Bố Y Quan Đạo

Chương 1228: Thông báo khẩn cấp của trung ương




Đại hội kết thúc thắng lợi, tất cả các đoàn đại biểu lục tục quay về, đoàn Giang Nam đi về trên ba xe lớn, Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở cùng nhau nói chuyện rất thoải mái, lần này hai người về thủ đô phối hợp rất ăn ý, giữa hai bên đã cực kỳ tín nhiệm lẫn nhau.

Viên Thánh Sở là người có năng lực không tầm thường, hơn nữa bối cảnh rất sâu, bây giờ lại là thành phần trung kiên của Hải phái, Trương Thanh Vân tất nhiên lại là đầu tàu của phái Kinh Tân vào tương lai.

Hai người hai phái bất đồng nhưng không đối chọi gay gắt, không sinh ra cục diện không chết không thôi, cả hai cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng, cùng nhau tìm kiếm sự thỏa hiệp.

Thật ra đây chính là điểm giống nhau giữa các thành phần cao tầng chính trị, trên cao tầng chính trị có phe phái nhưng hai bên chủ yếu chỉ lo khắc chế và thỏa hiệp với nhau, giúp nhau cũng hiểu những điểm mấu chốt và tạo nên sự ăn ý. Nếu không có sự ăn ý này thì tất cả phe phái sẽ chẳng có không gian sinh tồn, đây là sự thật.

Nếu nói về tình hình trước mắt thì giữa Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ là người chiếm giữ vị trí chủ đạo, hắn giúp đỡ Viên Thánh Sở, như vậy Viên Thánh Sở mới có chỗ dựa để phát triển ở Giang Nam. Vì vậy nếu xét từ góc độ này, bây giờ quan hệ giữa hai người được xử lý tốt, người phát huy tác dụng mấu chốt chính là Trương Thanh Vân.

Ngược lại thì Viên Thánh Sở cũng có lúc cảm thấy không công bằng, hắn thường dò xét những điểm mấu chốt của Trương Thanh Vân, ngẫu nhiên cũng cố gắng khiêu chiến quyền uy của Trương Thanh Vân. Nhưng mỗi lần hắn cố gắng như vậy cũng nhận lấy mọt kết quả là đầu tóc đầy bụi.

Viên Thánh Sở đã từng báo cáo vấn đề này lên trên, những nhân vật chủ chốt của Hải phái nghe được những lời này thì cảm thấy rất tức giận, cảm thấy Trương Thanh Vân khinh người quá đáng, đề nghị Viên Thánh Sở phải cứng nhắc lên một chút. Bọn họ cũng không tin Trương Thanh Vân có thể hoàn toàn khống chế đại cục Giang Nam, cuối cùng còn sinh ra chút náo loạn.

Nhưng đề nghị của Viên Thánh Sở lên nhân vật cấp cao lại chẳng được tiếp thu, Hải phái có một pho tượng khổng lồ ở thủ đô, đó là thị ủy Lăng Tổ Hồng. Sau khi lão được biết về vấn đề này thì đã gọi điện thoại trực tiếp phê bình Viên Thánh Sở không biết làm tốt đại cục, không chịu xem xét kết quả.

Bây giờ Viên Thánh Sở có thể quán triệt ý chỉ, hắn không quan tâm đến sự trợ giúp của Trương Thanh Vân cũng được, chẳng làm gì cũng tốt, nhưng phải biết một vấn đề là an phận. Hắn cần làm tốt công tác ở khối chính quyền, chứ không phải lúc nào cũng chăm chăm soi mói vào quyền lực của lãnh đạo. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lăng Tổ Hồng nói rất nhiều lý lẽ với Viên Thánh Sở, cũng không óc quá nhiều lời khách khí, chỉ yêu cầu phải tôn trọng đầy đủ với Trương Thanh Vân, cần phải công tác dưới sự lãnh đạo của Trương Thanh Vân, không được chơi trò tiểu thông minh. Nếu Viên Thánh Sở có bất kỳ động tác đùa giỡn nào thì phải tự gánh chịu lấy hậu quả.

