Bố Y Quan Đạo

Chương 1197: Quyết đoán quyết sách




Dưới ánh đèn leo lắt, Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của nhà lãnh đạo tối cao trong nước, người gọi đến là tổng bí thư, điều này làm cho Trương Thanh Vân trở tay không kịp.

- Tổng bí thư, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác cứu tế, trước mắt tình thế tuy cực kỳ nguy hiểm nhưng chúng ta cần được sợ trợ giúp đầy đủ, như vậy chúng tôi sẽ có lòng tin chiến thắng khó khăn.

Trương Thanh Vân nói lời đảm bảo cho tổng bí thư.

Tổng bí thư Lương trầm mặc một lát trong điện thoại, sau đó lão dùng giọng ôn hòa nói:

- Theo tôi được biết thì bây giờ mưa ở Bảng Dương vẫn không ngớt, nếu cứ tiếp tục thì chuyện xấu sẽ liên tục xảy ra. Chúng ta cần phải có lòng tin đối mặt với tai họa, còn phương diện khác thì phải tôn trọng quy luật tự nhiên, không được khinh thường.

- Tôi tin cậu sẽ hiểu rất rõ địa chất ở vùng núi ỏ Bảng Dương, đối với tình huống hiện tại thì cậu cần phải đảm bảo vấn đề nhân sinh và an toàn của tất cả mọi người. Đối mặt với tình huống như vậy thì cần phải có quyết đoán đưa ra quyết sách, không được do dự, cần không tiếc bất cứ giá nào để bảo bảo nhân sinh và an toàn, đây là vấn đề quan trọng nhất.

Trương Thanh Vân trầm mặc, tổng bí thư Lương biết nhiều hơn những gì hắn tưởng, tình huống như vậy thì quyết đấu sẽ cực kỳ khó nắm chắc. Nếu hạ lệnh lập tức lui lại, như vậy sẽ khó thể trấn an người tuyến dưới, đặc biệt là dân chúng, công tác này sao có thể làm được?

Nếu không làm như vậy thì nguy hiểm có thể xả ra bất cứ lúc nào, nếu xảy ra chuyện thì khó thể đoán được kết quả.

- Tổng bí thư, chúng tôi có thể điều trực thăng vào di chuyển những quần chúng trong núi sâu hiểm trở, nhưng tình hình trước mắt thì không thể lui lại. Bây giờ không chỉ là Giang Nam, có rất nhiều nước chú ý đến sự kiện thiên tai lần này...

Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy những tiếng ầm ĩ từ bên ngoài, hắn nhíu mày, tâm thần lập tức trở nên bất ổn, thầm nghĩ có gì đó không tốt.

Tổng bí thư Lương ở bên kia cũng trở nên trầm thấp, lão trầm ngâm một chút rồi nói:

- Cậu đang ở hiện trường, cậu hiểu rõ tình huống hơn tôi, như vậy cậu nên buông tay buông chân làm việc. Vào thời điểm này cậu không cần băn khoăn quá nhiều, quyết sách nên thay đổi trong nháy mắt, nếu có quá nhiều băn khoăn thì chuyện xấu sẽ quá nhiều.

- Trung ương lần này chú ý rất cao đến Giang Nam, bây giờ các anh nên khẩn trương cứu tế, tôi muốn đến nhưng lại sợ quấy nhiễu các cậu. Nhưng dù tình huống thế nào thì sau hai ngày nữa tôi sẽ đến Giang Nam, cậu không cần quan tâm đến chuyện của tôi, tôi đến chi đi một vòng xem xét tình hình, cũng chưa xác định sẽ đến đâu.

- Tổng bí thư...

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn vội nói:

- Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người phối hợp với hành trình của anh. Bây giờ anh đến Giang Nam là ủng hộ rất lớn cho tôi, cũng làm chúng tôi thêm kiên định chiến thắng tai họa.

Tổng bí thư biết rõ Trương Thanh Vân chắc chắn đang có chuyện gấp, vì vậy lão không nói thêm điều gì, chỉ nói vài lời cổ vũ rồi kết thúc. Trương Thanh Vân cúp điện thoại, hắn không có nhiều thời gian xem xét về câu chuyện vừa rồi, hắn lập tức đi ra ngoài hỏi thăm tình huống.

Trần Gia Cường ở bên ngoài chờ, khi Trương Thanh Vân đến thì hắn nhân tiện nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Vừa rồi nhận được tin tức, nói là có một chuyến truyền thông đã mất đi liên lạc khi đang đi trên đường.

Trương Thanh Vân nhìn Trần Gia Cường, hắn nói:

- Lập tức thông báo tất cả thành viên đến họp, thông báo các quân khu phái người tim kiếm, mỗi một thời gian phải báo cáo tình hình.

- Vâng, sẽ lập tức đi thông báo.

