Nghê Thu Nguyệt lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân, lần thứ hai nàng cảm thấy hoài nghi về độ tuổi của Trương Thanh Vân.
Những gì thông minh, trí tuệ của Nghê Thu Nguyệt nàng đưa ra trước mặt Trương Thanh Vân đều mất đi hiệu lực, Trương Thanh Vân nhìn qua cũng chỉ bình thường, thẳng hắn thành khẩn và chân thật, cũng không giống như những kẻ giả vờ không lộ cảm xúc ra ngoài, người ta rất dễ dàng nắm được thế giới cảm xúc của hắn.
Trương Thanh Vân quả thật là một người sinh động và hữu tình, nhưng chỉ là một người như vậy xuất hiện trước mắt mà Nghê Thu Nguyệt nàng không nắm được, vì phương pháp tư duy của hai người quá khác biệt. Nghê Thu Nguyệt nàng chỉ quan tâm đến phương pháp người có ích lợi sẽ là minh hữu, nếu không thích hợp thì phải hiểu rõ đầu óc của hắn, có cái nên làm có cái không nên làm, có chỗ biết có chỗ không biết.
Đây là một loại cảm giác kỳ quái, như vậy anh sẽ không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì. Nếu vẫn còn tiếp tục thực hiện phương pháp thì anh cũng không biết rốt cuộc có biết rõ hắn hay không, nói hắn ngốc thì anh lại phải suy nghĩ về hắn, nếu nói hắn khôn khéo thì đôi khi cũng khờ dại như đứa trẻ.
Nghê Thu Nguyệt đang suy nghĩ điều gì? Trương Thanh Vân hoàn toàn không hay biết, hắn chỉ uống từng ly từng ly rượu. Hắn cảm thấy đêm nay rất đẹp, trong lòng hắn lúc này chỉ có một người phụ nữ duy nhất chính là Cảnh Sương. Từ lần đầu tiên hắn đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang rồi quen biết nàng, đến khi hai người không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại cùng nhau đi đến Lật Tử Bình, dần dần hai kẻ cô đơn cũng đến với nhau, yêu nhau. Tất cả đều có vẻ rất đẹp, tất cả cũng rất vừa lòng người, hai người rất hợp nhau, tương kính như tân.
Trương Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy đau đớn và khó chịu, lúc này từng ly từng ly rượu dốc ngược vào bụng, con người cũng dần trở nên lạc lối trong men say vô hạn.
Nghê Thu Nguyệt miên man suy nghĩ mới phát hiện ra hai chai rượu đã cạn đáy, nàng lại nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt hắn rất mê ly, vẻ mặt đau thương, cặp mắt sững sờ. Hắn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chốc chốc lại nhấc chén rượu lên uống một mình.
Đã vài lần Nghê Thu Nguyệt muốn nhắc nhở Trương Thanh Vân nhưng lập tức nghẹn giọng chỉ trong chốc lát. Nàng biết người đàn ông trước mặt có rất nhiều ký ức, có lẽ bình thường đều chôn sâu trong lòng, chỉ trong khoảnh khắc này biết đâu nàng mới chứng kiến được một phương diện yếu ớt của hắn, yếu đuối đến mức làm lòng người rung động.
Trong khoảnh khắc này hình như chính Nghê Thu Nguyệt cũng bị ảnh hưởng, nàng gọi nhân viên phục vụ đưa đến một chai, nàng uống mạnh vào một hớp. Một mùi hương xay xè và nóng hừng hực từ trên cuống họng phóng xuống dạ dày, nàng cảm thấy chưa bao giờ có được sự kích thích và nóng nực như vậy. Nàng chua xót khi thấy mình là một đứa cô nhi phấn đấu vào nhà giàu có, đây vốn là một ký ức hưng phấn nói không nên lời, nhưng sự thật thì thế nào?
Nghê Thu Nguyệt lắc đầu cười khổ, nàng đã nhiều năm hao phí tâm cơ, mưu cầu danh lợi, không phải không có những cảm giác khác, nàng vốn cho rằng mình có được rất nhiều thứ.
Thực tế cũng là như vậy, khi Nghê Thu Nguyệt nàng còn đang thích thú cho rằng mình đang nắm giữ tất cả thì Trương Thanh Vân lại dùng một gáo nước lạnh xối từ đầu xuống chân, khoảnh khắc này nàng phát hiện ra chính mình chỉ là hai bàn tay trắng, thậm chí còn không bằng một người phụ nữ bình thường.
