Bố Y Quan Đạo

Chương 283: Khu đất hy vọng




Hà Tuấn cảm thấy sự kiêu ngạo của Phương Tiểu Nam rất đáng bực bội, vì Trương Thanh Vân mà mọi người phải hợp tác nhưng đả kích quá rộng thì cũng không nhất định thu được hiệu quả gì. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với Trương Thanh Vân.

- Anh Hà Tuấn, Phương Tiểu Nam có tính tình nóng nảy như vậy, đối với Trương Thanh Vân...Hì hì...

Khâu Hâm nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

Hà Tuấn nhướng mày mà trong mắt lóe lên cái nhìn lo lắng, hắn nhìn Khâu công tử, tiểu tử này vài năm không gặp mà cứng cáp hẳn lên. Không ngờ kế sách một đá ném hai chim cũng sử dụng thành thạo như vậy, kiếm một chén canh ở hạng mục du lịch, đồng thời còn đưa người ở Tang Chương lên đầu súng, rõ ràng há miệng quá rộng.

- A Hâm, cậu kinh doanh nhiều năm ở Vũ Lăng nên có quan hệ từ trên xuống dưới, lần này chúng ta hợp tác với nhau cũng chỉ vì một người.

- Tôi không quan tâm Phương tiểu thư, tôi và cậu nên nhớ kỹ thân phận là được. Chúng ta dù sao cũng không phải người trong quan trường, người ta cho chúng ta mặt mũi cũng vì nể mặt các tiền bối, vì vậy chúng ta cũng phải hành động có chừng mực.

Hà Tuấn cười ha hả nói, khi nói được một nửa lại khoát tay:

- Không nói, không nói nữa! Cậu và Trương Thanh Vân có quan hệ, Phương Tiểu Nam chỉ là loại phụ nữ tầm thường không biết tiến thối, người ta có thùng nước, dưới thùng nước có bài tẩy, không giống như tôi và cậu.

Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, hắn tất nhiên hiểu rõ lời nói của Hà Tuấn. Ông cụ nhà mình không còn ở Giang Nam, điều này làm cho mình thua Hà Tuấn một bậc. Nhưng Phương Tiểu Nam thì lại có một thân thể lả lơi và bản lĩnh hút hồn đàn ông xuất chúng, mình rõ ràng cũng không so sánh được. Hơn nữa Phương Tiểu Nam còn là địa đầu xà, thỏ khôn có ba hang, lại hoàn toàn núp trong bóng tối. Mục tiêu của Phương Tiểu Nam cũng không lớn như mình, nếu có xảy ra điều gì thì người ta sẽ chạy ra một đầu hang khác.

- Ha ha, anh Hà Tuấn, những gì anh nói em đều hiểu, em và anh từ nhỏ đến lớn đều là anh em, tất nhiên mọi thứ em phải nghe lời anh!

Một lúc lâu sau Khâu Hâm mới cười nói.

- Cậu khách khí rồi, anh em cũng không nên nói lời khách khí như vậy. Vừa rồi Phương tiểu thư đã nói, anh em đồng tâm, nếu có lợi thì vung kim đao. Người đời đều hâm mộ điều kiện tốt của chúng ta, ai biết rõ chúng ta cũng có điều kiêng kỵ? Uống rượu, uống rượu thôi!

Hà Tuấn đột nhiên cười nói.

Hai người cụng ly rồi uống cạn một hơi.

...

Trong vườn dược liệu mênh mông, dù là đầu xuân nhưng giống đã được gieo từ lâu, những chiếc lá non đang từ trong mặt đất chui ra, tình cảnh rõ ràng sinh cơ bừng bừng.

Bốn phía khu đất này chính là những con đường, hơn mười ngàn mẫu đất được kết hợp thành một khu dược liệu, lúc này khoảng vườn này nối liền khoảng vườn kia.