Trần Gia Cường nói, hắn nói xong thì nhanh chóng xoay người đi công tác. Bây giờ điều kiện đơn sơ, có đôi khi thông báo họp phải tự mình chạy đi, cực kỳ khó khăn.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân rất nghiêm túc, một chuyến truyền thông mất đi liên lạc, như vậy không chỉ liên quan đến vấn đề tính mạng của vài tên phóng viên. Nếu sau đó phát sinh tình cảnh lỡ đất quy mô lớn, một đoạn đường cao tốc bị ách tắc, như vậy Trương Thanh Vân coi như trở thành cá trong chậu.

Tình hình như vậy sẽ hỏng bét, công tác cứu hộ sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, hậu quả càng khó tưởng.

Những nhân viên hội nghị đến cũng nhanh so với tưởng tượng, người đến đầu tiên là Chu Quốc Lập. Hắn là người được phân công quản lý công tác dân chính, tình hình thiên tai phát sinh, hắn phải xâm nhập xuống địa phương, vài ngày qua rõ ràng đã mệt nhọc khó thể chịu được.

Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay Chu Quốc Lập rồi nói:

- Khổ cực rồi, anh Chu, sau này không nên tiến lên quá gần, tính mạng là quan trọng nhất, nếu anh có chuyện gì xảy ra thì tình hình sẽ còn bết bát hơn.

Chu Quốc Lập liên tục xưng vâng, vẻ mặt bình tĩnh, hắn nói:

- Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là trực thăng của chúng ta quá ít, nếu dùng trực thăng đi cứ người, đây là phương pháp an toàn nhất trong lúc này. Anh xem có nên yêu cầu bộ đội phòng không đến trợ giúp hay không?

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Tôi đã phát đi lời thỉnh cầu, sẽ có tin tức nhanh thôi. Lần này trực thăng cứu thương phát huy tác dụng rất lớn, nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt là vào thời điểm điều kiện không tốt, bay phải cẩn thận.

Khi Chu Quốc Lập và Trương Thanh Vân nói chuyện thì đám người lục tục kéo đến đông đủ, lân này đến tham gia chủ yếu là lãnh đạo, ngoài những lãnh đạo đầu não của hai thành phố thì còn có một tướng quân và một sĩ quan cấp tá.

Lần này sử dụng nhiều đơn vị quân đội, có bộ đội quân khu tỉnh Giang Nam, bộ đội địa phương, quân khu địa phương. Bây giờ chung quanh thị trấn Hồng Kỳ có hơn mười ngàn người, trong đó công binh có vài ngàn, bọn họ đang chờ đợi, chỉ cần mưa tạnh là lập tức khơi thông đường sá.

Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị, ngay từ đầu hắn đã lên giọng với trung đoàn trưởng trung đoàn bộ đội tỉnh Giang Nam:

- Trung đoàn trưởng Cao, phải không tiếc bất kỳ cái giá nào để khống chế đội trưởng Liêu phân khu Bảng Dương, lúc cần thiết có thể chọn phương án cưỡng chế.

- Sau này dù là bất kỳ ai cũng phải nghe theo sự chỉ huy của tổ chức, đều phải phục tùng mệnh lệnh. Tâm tình khác lạ sẽ trở thành kẻ địch lớn, vào thời điểm phi thường, không thể khống chế tâm tình thì chỉ có thể làm anh ta uất ức mà thôi.

Trung đoàn trưởng Cao Dương lập tức đứng lên, hắn mấp máy môi vài lượt, cuối cùng đứng lên cúi chào nói:

- Tôi sẽ lập tức khống chế anh ta.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân cực kỳ trầm tĩnh, hắn không vì một chỉ thị không quan tâm đến vấn đề nhân tình mà biến động, hắn trầm ngâm một chút rồi nói rõ về cuộc nói chuyện vừa rồi với tổng bí thư Lương, hắn nói:

- Các đồng chí, tổng bí thư đang ở thủ đô xem xét tình hình của chúng ta, sau này chung ta phải có nhiệt huyết, tất cả cần phải tỉnh táo.

Trương Thanh Vân nện một đấm lên mặt bàn, hắn lớn tiếng nói:

- Ông trời chết tiệt, chúng ta khong thể nào biết được mưa gió sẽ còn duy trì bao lâu, chỉ cần trời tiếp tục đổ mưa thì vùng núi này sẽ trở nên nguy hiểm, vì vậy sau này chúng ta cần tính toán thật tốt.

- Tôi đã liên hệ với bộ đội không quân ở Giang Nam, trong thời gian hai ngày sau bọn họ sẽ có thể kéo lính đến hỗ trợ chúng ta. Nói đến vấn đề trực thăng, bội đội chúng ta có thể không đi, quan viên cũng không đi, nhưng dân chúng cần phải di dời ra ngoài.

