- Sao vậy? Khi nào thì Vi công tử đã trở thành đồn trưởng đồn công an phương Kim Thủy rồi?
Trương Thanh Vân khẽ cười nói.
- Ai nhắc đến lão tử? Ủa? Thanh Vân? Anh hay lắm, anh đến đây làm gì?
Vi Cường tiến lên vỗ vai Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân lách mình tránh khỏi rồi nói:
- Anh náo loạn quá, không phải anh nhận được điện thoại bảo có người gây rối sao?
- Gây rối, gây cái gì rối, anh có thể...
Vi Cường nói rồi lập tức quay đầu nhìn về phía cục trưởng Tôn:
- Lão Tôn, đồng chí Tôn Sơn Hà, không phải anh nói Thanh Vân gây rối đấy chứ? Anh đúng là thích nói đùa.
Tôn Sơn Hà lúc này mới biết mình lầm, hắn định kéo một công tử con quan là Vi Cường đến đây dẹp loạn tên giám sát ngang ngược nhưng không ngờ người ta lại quen nhau, hơn nữa chỉ cần nhìn bộ dạng kề vai sát cánh là biết tình cảm giữa hai kẻ kia rõ ràng rất tốt, cũng vì vậy mà khoảnh khắc này không biết làm thế nào cho phải.
- Cục trưởng Tôn, anh là người của đồn công an phường Kim Thủy sao? Không phải anh muốn điều Vi Cường đến đây làm đồn trưởng đấy chứ?
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, hắn không có chút cảm tình nào với tên Tôn Sơn Hà này. Kiếp trước hắn ghét nhất những kẻ có chút tuổi dựa vào lý lịch của mình và quen biết được vài người mà rêu rao khắp nơi, thật ra chính mình lại là loại măng núi dày vỏ, gặp những loại người này quả thật rất chán ghét.
- Điều này...Ha ha, trưởng khoa Trương, hiểu lầm, là hiểu lầm mà thôi.
Tôn Sơn Hà lại trở mặt rất nhanh, hắn biết rõ lai lịch của Vi Cường, nếu đã cùng xưng anh em với Trương Thanh Vân, hơn nữa nhìn tư thế của Trương Thanh Vân chiếm vị trí chủ đạo thì biết tên kia không tầm thường. Rõ ràng Tôn Sơn Hà là loại măng núi da dày, hơn nữa lại rất dày mặt, hắn không hổ danh lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tiến lui rất nhanh, hơn nữa lui cũng rất ổn.
- Hì hì, Thanh Vân, khó có ngày nào cậu đến đồn công an, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cậu. Này, cục trưởng Tôn, anh gọi cục trưởng Diêu ra đây, chúng ta đi Vienna hoan nghênh lãnh đạo tỉnh ủy đến đồn Kim Thủy kiểm tra. Ha ha!
Vi Cường cũng lập tức tiến lên hòa giải, tuy hắn không ưu Tôn Sơn Hà nhưng dù sao cũng là đồng sự, vì vậy cũng bắt buộc phải phủ lại.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết rõ ý tứ của Vi Cường, vì vậy mà trong lòng cũng vui mừng. Vi Cường lúc này đã có chút nghĩa khí, chỉ cần tùy tiện bỏ chút tâm tư thì đã kéo được kẻ khác, rõ ràng một năm học ở trường đảng cũn không bỏ phí, đã hiểu được cách dùng người.
Nhưng Tôn Sơn Hà có được chức vị phó cục trưởng công an Thành Đô cũng không phải gốc rễ nông cạn, nếu hắn đã lui mà Trương Thanh Vân còn phóng đến cắn người thì cũng rất quá đáng. Đây cũng chính là điểm thông minh của những kẻ làm quan lâu năm, nếu biết rõ đối phương đã bại mà còn tiến tới thì chắc chắn lòng người sẽ không phục. Đây cũng chính là điều tối kỵ trong quan trường.