Nghê Thu Nguyệt nhìn Trương Thanh Vân lẳng lặng nằm ngủ trên bàn, ngủ rất say, vẻ mặt chốc chốc lại thay đổi. khi thì nhíu mày đau thương, lúc thì nở nụ cười hiền lành như trẻ thơ. Một lúc lâu sau Nghê Thu Nguyệt chợt run lên, nàng đột nhiên uống vào hai ngụm rượu, một ý nghĩ điên cuồng đột nhiên lóe lên trong đầu.
Ý nghĩ này nhanh chóng lan tràn khủng bố như măng sau mưa, ý nghĩ bóp chặt làm nàng khó thể tự kiềm chế, nàng cảm thấy toàn thân khô nóng, gò má nóng lên.
...
Đêm nay Trương Thanh Vân rơi vào một giấc mộng rất đẹp, hắn mơ thấy Cảnh Sương. Hai người cùng ân ái với nhau suốt giấc đêm, làn da nõn nà, cặp vú cao ngất và lùm cỏ hoang um tùm, hơn nữa còn có mặt hồ nóng ẩm và hừng hực nước.
Trong giấc mơ Cảnh Sương chốc chốc lại dịu dàng hôn lên từng tấc thịt trên người Trương Thanh Vân, chốc chốc lại chuyển người lắc hông xoắn lấy hắn, khoái cảm vô tận, cảnh đẹp kinh người, hai người giống như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.
Giấc mộng tuyệt vời làm Trương Thanh Vân phải say sưa, hắn khó thể tự kiềm chế. Hắn cảm giác được tất cả những tinh hoa mà chính mình nhẫn nại hơn một năm chợt sôi lên sùng sục, tất cả những gì bị đè nén trong lòng lập tức bùng lên như núi lửa, mỗi tác da thịt trên người đều buông lỏng, chính hắn giống như đang ở trên một con thuyền giương buồm ra khơi trong bể dục, lòng ta theo ta, gió đêm phiêu lãng, đêm đen kịt.
...
Khi Trương Thanh Vân tỉnh lại thì cảm thấy đầu óc đau đến mức muốn nứt toạc ra, toàn thân cũng đau nhức, dư vị giấc mộng vừa rồi cũng làm hắn phải cười khổ. Đột nhiên hắn trở nên kinh hoàng, hắn phát hiện ra trên người mình không có mảnh vải nào, vì vậy mà lại càng hoảng sợ. Thứ dựng thẳng đứng bên dưới đang được giữ chặt trong một khe sâu mềm mại và nóng hổi.
Trương Thanh Vân cảm thấy đầu mình nổ ầm lên một tiếng, tâm tình chìm xuống tận đáy cốc, không phải đêm qua hắn cùng uống rượu với Nghê Thu Nguyệt sao? Hắn cố sức vươn tay lục lọi ở đầu giường, một lúc lâu sao mới đụng trúng một nút bấm. Một tiếng bụp vang lên, đèn sáng, ánh sáng làm mắt người ta đau nhức.
- Ư!
Người phụ nữ trong lồng ngực Trương Thanh Vân khẽ rên rỉ một tiếng, nàng lại càng ôm chặt lấy Trương Thanh Vân, cảm giác bên dưới lại càng mê hồn.
Trương Thanh Vân cúi đầu, thân thể như đông cứng lại, người phụ nữ trong lồng ngực của hắn không phải là Nghê Thu Nguyệt sao? Hắn cảm thấy tim mình đập lên như tàu lửa, trước ngực hắn là bộ ngực cao vút, căng tròn và mềm mại có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian phải sa ngã, bộ ngực liên tục chà xát làm Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã phun máu.
Nghê Thu Nguyệt ngủ rất say, gương mặt tuyệt mỹ bị những sợi tóc dài che mất vài phần, nhưng hoàn toàn có thể nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hồn của nàng. Lúc này lông mày nàng giãn ra, vẻ mặt bùng lên những xuân ý như vô tận. Trương Thanh Vân lại cảm nhận được sự ướt át đến từ bên dưới.
Bờ môi hồng như son của Nghê Thu Nguyệt bùng ra những hơi thở như hoa lan, mùi hương phụ nữ và cảm giác ướt át lại làm cho Trương Thanh Vân cứng lên như sắt thép, máu nóng bùng lên, bên dưới căng cứng đến mức đau đớn.
Nổi kinh hoàng khủng bố và kích thích vô hạn làm toàn thân Trương Thanh Vân không còn chút cảm giác tự nhiên.