Dựa theo quy hoạch thì xây dựng khu dược liệu chỉ là bước đầu tiên, sau này khi dược liệu Tang Chương vững bước và phát triển thì phải sản nghiệp hóa, quy mô hóa. Text được lấy tại Truyện FULL

Chính Tang Chương phải có thế lực về khoa học kỹ thuật, có vườn ươm, đồng thời phải có xí nghiệp chế biến dược phẩm, đây chính là những kết cấu khổng lồ.

Khu vườn dược liệu đã tiến được bước đầu tiên, trên đường huyện ủy, tất cả các thôn xóm, thậm chí ngay cả nhà dân cũng treo biểu ngữ quảng cáo sản nghiệp dược liệu. Trương Thanh Vân yêu cầu tất cả các cán bộ tuyến dưới phải đến từng nhà cổ vũ nhân dân trồng dược liệu.

Vì khích lệ tính tích cực của dân chúng mà Trương Thanh Vân ra chỉ thị cho phòng tuyên truyền phải đưa ra những biện pháp tuyên truyền đẩy mạnh chất và lượng. Nào là văn nghệ xuống nông thôn, nào là hội nghị về dược liệu, phòng nông nghiệp tổ chức những lớp học bồi dưỡng chuyên môn dược liệu...Tất cả đều được triển khai hoạt động có hiệu quả. Lần trước Trương Thanh Vân đã xuất ra kinh phí cho tất cả hoạt động, mục đích của hắn chính là thống nhất tư tưởng toàn huyện Tang Chương.

- Bí thư, phía trước chính là khu vực trồng Bạch Sơn Thất!

Trần Khang Tiến nói, hắn chỉ chỉ về một vùng đất trống được xây tường bao quanh. Trong quá trình Trương Thanh Vân xuống kiểm tra lần này thì Trần Khang Tiến là người đi theo suốt cuộc hành trình.

- Đỗ xe, chúng ta vào xem thế nào.

Trương Thanh Vân dùng giọng có chút hăng hái nói.

Xe hơi chậm rãi tiến vào một khoảng sân nhỏ, khu vực trồng Bạch Sơn Thất này có diện tích vài mẫu, phía trước là những vườn dược liệu rất chỉnh tề, có nhiều nơi dựng rạp, có nhiều chỗ dựng mái che. Trương Thanh Vân đứng bên ngoài nên không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy có chút giống vườn ươm.

Khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân mới thấy rõ trên những luống dược liệu có rất nhiều người đang bận rộn. Sau khi nghe Trần Khang Tiến giới thiệu thì mới biết rõ trong đám người này ngoài nông dân thì hầu như tất cả đều là cán bộ nòng cốt của phòng nông nghiệp.

Khi còn cách rất xa thì đã có người tiến lên nghênh đón, đi đến gần Trương Thanh Vân mới nhìn rõ hai người đi đầu chính là Hạ Triêu Tùng bí thư xã Hoàng Liên Kiều và Ngũ Học Chương bí thư đảng ủy xã Trường Thê Ải.

- Chào bí thư!

Trần Khang Tiến tiến lên phía trước chỉ chỉ những người phía sau hai vị lãnh đạo rồi nói:

- Bí thư, đây là nghiên cứu viên Vương Tiếu và Lưu Dương!

Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên ngênh đón, hắn vươn tay nói:

- Chào hai vị chuyên gia, trước nay vẫn muốn gặp mặt hai vị nhưng quá bận rộn, hôm nay mới có cơ hội, tôi cũng cảm thấy rất sốt sắng.

Hai nghiên cứu viên vẫn còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi, khi thấy Trương Thanh Vân nhiệt tình như vậy thì có hơi sững sờ. Trần Khang Tiến cười nói:

- Anh Vương, anh Lưu, đây chính là bí thư huyện ủy Tang Chương, đồng chí Trương Thanh Vân!

