Bình thường Cao Khiêm không hút thuốc nhưng hôm nay hắn phá lệ hút một điếu Trung Hoa, những luồng khói nồng đậm bao phủ phòng làm việc, chính hắn bị sặc rất dữ dội, cả phòng làm việc chướng khí mù mịt.
Cao Khiêm cuối cùng cũng không thể chịu được, hắn bóp đầu thuốc cho vào gạt tàn, gương mặt có chút âm nhu chợt đỏ ửng, điều này làm người ta sinh ra cảm giác không được khỏe mạnh, có một loại bệnh trạng khó tả.
- Phù!
Cao Khiêm dùng sức thở ra một hơi, cố gắng ngăn chặn tâm tư xao động, hắn đột nhiên hét lên:
- Tiểu Đỗ, có chuyện gì? Còn chưa sắp xếp xe sao? Phải đợi đến khi nào nữa?
Một tiếng két vang lên, cửa phòng làm việc mở ra, thư ký Đỗ Hành tiến vào nói:
- Chủ tịch Cao, xe đã sớm chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Vũ Lăng, có phải bây giờ sẽ xuất phát không?
- Vậy cậu cho rằng phải đợi đến lúc nào? Đi, đi ngay, thông báo cho phía Vũ Lăng, nói bọn họ không nên quá khoa trương.
Cao Khiêm nói, vì tâm tình không tốt mà giọng nói càng chua ngoa, nghe vào tai làm người ta nổi da gà.
Đỗ Hành không dám nhiều lời, hắn vội vàng đi dọn đồ đạc, sau đó ra ngoài thông báo cho những nhân viên khác, chủ tịch Cao sẽ xuống tuyến dưới thị sát...
Những ngày nay tâm tình của Cao Khiêm rất kém, đã vài ngày liên tiếp hắn nhận được điện thoại chỉ trích công tác bất lực, những thành viên Cao gia ở Giang Nam cũng liên tiếp phải được sắp xếp giải nạn, điều này làm hắn phải đối phó rất mệt mỏi.
Hắn thật sự không ngờ một cơ chế phê bình và xem xét trách nhiệm của Trương Thanh Vân sẽ sinh ra những động tĩnh lớn như thế. Rất nhiều vấn đề có liên quan đến quyền lực và trách nhiệm, đảng ủy chính quyền các địa phương đều ý thức được trách nhiệm tiến thêm một nấc mới, không người nào chịu làm chim đầu đàn bị bắn chết ở vào thời điểm này.
Vì vậy mà các hệ không gian sinh tồn ở Giang Nam nhanh chóng bị đè ép, đối với Cao gia, trước đó đã có rất nhiều hợp đồng được ký kết.
Nhưng bây giờ xuất hiện tình cảnh xấu, chính quyền không người nào dám ký lên hợp đồng, sợ bị xem xét trách nhiệm.
Trong đó Vũ Lăng có một công trình lớn, thành phố Vũ Lăng bắt đầu công khai đưa ra ngoài xã hội, sự việc đáng lý đã như ván đóng thuyền thì bây giờ phải đấu thầu lại. Điều này làm cho đám thành viên Cao gia phụ trách công trình tương quan phải xoay quay xoay lại, cuối cùng cũng chỉ có thể phản hồi lên trên, áp lực tập trung lên người Cao Khiêm.
Bây giờ các công ty của Cao gia ở Vũ Lăng định dùng bãi công uy hiếp, quyết định làm căng với chính quyền Vũ Lăng. Vì những năm gần đây các công trình ở Vũ Lăng tăng mạnh, vì vậy công ty xây dựng phát triển rất nhanh, ít nhất cũng có vài chục ngàn công nhân.
Nếu công ty công trình Vũ Lăng thật sự bãi công, như vậy Vũ Lăng sẽ chấn động, nếu có liên quan đến các thế lực hoặc bất kỳ ai thì Vũ Lăng sẽ lập tức rối loạn. Vì vậy áp dụng cơ chế xem xét trách nhiệm thì thị ủy và chính quyền Vũ Lăng sẽ không thể thoát khỏi liên quan, cũng phải có vài người sinh ra vấn đề.
Cao Khiêm biết rõ, chế độ xem xét trách nhiệm chính là Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân đạt thành nhận thức và thúc đẩy áp dụng, nếu ai muốn khiêu khích cơ chế thì sợ rằng không cần phải nói cũng biết, là chết không chỗ chôn.
Rõ ràng phía Vũ Lăng cũng biết rõ tình huống này, bọn họ vừa đưa ra áp lực cho công ty công trình Vũ Lăng, bí thư Ủy và chủ tịch Vương thành phố Vũ Lăng cũng bị xoay như dế, không biết phải làm sao để giải tỏa mâu thuẫn trước mắt.