Trương Thanh Vân biết rõ chính mình và vợ thủ trưởng nằm trên một giường, hơn nữa rõ ràng hai người vừa rồi đã trải qua một lần ân ái. Trương Thanh Vân vẫn còn có thể cảm giác được bên dưới vừa mới được rút ra và ướt sũng, cây cột không có đạo đức lại ngẩng cao đầu. Trương Thanh Vân nhúc nhích người, bộ ngực ma sát trong lòng và bụng dưới mềm mại của người ngọc làm bùng lên những cảm giác rất tuyệt.
Người phụ nữ trong lồng ngực chợt giật giật, đột nhiên nàng chìa tay ra giữ chặt lấy cây sắt nóng hổi của Trương Thanh Vân, hơn nữa trong miệng lại vang lên vài tiếng rên tiêu hồn.
Nghê Thu Nguyệt rên rỉ vài tiếng, một lúc lâu sau nàng mới mở to mắt, ánh mắt được ngọn đèn kích thích lại càng trở nên quyến rũ khủng bố.
- À, anh, anh đã tỉnh rồi à?
Gương mặt Nghê Thu Nguyệt đỏ ửng, bàn tay đang chụp lấy khúc sắt nóng hổi của Trương Thanh Vân cũng chợt buông ra.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng để trong lòng không bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ khác thường. Hắn biết lỗi lầm lần này rất lớn, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao tình cảnh này lại xảy ra, rượu là con đường đến sắc, trong đầu hắn cũng không thể nào nhớ rõ tình hình tối qua.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới đứng lên mặt quần áo, hắn không dám đụng đến Nghê Thu Nguyệt. Một người phụ nữ quá kiều diễm, hắn hy vọng hai người có thể quên đi đoạn tình cảm khốn nạn hôm nay.
- Anh...Anh phải đi rồi sao?
Nghê Thu Nguyệt đứng dậy dùng giọng kinh ngạc nói.
Trương Thanh Vân gật gật đầu, khoảnh khắc sau đã mặc xong quần áo. nguồn TruyenFull.vn
- Không được!
Nghê Thu Nguyệt lớn tiếng nói, Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại rồi vội vàng quay đầu đi nơi khác. Người phụ nữ kia vẫn chưa mặc quần áo, Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nghê tiểu thư, đây...Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hy vọng tôi và chị có thể quên đi chuyện đêm nay, như vậy mới có lợi với tất cả mọi người.
- Ngoài ý muốn sao? Đàn ông các anh phong lưu bên ngoài đều nói như vậy sao?
Nghê Thu Nguyệt tức giận nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Trương Thanh Vân trở nên trầm mặc, hắn rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu, khi khói thuốc phủ đầy phổi hắn mới chậm rãi thổi ra, nhưng trong lòng liên tục suy nghĩ xem Nghê Thu Nguyệt muốn làm gì. Nếu không muốn quên đi thì chẳng lẽ lại bắt chính hắn phụ trách sao?
Trương Thanh Vân căn bản khong ngờ Nghê Thu Nguyệt lai dám dùng chuyện này để uy hiếp mình, đây rõ ràng là điều đáng chê cười. Nàng là vợ nhà giàu có, chuyện này che giấu còn chưa kịp, nếu dùng nó để uy hiếp người khác thì hoàn toàn không thể. Tình cảnh vừa rồi được gọi là câu sắc nhưng là thủ đoạn rất thấp hèn, Trương Thanh Vân tin Cao gia sẽ không dùng, cũng không muốn dùng.
- Nghê tiểu thư, hiện nay không thích hợp đàm luận về vấn đề này. Tôi và chị cần phải có khoảng không yên tĩnh, chị thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói, hắn vẫn không quay đầu lại.
Sau lưng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới truyền đến âm thanh của Nghê Thu Nguyệt:
- Hì hì, anh tưởng rằng vỗ tay chuồn mất như vậy là được sao? Anh cho rằng tôi là người thế nào?
Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn có chút do dự như vẫn mở cửa tiến ra ngoài.
- Không!
Nghê Thu Nguyệt quát lớn một tiếng, Trương Thanh Vân đóng ầm cửa lại, âm thanh bên trong lập tức bị ngăn cách. Một lúc lâu sau hắn mới thở dài một hơi rồi lần mò tìm cầu thang.
Khi đi xuống cầu thang thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra đây là một căn biệt thự trong khu biệt thự lúc tối Trương Thanh Vân đi đến với Nghê Thu Nguyệt. Lúc này nơi đây không một bóng người, không có bất cứ âm thanh nào, bốn phía trầm lặng, thậm chí hắn còn không nhận biết được phương hướng.
