Bố Y Quan Đạo

Chương 169: Gặp nhau trong buổi ca nhạc




Kiếp trước Trương Thanh Vân đã từng chơi golf vì các phi vụ làm ăn, đã từng là hội viên cao cấp của câu lạc bộ golf Quan Lan thành phố Thẩm Quyến, nhưng chẳng qua chỉ là một năm chơi vài lần mà thôi. Nếu không vì những vấn đề có liên quan đến làm ăn thì ai có lòng dạ thanh thản vào chơi golf?

Nhưng tình cảnh lúc này lại hoàn toàn khác biệt, Trương Thanh Vân đánh golf với Hà Tuấn cũng không rơi xuống thế hạ phong, gậy dài, gậy ngắn đều đánh rất chuẩn. Trương Thanh Vân ít nhất cũng được đào tạo qua khóa chính quy, vì vậy tư thế và trình độ rất đạt chuẩn.

Trương Thanh Vân thấy rõ Hà Tuấn trình độ cao hơn mình rất nhiều, nhưng vì người này nóng lòng biểu hiện, thường không nắm chắc lực ở những gậy dài, đặc biệt là khi đẩy gậy ngắn lại vướng phải vấn đề tâm lý, vì vậy thường mắc phải sai lầm.

- Hà công tử, hôm nay chơi đến đây thôi, trình độ của anh cao hơn tôi rất nhiều.

Trương Thanh Vân nhặt banh từ trong lỗ lên rồi cười nói, hắn cố ý đánh vài gậy hỏng, vì vậy mà thua người ta khá nhiều điểm.

Vẻ mặt Hà Tuấn cuối cùng cũng có chút vui vẻ, ánh mắt liên tục đảo ra bên ngoài, rõ ràng đang xem mặt Triệu Giai Ngọc. Trương Thanh Vân thì không dám nhìn người phụ nữ này, trong lòng hắn chỉ một mực nhớ kỹ Hà Tuấn không phải người dễ đắc tội, để cho Hà Tuấn thắng thì Trương Thanh Vân cũng dễ thở.

Trương Thanh Vân và Hà Tuấn thu thập trang phục và đạo cụ rồi đi ra ngoài. Trương Thanh Vân khẽ gật đầu với Vi Cường muốn nói những trang bị của hắn khá tốt, Vi Cường cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân, hắn thầm nghĩ người này mình càng nhìn càng không thấu.

- Ôi, đánh rất đẹp, không ngờ anh là người thâm tàng bất lộ!

Khâu Hâm tiến lên vỗ vai Trương Thanh Vân rồi cười nói, thái độ người này thay đổi khá nhiều, rõ ràng muốn hòa giải cho tình cảnh xấu hổ vừa rồi. Bên cạnh Khâu Hâm chính là cô gái mà lúc trước đã đuổi Trương Thanh Vân, lúc này vẻ mặt nàng rất xấu hổ, có cả ngượng ngùng, rõ ràng những biểu hiện của Trương Thanh Vân đã chứng tỏ hắn không có khả năng là người nhà quê.

Trương Thanh Vân cười cười gật đầu với Khâu Hâm, sau đó hắn lại quay về phía một người thanh niên mà Vi Cường giới thiệu là Uông Triết. Trương Thanh Vân đã nhìn ra Vi Cường và Khâu Hâm là những kẻ khá năng động trong đám người, rõ ràng gia thế đều không tầm thường.

Mà lúc này Triệu Giai Ngọc lại đi đến trước mặt Uông Triết, tiểu tử này lập tức gọi một câu chị Giai Ngọc, Triệu Giai Ngọc nở nụ cười hiếm thấy, rõ ràng hai người khá quen thuộc.

Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc đi đến thì vội vàng bắt chuyện với Vi Cường, hai người nói chuyện một lúc lâu mà Triệu Giai Ngọc và Uông Triết còn chưa dứt chuyện. Rõ ràng Vi Cường vẫn còn chưa cảm thấy nhìn chán chê người đẹp, hắn cười hì hì nói:

- Nghe tôi nói này Thanh Vân, cậu xem Uông Triết kìa, biết người đẹp nhưng lại phải gọi người ta bằng chị? Có lẽ tôi nên giới thiệu cho cậu ta vài cô mới được.

Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, đám cậu ấm này thiếu người đẹp bên cạnh sao? Gã Vi Cường này mà giới thiệu người đẹp thì chắc chắn cũng "chẳng còn gì".

- Triệu tiểu thư, em xem lúc này cũng không còn sớm, nếu không có gì thì chúng ta đi dùng cơm nhé? Chiều này không phải sẽ về thành phố Vũ Đức sao?

Trương Thanh Vân nghe được giọng nói nho nhã của Hà Tuấn vang lên sau lưng, giọng điệu nghe rất sĩ diện.

Phía sau không vang lên câu trả lời, Trương Thanh Vân thấy trước mặt có một hàng ghế, vì vậy hắn vội vàng tiến lên tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nào ngờ vai bị người ta vỗ mạnh, hắn quay đầu thấy Uông Triết nhìn mình, ánh mắt có chút lơ lửng.

- Chị Giai Ngọc muốn anh đi qua, chị ấy nói có chuyện muốn tìm anh.

Uông Triết nói, biểu hiện trên mặt người này không buồn không vui, nhưng ánh mắt lại lóe lên cái nhìn đề phòng.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Uông Triết rồi đột nhiên mở miệng nói:

- Cha của cậu có phải là Uông Phong chủ tịch tập đoàn truyền thông Giang Nam không?

Uông Triết trở nên sững sờ, hắn không kìm lòng được phải gật đầu. Trương Thanh Vân cười, hắn thầm nghĩ mình quả nhiên phán đoán không sai, hai cha con nhà này có vài phần giống nhau, cũng không nói lời lừa gạt.

- Lúc này anh ấy còn ở Thành Đô à?

Trương Thanh Vân lại hỏi.

- Không, không có, cha đã về kinh thành, cuối tháng mới về Thành Đô.

Uông Triết nói, vẻ mặt có chút mờ mịt, không ngờ Trương Thanh Vân lại dám gọi thẳng tên cha mình, có lẽ hai người rất quen, nhưng trước đây sao mình chưa nghe nói đến người này?

- Nếu anh ấy quay về cậu nhớ thăm hỏi dùm tôi! Tôi là Trương Thanh Vân!

Trương Thanh Vân cười cười, sau đó hắn lại đi về phía Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Ngọc đang ngồi trong một quán cà phê, người ngồi bên cạnh nàng chính là Hà Tuấn, xung quanh còn có một đám phụ nữ, tất cả đều uống nước giải nhiệt. Khi Trương Thanh Vân đi đến thì kẻ nào cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn, những tiếng ồn ào trước đó cũng giảm hẳn.

- Anh ngồi đi, sao anh lại phải đến Thành Đô, anh đi tránh nạn sao?

Triệu Giai Ngọc nói, ánh mắt nàng cũng không nhìn Trương Thanh Vân, giọng điệu khá bay bổng.

Trương Thanh Vân há hốc mồm không lên tiếng nhưng trong lòng lại nghĩ về tin tức Cảnh Sương, lúc này có quá nhiều người, vì vậy cũng không biết tìm từ thế nào cho thích hợp.

Cuối cùng Triệu Giai Ngọc cũng ngẩng đầu, cặp mắt nàng chuyển lên mặt Trương Thanh Vân, vẻ mặt trở nên khó coi, nàng nói:

- Tôi biết rõ tâm tư của anh, anh ngại liên quan đến chị Cảnh Sương...

Triệu Giai Ngọc vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã lập tức ngắt lời, hắn phất tay:

- Khi nào có thời gian thích hợp chúng ta đi dùng cơm.

Triệu Giai Ngọc nói mà bị kẻ khác chặn ngang nên trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của Trương Thanh Vân thì cũng không lên tiếng. Trương Thanh Vân đợi một lúc mà không thấy Triệu Giai Ngọc trả lời, trong lòng cũng thầm bực bội. Hắn thầm nghĩ sao chính mình lại khờ dại, hỏi chuyện về Cảnh Sương với một người phụ nữ lạnh như băng làm gì? Đây không phải toi công vô ích sao?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức đứng dậy nói lảng sang chuyện khác:

- Chuyện lần trước là cô cố tình, tôi xin chân thành cảm ơn.

Triệu Giai Ngọc dựng mày, nàng nhìn thoáng xung quanh, khi phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm thì vẻ mặt chợt ửng hồng không hiểu nguyên nhân, nàng quay đầu nói với Hà Tuấn:

- Chúng ta đi thôi.

