Luồng sáng mặt trời đầu tiên vào lúc sáng sớm chiếu vào một khoảng sân nhỏ, cảnh sắc tươi đẹp đến cực điểm. Mỗi ngày Thang Vận Quốc đều thức dậy từ rất sớm, lão rời khỏi giường thì chuyện đầu tiên cần làm là rèn luyện cơ thể, đầu tiên phải chạy chậm hai cây số, sau đó đánh một bộ Thái Cực Quyền.
Thói quen này đã được Thang Vận Quốc bảo trì hơn hai mươi năm, chỉ cần thời tiết không quá ác liệt thì lão sẽ không ngừng chuyện tập thể dục buổi sáng. Nhưng hôm nay khí trời không tốt, Thang Vận Quốc hủy bỏ thể dục buổi sáng, lão chỉ dạo bước trong sân với vẻ mặt nghiêm túc.
- Toét, toét!
Tiếng còi xe vang lên, vẻ mặt Thang Vận Quốc trở nên ngưng trọng, cặp mắt nhìn về phía cổng.
Phàm Cương vội vàng từ bên ngoài tiến đến trước mặt Thang Vận Quốc, hắn còn chưa kịp mở lời thì Thang Vận Quốc đã hỏi:
- Có tình huống gì?
Phàm Cương có vẻ rất gấp, hắn hít vào thở ra một hơi để điều chỉnh tâm tình rồi nói:
- Tám giờ tối qua Vũ Lăng phát sinh một sự kiện vây ráp lớn, trụ sở thị ủy Vũ Lăng và vài quận đều bị vây quanh, mặt khác còn có một vài địa phương bị phá hoại, trước mắt còn chưa biết nguyên nhân sự cố, nhưng khẳng định có liên quan đến tranh cãi về đền bù giá đất làm du lịch ở Vũ Lăng.
- Trước mắt còn chưa biết nhiều tin tức nhưng phán đoán sơ bộ thì thấy sự kiện này không kém với ở Hành Thủy lần trước.
- Phì!
Thang Vận Quốc nhổ ra một bãi nước miếng, rạng sáng nay lão đã nhận được điện thoại báo cáo tình huống từ phía Vũ Lăng, từ khi nhận được điện thoại đến bây giờ đã là vài tiếng, trong vài giờ này chẳng còn tin tức nào, điều này làm cho Thang Vận Quốc gần đây luôn tỉnh táo chợt trở nên căng thẳng.
Khi Thang Vận Quốc nhận được tin báo thì biết ngay sự kiện là không nhỏ, vì nửa đêm điện thoại đến báo tin thì chắn chắn là không tầm thường. Nhưng dù là như thế thì lão vẫn tình nguyện tin đây không phải là chuyện lớn, nếu Vũ Lăng tiếp tục phát sinh một sự kiện như Hành Thủy thì cục diện Giang Nam sẽ tiếp tục rơi vào tình cảnh khó lường.
- Đi, lập tức quay về tỉnh ủy, lập tức triệu tập các nhân viên tương quan mở họp.
Thang Vận Quốc nói, vào thời điểm quan trọng lão đã vứt bỏ sự thanh thản thường ngày, trở nên sắc bén.
Đúng lúc này tỉnh ủy chưa mở cửa làm việc nhưng đám lãnh đạo nhận được tin tức đã đến khá sớm, bí thư tư pháp Liêu Khải Hoa, cục công an tỉnh Tả Phụng Sơn nhận tin muộn hơn cả Thang Vận Quốc, khi bọn họ còn chưa kịp có động tác thì đã nhận được lệnh của Thang Vận Quốc, vì vậy phải lập tức đến tỉnh ủy mở họp.
Trương Thanh Vân đến rất nhanh, xe dừng lại thì Liêu Khải Hoa vội vàng tiến lên nghênh đón. Thang Vận Quốc chui ra khoát tay, sau đó quét mắt nhìn đám người nói:
- Thế nào? Chủ tịch Trương và bí thư Trần còn chưa đến sao?
Thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Mã Đào tiến lên nói:
- Chủ tịch Trương không thể liên lạc điện thoại được, thư ký Trần vừa điện thoại đến, nói rằng phải đi tập thể dục buổi sáng, có lẽ một lát sau mới quay lại.
- Sao lại thế này? Đêm qua đã xảy ra chuyện, vì sao bây giờ mới thông báo?
Thang Vận Quốc trầm giọng nói, vẻ không vui biểu lộ ra gương mặt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lần này Thang Vận Quốc nổi giận cũng không ai dám xen vào lời nào, đúng lúc này một chiếc xe phóng đến rất nhanh, không cần người xuống mở cửa, cửa sau tự mở, Trần Hiểu xuống xe với vẻ mặt nghiêm túc, hắn lập tức tiến về phía Thang Vận Quốc.
- Chúng ta vào phòng họp.
Thang Vận Quốc nói, lão xung phong tiến vào cửa chính khu thường ủy tỉnh ủy.