- Cộp, cộp, cộp!
Những tiếng bước chân vang lên dồn dập ở sau lưng, Trương Thanh Vân cau mày xoay người lại. Dưới anh đèn u ám, Nghê Thu Nguyệt đang mặc một bộ đồ ngủ trắng chạy đến như tiên tử giáng trần.
Gió đêm thổi tung mái tóc như dòng suối mơ của nàng, cũng vuốt ve gương mặt trắng không còn chút máu của nàng. Trương Thanh Vân run lên, hắn lờ mờ thấy được vẻ mặt thảm thiết, trong ánh mắt có ngấn lệ, nước mắt tung tóe theo gió.
Trương Thanh Vân không chuyển động, chân tay hắn trở nên luống cuống. Một lúc lâu sau tiên tử càng ngày càng đến gần, vẻ mặt hắn biến đổi, cuối cùng cũng không né tránh. Hắn đột nhiên cảm thấy lồng ngực bị chèn ép, hai khối núi ngạo nghễ ép lên ngực, tất cả cảm giác là sự sôi trào.
- Chị!
Trương Thanh Vân mấp máy môi vài lượt, hắn cũng không biết nên nói gì, sau đó không gian trở nên im bặt.
- Trời sáng rồi đi, em sẽ tiễn anh đi!
Nghê Thu Nguyệt nói, giọng nói của nàng rất kiên cường, vẻ mặt còn quyện nước mắt, hai cánh tay mềm mại tròn lẳng ôm chặt lấy eo Trương Thanh Vân, rất chặt.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp chung quanh, hắn có chút do dự. Hắn giơ tay lên xem giờ thì biết được đã hai giờ sáng, hắn không có lòng tin với chính mình, sợ rằng quay về sẽ tiếp tục lăn lộn với Nghê Thu Nguyệt.
- Đi thôi anh, nghe em một lần không được sao?
Nghê Thu Nguyệt nói, giọng nói thậm chí còn có chút cầu xin.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, người phụ nữ này ôm hắn quá chặt, hắn cảm thấy hít thở quá khó khăn, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Sau khi trở về phòng thì Nghê Thu Nguyệt mở đèn phòng khách, nàng lấy ra vài món điểm tâm trong tủ lạnh, sau đó lại đi vào nhà bếp chưng lên cho nóng. Sau khi bận rộn một lúc lâu thì nàng mới đến ngồi đối diện với Trương Thanh Vân, từ đầu đến cuối hai người không nói lời nào, bầu không khí rất xấu hổ và nặng nề.
- "Quan hệ" với vợ của thủ trưởng, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy, rất hối hận phải không?
Nghê Thu Nguyệt nói, lúc này nàng rõ ràng đã khôi phục lại sự tỉnh táo, trong giọng nói tràn đầy sự mỉa mai.
Trương Thanh Vân không nói lời nào, hắn cũng không nhìn nàng mà cầm lấy một chén canh húp một ngụm, sau đó cũng không mở miệng.
- Này, vậy anh nghĩ rằng mình đã trúng bẫy, vợ thủ trưởng đã quyến rũ anh, phải không?
Nghê Thu Nguyệt lại nói, Trương Thanh Vân lắc đầu, một lúc lâu sau hắn mới mở lời:
- Tôi đã nói rồi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chị bớt tranh cãi một chút không được sao?
- Không!
Nghê Thu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, vẻ mặt lộ ra vẻ quật cường. Hai hàm răng nàng cắn chặt, bộ ngực phật phồng, rõ ràng trong lòng rất kích động. Lúc này vẻ đẹp và biểu cảm làm Nghê Thu Nguyệt trở nên cực kỳ hấp dẫn và quyến rũ, nàng giống như một vị quan âm đang tức giận, người khác không dám sinh ra ý nghĩ xâm phạm.
- Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, sự thật là em quyến rũ anh, như vậy thì sao? Trong lòng anh có phải cho rằng em là kẻ không có đạo đức, loại đàn bà lẳng lơ, phải không?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi lớn, hắn kinh ngạc nói không nên lời, hắn nghi ngờ lỗ tai mình nghe lầm, hay là Nghê Thu Nguyệt điên rồi, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy? Trương Thanh Vân thừa nhận khoảnh khắc này cảm thấy rất vui sướng, một tuyệt thế mỹ nữ thừa nhận quyến rũ chính mình, dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy rung động. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không lên tiếng, hắn chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, tay chân thừa thãi.
Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười quỷ dị, nàng nói:
- Anh muốn nghe câu tiếp theo không? Sao anh không nói lời nào.
Trương Thanh Vân bị những lời nói của Nghê Thu Nguyệt làm cho không thể mở lời, hắn ngồi với bộ dạng rất ngượng ngùng, cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm giác được mùi hương bùng lên trước mũi, ngay sau đó một luồng khí nóng lao đến, cảm giác mềm mại lại bao phủ khắp toàn thân.
Trương Thanh Vân cảm thấy kinh ngạc, miệng hơi nhếch lên nhưng một đôi môi đỏ hồng đã đưa đến, một chiếc lưỡi thơm tho vô hạn luồn vào bên trong, chiếc lưỡi chợt hóa thành một con rắn quấn quanh đầu lưỡi Trương Thanh Vân.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy máu nóng toàn thân bùng lên, lửa dục trong lòng cuồn cuộn như thủy triều. Đúng lúc này một bàn tay mềm mại kéo khóa quần hắn ra, sau đó nhanh chóng tiến vào bao quanh cây sắt nóng hổi, cảm giác mềm mại bao phủ từ đầu lưỡi đến hạ thân làm Trương Thanh Vân không thể nhịn được phải khẽ rên rỉ.
Hai tay hắn lập tức luồn vào trong áo ngủ mỏng manh của Nghê Thu Nguyệt, hai tay phủ lên bộ ngực săn chắc và ngạo nghễ, những ngón tay khẽ siết giống như muốn vắt ra nước.
- Ư!
Nghê Thu Nguyệt khẽ rên lên một tiếng hơi đau, ngay sau đó nàng vật Trương Thanh Vân ra ghế sa lông, hai người quấn lấy nhau.
Trương Thanh Vân lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, hai tay hoạt động, vị trí bắt đầu là bộ ngực săn chắc và kết thúc là hang động và bãi cỏ đã sớm ướt đẫm nước.
- Thanh Vân, đưa em lên giường!
Trương Thanh Vân nghiêng người rất tự nhiên, hắn ôm lấy thân thể mềm mại của Nghê Thu Nguyệt rồi tiến về phòng ngủ. Nghê Thu Nguyệt vẫn giữ chặt lấy cây sắt nóng hổi của Trương Thanh Vân, nàng đưa tay hai lượt, thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, tất cả phòng tuyến đã hoàn toàn tan vỡ.
Trương Thanh Vân đặt Nghê Thu Nguyệt xuống giường, hắn cúi đầu, bờ môi phủ lên một bên vú, một tay đưa thẳng vào trong động đào.
- Ngứa quá!
Nghê Thu Nguyệt rên lên một tiếng, tay nàng buông khỏi cây sắt của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng điều chỉnh thân thể, hai tay đặt lên hai ngọn núi nhào nặn, cây sắt bên dưới đâm thẳng vào động đào.
Hai người đồng thời rên lên một tiếng tiêu hồn, Trương Thanh Vân cảm thấy một cảm giác ấm áp và chật khít chưa từng có, Nghê Thu Nguyệt lại cảm thấy sự căng cứng và đầy đặn rất tuyệt vời. Ngay sau đó cả hai chạy nước rút, thân thể bật bềnh, người tung kẻ hứng, liên tục lăn lộn.
Không có bất kỳ động tác gì khó tưởng tượng, không có quá nhiều kỷ xảo, chỉ có sự nóng bức, những động tác mạnh mẽ, tất cả các bộ vị đều bị nhào nặn, hai người dần tan thành một thể.
- Thanh Vân, anh mạnh quá!
Một lúc lâu sau Nghê Thu Nguyệt mới ỷ ôi trong lồng ngực Trương Thanh Vân, nàng khẽ nói với vẻ mặt đỏ hừng hực.
Trương Thanh Vân vuốt ve người ngọc, hắn cảm thấy trong lòng rất phức tạp, mình lại sa chân vào vũng lầy, lại mắc thêm lỗi lầm, tương lai sẽ thế nào đây?
- Thanh Vân, anh không cần phải cảm thấy có lỗi, sau này em cũng sẽ không bao giờ muốn lợi dụng anh, cũng sẽ không quá mức dựa dẫm vào anh, anh có thể yên tâm!
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng nỉ non nói.
Trương Thanh Vân cúi đầu nhìn Nghê Thu Nguyệt, khóe miệng hắn chợt co quắp, hắn nhúc nhích thân thể nói:
- Em qua đêm ở bên ngoài, chủ nhiệm Cao không ngi ngờ sao?
