đầu Hạ Ngũ Tài còn che giấu, nhưng sau khi cha mẹ ép quá hắn vội nói ra nguyên nhân, cha mẹ hắn cũng sợ choáng váng, cả nhà đều hoảng hốt.

Cuối cùng cha Hạ Ngũ Tài cũng có chút kiến thức, là người thế hệ trước nên biết rõ đạo lý rộng lượng và thẳng thắn, vì vậy lão nghiêm túc dạy bảo con, muốn hắn hướng về phía lãnh đạo nói rõ vấn đề và tranh thủ lòng khoan dung.

Lúc đầu Hạ Ngũ Tài cảm thấy những việc làm kia chẳng qua chỉ là vô dụng, hắn dù sao cũng lăn lộn trong quan trường được vài năm. Đột nhiên hắn nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân cười lạnh khi nghe đến Vi Cường, trong đầu hắn chợt lóe lên linh quang, chẳng lẽ giữa hai người có thù oán? Hạ Ngũ Tài nghĩ đến đây thì đầu óc cũng linh hoạt hẳn lên.