Tất cả sự cố có thể nói đều là cơ chế xem xét trách nhiệm của Trương Thanh Vân gây họa, chính quyền địa phương nghiêm khắc áp dụng cơ chế trách nhiệm, nhất định phải có những sự việc quy phạm hóa, nhưng nếu quy phạm hóa thì sẽ chạm đến lợi ích của nhiều phương thế lực.
Bây giờ phái con nhà quan có nút thắt và lợi ích rất sâu, tất nhiên bọn họ sẽ phải phản kích trả thù, như vậy các cấp đảng ủy chính quyền sẽ nhận lấy khảo nghiệm cực nặng, đây cũng là một vòng tuần hoàn chết người.
Mãi đến lúc này Cao Khiêm mới biết, Trương Thanh Vân nói vấn đề Giang Nam phải dựa vào đồng chí Giang Nam chính là như vậy. Trương Thanh Vân nói như vậy chẳng qua muốn tạo ra mâu thuẫn, đưa tất cả vào trong mâu thuẫn, sau đó dùng chiêu thức chó cắn chó.
Ví dụ bây giờ Cao Khiêm rất mâu thuẫn, hắn là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Giang Nam xuống Vũ Lăng để xử lý sự việc lần này cho thỏa đáng, muốn công ty công trình Vũ Lăng không nên tạo ra hành vi quá cực đoan.
Cao Khiêm phải làm như vậy vì bên trong Cao gia bắt đầu xuất hiện những ý kiến khác nhau, chẳng khác nào Cao Khiêm phải đến giải quyết mâu thuẫn của Cao gia, nếu không làm tốt thì chẳng thể nịnh nọt cả hai bên, cục diện như vậy thì hắn có gì tốt?
Điều làm cho Cao Khiêm sợ hãi chính là Giang Nam chẳng phải là một nhà của Cao gia, có thể thấy Quách gia, Triệu gia và vài phương thế lực khác cũng gặp những mâu thuẫn khó thể hóa giải, sợ rằng bọn họ sẽ phản kích.
Nếu thật sự có phản kích thì chuyện lớn xảy ra, khắp nơi đều có vấn đề, khắp nơi đều bị xem xét trách nhiệm, cuối cùng những quan viên có vấn đề cũng chỉ thuộc phái con nhà quan, nếu quay đầu nhìn lại thì thấy tự mình cắn mình.
Trương Thanh Vân nghĩ ra biện pháp rất âm tàn, rất độc, những quan viên gặp phải cục diện khó khăn chính là phái con nhà quan, một lãnh đạo có thực quyền như Cao Khiêm lại càng khó xử, không biết nên qua về thế nào.
- Tút, tút, tút.
Chuông điện thoại vang lên, Cao Khiêm nhấc điện thoại, âm thanh Đỗ Hành vang lên:
- Chủ tịch Cao, điện thoại của chủ tịch Trương...
- Chuyển!
Cao Khiêm nói ra một chữ, hắn định ngồi xuống nhưng không tự chủ được phải đứng lên.
- Chủ tịch Cao, anh phải xuống Vũ Lăng ngay bây giờ sao? Tôi cũng vừa nhận được báo cáo về tình huống bên kia, nhìn qua có vẻ rất mâu thuẫn, anh có nắm chắc xử lý thỏa đáng hay không?
Giọng điệu của Trương Thanh Vân vang lên trong điện thoại, trong lời nói tràn đầy ý nghĩa ân cần thăm hỏi.
Cao Khiêm nghe vào trong tai lại cảm nhận được hương vị khác lạ, hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, phương diện Vũ Lăng cần phải đẩy mạnh hơn, cần phải có trách nhiệm với tài sản của đảng và nhân dân, vì vậy cần ủng hộ và cổ vũ.
- Lúc này công ty công trình Vũ Lăng cũng không hiểu được ý đồ của chính quyền, như vậy cần phải giáo dục, để bọn họ hiểu ra ý đồ thật sự.
- Tất nhiên, những phương diện cần phải xử lý cũng không được hàm hồ.
- Như vậy tôi đã yên tâm.
Trương Thanh Vân nói, hắn di chuyển chủ đề, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên ôn hòa:
- Anh cố gắng khuyên bảo cho tốt, tôi đã xem qua tư liệu về công ty công trình Vũ Lăng, đây là một xí nghiêp hàng đầu trong nghành kiến trúc tỉnh Giang Nam, tốc độ phát triển rất nhanh, tiềm lực cũng cực mạnh.
- Tôi tin người phụ trách của bọn họ cũng là kẻ thông minh, vì vậy anh cần theo chân giải thích cho rõ ràng. Anh chỉ cần nói, chủ tịch Trương đã từng nói qua, một xí nghiệp muốn hành động lơn thì phải có dũng khí và long tin đối mặt với cạnh tranh, nếu xí nghiệp không dám cạnh tranh, vĩnh viễn chỉ là một đóa hoa trong nhà, không chịu được mưa gió.