Nghê Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trên mặt là một nụ cười khổ sở:
- Hắn nghi ngờ cái gì? Em là người phụ nữ dễ bị trêu chọc sao? Người đàn ông nào có thể làm cho em yên tâm đây? Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì tất cả sợ rằng sẽ tan thành mây khói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn đột nhiên ngậm miệng, cũng hiểu được ý nghĩ của Nghê Thu Nguyệt. Hiện nay Nghê Thu Nguyệt là vợ của người giàu có và quyền lực, nàng có rất nhiều thủ hạ và rất nhiều mối làm ăn, nếu muốn biết được tình hình thật sự cũng quá khó.
Khi nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Trương Thanh Vân thì Nghê Thu Nguyệt chợt nở một nụ cười ranh mãnh:
- Tất nhiên anh không giống như những kẻ đàn ông khác, anh là người an toàn, vì anh là người mà Tuyết Phi nhìn trúng.
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, những lời nói của Nghê Thu Nguyệt lúc nào cũng làm kẻ khác mất tự nhiên, ít nhất cũng khó thể thích ứng.
- Thanh Vân, có phải anh cảm thấy em rất lẳng lơ, rất vô sỉ không?
Nghê Thu Nguyệt nói, khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì nàng cười lạnh nói:
- Em là cô nhi, từ nhỏ đã sớm bị người đời ghẻ lạnh, sau khi lớn lên dùng hết tâm trí mới vào được Cao gia. Người đẹp gặp hoàng tử, điều này làm khá nhiều kẻ đố kỵ, bây giờ nghĩ lại cũng rất kích động. Nhưng sự thật là như vậy sao? Không có bất kỳ kẻ nào trong Cao gia là thứ tốt, em nghĩ rằng mình đã vào ổ phượng hoàng, nào ngờ bị chèn ép không ngóc đầu lên được. Người đáng hận nhất chính là Cao Khiêm, hắn căn bản chỉ là thái giám, mười mấy năm qua chưa từng có lần nào làm em trở thành một người phụ nữ chân chính.
Nghê Thu Nguyệt càng nói càng kích động, càng nói thì âm thanh càng cao. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt tái nhợt, tuy lời nói của nàng làm hắn rung động nhưng lại sợ âm thanh quá lớn, quá ồn ào sẽ bị người khác chú ý, vì vậy khoảnh khắc này cũng không biết phải làm sao. May mà Nghê Thu Nguyệt chỉ bực tức trong chốc lát, sau đó tâm tình có hơi trở nên vững vàng. Nào ngờ lúc này nàng lại phóng vào lồng ngực Trương Thanh Vân rồi khóc rống lên như kẻ điên, am thanh réo rắt và thảm thiết, Trương Thanh Vân không biết an ủi nàng thế nào cho phải.
Không biết trải qua bao lâu thì tiếng khóc cũng tạm ngừng, Nghê Thu Nguyệt ngẩng đầu lau nước mắt, nàng cười nói:
- Em chính là như vậy, khóc một lúc thì sẽ tốt hơn.
Khi thấy Trương Thanh Vân ngẩn ngơ nhìn thì Nghê Thu Nguyệt lại cười:
- Thế nào? Có phải em rất đẹp không, anh rõ ràng có phúc, là người đàn ông đầu tiên của em, anh muốn nữa không?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ ửng, hắn xoay người không dám nhìn Nghê Thu Nguyệt. Lúc này Nghê Thu Nguyệt lại ôm lấy Trương Thanh Vân từ phía sau, nàng khẽ nói vào tai hắn:
- Anh không tin sao? Sau này anh đừng hòng muốn rút lui, em sẽ không buông tha anh đâu.
Trương Thanh Vân quay đầu mà cảm thấy bên dưới lại rục rịch, hắn đột nhiên nói:
- Vậy trước kia em làm thế nào? Dùng tay sao?
Nghê Thu Nguyệt chợt cưỡi lên người Trương Thanh Vân rồi nói:
- Nhìn bộ dạng anh đạo mạo đường hoàng thì ra cũng là sắc lang, xem em trị anh thế nào.
Nghê Thu Nguyệt chụp lấy cây sắt đã cứng lên của Trương Thanh Vân, cây sắt đi vào trong động đào ướt sũng, hai tiếng rên tiêu hồn vang lên, hai người lại hòa làm một, lại bắt đầu lăn lộn điên cuồng...