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Triệu Giai Ngọc mà thở dài một hơi, hắn không biết gần đây Cảnh Sương có gọi điện về cho Cảnh Chiến hay không. Triệu Giai Ngọc kia lại quá kiêu ngạo, khi Trương Thanh Vân thấy nàng thì lập tức mất tự nhiên, hơn nữa từ giọng điệu của nàng thì biết địch ý với Trương Thanh Vân hắn vẫn còn, chính hắn nên làm gì bây giờ?

- Này, Thanh Vân, ở lại cùng đua xe với chúng tôi vài vòng, sau đó đến tối đi quán bar Mờ Ảo!

Vi Cường nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Các anh cứ đi, tôi có chút mệt mỏi, muốn trở về ngủ một giấc.

Vi Cường cười hì hì, hắn đang định nói thêm vài câu thì thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng không được tốt lắm, vì vậy câu nói vừa xuất hiện đã vội nuốt xuống bụng. Một lúc lâu sau hắn mới sững sốt nói:

- Được rồi, được rồi, xe của tôi vừa rồi cũng đã đến câu lạc bộ, tôi sẽ nói tài xế đưa anh về.

Trương Thanh Vân cười với Vi Cường rồi nói:

- Không cần, cứ để tôi tự về, còn thuận tiện mua thêm vài vật dụng hằng ngày.

Trương Thanh Vân tự mình rời khỏi câu lạc bộ, hắn lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn hay bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, vì vậy mà trong lòng thầm cảm thấy thất vọng. Vừa rồi khi Triệu Giai Ngọc bỏ đi thì Trương Thanh Vân mơ hồ hy vọng người phụ nữ này có thể gọi điện thoại cho mình nói ra chút tình hình, dù chỉ là một tin nhắc cũng được, nhưng nào ngờ Trương Thanh Vân hắn quá đa tâm, người ta căn bản cảm thấy khinh thường khi trò chuyện với hắn.

...

- Này, này Tiểu Vĩ Tử, Trương Thanh Vân kia là thần tiên phương nào? Sao trước nay tôi chưa thấy một người như vậy?

Khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì Khâu Hâm hỏi Vi Cường bằng giọng điệu nghi hoặc.

Vi Cường nhún vai lắc đầu nói:

- Không nên hỏi tôi, tôi cũng không biết gì, chỉ cảm thấy người này quá kiêu ngạo, tôi muốn mang anh ấy đến đây thử nghiệm, nào ngờ càng xem xét lại càng hồ đồ.

Khâu Hâm cười cười, hắn nhìn thoáng qua Uông Triết rồi hỏi:

- Cậu có nhìn ra được điều gì không?

Uông Triết lắc đầu, hắn nói:

- Nhìn không ra nhưng hình như người này rất quen thuộc với cha tôi, có lẽ không phải là người Thành Đô.

Vẻ mặt đám người chợt biến đổi, tất cả đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng không lên tiếng. Một lúc sau đám người bắt đầu phân biệt ôm bạn gái rồi chọc ghẹo cười đùa, theo suy nghĩ của họ thì Trương Thanh Vân dù sao cũng không phải cùng loại với chính mình. Người ta là kẻ quyết tâm tham gia quan trường, sau này chắc cũng khó chen ngang vào cuộc sống của mình, rõ ràng nước giếng không phạm nước sông.

Thời gian lại trôi qua từng ngày, Trương Thanh Vân lại tiếp tục khôi phục lại cuộc sống học tập của mình. Sau kinh nghiệm lần trước thì Vi Cường cũng không còn rũ rê Trương Thanh Vân ra ngoài chơi, nhưng từ thứ hai đến thứ sáu hắn đều quấn lấy Trương Thanh Vân, mỗi ngày hai người đều cố gắng tìm biện pháp giải tỏa nổi buồn.