Viên Thánh Sở có những lời nói của Lăng Tổ Hồng thì dù có hàng ngàn lá gan cũng không dám có ý nghĩ xằng bậy, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khúc mắc. Vì hắn nghe nói quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng là rất tốt, có phải Lăng Tổ Hồng vì vậy mà giúp đỡ Trương Thanh Vân?

Ý nghĩ này tồn tại rất sâu trong lòng Viên Thánh Sở, nhưng sau khi dần dần tiếp xúc với Trương Thanh Vân, Viên Thánh Sở dần hiểu ra ý đồ của Lăng Tổ Hồng. Thật ra Lăng Tổ Hồng nói hắn phối hợp với Trương Thanh Vân, đây tuyệt đối là biện pháp bảo vệ hắn.

Trương Thanh Vân là người có tính cách bất thường, đặc biệt là ánh mắt nhìn vấn đề có sự khác biệt. Trương Thanh Vân nào quan tâm đến miệng lưỡi người khác? Càng không thèm quan tâm đến vấn đề ngừoi khác nói hắn không đoàn kết đồng chí.

Trương Thanh Vân cho rằng người có vấn đề thì không nên tồn tại trong ban ngành, đây tuyệt đối là chèn ép.

Trưởng phòng tổ chức tỉnh Giang Nam Hồng Nham vừa mới đến nhận chức là một ví dụ máu chảy đầm đìa, Hồng Nham là người thế nào? Không cần đi thăm dò, chỉ cần nhìn vào lý lịch sơ lược là biết lão có bối cảnh rất sâu.

Người này trước kia từng đảm nhiệm chức vụ giáo sư trường đảng trung ương, hơn nữa còn nhiều năm giữ chức ở trung ương. Phải biết rằng trước kia giám đốc trường đảng trung ương là tổng bí thư Lương, lần này Giang Nam đề cử nhân tuyển cho chức vụ trưởng phòng tổ chức và bị bác bỏ, sau đó Hồng Nham hàng không xuống Giang Nam.

Những tình huống này cho thấy Hồng Nham có thể có quan hệ với tổng bí thư Lương, hơn nữa lão đến Giang Nam chắc chắn cũng có sứ mạng đặc thù.

Một nhân vật như vậy mà Trương Thanh Vân đơn giản cho vấp ngã vài lần, điều này làm cho thủ đô nhìn Giang Nam bằng ánh mắt làm trò cười cho thiên hạ. Chẳng lẽ Trương Thanh Vân không nhìn ra những vấn đề này? Nếu hắn không nhìn ra thì cũng chẳng có cơ hội leo lên vị trí cao như thế.

Trương Thanh Vân biết rất rõ có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn có thể khai đao với Hồng Nham, trực tiêp giũ bỏ khí thế kiêu ngạo của đối phương, như vậy có thể thấy được sự bá đạo của Trương Thanh Vân là thế nào.

Trương Thanh Vân có thái độ như vậy mới Hồng Nham, tất nhiên Viên Thánh Sở cũng hiểu ra vấn đề. Hắn biết mình không mạnh hơn Hồng Nham bao nhiêu, nếu muốn nhắm vào Trương Thanh Vân thì kết quả cũng thảm thương chẳng khác gì người bình thường. Cá tính của một lãnh đạo như Trương Thanh Vân được biểu hiện rất rõ ràng, thủ đô có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Nam, nhưng Trương Thanh Vân lại bày tỏ một sự thật mình là vua Giang Nam, hắn muốn chèn ép ai thì không ngán tay bao giờ.

Cùng lắm thì hai bên về thủ đô nói lý lẽ, xem ai có thể đứng vững gót chân?

