Bố Y Quan Đạo

Chương 254: Quyết đoán




Quách Tuyết Phương lẳng lặng ngồi nghe Trương Thanh Vân, đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân lợi hại nhưng không nay mới được chứng kiến. Kẻ này không phải là người, là yêu quái, chỉ là những câu nói hời hợt nhưng đã hóa giải tất cả vấn đề khó khăn.

Thế lực nhà họ Triệu, thế lực nhà họ Cao vây công Trương Thanh Vân đều trở thành *** chó, vì muốn đả kích nên bắt buộc phải phân chia hai tuyến trong ngoài, ngáng chân Trương Thanh Vân trong huyện Tang Chương, đồng thời cũng thúc cùi chỏ bên ngoài. Nhưng Trương Thanh Vân thì tốt, hắn tỏ ra bộ dạng Khương Tử Nha câu cá, tất nhiên tuyến bên ngoài sẽ thoải mái tan vỡ.

Còn tuyến bên trong, người có thể nghĩ ra phương pháp đè nén hắn, cớ sao hắn không nghĩ ra được phương pháp đối phó? Người khác muốn đốt hương, cớ sao hắn không ngáng chân?

Kết quả là sau khi huyện Tang Chương được xây dựng cơ sở hạ tầng thì quá trình vận động bên ngoài đã thành công, diện mạo huyện Tang Chương hoàn toàn thay đổi, cũng không thể bỏ qua công lao của Trương Thanh Vân. Dù thế nào thì hắn cũng có chiến công tốt, lúc đó hai phái Triệu gia và Cao gia cũng chỉ biết nhìn Trương Thanh Vân phát triển thẳng tiến.

- Anh không phát hiện ra mình đang đầu cơ trục lợi à?

Một lúc lâu sau Quách Tuyết Phương mới nói.

- Hừ!

Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi nói:

- Đây là sách lược, không phải đầu cơ trục lợi, chỉ như vậy thì kết quả mới là hòa hợp viên mãn. Huyện Tang Chương có thể phát triển từ những vấn đề căn bản, nếu vận động tốt thì chắc chắn sẽ tạo nên một điểm sáng mới trong ngành du lịch Vũ Lăng.

- Nếu anh đã tính toán chu đáo như vậy thì còn kéo tôi vượt ngàn dặm xa xôi từ thủ đô đến đây làm gì? Không phải muốn trêu đùa tôi à?

Quách Tuyết Phương nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị:

- Cần phải ra vẻ chứ? Tôi muốn đưa cô đi khảo sát toàn bộ huyện Tang Chương, khảo sát thực địa sẽ nói về vấn đề hợp tác, đây là mắt xích trong chuỗi quá trình, căn bản không thể nào không thực hiện.

Quách Tuyết Phương ngẩn ngơ, nàng đột nhiên đứng dậy, nàng cũng không nhịn được nữa mà vung tay nắm lấy vạt áo của Trương Thanh Vân, người này quá mức ghê tởm.

Trương Thanh Vân cười hì hì, hắn vươn tay chụp lấy nàng, Quách Tuyết Phương dùng sức giãy dụa, Trương Thanh Vân giữ chặt, thân thể nàng lảo đảo rồi ngã xuống, hai người ôm lấy nhau.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy một khối mềm mại ép lên người, hắn mở lớn mắt, gương mặt Quách Tuyết Phương ở gần ngay trong gang tấc, hắn tranh thủ giữ lấy nàng rồi nói:

- Có chuyện gì cứ từ từ nói, không nên động tay động chân, được không?

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt đỏ lên, khóe miệng lại lộ ra nụ cười lơ đãng:

- Ai bảo anh quá xảo quyệt, dám coi em là quân cờ?

Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Không nên nói lời khó nghe như vậy, tương lai sẽ có lợi ích cho cô, khu vực săn bắn cuối cùng cũng mở ra, em là nhân tuyển. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Em dựa vào cái gì để tin anh? Anh quá xảo quyệt!

Quách Tuyết Phương sẵng giọng nói.

Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn ngồi thẳng người rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa, ánh mắt chuyển ra cửa sổ, một lúc lâu không nói lời nào.

Quách Tuyết Phương còn tưởng rằng mình nói sai điều gì đó, nàng cũng thu hồi nụ cười, thấy Trương Thanh Vân có chú u buồn thì trong lòng cũng không khỏi run lên. Nàng mấp máy môi định mở lời thì Trương Thanh Vân đã nói:

- Cô đừng trách tôi xảo quyệt, chuyện thế gian luôn là như vậy, người chính dùng phương pháp tà, người tà cũng có thể dùng phương pháp chính, tà có thể theo đạo chính, chính cũng có thể là tà. Tôi sở dĩ phải nói rõ cho cô biết cũng chỉ vì đạo lý này, thật ra tôi có thể không nói rõ hoàn toàn, không phải sao?

Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt chợt trở nên chăm chú chưa từng có, nàng nói:

- Em giúp anh, chỉ vì những lời vừa rồi của anh. Em biết rõ anh không dễ dàng gì, anh đắc tội với Triệu gia, Cao gia, chắc chắc thời gian qua cũng không sống yên ổn, nhưng anh cũng không nên để ý, thực tế cũng chính là như vậy. Bọn họ không tạo thành uy hiếp quá lớn với anh.

- Nhưng nếu xét trên phương diện khác, Triệu gia và Cao gia cũng vì anh mà trở mặt, anh là người thông minh, em không cần nói nhiều.

Trương Thanh Vân dùng tay bóp đầu thuốc, hắn bật cười nói:

- Không phải em đang nói đấy sao? Hay là chê tôi không đủ thông mình?

- Anh thật là...

Quách Tuyết Phương trợn mắt nói, sau đó nàng cười, nụ cười rất thật.

- Không thể không thừa nhận anh là người mà em cảm thấy kỳ lạ nhất, có quan hệ với anh thì trong lòng sẽ thoáng hơn rất nhiều. Lúc này hồi tưởng lại những gì đã làm trước kia mà cảm thấy ngại ngùng, vì một người đàn ông khốn kiếp mà trước đây thiếu chút nữa đã phản bội gia đình và người thân, không đáng!

- Nhân sinh là như vậy, có rất nhiều giá trị để con người đi theo, rõ ràng là nữ nhi tình trường, em cũng đã từng lạc lối.

Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Quách Tuyết Phương, trong lòng trở nên vui mừng. Hắn đột nhiên hiểu rõ khoảng cách giữa người và người không phải quá xa, Quách Tuyết Phương vốn là một đại tiểu thư nhưng bây giờ đã trở thành bạn bè, cảm giác này rất tuyệt.

Sau khi đi ra khách sạn Vienna thì Quách Tuyết Phương theo sát sau lưng Trương Thanh Vân, khoảng cách giữa hai người rất gần, Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Đi gần như vậy làm gì, muốn người khác mất tự nhiên à?

Quách Tuyết Phương đỏ mặt lên, nàng chớp chớp mắt nói:

- Muốn đi quán bar uống rượu, anh đi không?

Trương Thanh Vân quay đầu, hắn híp mắt nhìn Quách Tuyết Phương rồi lắc đầu cười nói:

- Không đi, rượu và sắc là anh em, đi với em đến quán bar, tôi không đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối.

Quách Tuyết Phương co quắp miệng, khoảng cách giữa hai người cuối cùng cũng được kéo ra, nàng nói:

- Khi nào thì em đến huyện Tang Chương?

- Sang năm!

- Sao? Sang năm? Em cũng muốn biết tình hình ngay!

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt biến đổi, nàng nói.

Trương Thanh Vân xoay người, hắn lẳng lặng nhìn Quách Tuyết Phương rồi híp mắt nói:

- Lúc này tôi và cô đều có lòng, hơn nữa đây chỉ là lần đầu chúng ta tiếp xúc đầu tư, có thể nói còn một đoạn đường dài đầy khó khăn, cần gì phải vội vàng đến Tang Chương?

Quách Tuyết Phương khẽ giật mình, trên mặt có chút mất tự nhiên, nàng nói:

- Anh đúng là không chút thú vị, không thèm nghe anh nói nữa, anh không đi quán bar uống rượu thì em đi một mình.

Quách Tuyết Phương nói xong thì bước nhanh, nàng vọt tới trước, đi đến bãi đậu xe.

Sau khi lên xe thì Quách Tuyết Phương cũng không nhịn được phải quay đầu nhìn nhìn, không bóng người, một tiếng vụt vang lên, xe Trương Thanh Vân lướt qua bên cạnh Quách Tuyết Phương. Hắn phất tay chào nàng rồi xe phóng đi không còn bóng dáng.

Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng sững sờ rồi ngây người nhìn chiếc xe biến mất. Nàng dùng hai tay đập mạnh lên vô lăng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bực bội không hiểu nguyên nhân. Hắn đi đâu? Về với Triệu Giai Ngọc sao? Khóe miệng Quách Tuyết Phương lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, xem ra ông trời đã quyết định nàng phải sống độc thân nửa đời còn lại...

Trương Thanh Vân về đến nhà, vẫn còn hơi sớm, hắn đẩy cửa thì vẫn thấy Triệu Giai Ngọc cuộn tròn trên ghế sa lông, hắn chợt sững sờ.

Triệu Giai Ngọc nhìn thấy Trương Thanh Vân thì ánh mắt sáng rực, nàng vội vàng đứng lên nói:

- Sao vậy? Hôm nay anh về sớm thế?

- Vậy em nghĩ rằng anh về lúc nào thì phù hợp?

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn cởi áo ngoài móc lên giá rồi nói:

- Đúng rồi, mai anh về Vũ Lăng, chuyện lần này coi như đã đàm phán thuận lợi.

- Ừ!