- Mặt khác bây giờ lính đồn trú ở đây là quá nhiều, hơn mười ngàn người ở trong một khu vực dài hẹp, nếu xét theo quân sự thì đây là điều tối kỵ. Bây giờ những con đê lớn ở phía nam con chưa đủ kiên cố, trước mắt chúng ta có thể phân tán binh lực ra ngoài, khi đợi tất cả tình huống được xác định thì quay về cũng không muộn.

Trương Thanh Vân dùng giọng êm tai nói ra quan điểm của mình, khoảnh khắc này hắn nói lời không chừa ra ý nghĩa thương lượng. Hắn người người trường kỳ ở địa vị cao, hắn biết khi nào thì phát huy tính dân chủ, khi nào thì cần quyết đoán.

Tình hình bây giờ có thể thay đổi trong nháy mắt, nếu cứ phát triển thảo luận dân chủ, sợ rằng một ngày một đêm cũng không đưa ra biện pháp thích đáng. Vì vậy cần phải ra tay độc đoán, cần phải thể hiện khí phách và sự cương quyết.

Hội nghị được mở ra chưa tới nửa giờ, nhưng chỉ trong nửa giờ đã quyết định òoàn bộ đại cục hội nghị. Trương Thanh Vân ra lệnh tất cả nhân viên tham dự hội nghị cần phải chấp hành tinh thần hội nghị, công tác phải cực kỳ cẩn thận.

- Bí thư, tôi cũng đi, để xem tình huống bọn họ dựng doanh trại. Trong một ngày hôm nay thì danh trại cách bờ sông bảy dặm đã phải chuyển chỗ ba lượt, nước sông tăng lên vùn vụt. Những ông cụ trong thị trấn nói, trước nay bọn họ chưa từng thấy nước sông lên cao như vậy, thời tiết chết tiệt này...

Chu Quốc Lập là người đi cuối cùng, lúc này hắn khách khí chào từ biệt Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Tất cả cứ yên tâm, ngàn vạn lần không được ở gần đê.

Trương Thanh Vân nói xong thì tiếp tục:

- Trên đoàn xe truyền thông mất đi tin tức có đồng chí Hoàng Mẫn Hà, anh yên tâm, tôi đã ra chỉ thị cho đồng chí tư lệnh viên phái trinh sát tinh nhuệ đi qua, sẽ lập tức có tin tức.

- Báo cáo.

Trương Thanh Vân chợt ngồi đứng người trên ghế:

- Tiến vào.

- Báo cáo đồng chí bí thư, xe truyền thông đã về, ba đồng chí phóng viên trên xe đều an toàn. Bọn họ gặp tình huống mưa lớn, nơi đó lại không có tín hiệu, vì vậy mới mất đi liên lạc.

Người đi vào chính là tham mưu trưởng Phùng quân khu tỉnh Giang Nam, hắn có xuất thân lính trinh sát, được xưng là Tam Lang liều mạng trong quân ngũ, có gan mạo hiểm.

- Thật tốt quá, chúng ta cần tin tức này.

Trương Thanh Vân vui vẻ nói, hắn liếc mắt nhìn Chu Quốc Lập:

- Anh Chu, anh đi xem tình hình nhé?

Chu Quốc Lập lắc đầu xấu hổ, hắn nói:

- Không được, trước tiên tôi phải đến xem doanh trại ở bờ sông, đồng chí phóng viên tàu xe mệt nhọc, có lẽ cũng cần phải nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay với Chu Quốc Lập, tỏ ý cho bọn họ rời đi, sau đó hắn nói với tham mưu trưởng Phùng:

- Anh Phùng, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm. Ngày mai chúng ta sẽ di chuyển một đợt lớn, bộ đội cần đóng vai trò quan trọng trong lúc di chuyển, nhiệm vụ lần này của các anh là không nhẹ.

- Dù là nhiệm vụ gì chúng tôi cũng có lòng tin và có năng lực hoàn thành, bây giờ trời mưa không ngớt, chỉ cần tạnh mưa thì chúng ta có thể lao ra, đảm bảo trong vòng một tháng sẽ làm thông tất cả tuyến đường.

Tham mưu trưởng Phùng vỗ ngực nói, lời nói mười phần khí thế.

- Tốt, tốt, nếu được như vậy thì anh Phùng là người có công đầu.

Trương Thanh Vân vỗ vai tham mưu trưởng Phùng nói, người này là Phùng Nham, nguyên quán Đông Bắc, tham gia quân ngũ ở Trung Nguyên.

Trước kia Phùng Nham đã có hợp tác qua với Triệu Truyền, cũng vì nguyên nhân đó mà hắn đi vào Triệu phái, vì thế cũng coi là người mới điển hình của Triệu gia. Đây là một người hơn bốn mươi, rất có năng lực.

Quân đội không thể so với quan trường địa phương, lực lượng của Triệu gia ở quân đội cũng khó thể so với quan trường địa phương, Phùng Nham được Triệu Truyền coi trọng, tương lai sau này khó thể đánh giá