Vương Tề ở bên cạnh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tình cảnh vừa xảy ra mà nửa ngày sau không nói nên lời. Vừa rồi khi nàng thấy Vi Cường dẫn người đến thì đã sớm kinh hoàng, nhưng không ngờ trưởng khoa Trương lại lợi hại như vậy, chỉ cần vài câu đã làm cho đám người hùng hổ và cục trưởng Tôn kênh kiệu phải lui quân. Nàng thầm nghĩ nếu mình về phòng nói ra với mọi người thì không phải trưởng khoa Trương sẽ càng trở nên thần bí sao? Hì hì, đây là một cơ hội tốt để khoe khoang.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng sẽ không từ chối lời mời dùng cơm của Vi Cường, hắn đang muốn tìm hiểu tình hình, trên bàn cơm sẽ rất dễ biết được ý nghĩ của mọi người, nói không chừng sau khi ngà ngà say sẽ còn nói ra những tin tức quan trọng. Hơn nữa bữa cơm này không ăn cũng không được, công tác và mở rộng quan hệ là hai vấn đề rất quan trọng, chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối?
Đồn trưởng đồn công an phường Kim Thủy chính là Diêu Khách Kỳ, là một người đàn ông cao lớn và thô kệch nhưng ánh mắt lại khá hẹp, nhìn bộ dạng có chút quái dị. Hôm nay người này có chút nôn nóng, bệnh viện y đại học Giang Nam xảy ra ẩu đả, hơn nữa đồn công an phường Kim Thủy lại ở quá gần, nếu nói không liên quan thì kẻ nào tin?
Vì vậy Diêu Khách Kỳ mới không quan tâm nhưng cũng vì vậy mà dẫn đến đại họa, vừa rồi hắn đến cục công an thành phố và bị mắng té tát, hắn quyết định đóng cửa không tiếp khách. Hơn nữa công an thành phố cũng cử phó cục trưởng Tôn Sơn Hà xuống giúp hắn khống chế cục diện, cũng vì vậy mà tình hình có chút chuyển biến tốt đẹp. Nhưng lúc này vừa từ công an thành phố trở về đã phải tiếp nhận sự kiểm tra của phòng giám sát, trách nhiệm của Diêu Khách Kỳ hắn có thể rửa sạch được sao?
Trương Thanh Vân thấy bộ dạng khổ sở của Diêu Khách Kỳ mà cũng hiểu rõ tâm tư của người này, cũng vì vậy mà không muốn gây thêm áp lực. Đám người lái xe vào khách sạn Vienna, sau khi uống vài ly rượu đỏ thì bầu không khí mới dần hòa hợp. Trương Thanh Vân mở lời:
- Đồn trưởng Diêu, anh không cần phải có tâm lý quá áp lực, bây giờ chưa phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Anh là đảng viên kinh nghiệm nhiều năm, là cán bộ kỳ cựu, anh nên phối hợp với chúng tôi cho tốt mới đúng, có phải không?
Diêu Khách Kỳ liên tục gật đầu, hắn dùng ánh mắt cảm ơn nhìn Trương Thanh Vân. Rõ ràng Trương Thanh Vân đã rất khách khí với Diêu Khách Kỳ hắn, nếu không chỉ cần dựa vào quyền lợi của chính mình thì phòng giám sát hoàn toàn có thể tạo ra một vế ố trong quan trường cho đồn trưởng đồn công an phường Kim Thủy. Nếu hồ sơ của phòng giám sát nộp lên văn phòng tỉnh ủy thì chức đồn trưởng của Diêu Khách Kỳ cũng coi như xong.
Sau khi nói ra những lời như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục đàm luận công tác mà uống rượu nói lời vui vẻ với mọi người. Lần này ra ngoài dùng cơm ngoài Vi Cường và Diêu Khách Kỳ thì còn có Tôn Sơn Hà và hai gã đồn phó đồn công an phường Kim Thủy. Đám người thấy Trương Thanh Vân nể tình đồn trưởng như vậy thì hảo cảm cũng tăng lên rất nhiều. Trương Thanh Vân nể mặt đồn công an phường Kim Thủy cũng rõ ràng làm Vi Cường nở mày nở mặt. Dù hắn là con của lãnh đạo tỉnh (Cha của Vi Cường đã được đề bạt lên giữ chức phó chủ tịch tỉnh Giang Nam), nhưng nếu ăn nhờ vào hào quang của cha cũng không bằng anh em nể mặt nhau. Hơn nữa Vi Cường còn là một thành viên của cục công an Thành Đô, hắn cũng không muốn công an bị liên quan.
Vì vậy hôm nay Vi Cường rất hưng phấn, hắn và mọi người đều chúc rượu Trương Thanh Vân. Đám người uống đến bảy tám giờ tối, điện thoại Trương Thanh Vân vang lên, hắn móc ra xem mới biết có chuyện xấu. Nghê Thu Nguyệt bên kia đang kêu gọi, vì vậy mới vội vã rời khỏi bàn tiệc.