Hai người này chợt ngẩn ngơ, cả hai đều liếc Trương Thanh Vân, sau đó cùng nắm chặt tay nhau nhưng trong lòng thầm nghĩ bí thư huyện ủy trẻ như vậy sao? Thiếu chút nữa thì vừa rồi đã thất lễ.

Trương Thanh Vân không quan tâm đến vẻ mặt của hai người này biến đổi thế nào, sau khi chào hỏi thì cười nói:

- Trước đây cũng có gặp qua sở trưởng Bao, bây giờ chú ấy còn uống rượu như trước không?

Hai người lập tức kinh ngạc, ngay sau đó Vương Tiếu nói:

- Chúng tôi là nghiên cứu sinh của giáo sư Bao, thầy năm ngoái xét nghiệm bị bệnh tiểu đường, vì vậy đã bỏ rượu.

Trương Thanh Vân gật đầu có chút tiếc nuối, hắn biết sở trưởng Bao cũng vì nguyên nhân cây trà Ung Bình dính dịch rầy nâu. Bao Nghi là người đại nhân đại nghĩa và rất hào sảng, nổi danh là vò rượu, Trương Thanh Vân và Bao Nghi dùng cơm và uống rượu rồi tìm được tiếng nói chung, vì vậy cũng kéo gần khoảng cách.

Bên trái khu vườn dược liệu có một căn nhà tạm, Trần Khang Tiến sắp xếp mọi người tiến vào nghỉ chân.

Khi đi vào trong nhà mới thấy không gian rất lớn, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Tôi chẳng qua chỉ là người ngoài đối với dược liệu, nhưng có lẽ căn nhà này không dùng để ở phải không?

Vương Tiếu và Lưu Dương đều cười, cũng có thêm nhiều cảm tình với Trương Thanh Vân. Những cán bộ xuống đây tiếp xúc phần lớn đều không hiểu gì về dược liệu, nhưng cán bộ thẳng thắn giống như Trương Thanh Vân là rất ít, hơn nữa lại còn trẻ, vì vậy mà mọi người nói chuyện rất hòa hợp.

Vương Tiếu nghĩ đến đây thì vội vàng giới thiệu chức năng của căn nhà cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân mới biết được ăn nhà này dùng để thúc đẩy quá trình sinh trưởng, bên dưới là một hầm đất có thể đốt lửa, bên trong còn có quạt thông gió.

Vì trong nhà không có chỗ ngồi nên Trương Thanh Vân đi dạo một vòng, sau đó hắn đề nghị đi vườn ươm xem xét. Nhóm người này rất được chú ý, đi đến đây cũng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Vương Tiếu và Trần Khang Tiến thì nhân cơ hội báo cáo cho Trương Thanh Vân biết tình hình trước mắt của khu vườn dược liệu, giống câu Bạch Sơn Thất đã có hơn mười ngàn giống, hơn nữa sau này sẽ còn hơn mười ngàn nữa sẽ được xuất ra cho nông dân.

Trương Thanh Vân nghe vậy mà âm thầm gật đầu, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Đột nhiên hắn nghe thấy bên trong rạp mái che phía trước vang lên tiếng cãi nhau, hắn chợt dừng chân.

Hạ Triêu Tùng từ phía sau đi lên nói:

- Bí thư, để tôi vào xem thử thế nào.

- Có chuyện gì? Chúng ta cùng vào xem!

Trương Thanh Vân khoát tay nói, chính hắn lại cất bước về phía trước, Hạ Triêu Tùng và Ngũ Học Chương tiến lên giúp Trương Thanh Vân kéo tấm lưới bên ngoài lên, sau đó cũng theo nhau đi vào.

- Nghiên cứu viên Dư, xin cô bỏ qua cho, chia bớt cho chúng tôi một phần giống này được không?

Một người đàn ông nói, đối tượng của hắn là một cô gái.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, Dư Phương sao?