Sự thật chứng minh Hồng Nham đã không thể làm gì ra hồn, bộ dạng khốn khổ không chịu đựng nổi. Lão bị nhục ở Giang Nam lại trực tiếp phản hồi lên trung ương, giống như một đứa bé bị ức hiếp phải về nói với mẹ đẻ. Lúc này cục tổ chức trung ương là mẹ đẻ không những chẳng cho Hồng Nham một củ khoai, ngược lại còn nghiêm khắc phê bình, cuối cùng còn phải tự mình đến chịu đòn nhận tội, vì vậy mà chẳng còn chút thể diện nào.

Hồng Nham có những hành động như vậy ngoài vấn đề tiếp tục đẩy mạnh uy vọng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam thì chẳng còn có bất kỳ hiệu quả nào, chỉ có chút hài hước mà thôi.

Trước đó Viên Thánh Sở chưa từng đảm nhiệm qua chức vụ chủ tịch tỉnh, khi hắn ngồi lên vị trí chủ tịch mới biết khoảng cách giữa mình với bí thư là quá xa, vì vậy có thể thấy thủ đoạn kinh người của một bí thư là thế nào.

Là đầu sỏ một phương, sở dĩ có thể được xưng là đầu sỏ vì chỉ cách lãnh đạo quốc gia một sợi tóc mà thôi, mà tất nhiên cũng có nhiều điểm bất đồng. Một lãnh đạo một tỉnh hơn vài chục triệu người, là một bí thư nắm toàn cục, sao có thể chỉ chăm chăm vào những văn kiện của trung ương? Bí thư một tỉnh thường gặp những việc trọng đại, thường đưa ra những quyết sách mấu chốt, thường sát phạt quyết đoán, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc. Đôi khi lãnh đạo thường phải đắc tội với những tầng lớp quyền quý, đôi khi còn mạo phạm vào những nhân viên cán bộ quan trọng ở thủ đô. Đối với những tình huống thế này thì đắc tội với ai cũng khó nói, giải quyết khó khăn mà cũng không phải quá cứng nhắc, không thể không nói đây là quyền lợi và đặc điểm của cao tầng chính trị.

Trung ương đối với những vấn đề như vậy cũng chỉ có thể cố gắng giúp đỡ đảng ủy chính quyền cấp dưới giải quyết mâu thuẫn mà thôi.

Đoàn đại biểu Giang Nam đi trên bốn chiếc xe lớn rời khỏi thủ đô, đến tiễn chân có các hãng truyền thông, có cơ cấu thường trú ở thủ đô, tình cảnh ấm ĩ, bầu không khí nhiệt liệt sôi sục.

Một đội hình như vậy, dù ở thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long cũng cực kỳ coi trọng. Là đầu sỏ một phương, ai cũng là nhân vật khó lường, hắn muốn phô trương thì làm gì có ai đứng ra chỉ trỏ?

- Anh Viên, lần này chúng ta về thủ đô trên con đường thực tế, bây giờ thanh thản quay về. Nói thật, có thể làm đến mức độ thế này thì trong lòng tôi cũng cực kỳ thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

- Đúng vậy, đúng vậy, đây là thành tích của chúng ta, bây giờ ở xã hội này, ở thế đạo này, ai cũng lơ lửng trên không, thiếu những người nhìn vào cụ thể, nhìn vào vấn đề, chúng ta có thể đi sâu vào hai vấn đề này, đây tuyệt đối là thành tích.

Viên Thánh Sở nói.

Viên Thánh Sở cũng xem như là một người ngay thẳng, lòng dạ cũng không quá sâu, vì vậy nói đến đó thì mặt mày rất hớn hở.

Tất nhiên Viên Thánh Sở cũng có chút hả hê, hắn thấy những tỉnh Trung Nguyên khác gặp phải không may mà hưng phấn. Đồng thời trước đó Viên Thánh Sở về thủ đô cũng cảm thấy chẳng thoải mái gì với những biểu hiện quá phô trương của các tỉnh Giang Nam và Giang Bắc.

Nhưng bây giờ những anh em trước đó khoác lác đã ũ rũ như gà rù, bây giờ các đồng chí Giang Nam lại có vẻ rất an tâm, vì vậy Viên Thánh Sở rất khó nén cảm giác vui sướng trong lòng.