Trương Thanh Vân đi vào phòng vệ sinh, hắn nói rõ tình huống. Ngoài tưởng tượng của hắn, Nghê Thu Nguyệt lại rất khôn khéo, nàng nói hắn phải giữ gìn sức khỏe. Trương Thanh Vân giật mình, hắn đúng là không ngờ.
Sau khi trở về bàn tiệc thì Trương Thanh Vân cũng tiếp tục uống thêm vài ly, vì có mặt Vương Tề, hơn nữa nơi đây lại là nhà hàng tây nên Trương Thanh Vân đề xuất nên tan cuộc. Tất cả đều tỏ ra không có vấn đề gì, chỉ có Vi Cường lôi kéo Trương Thanh Vân đi qua đêm, sau đó phân phó Diêu Khách Kỳ lái xe đưa Vương Tề về nhà.
- Nghe tôi nói này Vi công tử, sống về đêm nhiều quá cũng không tốt đâu, cậu không thấy ngày mai tôi còn phải công tác sao?
Sau khi tan cuộc và bị Vi Cường kéo xuống lầu, Trương Thanh Vân mới dùng lời từ chối.
- Đừng từ chối, tôi quả thật có chuyện muốn bàn với cậu.
Vẻ mặt Vi Cường đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, gần đây Vi Cường khá tùy tiện nhưng lúc này trở nên đứng đắn thì rõ ràng vấn đề không đơn giản. Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục từ chối, hai người phóng thẳng về phía quán bar Mờ Ảo.
Sau khi đặt một phòng vip trong quán bar Mờ Ảo thì Trương Thanh Vân và Vi Cường gọi vài chai rượu, hôm nay Vi Cường cũng không gọi em út vào rót rượu, hắn cụng ly cùng Trương Thanh Vân vài lượt, vẻ mặt vẫn rất khó coi, rất do dự. Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Có gì thì cứ nói, sợ hãi rụt rè như đàn bà làm gì? Cậu không thấy làm vậy rất nhụt chí sao?
Vi Cường thở dài một hơi, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Thanh Vân, có phải cậu đắc tội với anh Hà Tuấn không?
Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, ý niệm cũng xoay chuyển rất nhanh. Hắn biết rõ Vi Cường sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy, chắc chắn có tin tức gì đó.
- Tôi và Hà công tử rất ít khi tiếp xúc với nhau, hơn nữa trong cuộc sống hằng ngày cũng không xen vào nhau, sao tôi lại đắc tội với anh ấy được?
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt tỉnh rụi.
Vi Cường uống một ngụm rượu với vẻ buồn bực, hắn nói:
- Như vậy thì tốt, thật ra tôi cũng không tiếp xúc nhiều lắm với anh Hà Tuấn nhưng từ khi còn nhỏ thường kính trọng anh ấy ba phần, cũng coi anh ấy là một cao nhân, chuyện gì đứng ra thu xếp cũng ổn thỏa. Hơn nữa người này cũng khá trượng nghĩa, quản lý anh em trong nhà khá nghiêm, còn thường xuyên vung tiền giúp anh em...
Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, Hà Tuấn quả nhiên là đại nhân vật, đám cậu ấm đã bị hắn lung lạc, nhưng kẻ này vì sao lại muốn đối phó với mình? Trương Thanh Vân cũng thầm hiểu được vấn đề này, rõ ràng Hà Tuấn hiểu lầm hắn và Triệu Giai Ngọc.
Có lẽ Hà Tuấn cũng dựa vào nguyên nhân Triệu Truyền rút khỏi Giang Nam, Hà gia nhà hắn lại là trụ cột ở Giang Nam nên muốn diệt Trương Thanh Vân với ý đồ giết gà dọa khỉ, có phải như vậy hay không thì cũng cần phải có thời gian xem xét.
Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại cười nói;
- Tiểu Vĩ Tử, nếu Hà Tuấn đã trượng nghĩa như vậy thì vì sao cậu lại muốn nói với tôi những vấn đề này?
Vi Cường chợt sững sờ, hắn cầm ly rượu trong tay một lúc lâu mà không buông giống như đang tự hỏi nguyên nhân. Sau đó hắn nói;
- Cậu đối với tôi rất tốt, ở trường đảng tôi cũng học tập ở cậu rất nhiều điều, bây giờ nghĩ về khoảng thời gian trước mà cảm thấy rất tuyệt. Hơn nữa còn một điều rất quan trọng, tôi cảm thấy cậu chân thật hơn Hà Tuấn.
