Nhật báo Thành Đô không cách xa văn phòng tỉnh ủy, chỉ cần đi qua hai trạm xe bus thì đến. Trương Thanh Vân đi lên lầu ba tòa building của nhật báo, hắn nói chuyện với nhân viên công tác, nói rõ chút tình huống, sau đó được một cô thư ký xinh đẹp đưa đến một văn phòng treo biển phó biên tập nhật báo Thành Đô.
Sau khi tiến vào văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, nhạt nhạt nhưng thấm đẫm ruột gan làm người ta sảng khoái tinh thần. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cảm thấy mùi hương khá quen thuộc, hắn chợt nghĩ đến Lăng Tuyết Phi, trên người Lăng Tuyết Phi không phải bùng ra mùi hương này sao?
- Trương tiên sinh, mời anh ngồi, phó biên tập sẽ lập tức đi qua, phiền anh đợi một chút.
Cô thư ký dùng giọng khách khí nói, sau khi pha rót Trương Thanh Vân một ly trà thì rời khỏi phòng.
Trương Thanh Vân ngồi trong phòng dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá cách bố trí. Văn phòng lắp đặt những thiết bị màu xanh nhạt, lúc này cũng còn chút xuân, bên ngoài xuân ý dạt dào, vì vậy ngồi trong phòng giống như ngồi giữa thiên nhiên làm người ta sảng khoái tinh thần.
Gian phòng bố trí rất gọn gàng và ưu nhã, phía bắc chính là một bàn làm việc màu trắng rất lớn, trước mặt bàn ở hai bên trái phải là hai chậu hoa đỗ quyên nở rộ làm ánh mắt người khác sáng bừng lên. Hoa đỗ quyên cũng không phải loại dễ chăm sóc, hơn nữa thời gian ra hoa cũng rất ngắn, như vậy có thể nhìn thấy chủ nhân là người rất chú trọng vào chất lượng cuộc sống.
Phía sau bàn làm việc là một giá sách, sách bên trong rất chỉnh tề. Trương Thanh Vân chợt sinh ra một loại cảm xúc, không biết những thứ này có phải là vật trang sức hay không. Nhưng gian phòng không có một hạt bụi, điều này làm Trương Thanh Vân không đành lòng có những hành động thiếu suy nghĩ, hắn chỉ cố gắng dùng tâm tình để thưởng thức không gian trước mặt.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, hắn ngẩng đầu rồi đột nhiên nhảy dựng Trước mặt là một người phụ nữ, Trương Thanh Vân dám thề trước nay hắn chưa từng rung động như vậy, hắn chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có một người phụ nữ thướt tha như thế.
Người này đương nhiên là Nghê Thu Nguyệt, nếu không phải Trương Thanh Vân đã từng xem qua tư liệu về nàng thì chắc chắn không bao giờ đoán được độ tuổi. Nàng cũng không mặc một bộ vest nghề nghiệp mà trên người là một bộ váy màu xanh nhạt.
Dưới váy lộ ra một cặp chân ngọc tinh xảo tuyệt vời, phần trên của váy rất giống lễ phục nhưng không quá nhiều chi tiết. Một cổ áo xẻ khá tốt, cũng không nhìn thấy khe ngực, chỉ có thể thấy một chiếc cổ trắng như tuyết và phần da rực sáng.
Nhưng Nghê Thu Nguyệt cũng không làm cho ánh mắt đàn ông nhìn mình phải rảnh rỗi, bộ ngực của nàng vểnh lên mê người, đã là đàn ông thì chỉ cần đảo mắt lên sẽ dừng lại không muốn chuyển dời. Khi tiếp tục nhìn thì sẽ thấy một gương mặt với ngũ quan tương xứng và tinh xảo rung động lòng người, chiếc mũi ngọc cao ngất và cặp lông mi thật dài, người chiêm ngưỡng chắn chắc sẽ choáng váng mặt mày.
Mãi đến lúc này Trương Thanh Vân mới biết được Hoàng Diêu không nói đùa, người phụ này ở trên đường chính trị, có thể nói cả Giang Nam khó có người so sánh được.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nghĩ đến Triệu Giai Ngọc và Lăng Tuyết Phi, nhưng dù sao Nghê Thu Nguyệt cũng nhiều hơn Triệu Giai Ngọc một phần quyến rũ, hơn hẳn Lăng Tuyết Phi một phần trưởng thành, đây là vợ của Cao Khiêm sao?