Vì nguyên nhân cấp bách mà đám người cũng không tiến vào phòng hội nghị thường ủy, tất cả trực tiếp tiến vào phòng tiếp khách, mọi người ngồi xuống thì Phàm Cương tiến lên dâng trà tiếp nước. Vì còn quá sớm nên rất nhiều nhân viên còn chưa đi làm, Phàm Cương cũng chỉ có thể làm hết tất cả việc vặt.
Thang Vận Quốc ngồi xuống thì lập tức hỏi rõ tình huống, Tả Phụng Sơn và Liêu Khải Hoa lại không biết rõ vấn đề, điều này làm cho Thang Vận Quốc nổi giận, lão nói:
- Cục trưởng Tả, anh thân là cục trưởng cục công an, Vũ Lăng xảy ra chuyện lớn mà phản ứng lại chậm chạp như vậy sao? Anh biết rõ tin tức khi nào? Vì sao nhận được tin mà không đến hiện trường?
Trên trán Tả Phụng Sơn vã đầy mồ hôi, khi hắn nghe nói Vũ Lăng gặp chuyện không may thì thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, vừa rồi đã cố gắng trấn tỉnh trở lại, bây giờ bị Thang Vận Quốc bình luận thì lại cảm thấy khó gánh được.
Khoảng thời gian qua Tả Phụng Sơn luôn chú tâm đến sự kiện sòng bạc ở Vũ Đức, hắn và Liêu Khải Hoa gần đây liên tục nhúng tay vào sự kiện này. Khi đến đúng thời điểm mấu chốt, vì hai người suy xét cảnh sát bản địa ở Vũ Đức năng lực có hạn, đồng thời lại sợ không đáng tin, vì thế mà điều động binh hùng tướng mạnh ở tỉnh ủy xuống Vũ Đức. Hơn nữa Vũ Đức và Vũ Lăng lại ở gần bên nhau, tất cả những thành viên đắc lực ở Vũ Lăng đều bị Tả Phụng Sơn kéo sang Vũ Đức, chỉ để lại ở Vũ Lăng những kẻ không đồng lòng.
Dưới tình huống như vậy Vũ Lăng chợt sinh biến cố, Tả Phụng Sơn nghĩ lại mà cảm thấy hoảng hồn. Vì thiếu người mà tình huống Vũ Lăng bây giờ thế nào Tả Phụng Sơn cũng không được thông báo kịp thời, đến khi hắn nhận được tin tức và điện thoại xuống Vũ Đức thì rõ ràng là nước xa không cứu được lửa gần.
Tả Phụng Sơn biết rất rõ, sự kiện ở Vũ Lăng bùng phát, sợ rằng chức vụ cục trưởng cục công an của hắn sẽ sắp đến thời điểm diệt vong. Trước đó người nào cũng cảm thấy công tác ở Vũ Đức là quan trọng, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, khi truy cứu trách nhiệm sẽ khác biệt rõ ràng.
Tả Phụng Sơn ở ngoài sáng không biết cục diện trong bóng tối ở Vũ Lăng, hơn nữa còn điều động cảnh sát Vũ Lăng, công tác sai lầm như vậy sao còn có thể ngồi trên vị trí cục trưởng cục công an? Trách nhiệm của công an là rất lớn, Tả Phụng Sơn không thể giữ được vấn đề an toàn, thời kỳ huy hoàng của hắn đã kết thúc.
Liêu Khải Hoa cũng cực kỳ uể oải như Tả Phụng Sơn, những gì Tả Phụng Sơn nghĩ dến thì hắn cũng có thể nghĩ đến. Hành động Vũ Đức là hắn phát động, đây vốn là chuyện tốt, nếu làm tốt thì có lợi rất lớn.
Nhưng bây giờ Vũ Lăng lại sinh chuyện, bây giờ quay đầu lại nhìn Liêu Khải Hoa, người khác sẽ cho rằng hắn "tham công liều lĩnh". Liêu Khải Hoa tốn nhiều công sức để đưa ra một hành động chuyên nghiệp, sợ rằng danh tiếng của nó sẽ nhanh chóng bị sự kiện Vũ Lăng che kín, nếu như vậy thì cố gắng xuôi thuyền là chuyện nhỏ, truy cứu trách nhiệm mới là chuyện lớn.
Vào thời điểm trách nhiệm quá nặng, Tả Phụng Sơn căn bản không dám che giấu tình huống, hắn trực tiếp báo cáo Vũ Lăng sợ rằng sẽ gặp phải kết cục không xong. Vẻ mặt Thang Vận Quốc vẫn còn tỉnh táo nhưng vẻ mặt Trần Hiểu lại trắng nhợt, hắn nói:
- Dù điều đi nhiều cảnh sát nhưng cũng không thể xảy ra tình cảnh khốn khổ thế này, Lí Đạo Thành và Vương Tái ở Vũ Lăng cũng không kịp thời báo cáo, có phải không bình thường không?