Lời nói của Vi Cường làm Trương Thanh Vân choáng váng, không ngờ một cậu ấm như Vi Cường cũng có thể nói ra những lời có đạo lý như vậy, xem ra trước kia Trương Thanh Vân hắn đã nhìn lầm Vi Cường. Người này có một người cha hùng mạnh, tư tưởng đã ngấm vào máu như mưa dầm thấm đất, rõ ràng tâm tư như vậy cũng dễ hiểu, tất nhiên cũng mạnh hơn người bình thường.
- Ôi, Thanh Vân, tôi hỏi cậu một câu đứng đắn, cậu có gì đó với Triệu tiểu thư hay không?
Vi Cường đột nhiên nói.
- Phụt!
Trương Thanh Vân vừa uống vào một hớp rượu đã phun ra hơn phân nửa, rõ ràng đầu óc Vi Cường rất linh hoạt, nguyên nhân này rõ ràng có thể giết chết người.
- Tôi cũng không biết vì sao đầu óc của cậu linh hoạt như vậy, khi cậu nói ra những lời như vậy cũng cần phải động não một chút được không? Triệu tiểu thư là ai? Tôi là người thế nào? Chúng tôi có thể được tác thành à?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lạnh mặt nói.
Vi Cường nhấp một ngụm rượu rồi chậm rãi gật đầu nói:
- Ai có thể nói cho rõ ràng được? Lăng Tuyết Phi cậu cũng chiếm mất làm hại đám anh em chúng tôi chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng thành dã tràng xe cát.
Trương Thanh Vân đã hoàn toàn muốn té xỉu, hắn giận dữ nói:
- Tiểu tử cậu...
Trương Thanh Vân nói được một nữa thì chợt động chân, thiếu chút nữa thì đá thẳng vào chân Vi Cường.
Hà Tuấn này đã muốn tới thì cứ phóng ngựa mà đến, Trương Thanh Vân hắn cũng muốn xem năng lực của cậu ấm lãnh đạo trong Thành Đô là thế nào.
Trong phòng giám sát tỉnh ủy, Cao Khiêm ngồi ở vị trí chủ vị, những phó phòng và trưởng khoa đều ngồi ở hai bên. Mọi người đều nhăn mày, hôm nay tất cả thảo luận về vụ án liên quan đến bệnh viện đại học y Giang Nam.
Thông qua những chứng cứ được điều tra kỹ càng, Trương Thanh Vân phát hiện ra vụ án này cực kỳ phức tạp, rất khó xác định được kẻ nào gánh trách nhiệm. Đầu tiên là ca giải phẫu thất bại có phải liên quan đến đơn vị giám định căn bệnh hay không? Rõ ràng bệnh viện Giang Nam đã làm xét nghiệm cho đứa trẻ, kết quả xét nghiệm chính là bị bệnh liên quan đến não. Nhưng cũng có một bệnh viện khác đã làm xét nghiệm cho đứa bé trước đó, kết luận là nhịp tim có vấn đề, não thiếu dưỡng chất, cần phải mổ.
Hai bệnh viện đều khăng khăng cho rằng kết quả xét nghiệm của mình là đúng, trong tay gia đình bị hại cũng có bệnh án của bệnh viện y Giang Nam, vì vậy mà tình hình khá phức tạp. Viện kiểm sát bên kia cũng rơi vào thế bế tắc, nếu khởi tố vụ án cố ý gây thương tích thì người ta hoàn toàn có thể mời luật sư, có thể đưa ra cái cớ vì nổi đau mất con mà không thể kiểm soát được hành vi, nếu vậy thì sẽ được giảm nhẹ đi rất nhiều.
Nhưng như vậy cũng không thể xoa dịu nhân dân, đám sinh viên trường đại học y Giang Nam chắc chắn sẽ không chấp nhận. Giáo sư mổ chính bị trọng thương và tàn tật, người gây họa không bị pháp luật trừng phạt thích đáng, ảnh hưởng này không phải là nhỏ. Nếu như vậy thì sau này sẽ có thêm nhiều vụ bác sĩ bị hành hung, không phải xã hội sẽ loạn sao?