- Anh là đồng chí phòng giám sát sao? Thật xấu hổ, đã để anh phải đợi lâu, vì có vài chuyện cần phải giải quyết ngay. Mời anh sang đây ngồi.
Cặp môi anh đào của Nghê Thu Nguyệt chợt hé mở, giọng nói êm dịu, trong trẻo, rất dễ nghe, đặc biệt quyến rũ.
- Vâng, vâng!
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn thất thố trước mặt một người phụ nữ.
Nghê Thu Nguyệt khẽ cúi đầu, rõ ràng thấy biểu cảm trên mặt Trương Thanh Vân nhưng không thể trách. Nàng trực tiếp đi đến bàn làm việc, Trương Thanh Vân cũng ngồi đối diện, hắn cố gắng ổn định tâm thần và tìm từ để mở lời.
Nghê Thu Nguyệt cầm danh thiếp Trương Thanh Vân đưa đến rồi xem xét, sau đó nàng nói:
- Anh là Trương Thanh Vân sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nghê Thu Nguyệt, mình rất nổi tiếng sao? Chẳng lẽ Cao Khiêm có nhắc về mình trong nhà hắn?
- Trưởng khoa Trương, đây là lần thứ ba phòng giám sát các anh đến đây, những tin tức cần cung cấp tôi cũng đều cung cấp. Dù vấn đề quảng cáo dược phẩm giả cũng có một phần trách nhiệm của chúng tôi nhưng tình hình cụ thể thì mọi người đều đã hiểu, các anh cứ xem xét xử lý.
Nghê Thu Nguyệt đột nhiên đổi sang giọng trầm, giọng nói nhỏ nhẹ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, giọng điệu trở nên nghiêm túc và kiêu ngạo.
- Không phải, phó biên tập, tôi nghĩ chị đã hiểu lầm. Lần này tôi đến đây chẳng qua chỉ muốn hỏi về vài tình tiết, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng quá lớn.
Trương Thanh Vân cố gắng phục hồi tinh thần rồi chậm rãi nói, sự thay đổi đột ngột của Nghê Thu Nguyệt làm hắn không kịp trở tay.
- Còn có gì các anh chưa hiểu nữa? Các anh đã đến ba lần, phòng giám sát tỉnh ủy chẳng lẽ chỉ có năng lực như vậy thôi sao? À, sao chủ nhiệm Cao của các anh không đến?
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì Nghê Thu Nguyệt đã lên giọng cắt ngang, khí thế giống như người muốn gây sự.
Trương Thanh Vân thầm trầm xuống, hắn lập tức xem xét vấn đề nằm ở điểm nào. Lúc này hắn mới ý thức được mọi chuyện không phải đơn giản, người phụ nữ này không phải kẻ đầu đường xó chợ. Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Nghê Thu Nguyệt nói:
- Chủ nhiệm Cao không thể đến đây vì tránh hiềm nghi, tôi chỉ muốn tìm chị để chứng thực một vấn đề, ai là người ký xét duyệt tất cả hợp đồng quảng cáo của nhật báo Thành Đô?
Nghê Thu Nguyệt thoáng mỉm cười, nàng nói:
- Là tôi, có vấn đề gì sao?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cảm thấy khó thể tiếp tục dây dưa. Hắn đã sớm muốn kiểm tra vấn đề quảng cáo, hắn nghi ngờ có người trong nhật báo Thành Đô nhận hối lộ. Vì vậy hắn đến đây với mục đích tìm đầu mối Nghê Thu Nguyệt để hiểu rõ tình hình.
Nhưng rõ ràng dưới tình hình này thì kế hoạch một không thể thực hiện được, vì vậy hắn đành phải đi trên con đường khác. Hắn bắt buộc phải liên lạc với cơ quan ban ngành của tỉnh Liêu Đông, tìm khẩu cung của những phần tử lãnh đạo nhà máy thuốc giả, sau đó tìm ra manh mối.
Trương Thanh Vân cẩn thận phân tích vụ án lần này, hắn cho rằng giơ cao nhưng đánh khẽ, phương pháp tốt nhất cũng chính là đi vào từ phương diện này. Hắn bày ra tình cảnh người thế tội, kéo vụ án đến mặt tham ô, kéo con thuyền khỏi sóng dữ để giữ gìn danh dự đảng.