- Tôi đề nghị cục trưởng Tả lập tức tự mình đến tọa trấn ở Vũ Lăng, kịp thời làm rõ tình huống, mặt khác chúng ta phải liên lạc với ban ngành Vũ Lăng, để bọn họ phản hồi tình huống.
- Còn nữa, phân khu...
Trần Hiểu nói đến đây thì nhìn về phía Thang Vận Quốc, câu tiếp theo khó nói ra khỏi miệng.
Thang Vận Quốc chậm rãi đảo mắt qua đám người đang ngồi trong phòng, trong lòng thầm thở dài. Lão là bí thư tỉnh ủy, là người tỉnh táo nhất, lão cảm thấy sự kiện ở Vũ Lăng lần này quá quỷ dị, cảm thấy sự việc không phải như những gì mình tưởng tượng.
Nhưng Thang Vận Quốc nhìn bộ dạng căng thẳng của đám người Liêu Khải Hoa mà trong lòng có chút thất vọng, trước nay lão luôn nhấn mạnh các ban ngành tư pháp phải đề phòng chu đáo, phải đi sâu vào minh bạch tình huống. Nhưng sự cố liên tục xảy ra, phát sinh nhiều lần, điều này làm cho Thang Vận Quốc không khỏi hoài nghi năng lực của Liêu Khải Hoa và Tả Phụng Sơn.
Một tiếng két vang lên, thư ký Phàm Cương đến khẽ nói bên tai Thang Vận Quốc vài câu, ánh mắt Thang Vận Quốc chợt lóe lên, nói:
- Mau cho chủ tịch Trương tiến vào...Ôi...
Vẻ mặt Phàm Cương chợt biến đổi, hắn nhanh chóng đi ra, những lời này của Thang Vận Quốc chẳng khác nào nói cho mọi người cùng nghe là Trương Thanh Vân đã đến. Tất cả đều nhìn ra cửa, khoảnh khắc này dù không ai ôm hy vọng với Trương Thanh Vân nhưng trong đầu vẫn liên tục vang lên những tiếng vo ve, vì chẳng ai biết tình huống Vũ Lăng. Cũng vì như vậy nên mọi người đều có một loại tâm tư.
Cửa mở nhưng người còn chưa vào, trước tiên mọi người nghe được tiếng cười của Trương Thanh Vân, chỉ nghe thấy Trương Thanh Vân giống như đang nghe điện thoại, hắn cười nói:
- Được, được, sẽ không bỏ qua công lao của anh, tôi sẽ thỉnh công thay cho anh...
Sau đó điện thoại cắt đứt, Trương Thanh Vân hiện ra ở cửa ra vào, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng kẻ ô vuông, một chiếc quần tay xanh đen, giày da bóng loáng, tóc tai chỉnh tề, trên mặt treo nụ cười. Mãi đến khi thấy mọi người thì nụ cười trên mặt hắn mới giảm đi, hắn gật đầu với mọi người rồi chào hỏi Thang Vận Quốc:
- Bí thư.
Thang Vận Quốc cười cười, vẻ mặt có chút xấu hổ, lão chỉ xuống ghế nói:
- Ngồi đi...Ôi...
Thang Vận Quốc lắc đầu, Vũ Lăng xảy ra chuyện, đám người trong phòng không ai trách khỏi liên quan. Tuy trách nhiệm có thể là nặng nhẹ khác nhau, nhưng đây là chuyện Giang Nam, toàn bộ ban ngành Giang Nam sẽ chẳng còn mặt mũi đối diện với trung ương và dân chúng.
Vì vậy lúc này tâm tình của Thang Vận Quốc rất phức tạp, thậm chí lão còn hối hận vì trước kia cứ ra vẻ, không nên để cho Liêu Khải Hoa đưa ra hành động chuyên nghiệp ở Vũ Đức, nên chăm chú chứng thực cơ chế xem xét trách nhiệm của Trương Thanh Vân, như vậy sợ rằng sẽ tránh được sự kiện ở Vũ Lăng. Nói thế nào thì Thang Vận Quốc vẫn thấy mình biết rõ cơ chế của Trương Thanh Vân nhưng không làm theo, đúng là khó thể tha thứ.
- Cục trưởng Tả, anh đưa cảnh sát ở Vũ Lăng đi đâu? Trước nay cảnh sát Vũ Lăng luôn rất mạnh, hơn nữa mâu thuẫn đền bù ở Vũ Lăng đã phát sinh nhiều năm, dưới tình huống đó sao anh lại điều động cảnh sát Vũ Lăng?
Trương Thanh Vân ngồi xuống thì hỏi ngay một câu làm lòng người kinh hoàng.
Trương Thanh Vân nói lời phê bình Tả Phụng Sơn, nhưng lọt vào tai mọi người lại sinh ra cảm giác khác, rõ ràng Trương Thanh Vân đã biết chuyện Vũ Lăng, đồng thời biết rất nhiều