- Nếu đã như vậy thì chúng ta cần phải xem xét lại vụ án này một cách toàn diện. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ngày hôm qua tôi đã đi qua thị ủy Thành Đô để xem xét tình huống, bọn họ rõ ràng rất quan tâm đến vụ án lần này. Tôi đã xem qua tư liệu của đại học y Giang Nam, vị giáo sư kia cũng là đảng viên, chúng ta có thể tạm thời tin tưởng vào tính đảng của vị bác sĩ này. Người ta đã bị đánh trọng thương, tình hình rất căng thẳng.
Cao Khiêm nói, hắn vừa mở lời thì vẻ mặt mọi người đều thay đổi. Ý nghĩa của lời nói đã quá rõ ràng, người ta đang tạo áp lực cho phòng giám sát, muốn phòng giám sát tạo ra một con đường cho người gây họa, tất nhiên cũng không thể không tạo ra một con đường cho phó chủ tịch thường vụ tỉnh một con đường.
Trương Thanh Vân đã điều tra kẻ gây họa, đây cũng là một đảng viên tên là Vương Quyền, là bí thư chi bộ của một khu trong thị trấn huyện Mục Huyện. Mục Huyện là một địa phương gần Thành Đô, lúc này đang nằm trong quy hoạch, Vương Quyền rất có uy trong Mục Huyện, chính hắn mở ra một siêu thị điện máy, giá trị vài chục triệu đồng.
Cao Khiêm đã quyết định thì những gì được thảo luận phía sau cũng trở nên nhẹ nhàng, trước tiên mọi người phải xác định rõ tính chất của vụ án, bắt buộc phải chuyển hướng sang vấn đề sự cố phẫu thuật. Sau đó lôi công an phường Kim Thủy ra để báo cáo kết quả công tác.
Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút trầm trọng, cuối cùng vụ án cũng được xử lý theo ước nguyện ban đầu của tỉnh ủy. Cao Khiêm chắc chắn cũng biết rõ nhưng vì cẩn thận mà phải kết thúc vụ án, tuy lãnh đạo tỉnh ủy có chút khó chịu nhưng khó thể nổi giận.
Dù sao vụ án này cũng liên quan đến rất nhiều cán bộ trong Thành Đô, cũng là những cơ quan nằm dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy. Lãnh đạo cũng không thể nói cán bộ bên dưới có vấn đề khi không có bằng chứng.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy bị đè nén, đường đường là phòng giám sát tra án mà làm qua loa đại khái, nếu như vậy thì phải làm thế nào để trấn an đám sinh viên kia? Nếu sinh viên tiếp tục biểu tình thì chẳng phải sẽ đập vào mắt lãnh đạo sao? Đây chính là điều tối kỵ trong quan trường.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lắc đầu, chuyện này có lẽ nên tạm thời dừng lại ở đây. Xem ra quyền lực trong tay quá nhỏ thì cũng quá khó làm vụ việc trở nên rõ ràng, chính hắn cần phải cầu tiến mới được, chức quan bây giờ quá nhỏ.
Sau khi trở về văn phòng thì Trương Thanh Vân lại tiếp tục xem xét tài liệu, điện thoại bàn cũng liên tục vang lên. Hắn nhấc máy thì nghe được một tiếng cười cởi mở, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng người. Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn alo vài tiếng, một lúc lâu sau bên kia mới truyền đến một giọng đàn ông:
- Thanh Vân à? Tôi là Hà Tuấn!
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, lông mày cũng nhăn thành một khối, lúc này Hà Tuấn gọi điện đến để làm gì? Nghĩ là vậy nhưng hắn lại nói;
- Chào Hà công tử, anh gọi điện thoại làm tôi thấy mình được sủng ái mà kinh sợ, xin hỏi có điều gì dạy bảo?
- Tôi thì làm gì dám dạy bảo, là thế này, hôm nay Triệu tiểu thư và đám người giám đốc Đoạn muốn ra ngoài dạo chơi và khảo sát. Giám đốc Đoạn nói phải kéo anh lên, anh là địa đầu xà, cũng không biết anh có bớt chút thời gian hay không?
Hà Tuấn cười nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra một nụ cười lạnh, chỉ cần nghe giọng điệu của Hà Tuấn là biết gần đây Triệu Giai Ngọc có thái độ không tốt, hay là người phụ nữ này hận Trương Thanh Vân thấu xương nên đã nói lộ ra thứ gì đó cho trâu bò húc nhau? Lần trước Trương Thanh Vân đã sử dụng những hình ảnh của khu Liên Hợp trong thị trấn Nguyệt Toàn sau khi được xóa nghèo và những ý nghĩ của chính mình để tạo thành một file film, ý cảnh trong đoạn phim rất vui nhộn nhưng cuối phim Trương Thanh Vân lại viết một câu: "Cảm ơn vị đồ tể xinh đẹp!"