Trương Thanh Vân học tập rất nghiêm chỉnh, gần đấy có một luận văn về chủ nghĩa xã hội khoa học, Trương Thanh Vân viết một bài về "Cải thiện chất lượng cuộc sống của nông dân, tăng cao thu nhập cho người dân nông thôn vào làm việc ở thành phố, xây dựng xã hội hài hòa trật tự." Trương Thanh Vân cũng không phải hoàn toàn sử dụng ký ức đến từ kiếp trước, hắn thông qua những gì được học tập trong thời gian vừa qua mà viết thành luận văn. Nào ngờ chỉ vì luận văn này mà hắn chợt lộ mặt với tất cả mọi người, trường đảng bầu luận văn của hắn là vĩ đại nhất, lãnh đạo các phòng nghiên cứu và giáo viên trường đảng tìm hắn nói chuyện càng lúc càng nhiều, mục đích tất nhiên là biết rõ toàn bộ tư tưởng của Trương Thanh Vân.

Không lâu sau bài luận văn của Trương Thanh Vân được đăng trên tạp chí hạch tâm của quốc hội, điều này chính Trương Thanh Vân cũng không ý thức được. Xem ra nhiệm kỳ mới sắp đến, rõ ràng trung ương đang thi hành biện pháp chính trị mới với các lãnh đạo ban ngành, luận văn của Trương Thanh Vân đúng là phù hợp với tình hình phát triển trước mắt, có thể nói là tiên phong trong phong trào mới.

Trưa hôm nay Trương Thanh Vân vừa dùng cơm xong thì nhân được điện thoại của phòng tổ chức huyện ủy, giọng nói của Lưu Vạn Hà rất khác thường, rất khách khí. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, chắc chắn có vấn đề gì đó liên quan đến lãnh đạo. Text được lấy tại Truyện FULL

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, hai người vừa nói chuyện được vài câu thì Lưu Vạn Hà đã nói mối quan hệ giữa Trương Thanh Vân và lãnh đạo phải thay đổi, tình huống cụ thể thì không rõ ràng lắm, nhưng phòng tổ chức tỉnh ủy đã trực tiếp gọi điện đến cho phòng tổ chức huyện ủy Ung Bình.

Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng. Phòng tổ chức tỉnh ủy giống như một giấc mơ, Trương Thanh Vân hắn là một cán bộ tuyến dưới mà cũng làm phiền đến bọn họ sao? Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra khả năng tiến lên cơ quan tỉnh của mình là khá lớn, vừa nghĩ đến đây thì trong lòng hắn đã khó giữ được bình tĩnh.

Sau lần điện thoại với phòng tổ chức huyện ủy Ung Bình thì vài ngày sau Trương Thanh Vân cũng không thu được bất kỳ tin tức nào khác. Cảm giác hưng phấn ban đầu của hắn đã không còn, lúc này lại cảm thấy không yên, cũng không biết chuyện của mình có thể thành hay không. Nếu thành công thì tất nhiên là chuyện tốt, hắn có thể vào cơ quan tỉnh rèn luyện, rõ ràng cơ hội cao hơn rất nhiều.

Nhưng gốc rễ của Trương Thanh Vân quá cạn, khi còn công tác ở Ung Bình chỉ biết len lõi giữa các lãnh đạo để tìm đường sinh tồn. Nếu hắn có thể tiến lên cơ quan tỉnh thì các loại thế lực ở môi trường mới phức tạp hơn Ung Bình rất nhiều, nhưng tình cảnh như vậy lại tạo ra rất nhiều cơ hội. Trương Thanh Vân biết chính mình không có xuất thân tốt, nếu muốn có thành công trong sự nghiệp thì tất cả đều phải dựa vào cố gắng của riêng mình, đó chính là con đường dành riêng cho hắn.

Lại đến cuối tuần, lần này Vi Cường cười hì hì thần bí đến tìm Trương Thanh Vân, Vi Cường mời Trương Thanh Vân đi xem ca nhạc. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ từ chối thẳng thừng, hắn không có chút hứng thú với giới văn nghệ.

- Thanh Vân này! Tôi nói cho cậu biết nhé, hôm nay người biểu diễn chính là ca sĩ đứng đầu công ty Kim Thành. Nghe nói cô nàng này rất có hương vị, hơn nữa tính tình cũng rất căng. Cậu biết Uông Triết chứ? Ngay cả Uông Triết đứng trước mặt bọn tôi cũng không dám vênh váo.

Vi Cường nói, bộ dạng rất đắc chí.