- Bí thư, tham gia hội nghị lần này cảm xúc sâu nhất của tôi chính là hai chữ "sự thật". Sự thật là sự thật, nếu không tạo ra thành tích và xếp hạng không cao thì sẽ bị kỳ thị, sẽ bị lạnh nhạt. Chúng ta cần phải nhìn vào sự thật, cần phải biết sỉ diện và dũng cảm, tôi hy vọng sang năm tiến kinh chúng ta sẽ có bộ dạng hoàn toàn khác...

Viên Thánh Sở nói.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Chúng ta phải nổ lực hết mình, toàn tỉnh cố gắng, tranh thủ giải bài toán khó năm nay.

Trương Thanh Vân nói xong thì hai người nhìn nhau cười, bầu không khí rất hòa hợp tự nhiên.

Đúng lúc này xe dừng lại, cửa xe mở ra, từ bên ngoài tiến lên một cán bộ tây trang trẻ tuổi, chỉ cần nhìn qua cách phục sức cũng biết người đến là ai.

Tất nhiên đại hội lần này cũng có sự phân biệt cho rõ ràng, cách ăn mặc của người này là nhân viên công tác của văn phòng trung ương, bây giờ đến đây có chuyện gì?

Người này đi vào trong xe nhìn khắp chung quanh, sau đó phó thư ký trưởng tỉnh ủy Giang Nam tiến vào xe chỉ vị trí của Trương Thanh Vân. Người này vừa thấy Trương Thanh Vân thì ánh mắt khựng lại, sau đó hắn tiến đến rất nhanh rồi hạ giọng nói:

- Bí thư Trương, chủ nhiệm Lâm để tôi thông báo cho anh, để anh chậm rãi hãy quay về Giang Nam, tối nay có lãnh đạo quan trọng muốn gặp anh...

Trương Thanh Vân ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt, chủ nhiệm Lâm là ai hắn biết rất rõ, đây là bí thư ban bí thư trung ương, chủ nhiệm văn phòng trung ương. Trước nay Trương Thanh Vân đã từng có duyên gặp mặt vị này vài lần, bây giờ sao đối phương lại ra thông báo để hắn hoãn quay về Giang Nam?

- Việc này trung ương vừa mới ra quyết định, vì vậy...

Người cán bộ trẻ tuổi nói, hắn hiểu sự kinh ngạc của Trương Thanh Vân, vì vậy chuẩn bị giải thích.

Trương Thanh Vân vung tay chặn lời, sau đó hắn gật đầu nói:

- Anh Viên, đáng lý ra tôi muốn cùng anh quay về Giang Nam, bây giờ xem ra không được rồi. Tôi sẽ cho Gia Cường theo anh quay về, tôi chỉ ở lại một mình là được...

Viên Thánh Sở đứng lên gật đầu, hắn không chối từ. Trương Thanh Vân cho Trần Gia Cường đi về không chút khách khí, bây giờ Giang Nam chiến thắng quay về, sẽ có những chuyện cần phải xử lý.

Có chút chuyện cần Trương Thanh Vân tự mình giảng giải, bây giờ hắn bị trung ương yêu cầu ở lại, chắc chắn có ý muốn Viên Thánh Sở thay thế. Bây giờ thời gian cấp bách, hai người thậm chí còn không có thời gian chạm trán, như vậy chỉ có thể cho Trần Gia Cường theo về mà thôi.

- Đây là chuyện tốt, tôi có dự cảm Giang Nam chúng ta sắp hết vận rủi, trung ương muốn chúng ta phát triển...

Viên Thánh Sở nói, hắn tự tay cáo biệt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân chỉ cười cười mà không lên tiếng, hắn dùng sức lay lay tay đối phương, sau đó xoay người xuống xe.

Thông báo khẩn cấp như vậy nhất định là quyết nghị của trung ương, lúc này giữ Trương Thanh Vân lại làm gì? Trong lòng hắn khó thể hiểu rõ nguyên nhân những gì đang xảy ra