Bố Y Quan Đạo

Chương 1202: Chuyện hoang đường thời còn trẻ




Lại đến mùa thu, năm nay vì thiên tai nghiêm trọng mà sản lượng lương thực ở phía nam thất thu trên diện tích rộng, vì vậy mùa thu năm nay Giang Nam cũng không chúc mừng mùa thu hoạch như mọi năm, là mùa không có khoản thu.

Khác biệt là những tháng gần đây Giang Nam có vẻ cực kỳ an phận, toàn tỉnh từ bí thư tỉnh ủy đến dân chúng bình thường đều giống như rơi vào trong sự yên lặng. Trương Thanh Vân nhiều lần tổ chức hội nghị thường ủy và nhấn mạnh phải thị sát, bây giờ tất cả thành phố Giang Nam phải kết hợp, Giang Nam cần phải có chỗ dựa lâu dài, các cấp chính quyền cần phải có quy hoạch phát triển nhìn xa trông rộng, phải có tâm tư, phải nằm gai nếm mật, phải có tinh thần. Tất cả không nên trông cậy vào số liệu ngắn hạn, lại càng không nên chờ đợi vào sự giúp đỡ từ bên ngoài, cần phải tự mình cố gắng, Giang Nam sẽ có con đường của riêng mình.

Trương Thanh Vân lên tiếng cường điệu, tất cả các giới xã hội và các cấp đảng chính quyền đều khắc sâu học tập chỉ thị của bí thư, khắp nơi công khai phát triển quy hoạch. Tỉnh ủy và chính quyền Giang Nam lại tổng hợp thực tế tình huống, sau đó trải qua điều tra nghiên cứu, sau đó công khai văn kiện "Những đặc điểm phát triển cơ bản và phương hướng trọng điểm về phát triển kinh tế lâu dài ở Giang Nam".

Dựa theo tinh thần văn kiện thì các ban ngành nông nghiệp, du lịch, công nghệ cao, dịch vụ và vài ngành khác làm hạch tâm sản nghiệp của tỉnh. Trên phương diện phát triển nông nghiệp thì văn kiện cho rằng Giang Nam phát triển nông nghiệp phải làm sao nhanh chóng giúp nhân dân tăng gia sản xuất và đẩy mạnh thu nhập.

Dùng Vũ Đức là địa phương đi đầu trong công tác làm phát triển nông nghiệp đặc biệt, đồng thời dùng Ba Lăng làm nơi quy mô hóa nông nghiệp, cả tỉnh đều muốn cải biến.

Vấn đề du lịch thì dùng Vũ Lăng và khu tự trị Lễ Dương là hạch tâm, cần phải chế tạo Vũ Lăng và Lễ Dương làm thành cổ du lịch, cần phải phát triển các hãng lữ hành lớn, cần có tầm mắt quốc tế, tạo Vũ Lăng và Lễ Dương thành những điểm đến của khách quốc tế.

Ý nghĩ này hoàn toàn khác biệt với những yêu cầu của Giang Nam với sản nghiệp du lịch ở Vũ Lăng và Lễ Dương, bọn họ cho rằng du lịch phải làm lớn, phải toàn bộ, thật ra lại quên điểm quan trọng nhất là đặc điểm. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trước tiên phải bắt tay vào vấn đề nhãn hiệu kinh doanh du lịch, một khu du lịch thường phải có hạch tâm, đa nguyên hóa du lịch, nếu làm quá lớn cũng không phù hợp với tình huống khắp nơi ở Giang Nam vào lúc này. Vì vậy tất cả mọi người phải nhận thức ra điều này, do đó nhanh chóng đưa sản nghiệp du lịch ở Giang Nam đi lên quỹ đạo chính xác.

Phương diện công nghệ cao thì Giang Nam rất có cơ sở, trước mắt tuy sản nghiệp hoạt hình ở Giang Nam phát triển thời gian khá ngắn nhưng đã có quy mô đơn giản, ít nhất cũng có vài phần danh tiếng.

Sắp tới khu căn cứ sản nghiệp hoạt hình sẽ phát hành vài bộ phim truyện, sản phẩm sẽ hướng thị trường, nếu xem xét thị trường trước mắt thì hoạt hình Giang Nam rất có sức cạnh tranh, rất có tiềm lực. Vì vậy Giang Nam dùng Thành Đô là trung tâm sản nghiệp hoạt hình, rõ ràng là một con đường thênh thang.

Ngoài những ngành sản xuất truyền thống thì Giang Nam vẫn còn có khá nhiều điểm có tiềm lực để đào bới, những năm nay Thành Đô luôn cố gắng phát triển văn hóa và trung tâm giải trí, đây là một sản nghiệp đưa ra yêu cầu tương đối cao. Muốn làm sao để phát triển sản nghiệp dịch vụ? Có thể nói đây là vấn đề mà các cấp chính quyền cần phải đối mặt.