Trương Thanh Vân chợt cười, đám cậu ấm này đúng là rất thích tìm tòi những thứ mới lạ. Giới văn nghệ làm quái gì có người kiêu kỳ, người phụ nữ kia chẳng qua chỉ chảnh chọe để nâng cao giá trị con người, nâng cao giá trị đồng tiền trước mặt đám người thèm chảy dãi. Vi Cường là cậu ấm có cấp bậc, nếu muốn tìm nàng qua đường cũng không quá khó.

- Được rồi, cậu đi đi, tôi là người tốt, đừng kéo tôi vào.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Không đi thì nói không đi, nếu vậy thì tôi đi một mình, làm tôi chuẩn bị vài vé khách quý!

Vi Cường lầm bầm một câu, sau đó tiện tay chìa ra năm vé, hắn ném xuống ghế sa lông hai tờ giấy lộn, sau đó hắn mặc áo khoác làm mặt quỷ với Trương Thanh Vân rồi rời khỏi phòng.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn hai tờ áp phích lên xem, Lăng Tuyết Phi? Biểu diễn trong trường đại học à?

- Con bà nó giả vờ thanh khiết.

Trương Thanh Vân lầm bầm một câu, hắn tiện tay vò hai tấm vé nhét vào trong túi áo. Tiểu tử Vi Cường này đúng là dạy hoài không sửa, đúng là tư tưởng mất vệ sinh vẫn rất trầm trọng.

Trương Thanh Vân vào phòng mở máy tính thì trong lòng khẽ động, đăng nhập QQ* thử xem thế nào, đã lâu rồi không vào, chẳng biết còn bao nhiêu người bạn. Sau khi login thì Trương Thanh Vân mới biết bên trong có rất nhiều tin nhắn.

(QQ: Chương trình chat bản địa của Trung Quốc.)

Người thứ nhất có tin nhắn chính là Mã San, hơn mười tin nhắn đều hỏi về tình hình của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân liên tục lắc đầu, hắn cũng không dám có quá nhiều ý nghĩ với Mã San. Lúc này Cảnh Sương còn chưa biết đang ở đâu, trong lòng hắn không thể nào dứt bỏ, hắn cũng không muốn lúc này mình có thêm kinh nghiệm trong vấn đề tình cảm, Mã San xinh đẹp và cũng là người si tình, rõ ràng rất khó dứt bỏ.

Sau khi tắt hộp tin nhắn của Mã San thì phía sau chính là tin nhắn của Trần Mại, trước tiên là những lời quan tâm, sau đó càng lúc càng kỳ cục. Hắn mắng Trương Thanh Vân có phải đến Thành Đô đi dạo hộp đêm quá nhiều mà chẳng nhớ anh em hay không?

Trương Thanh Vân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mại, hai người hàn huyên vài câu thì Trương Thanh Vân mới biết, thì ra tiểu tử này không thể gọi cho mình vì không biết số điện thoại bàn của hắn. Trương Thanh Vân cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn rõ ràng có số di động sao không gọi?

Trương Thanh Vân lập tức nhớ ra khoảng thời gian trước hắn liên tục tắt máy, vì hắn đã tiếp nhận xong quá trình điều tra của ủy ban kỷ luật, lúc đó nên an phận.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy vã mồ hôi lạnh, trong lúc đó không biết Cảnh Chiến có gọi đến hay không? Còn có cả Triệu Giai Ngọc. Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc ngày đó khi nhìn mình không được tốt cho lắm, chẳng lẽ nàng đã thật sự gọi điện cho mình, cũng vì vậy mà hiểu lầm nguyên nhân tắt máy của mình?

Sau khi nói thêm vài câu kết thúc câu chuyện với Trần Mại thì Trương Thanh Vân nằm ườn trên giường, một lúc lâu sau hắn lại đột ngột bắn người lên, cuối cùng hắn cũng tìm thấy danh thiếp của Triệu Giai Ngọc trong chồng sách. Trương Thanh Vân cảm thấy không yên, hắn gọi vào số máy trên danh thiếp "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"

Trương Thanh Vân ngẩn người, hắn ném điện thoại lên giường mà cảm thấy cực kỳ uể oải, đúng lúc này đồng hồ treo tường vang lên sáu tiếng, không ngờ đã đến sáu giờ chiều. Trương Thanh Vân thu dọn phòng rồi đi xuống chuẩn bị ăn cơm chiều, khi đến trước cửa căn tin thì hắn lại do dự không muốn vào, hôm nay hắn muốn uống vài ly rượu.