- Công ty công trình Vũ Lăng sợ rằng sẽ không thể chỉ nằm ở Vũ Lăng, tương lai còn từ Vũ Lăng đi ra, sợ rằng sẽ vươn ra khắp nước, sao có thể không cạnh tranh?
Trương Thanh Vân dặn dò Cao Khiêm rất cẩn thận, Cao Khiêm liên tục xưng vâng, trong lòng lại thầm chửi chó má. Trương Thanh Vân quá ác, khinh người quá đáng. Đáng lý ra lần này Cao Khiêm xuống Vũ Lăng để tìm ra vài biện pháp, bây giờ Trương Thanh Vân điện thoại đã làm cho tất cả biện pháp không còn tác dụng.
Không thể không nói, lần này Cao Khiêm xuống Vũ Lăng chỉ có thể khai đao đên công ty công trình Vũ Lăng, vì lúc này tỉnh ủy chính quyền đều đã đẩy mạnh cơ chế trách nhiệm, không thể không có biên động. Bây giờ Cao Khiêm là một ngựa một đường, không thể không thiếu tình cảnh tránh sĩ tự chặt tay. Dù sao hắn cũng là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, hắn không thể cho mình là chim đầu đàn, nếu không sẽ rối loạn.
Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, một tờ nhật báo đặt trên mặt bàn.
Thực tế Trương Thanh Vân luôn rất phản cảm với những người ra vẻ, nhưng sau này càng lên vị trí cao thì càng khó thuộc về mình.
Ngay từ trang đầu nhật báo đã nhắc đến vấn đề Trương Thanh Vân đến thăm công nhân viên chức đã nghỉ hưu, những gia đình có thu nhập thấp, xâm nhập vào xem xét tình huống sản xuất của quần chúng Giang Nam, nghe ý kiến phản hồi từ quần chúng tầng thấp nhất.
Tin tức này khá dài, phóng viên viết bài là Lưu Kiến Sinh, nghe nói là phóng viên nổi tiếng Giang Nam, trước nay luôn dám nói thật, rất có danh tiếng trong dân. Chỉ cần xem qua tin tức thì thấy cách hành văn ngắn gọn và chua ngoa của Lưu Kiến Sinh, Trương Thanh Vân được miêu tả như quan thanh thiên, đi trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Thực tế trong bản tin còn nhấn mạnh đến tình cảnh Trương Thanh Vân an ủi một ông cụ, hắn nắm chặt hai tay ông cụ một lúc lâu vẫn chưa buông, không thèm quan tâm đến hình tượng dơ bẩn của đối phương, sau đó lại phát biểu.
Trong lúc phát biểu, Trương Thanh Vân nói rõ hoàn cảnh trưởng thành của mình, dặn dò cán bộ theo sau, nói cho bọn họ biết ở những vùng núi Giang Nam còn có rất nhiều gia đình thu nhập thấp, cuộc sống rất khó khăn, rất nghèo, những người già không ai nuôi dưỡng, có nhiểu kẻ tàn tật mất đi sức lao động.
Khi đối mặt với khó khăn của quần chúng, khối chính quyền phải hoàn thiện một cơ chế dưỡng lão, hắn nhấn mạnh phải bảo vệ người già, những người già, người tàn tật và neo đơn phải có được một cuộc sống bình thường. Đây là một nguyên tắc của chủ nghĩa xã hội, các cấp chính quyền phải coi trọng vấn đề này, phải làm tốt quy hoạch cho dân, nhất định phải nắm chắc.
Đưa ra một ví dụ nhỏ nhưng tin tức lại được viết rất cảm động, hình tượng của Trương Thanh Vân được miêu tả trở nên cao lớn hùng vĩ, dù chính Trương Thanh Vân cũng không thể không bội phục tài năng của phóng viên.
Khi tin tức này được đưa lên báo thì Trương Thanh Vân đã cho người điều tra rõ ràng, đây là kết quả quá trình chuẩn bị chu toàn của phòng tuyên truyền tỉnh ủy, nghe nói trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu tự mình xuất mã, mục đích tất nhiên là miêu tả hình tượng của Trương Thanh Vân cho tất cả các giới xã hội ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân nghe được những tin tức phản hồi từ Thẩm Di mà liên tục lắc đầu, nhưng hắn cũng không biết phải nói sao với Lâm Tắc Diêu. Hắn biết rõ Lâm Tắc Diêu là quan viên Uông phái nếu vô sự mà ân cần thì rõ ràng không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chính, Trương Thanh Vân cảm thấy mình nên cảnh giác nhiều hơn cảm kích