Nhiệm vụ của Trương Thanh Vân chính là tìm manh mối sau đó đưa lên báo rồi chuyển cho ủy ban kỷ luật làm việc. Nhưng lúc này hắn lại lo lắng, vấn đề chính là khai đao với ai, đầu mối Nghê Thu Nguyệt rõ ràng là không được, chắc chắn nàng sẽ không hối lộ, cũng không phải là người xét duyệt, vì nàng không được phân công quản lý vấn đề này.
Trương Thanh Vân tính toán thần tốc mà có hơi chút thất thần, lúc này vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt sững sờ rồi đỏ lên, vì ánh mắt Trương Thanh Vân đang nhìn chằm chằm và vị trí chính là bộ ngực cao ngất của mình.
Nghê Thu Nguyệt khẽ ho khan, Trương Thanh Vân không phản ứng, nàng lại khẽ dịch ghế, Trương Thanh Vân vẫn không có phản ứng. Lúc này Nghê Thu Nguyệt mới phát hiện ra đối phương không nhìn mình, vẻ mặt nàng đột nhiên biến đổi. Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp thường là như vậy, anh nhìn chằm chằm vào nàng thì sẽ bị nói là sắc lang, nhưng nếu anh không đếm xỉa đến nàng thì sẽ cho rằng anh là người không biết lễ phép.
Nghê Thu Nguyệt lại ho khan hai tiếng, lại dịch ghế một lần nữa, cuối ý để bộ ngực cao vút của mình đảo qua trước mắt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân chợt động, hắn đứng dậy lễ phép gật đầu với Nghê Thu Nguyệt rồi nói:
- Phó biên tập, nếu như vậy thì tôi sẽ về nói lại với các đồng chí phòng giám sát, cám ơn chị đã phối hợp, tôi xin cáo từ.
Nghê Thu Nguyệt chợt ngẩn ngơ, trong lòng nàng có chút đắc ý, cũng có chút hèn mọn, chẳng lẽ người này mới đi được nửa đường đã bỏ cuộc? Trương Thanh Vân cũng không quay đầu nhìn Nghê Thu Nguyệt mà quay đầu chuẩn bị bỏ đi.
- Trương tiên sinh, xin đợi chút, chuyện công chúng ta đã nói xong nhưng tôi có vài chuyện riêng muốn hỏi anh.
Nghê Thu Nguyệt chậm rãi nói.
Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nghê Thu Nguyệt, rõ ràng hắn không hiểu ý của nàng. Mình và nàng đâu có liên quan gì, sao lại có chuyện tư?
- Trương tiên sinh cũng không xa lạ gì với công ty nghệ thuật Kim Ảnh, tôi là một trong những cổ đông chủ yếu của công ty Kim Ảnh.
Nghê Thu Nguyệt chợt mở miệng nói.
Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, sau đó tâm tình chợt chìm xuống tận đáy biển. Hắn hít vào một hơi thật sâu mà biết rõ phiền toái đang đến, cuối cùng hắn cũng biết vì sao Nghê Thu Nguyệt gặp mình lại đột nhiên trở mặt nhanh như vậy, chắc chắn nàng đã điều tra qua tư liệu về mình, cho rằng công ty Kim Ảnh giải thể vì Trương Thanh Vân hắn động tay động chân. Vì vậy Trương Thanh Vân cố gắng bình ổn tâm thần, hắn rút ra một điếu thuốc nhưng lại cảm thấy không ổn, hắn đang định bỏ thuốc vào bao thì trong lòng khẽ động.
Người phụ nữ này rất lợi hại, rất giỏi dựa thế, nếu nói chuyện với nàng ở dưới tình huống này thì nhất định sẽ rơi xuống hạ phong. Trương Thanh Vân hắn vừa đến đã bị nàng đánh cho không kịp trở tay, vì vậy hắn đành phải bình ổn tâm thần. Thứ hai là người phụ nữ này rốt cuộc đã hiểu về hắn, nhưng hắn không hiểu nhiều về nàng, nếu lúc này hắn bàn bạc với nàng thì tất nhiên không sáng suốt.