Nếu nói một cách tổng thể thì chính quyền đưa ra quy hoạch khá sát với thực tế, phương hướng phát triển cũng rất cơ bản, kinh tế Giang Nam rốt cuộc phát triển theo xu hướng nào, đây là một vấn đề lâu dài và phức tạp.

Lần này "văn kiện" của khối chính quyền đưa ra đã xác định rõ điều này, kinh tế Giang Nam muốn phát triển phải dựa vào nông nghiệp, phải đẩy mạnh thu nhập, tăng gia sản xuất và tìm hướng phát triển. Lúc này điều cần thiết chính là dùng những ưu thế cố hữu và đặc điểm của Giang Nam để làm hướng phát triển, điều này rất quan trọng, có thể nói là cơ sở thi hành biện pháp chính trị cho cơ quan đảng và chính quyền.

Văn kiện này do chủ tịch tỉnh Giang Nam Viên Thánh Sở chủ trì thảo luận ở khối chính quyền và được ban ngành chính quyền thông qua, sau đó bí thư Trương Thanh Vân tự phê chỉ thị, cuối cùng được thông qua ở hội nghị thường ủy, sau đó được in và phát hành.

Có thể nói sau này những quy hoạch phát triển kinh tế Giang Nam đều phải dựa vào phần văn kiện này, tương lai phát triển của Giang Nam coi như đã được quyết định...

Cuối mùa thu ở thủ đô, ánh hoàng hôn chiếu đỏ lên thân cây Bạch Dương trụi lủi, có vài chiếc lá vàng bị gió lạnh xoáy lên, thiên địa lộ vẻ hiu quạnh.

Phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện tổng cục hậu cần chợt trở nên ầm ĩ, đám bác sĩ và y tá vội vàng qua lại, tình cảnh ung dung bình tĩnh đã không còn, chỉ còn lại sự căng thẳng và đè nén.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi tổ chuyên gia hội chuẩn với nhau thì làm biện pháp cứu chữa cuối cùng cho Cao Khiêm. Lúc này trên người Cao Khiêm đầy những ống nhựa và các loại máy móc thiết bị gì đó, màn hình máy móc bên ngoài liên tục nhấp nháy, anh đèn chiếu lên gương mạt tái nhợt của Cao Khiêm, ánh mắt của hắn có vẻ rất đáng sợ.

Tuy có bình dưỡng khí nhưng Cao Khiêm vẫn hô hấp rất dồn dập, bộ ngực phập phồng lên xuống rất dữ dội, ánh mắt mở lớn. Những thành viên chủ yếu của Cao gia ở thủ đô, còn có Nghê Thu Nguyệt đang chờ ở bên cạnh. Thực tế thì ai cũng biết rõ Cao Khiêm không còn nhiều thời gian, hôm nay sợ rằng mọi người phải tiễn hắn đi một đoạn đường.

Sáu giờ năm phút chiều, phòng cấp cứu vang lên những tiếng còi cảnh báo chói tai, đám bác sĩ lại chạy qua lại như thoi, bọn họ đang dùng phương pháp xung điện nhưng trái tim của Cao Khiêm đột nhiên ngừng đập, đã không còn biện pháp kích thích trở lại. Sau khi thử qua nhiều lần thì bác sĩ trưởng khoát khoát tay, hai gã trợ thủ lập tức ngừng tay rồi nhanh chóng lui ra phía sau cho y tá lên dùng một chiếc khăn trắng sạch sẽ trùm lên người Cao Khiêm, như vậy coi như chính thức tuyên bố quá trình cứu giúp Cao Khiêm không hiệu quả, người đã về tây thiên...

Cao Khiêm cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cái kết không hoàn mỹ, thậm chí có thể nói là tràn đầy nuối tiếc và thống khổ.

Cao Khiêm là một người đàn ông sinh lý không đầy đủ, có thể thấy từ nhỏ cho đến năm mươi tuổi thì trong lòng của hắn phải chịu đựng những đau đớn như thế nào.

Dù Cao Khiêm có xuất thân phi phàm thì hắn cũng là một người đàn ông, một người đàn ông thương phải kết hôn, hắn cũng muốn xây dựng gia đình của mình như bao người đàn ông khác. Đáng tiếc là hắn không thể lay chuyển được những bất công của ông trời, những chỗ thiếu hụt đã chú định cả đời hắn không may mắn.

Trước nay Cao Khiêm từng đặt hết tất cả sinh lực lên vấn đề truy đuổi quyền lực, hắn cũng hoạt động rất tốt, cũng rất ẩn nhẫn, hiểu quyền mưu, biết ứng biến. Hắn từ một thành viên gia tộc không đáng được chú ý đã từng bước trở thành một thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy.

Với tuổi thọ của Cao Khiêm, hắn có thể tiến đến bước này thì không thể không nói hắn rất có thành tích, rất giỏi. Nhưng kết quả lại rất vô tình, Cao Khiêm đụng tay Trương Thanh Vân, hơn nữa không phải chỉ là bại, thậm chí còn mất đi cả tính mạng. Hắn là người cả đời thích giả bệnh nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự mắc bệnh, hơn nữa còn là loại bệnh khó thể cứu chữa.