Triệu Giai Ngọc gật đầu, vẻ ảm đạm lóe lên rồi biến mất, nàng nói:

- Bữa sáng thế nào?

Động tác Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn quay đầu híp mắt nhìn Triệu Giai Ngọc từ trên xuống dưới rồi cười nói:

- Ăn rất ngon.

Triệu Giai Ngọc khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói, nàng muốn đầu tư, hạng mục khu săn bắn là thật, nhưng Trương Thanh Vân không nói ra thì nàng cũng không muốn nhắc đến, vì vậy trong lòng có hơi khó chịu.

- Tết âm lịch năm nay em định đi đâu?

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc lắc đầu vô thức, vẻ mặt trắng nhợt, hai đầu lông mày bùng lên vẻ ưu thương. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ run lên, trong đầu rất buồn bực. Hắn rót cho mình một ly trà, gian phòng trở nên yên tĩnh.

- Anh sẽ về Ung Bình!

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói, trong lòng có hơi rối loạn, hắn định mời Triệu Giai Ngọc cùng đi nhưng lời nói cứ nghẹn trong cổ họng mà không thể phát ra. Hắn đành nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rút một điếu và châm lửa.

- Khu Liên Hợp lần trước anh đưa em đến tham quan, bây giờ điều kiện thế nào rồi?

Triệu Giai Ngọc nói, vẻ mặt đỏ ửng, môi mấp máy, câu nói kế tiếp khó thốt ra.

Trương Thanh Vân sững sờ, hắn nhìn thấy Triệu Giai Ngọc còn xấu hổ mà cặp mắt chợt lóe lên. Hắn giống như tiến vào giấc mộng, cảm thấy rất không chân thật. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì Trương Thanh Vân không tin Triệu Giai Ngọc cũng có hình thái của một cô gái nhỏ như vậy.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì thầm mắng mình không phóng khoáng, chẳng phải chỉ là một tết âm lịch thôi sao? Cần gì phải kiêng kỵ nhiều thứ như vậy?

- Tết âm lịch chúng ta đến đó xem nhé? Biến đổi rất lớn, không thể bỏ qua công lao của em được.

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

- Vâng!

Khóe miệng Triệu Giai Ngọc mở ra, trong mắt bùng lên hào quang chói lọi. Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn dùng giọng không chút kiêng kỵ nói:

- Người trong thiên hạ đều nói chúng ta dắt tay nhau bỏ trốn, ha ha! Chúng ta sẽ tiến hành bỏ trốn, lòng mình do chính mình quyết định, sao có thể bị bọn họ ảnh hưởng?

- Điều này...À...Em đi tắm đây!

Triệu Giai Ngọc dùng giọng yếu ớt nói, nàng đứng lên đi về phía phòng tắm mà động tác có hơi cứng nhắc, ánh mắt rất lơ lửng giống như một chú thỏ nhỏ đang khiếp sợ.

Trương Thanh Vân cười rất vui, hắn hào hứng đẩy cửa sổ cho gió lạnh ùa vào, cảm thấy trong lòng khá tốt. Quách Tuyết Phương nói muốn cùng mình ở cùng một chỗ, tấm lòng khoáng đạt, thật ra mỗi người luôn có một thứ khó thể dứt bỏ.

Nếu đã không trốn tránh được vấn đề thì nên chọn cách đối mặt, mình và Triệu Giai Ngọc đều được thiên hạ cho rằng bông hoa nhài cắm bải *** trâu. Nếu đã như vậy thì cho những kẻ trào phúng đi gặp quỷ dữ, mình làm việc phải quyết đoán, hôm nay đã quyết định thì sau này phải thúc đẩy tiến lên từng bước, càng tiến càng mạnh.

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nghĩ đến Triệu Truyền, hắn còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó nói chuyện với Triệu Truyền, khi Triệu Truyền nói sẽ buông bỏ mình, lúc ấy hắn trở nên náo loạn như chó nhà tang.

Lúc này khi Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại thì tình cảnh đã nhạt phai rất nhiều, đường phải do chính mình đi, không kẻ nào có thể giúp được chính mình. Ngược lại mình đã quyết định con đường thì không ai có thể ngăn cản, trước kia hắn căn bản không có sự tự tin này.

Ngọc không giũa không trở nên tươi sáng, người không trải qua đau khổ khó niết bàn, chính Trương Thanh Vân hắn đi từng bước từ Ung Bình đến hiện tại, cần phải cảm ơn tổ chức, cảm tạ đối thủ. Khoảnh khắc này hắn sinh ra một cảm giác mới lạ, hắn chỉ hy vọng đám người Vũ Lăng có thể mạnh tay một chút, mưu kế sâu sắc một chút, nếu không sẽ làm người ta thất vọng.

Nếu người đấu với thiên thì không thể, người đấu với người thì rất hào hứng, đấu tranh là quy tắc tự nhiên, vạn vật vũ trụ khó thể né tránh.

Nếu đã như vậy thì phải làm sao cho bão tố bùng lên thật mãnh liệt.