Nhưng vấn đề này rất quan trọng, nếu hắn không ổn định thì chắc chắn sẽ chết rất thảm. Rõ ràng sau lưng Nghê Thu Nguyệt chính là Cao gia ở kinh thành, lúc này Trương Thanh Vân còn chưa biết Cao gia hùng mạnh thế nào, hắn chỉ có duy nhất một điều có thể khẳng định, nếu Cao gia muốn hắn chết thì giống như giết một con kiến.
Những năm vừa qua Trương Thanh Vân đã tiếp xúc với rất nhiều con cháu nhà quan, trong đó cũng có rất nhiều người lợi hại như Lệ Cương, Triệu Truyền, Uông Phong. Cũng có vài người rất trống rỗng như Lý Phong Sơn, Vi Cường. Hai loại người trên cách biệt như trời và đất, nhưng đặc điểm chung duy nhất chính là chọc vào chắc chắn sẽ mang họa.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy sau lưng vã mồ hôi lạnh, Cao Khiêm có biết đến vấn đề công ty Kim Ảnh hay không? Nếu thật sự là như vậy thì Cao Khiêm quả nhiên quá đáng sợ, có thể so sánh với loài rắn độc nhất trên thế gian. Trong đầu Trương Thanh Vân chợt lóe lên kế hoạch, hắn vẫn cầm thuốc trong tay, một lúc lâu sau khóe miệng hắn mới lộ ra một nụ cười khó hiểu:
- Phó biên tập, nếu nói về chuyện tư thì địa phương rõ ràng không thích hợp, chúng ta đổi chỗ thôi.
- Sao không thích hợp? Tôi cho rằng nơi đây rất tốt, anh không phải đang khiếp sợ đấy chứ? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nghê Thu Nguyệt cười lạnh nói, lời nói không hề nhượng bộ. Nàng biết rõ đạo lý "một tiếng trống sẽ làm lòng quân thêm hăng hái", nàng cũng biết rõ thời cơ lúc này rất thích hợp cho mình.
Trương Thanh Vân khẽ mỉm cười nói:
- Chị hiểu lầm rồi, nhưng khi tôi nói chuyện tư thì thường buông lỏng tâm tình, cũng thích hút thuốc. Rõ ràng hoàn cảnh nơi đây không thích hợp, chị thấy sao?
Đồng tử trong mắt Nghê Thu Nguyệt chợt thu lại, nàng nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, sau đó lại bắt đầu xem xét hắn thật kỹ. Trương Thanh Vân rõ ràng đã đột nhiên trở nên chua ngoa ngoài dự doán của nàng, mới vừa rồi còn nơm nớp lo sợ giờ đã thận trọng giống như biến thành người khác. Lúc này Trương Thanh Vân chợt trở nên tiêu sái, thậm chí còn có chút phóng đãng, loại người này thật sự được dung dưỡng từ góc xó huyện Ung Bình sao?
Nghê Thu Nguyệt rõ ràng biết rất nhiều về lai lịch và bối cảnh của Trương Thanh Vân, nhưng điều này chỉ có thể dùng chữ thần bí để hình dung. Trước đây Trương Thanh Vân không có tiếng tăm gì, từ nhỏ đã sinh trưởng trong vùng sâu, chưa từng nghe nói có bối cảnh, nhưng người này lại có quan hệ không cạn với nhân vật quan trọng nhà họ Uông là Uông Phong, hơn nữa còn gọi nhau là anh em.
Điều làm cho người ta càng thêm nghi ngờ chính là Trương Thanh Vân từ cấp huyện đã được chuyển lên cấp tỉnh, sau lưng lại không có bóng của Uông gia. Chỉ cần nhìn góc độ này là biết hắn không phải người nhà họ Uông, cũng vì vậy mà rất khó hiểu.
- Được rồi, tám giờ tối, phòng vip nhà hàng Vienna!
Nghê Thu Nguyệt nói, vẻ mặt trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Nàng tin Trương Thanh Vân thật ra còn có chuyện khác, Trương Thanh Vân còn lợi hại hơn rất nhiều với những gì nàng tưởng tượng, nàng cảm thấy rất đáng cùng trò chuyện với người này.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ ý không có vấn đề gì, sau đó hắn chợt khựng người lại rồi hỏi:
- Là chị mời khách sao?
- Sao?