- Không được, số giống này chưa thể được xuất ra, chúng tôi phải khổ sở lắm mới cho chúng nảy mầm, còn chưa kịp báo cáo thì anh đã muốn lấy đi, nếu như vậy thì sao có tài liệu khoa học đây.

Dư Phương cứng miệng nói, giọng như súng máy.

Dư Phương nhìn thấy có người đi vào, nàng liếc mắt thấy Hạ Triêu Tùng thì trợn mắt nói:

- Bí thư Hạ, có phải xã Hoàng Liên Kiều các anh muốn nhân dân đến đây đoạt giống hay không? Mỗi xã đều đã có hạn ngạch rồi mà!

Vẻ mặt Hạ Triêu Tùng chợt đỏ lên, Ngũ Học Chương ở bên cạnh thì cười ha hả, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Dư Phương đã liếc mắt sang nói:

- Bí thư Ngũ cũng giống như vậy, bí thư tự đến cướp giống, như vậy phải tính công chúng tôi thế nào đây?

Trương Thanh Vân nhướng mày mà cảm thấy khó hiểu, Trần Khang Tiến bên cạnh vội mở lời giải thích. Thì ra mở vườn ươm đã tạo ra lỗ hổng về giống, tất cả các thôn xóm đều tranh thủ đến đây lấy giống, vì vậy mà xuất hiện tình cảnh lúc này.

Trương Thanh Vân bật cười kinh ngạc, Dư Phương thấy Hạ Triêu Tùng và Ngũ Học Chương không lên tiếng, lúc này quay đầu lại nhìn thì thấy nơi đây đã đầy người, vì vậy mà trở nên ngây ngốc. Trần Khang Tiến tiến lên nói:

- Tiểu Dư phụ trách công tác phân phát giống, quyền lực trên tay cô cũng làm tôi yên tâm.

Dư Phương đỏ mặt rồi ồ lên một tiếng, khi thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt có chút nghi hoặc, Trương Thanh Vân lại cười nói:

- Không ngờ nghiên cứu viên Dư ngoài lá trà thì còn nghiên cứu cả dược liệu.

Dư Phương trợn trừng mắt quay đầu lại nhìn, đám người cười lên ha hả. Trần Khang Tiến nói:

- Cô Dư, có uất ức gì cứ nói với bí thư Trương để anh ấy giải quyết, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không còn ai đến đoạt giống nữa!

Dư Phương chợt ngẩn ngơ, sau đó xoay người mới nhìn rõ đám người vây quanh Trương Thanh Vân vào trung tâm, vì vậy mà trong lòng nổ ầm một tiếng. Nàng nhớ lời mẹ nói bí thư huyện ủy mới đến nhận chức còn rất trẻ mà mặt không khỏi tái xám rồi trở nên lắp bắp. Nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt cũng lập tức chuyển sang nơi khác, nhớ đến chuyện lần trước ở trường đảng mà mặt đỏ bừng bừng.

- Dược rồi, nghiên cứu viên Dư, tôi chỉ tùy tiện đến thăm quan mà thôi. Đúng rồi, lần trước chúng ta đánh cuộc còn chưa phân thắng bại, sao lúc đó cô đã bỏ đi rồi?

Trương Thanh Vân lại cười nói.

Vẻ mặt Dư Phương càng đỏ ửng, Trương Thanh Vân vội vàng tranh thủ thời gian nói cho đám người Trần Khang Tiến biết chuyện xảy ra ở trường đảng lần trước, tất cả đều cười ha hả. Lúc này chỉ có duy nhất một mình Dư Phương cảm thấy khó chịu, nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Thầm nghĩ Trương Thanh Vân kia cũng thật là, trước mặt nhiều người mà làm mình xấu mặt, đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn làm bí thư huyện ủy gì nữa?

Trương Thanh Vân tất nhiên không biết rõ tâm tư của Dư Phương, hắn chỉ cười cười nói nói rồi đi sang nơi khác thăm quan.