Trương Thanh Vân đi ra bên ngoài trường đảng, phía trước là một đường cái rất rộng, gọi là con đường Giáo Viên, chỉ cần đi thẳng và quẹo trái là đến đại học Hoa Trung. Trước đại học Hoa Trung có một phố ăn uống, những học viên trong trường đảng muốn ra ngoài dùng cơm đều đi đến con phố kia.

Khi Trương Thanh Vân đi vào phố ẩm thực thì mới thấy hôm nay có rất nhiều người đến dùng cơm, người đi đường chen chúc, những nam nữ thanh niên nói chuyện rộn rã, trong tay người nào cũng là đèn huỳnh quang, có người còn cầm cả hình, là Lăng Tuyết Phi.

Trương Thanh Vân thầm mắng một câu xui xẻo, sao hắn lại quên khuấy đi buổi biểu diễn của Lăng Tuyết Phi nhỉ? Hắn vội vàng đi xuyên qua đám người đang vây quanh nơi đây. Trương Thanh Vân tiếp tục tiến về phía trước, hắn nhìn thấy con đường trước mặt cũng đông nghẹt xe cộ, rõ ràng có muốn cũng không thể đi được.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì Trương Thanh Vân quyết định rời khỏi khu vực ồn ào này, hắn lủi vào cửa tây đại học Hoa Trung. Đối diện cửa tây đại học Hoa Trung chính là phòng thí nghiệm của đại học nông nghiệp Giang Nam, nơi đây rất vắng, đường rất hẹp, không có người nào.

Quả nhiên Trương Thanh Vân phán đoán không sai, càng đi về phía tây thì càng ít người, khi hắn chính thức đi đến cửa tây của đại học Hoa Trung thì không còn thấy một mống người nào. Xem ra biểu diễn ca nhạc có lực sát thương rất lớn đối với sinh viên cả nam lẫn nữ.

Con đường phía của tây đại học Hoa Trung cũng có rất ít người, ai cũng cố gắng đi cho mau, trước đó có mưa nên mặt đường vẫn còn chút nước. Lúc này trước mặt Trương Thanh Vân có hai chiếc xe phóng đến, Trương Thanh Vân còn chưa kịp tránh thì xe đã đến trước mặt.

Một tiếng két vang lên, xe đi đầu chợt thắng gấp, Trương Thanh Vân cũng lập tức né sang bên cạnh. Một tiếng ầm vang lên, Trương Thanh Vân ngẩng đầu mới biết hai chiếc xe húc vào nhau, tình cảnh cũng không quá nghiêm trọng.

Hai chiếc xe chợt mở cửa, bên trong có vài tên vệ sĩ thô kệch mặc tây phục đen phóng ra, một chiếc xe thứ ba phóng đến, một tiếng két vang lên, trong xe thò ra một cái đầu béo ú.

- Có chuyện gì? Có chuyện gì? Có người bị thương không?

Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, người này không phải tên mập họ Uông sao? Ca sĩ ngồi trên xe là ai? Không phải là Lăng Tuyết Phi đấy chứ? Lúc này một kẻ phía trước chợt tiến lên nói vài câu bên tai tên mập họ Uông. Vẻ mặt tên mập chợt biến đổi, hắn vội vàng xuống xe dẫn người tiến lên.

- Bắt tên tiểu tử kia lại cho ta, con bà nó, đi đường cũng không biết luật, có mắt như không.

Tên mập chuyển động thân thể nói với vài tên vệ sĩ bên cạnh.

- Này, dừng lại!

Đám vệ sĩ vừa phóng đến Trương Thanh Vân thì tên mập phía sau đã gào lớn, động tác của đám vệ sĩ chợt khựng lại.

Tên mập họ Uông tến lên vài bước, hắn cẩn thận quan sát Trương Thanh Vân rồi thân thể khẽ run, hắn vội nói:

- Bí thư Trương sao? Ôi da, đúng là bí thư Trương, hôm nay sao anh đến tỉnh thành rồi?

Sau khi mở lời nịnh hót thì gã mập lại quay đầu nói với đám vệ sĩ:

- Hai tên nào lái xe, ngày mai khỏi cần đi làm, đi mà không chú ý, nếu tông phải người thì sao?