Nghê Thu Nguyệt chợt nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý Trương Thanh Vân, không phải đã nói là sẽ bàn bạc chuyện tư à? Sao lại nói đến vấn đề mời khách? Nghê Thu Nguyệt nhíu mày lại rất quyến rũ, cặp mày đẹp khẽ nhếch, những luồng hào quang rực rỡ bùng ra, cặp mắt đen thẳm nhìn có vẻ linh hoạt, rõ ràng có ý không hiểu. Trương Thanh Vân chỉ nhìn sơ qua cũng cảm thấy khó thể kiềm chế.
- Phó biên tập, ý của tôi là lúc này quá nghèo khó, một tháng lương chỉ hơn một ngàn, không có tiền thuê phòng Vip trong khách sạn Vienna. Nếu không phải chị mời khách thì tôi nghĩ rằng phải thay đổi địa phương, một quán ăn bình thường cũng không phải lựa chọn tồi.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt tỏ ra rất thành thật.
Quả thật với tình cảnh của Trương Thanh Vân lúc này thì không thể nào chịu mức chi trả trong nhà hàng tây tốt nhất Thành Đô, tiền trên tay hắn còn phải dùng để mua nhà, chuẩn bị mua xe. Đây là sự thật, hắn không thể nào giả mạo xưng hảo hán, rõ ràng điều này không đáng đối với đám con cháu nhà quan.
Nghê Thu Nguyệt cảm thấy dở khóc dở cười, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, muốn cười lại cảm thấy không ổn, muốn mắng lại thấy thất thố, vì vậy cũng không biết mở miệng thế nào. Một lúc lâu sau nàng mới gật đầu, Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi và thả lỏng cơ thể, sau đó hắn cầm lấy gói thuốc rồi đi ra ngoài.
Nghê Thu Nguyệt nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân mà hai mắt híp lại, nàng đột nhiên cười, nàng không thể không thừa nhận người này rất thú vị, chính mình chưa từng gặp nhân vật nào thế này. Hắn ra đời chưa lâu, chưa được người ta quen mặt nhưng cách ăn nói và mưu trí lại vượt hẳn kẻ khác.
Nếu nói Trương Thanh Vân lợi hại và khôn khéo thì phải là câu nói cuối cùng, lời nói quả thật rất ẩn giấu mà lại thành thật, đại họa rơi xuống đầu nhưng còn tính toán chi li một bữa cơm, rõ ràng là một người ngoại tộc.
- Lăng Tuyết Phi muốn coi người này là bạn trai sao?
Nghê Thu Nguyệt khẽ lẩm bẩm, nàng khẽ cười một tiếng rồi gọi điện cho một dãy số.
Sau khi trở lại văn phòng thì Trương Thanh Vân cảm thấy mất tập trung, hắn liên tục hút thuốc làm văn phòng nồng nặc khói thuốc. Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, hắn nhớ đến Lăng Tuyết Phi, vì vậy vội vàng soạn một tin nhắn, những gì hắn hỏi tất nhiên liên quan đến Nghê Thu Nguyệt.
Tin nhắn đến rất nhanh, chỉ có vài chữ ngắn gọn: "Anh còn có thể gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao? Chị Nghê rất dễ nói chuyện."
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, hắn thầm nghĩ rằng chắc chắn Lăng Tuyết Phi cho rằng mình là người hùng mạnh, lần này rõ ràng đã bị Uông Phong hại chết.
- Tít, tít!
Lại một tin nhắn nữa, nội dung như sau: "Sau khoảng thời gian nữa em sẽ về Thành Đô, em có thể hân hạnh được dùng cơm với anh không?"
Trương Thanh Vân chợt co quắp miệng, hắn tắt tin nhắn mà không quan tâm đến Lăng Tuyết Phi. Hắn bỏ điện thoại vào trong túi quần rồi dùng điện thoại bàn liên lạc với cục công an tỉnh Liêu Đông. Liêu Đông là một tỉnh phương bắc, những người bên đó rất hào sảng, bọn họ vừa nghe nói Trương Thanh Vân là người phòng giám sát tỉnh Giang Nam thì rất phối hợp, hơn nữa còn phái người nói chuyện.
Một lát sau Trương Thanh Vân đã nhận được tin tức từ phía Liêu Đông, người lúc nãy nhận điện thoại của Trương Thanh Vân nói rằng giám đốc công ty dược phẩm giả có đi lại với tổng thanh tra của nhật báo Thành Đô, rõ ràng vụ án đã có thể được quyết định.