Nhân sinh như mộng, cuối cùng ai cũng phải quay về cát bụi, có lẽ đối với Cao Khiêm thì lúc này rời khỏi trần thế như một sự giải thoát. Tóm lại Cao Khiêm ra đi rất yên tĩnh, hắn vốn là cán bộ có vấn đề, cũng vì bệnh nặng mà không bị truy tố.

Những năm qua thế nhân đều hám lợi, có ai còn chú ý đến một phó bí thư Cao đã mất đi tất cả giá trị lợi dụng ở Giang Nam?

Thủ đô vẫn rực rỡ ánh đèn, vẫn đầy những loại xe xa hoa, vẫn đầy mỹ nữ, trong không gian tươi đẹp đó vẫn có một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rất yên ắng, chỉ có mùa thu hiu quạnh dõi cặp mắt buồn nhìn thấy tất cả những gì phát sinh bên trong.

Cao Khiêm đi, ngày thứ ba sau khi hắn được hỏa táng thì Nghê Thu Nguyệt bay đi Canada, nàng đã làm tốt những thủ tục di dân, bây giờ nàng là công dân Canada.

Trung Quốc còn có quan hệ gì với nàng sao? Có lẽ có mà cũng có thể không, vấn đề chính là nàng cũng không thể nói cho rõ ràng. Điều nàng biết rõ nhất, chính là bây giờ thứ quan trọng nhất của nàng chính là con trai, những tâm tính hoang đường như năm xưa dần giảm bớt.

Trong nước thì Trương Thanh Vân đã không còn cần Nghê Thu Nguyệt, Trương Thanh Vân có tương lai tốt, hơn nữa bây giờ hắn đã lên đến vị trí quá cao, dân chúng bình thường muốn gặp hắn là khó như lên trời. Trương Thanh Vân biết rõ Cao Khiêm đã mất, hắn cũng dùng danh nghĩa của mình mà đưa hoa đến viếng, hắn cũng biết Nghê Thu Nguyệt đi Canada, nhưng hắn không giữ nàng lại, cũng không có biện pháp, càng không có lý do.

Nói đến những chuyện phát sinh giữa Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân thì sớm nhất là một đêm hoang đường mười năm trước, khi đó Trương Thanh Vân còn trẻ, Nghê Thu Nguyệt lại đang ở độ tuổi hoa tươi đẹp, hai người là củi khô gặp lửa, đụng vào nhau lập tức phát hỏa.

Tình cảm giữa hai người bắt đầu bùng lên, ông trời đã chú định đó là nghiệt duyên, đã chú định không có kết quả. Nhưng hai người bên trong làm sao có thể phá được tình cảnh trói buộc này? Hai người liên hệ với nhau cả chục năm, hơn nữa Nghê Thu Nguyệt còn sinh ra một đứa con, nhưng cuối cùng đoạt duyên phận nhiều năm cũng lặng lẽ kết thúc.

Ngoài cửa sổ là cơn mưa, Giang Nam cuối thu có một cơn mưa tuyết, mưa mảnh như tơ nhưng vẫn manh theo những luồng ý lạnh không cùng. Trương Thanh Vân ngồi trong phòng một mình, trước mặt hắn là một chén trà nóng hôi hổi, hơi nước lượn lờ, trong phòng có thêm vài cảm giác ấm áp.

Trương Thanh Vân chăm chú nhìn lên một tấm hình, trong hình là một cậu bé rất đẹp trai, hai tay duỗi ra theo tư thế muốn được ôm. Dưới tấm hình của đứa bé trai có một hàng chữ: "Nhớ kỹ, đây là con của anh, vĩnh viễn đều là con của anh!"

Chữ rất rõ ràng, được viết tay, Trương Thanh Vân rất quen thuộc với bút tích này, chỉ có bàn tay thon dài trắng nõn của Nghê Thu Nguyệt mới có thể viết ra hàng chữ như vậy. Hàng chữ cuối cùng có một ký hiệu mỉm cười, Trương Thanh Vân thông qua ký hiệu này có thể thấy được nụ cười má lún đồng tiền của nàng.

- Đây là một kết cục tốt nhất.

Trương Thanh Vân chậm rãi lắc đầu, không ai chưa từng trải qua tuổi trẻ, ai cũng thích phàn nàn người còn trẻ thường nóng nảy, thích phạm sai lầm, không biết đây là sức quyến rũ của tuổi trẻ.

Trăng trời mây gió, cảnh xuân tươi đẹp dần biến mất, con người trưởng thành, thật sự còn trở nên già yếu, nhưng khi nhớ lại những chuyện hoang đường tuổi thiếu niên thì ai ai cũng thổn thức, có thể nói là cực kỳ xúc động