Trương Thanh Vân nghĩ rằng Triệu Giai Ngọc đã xem xong bộ phim kia, chắc chắn hôm nay muốn cho hắn đẹp mặt.
Khi Trương Thanh Vân lái xe đến khách sạn Vienna thì thấy Hà Tuấn và Đoạn Vĩnh Thuần đều đã có mặt, vì vậy hắn lập tức vẫy tay chào mọi người. Sau khi ngừng xe và tiến vào khách sạn thì từ xa đã nhìn thấy Triệu Giai Ngọc, không nằm ngoài dự đoán của hắn, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc rất khó coi. Lúc này Trương Thanh Vân cũng giả vờ không quan tâm, hắn liên tục cất bước tiến đến gần đám người giám đốc Đoạn.
Đoạn Vĩnh Thuần cười nói'
- Hôm nay đã làm phiền địa đầu xà anh rồi, tập đoàn chuẩn bị đầu tư vào ngành điện tử, vẫn là do tôi và giám đốc Triệu phụ trách, hôm nay đi xem xét sân bãi ở khu quy hoạch huyện Mục Huyện.
Trương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng cảm thấy có chút chẳng ra gì, một tập đoàn xây dựng mà đầu tư điện tử, đây chẳng phải là hồ đồ sao? Lúc này ti vi, tủ lạnh, điều hòa nhiệt độ đang lên cơn sốt nhưng sau này sẽ trở thành một ngành rất ít lời, rõ ràng ánh mắt đám người này cũng không tốt cho lắm.
- Sao vậy? Hà công tử cũng góp cổ phần à?
Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Hà Tuấn rồi nói.
- Chỉ là một chút thôi, ha ha, một chút thôi.
Hà Tuấn cười ha hả nói, ánh mắt lại liếc về phía Triệu Giai Ngọc rồi tiếp tục nói:
- Triệu tiểu thư, lúc này chúng ta có thể đi được rồi, nếu không có gì thì anh và em có thể ngồi cùng xe.
Triệu Giai Ngọc ừ một tiếng rồi nói:
- Giám đốc Đoạn, chúng ta đi thôi, không cần dây dưa mất thời gian nữa.
Đoạn Vĩnh Thuần nở nụ cười ngượng ngùng, hắn hiểu rõ ý của Triệu Giai Ngọc, vì vậy mới cùng đi với Triệu Giai Ngọc ra khỏi cửa. Hôm nay Triệu Giai Ngọc đi đứng rất phong cách, đầu ngước lên trời, từ đầu đến cuối không thèm nhìn qua Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân co quắp khóe miệng rồi đi theo Hà công tử ra ngoài. Xe của đám người Đoạn Vĩnh Thuần ở rất gần cửa ra vào, cũng ở gần xe Trương Thanh Vân. Hà Tuấn lấy xe của mình ra rồi rề rà không đi ngay, khi Trương Thanh Vân đi qua bên cạnh xe Đoạn Vĩnh Thuần thì Triệu Giai Ngọc duỗi đầu nói.
- Này, hôm nay chúng ta đi nói chuyện làm ăn, đại biểu cho hình tượng của tập đoàn, anh cũng đừng chạy chiếc xe đó đi mà mất mặt.
Trương Thanh Vân chợt khựng người lại, hắn liếc mắt nhìn, cũng hiểu rõ đạo lý trong lời nói của Triệu Giai Ngọc. Hắn nghĩ vậy nhưng lại nói:
- Cô muốn tôi ngồi cùng xe thì cứ nói thẳng, việc gì phải đi đường vòng như vậy? Trực tiếp hạ lệnh không được sao?
- Anh!
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt phát lạnh, Trương Thanh Vân lúc này cũng đã kéo cửa ngồi vào trong xe. Triệu Giai Ngọc cố gắng không nói lời nào nhưng vẻ mặt lại càng khó coi.
Xem chậm rãi chạy đi, Trương Thanh Vân khẽ híp mắt thông qua kính chiếu hậu mà nhìn thấy Hà Tuấn đang ở phía sau làm một động tác rất bất nhã. Rõ ràng vị công tử con nhà quan này cũng có chút ẫn nhẫn, cũng không dám biểu lộ ra ngoài.