Có được tin tức tốt thì tâm tình Trương Thanh Vân cũng trở nên thả lỏng, nhưng hắn cũng không đưa tin này lên ngay. Công tác trong cơ quan là như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, huống hồ bây giờ còn chưa biết thái độ của Cao Khiêm, chính Trương Thanh Vân hắn phải cẩn thận.
Khi không có gì làm thì Trương Thanh Vân chậm rãi đi ra ngoài hành lang, sắc trời bên ngoài dã dần tối, những luống hoa trong sân tỉnh ủy tràn đầy sức sống làm người ta sảng khoái. Trương Thanh Vân nhịn không được móc một điếu thuốc, hắn ghé người vào cửa sổ nghĩ đến buổi tiệc vào tối nay.
- Thanh Vân, cậu đang đứng ngây ngẩn ở đây làm gì vậy?
Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu, trái tim chợt nhảy dựng, Cao Khiêm đang cười ha hả nhìn hắn. Lúc này Trương Thanh Vân sợ nhất là gặp Cao Khiêm, đầu mối Nghê Thu Nguyệt của Trương Thanh Vân hắn là vợ Cao Khiêm, sao Cao Khiêm không biết chuyện Kim Ảnh cho được?
Trương Thanh Vân trong lòng tràn đầy bất an nhìn Cao Khiêm, nụ cười của Cao Khiêm rất thật, bầu không khí cũng rất bình hòa nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy nghi ngờ.
- Thanh Vân, tôi nghe nói sáng nay cậu đến tòa soạn, thu hoạch thế nào?
Cao Khiêm nói, ý niệm lóe lên trong đầu Trương Thanh Vân, hắn cố gắng tìm từ rồi đột nhiên tâm động, sau khi quyết định hắn dùng giọng vui đùa nói:
- Chủ nhiệm cao, tránh tình nghi, tránh tình nghi, đây là kỷ luật, tôi không dám nói lung tung.
Cao Khiêm chợt sững sờ rồi cười ha hả, Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, trong lòng đã xác định Cao Khiêm quả thật không biết quá nhiều chi tiết về công ty Kim Ảnh, nếu không hắn đã chẳng cười sảng khoái như vậy, dù là yêu quái cũng không làm được thế này.
- Hay cho tiểu tử cậu, được, quan điểm rất mạnh. Được rồi, tôi không hỏi nữa, có gì cậu cứ trực tiếp nói với các phó chủ nhiệm.
Cao Khiêm cười nói, sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Trong lòng Trương Thanh Vân có chút rối loạn, khi thấy Cao Khiêm cười thì xương sống có hơi tê dại. Người đàn ông này đẹp trai đến mức âm nhu, cười rộ lên làm lòng người phát lạnh, không tự chủ được phải nổi da gà.
Trương Thanh Vân nghĩ đến Cao Khiêm mà không tự chủ được nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt, không thể không thừa nhận hai người này là trai tài gái sắc, là cặp đôi trời sinh. Cao Khiêm đẹp trai đến mức làm kẻ khác đố kỵ, Nghê Thu Nguyệt thì lại làm lòng người rung động, phối hợp như vậy làm người ta hâm mộ.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải loại gì tốt đẹp, Cao Khiêm toàn thân đầy âm khí giống như một ngọn lửa địa ngục, khi cười lên trong nhân gian có thể giết chết người trong lúc vô hình. Trương Thanh Vân hắn vừa mới đến thì đã trở thành bi ngắm của Cao Khiêm, chỉ cần như vậy là có thể biết được manh mối.
Nghê Thu Nguyệt lại là người thích gây hấn, chỉ cần nói vài câu để lộ ra manh mối cho Trương Thanh Vân, chỉ những kẻ tâm cơ sâu sắc mới có thể nhận thức ra được. Cặp vợ chồng Cao Khiêm và Nghê Thu Nguyệt, chồng thì âm tàn, vợ thì cay độc, tất cả đều nhằm vào Trương Thanh Vân, rõ ràng Trương Thanh Vân gặp phải phiền phức lớn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà không khỏi lắc đầu cười khổ, hắn đã từng gặp qua một người phụ nữ tinh quái trong phòng Vip khách sạn Vienna, hôm nay lại gặp phải một người phụ nữ vừa tinh quái vừa cay độc, hắn phải cố gắng đối phó thật tốt mới được.