Khách nhân của Hầu gia đến ngày càng nhiều, trong đó có cả những quan viên ủy ban cải cách đến chào hỏi Trương Thanh Vân, phần lớn các cục trưởng ở ủy ban cải cách đều biết đến cục trưởng Trương Thanh Vân, đây chính là một trường hợp gặp mặt chính thức, mọi người tất nhiên sẽ không tránh khỏi chào hỏi nhau một phen.
Tất nhiên ngoài người quen, Trương Thanh Vân vẫn được rất nhiều người khác chú ý, thậm chí còn có rất nhiều khách nữ nhìn về phía bên này, chốc chốc lại tốp năm tốp ba phát ra tiếng cười khúc khích.
Cách vị trí các vị khách nữ tụ tập không xa có một cặp nam nữ cũng nhìn về phía trương thanh vân, người phụ nữ có vẻ nhỏ nhắn lung linh, đôi mắt rất có thần, nàng nhíu mày nói với người đàn ông bên cạnh:
- Lãng Hồng, vị kia chính là bộ trưởng Trương của các anh à? Sao còn trẻ như vậy?
- Ừ!
Người đàn ông chỉ ừ một tiếng nhưng không trả lời rõ ràng, hắn không phải ai khác, chính là thư ký Điền Lãng Hồng của Trương Thanh Vân.
Đây là lần đầu tiên Điền Lãng Hồng tham gia một bữa tiệc có quy cách cao thế này, dù sao hắn cũng có cơ sở từ Giang Nam nhưng lại là cán bộ trẻ, thiếu sự từng trải, lần đầu tiên được thấy tình cảnh thế này thì cũng có chút căng thẳng.
Điền Lãng Hồng căn bản không muốn đến tham gia, nhưng cha vợ lại nhất định bắt buộc phải đến, vì vậy hắn cũng chỉ biết gắng gương mà thôi. Vì thế hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng hắn không ngờ Trương Thanh Vân cũng đến.
Điền Lãng Hồng biết rõ, người tham gia bữa tiệc hôm nay tuyệt đối đều là bậc phú quý, bọn họ mặc trang phục bình thường làm hắn không nhận ra thân phận, nhưng những người mặc quân trang trên quân hàm có bao nhiêu sao thì rất rõ ràng. Hắn tinh tế nhìn qua đám người này, ít nhất cũng có hơn mười vị tướng quân.
Phải biết rằng cấp bậc thiếu tướng đã là lãnh đạo cấp phó trong tỉnh, chỉ cần nhìn vài vị tướng quân thì có thể thấy tân khách hôm nay có đội hình rất xa hoa. Một người như cha vợ Điền Lãng Hồng chẳng qua chỉ là một nhân vật nho nhỏ mà thôi.
Điều này Điền Lãng Hồng có thể thấy được thông qua thần thái khiêm tốn của cha vợ, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy được tình cảnh này, trước kia khi gặp mặt thì cha vợ luôn có thái độ cao ngạo.
Tuy cha vợ Điền Lãng Hồng là một người có tu dưỡng, gương mặt luôn nở nụ cười, nhưng thần thái xen lẫn trong vẻ mặt ưu nhã thường làm người ta cảm nhận được sự cao ngạo hơn người, điều này Điền Lãng Hồng cả đời không thể quên.
Điền Lãng Hồng tuy đến từ nông thôn Giang Nam, nhưng từ nhỏ hắn đã có được sự cao ngạo về sự kỳ tài, vì vậy trong lòng hắn đã thầm thề cả đời phải phát triển sao cho ra dạng chó hình người, nếu không sẽ bị người khác khinh bỉ.
Hôm nay đến nơi này Điền Lãng Hồng mới thấy được vẻ mặt khiêm tốn của cha vợ, trong lòng cũng có niềm tin với chính mình. Vì đây là lần đầu tiên hắn thấy vi cha vợ trước kia luôn cao ngạo phải hạ thấp mình, trong xã hội thượng tầng ở thủ đô thì lão chẳng qua chỉ là một nhân vật cấp thấp mà thôi.
Điền Lãng Hồng nhìn bộ trưởng Trương đứng cách đó không quá xa, bộ trưởng Trương đi đến đâu cũng được người ta chú ý như hạc giữa bầy gà, đây mới thật sự là uy phong. Nếu đem so cha vợ của hắn với bộ trưởng Trương thì giống như đom đóm và mặt trăng, hai người căn bản không phải cùng cấp bậc.
Điền Lãng Hồng nghĩ đến đây thì cảm thấy mình nhận được ủng hộ, hắn biết rõ Trương Thanh Vân cũng chỉ có xuất thân là nông dân áo vải, hơn nữa còn đến từ vùng núi nghèo khó nhất tỉnh Giang Nam, xuất thân thậm chí còn hèn mọn hơn cả Điền Lãng Hồng. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã là một cán bộ trẻ chói sáng với chức vụ chính bộ ở trong nước, là ngôi sao sáng trên chính đàn, đã trở thành thần tượng của rất nhiều người.
Bây giờ trong địa phương này đều là những kẻ hiển hách ở thủ đô, nhưng có ai khinh thường Trương Thanh Vân? Tuy Trương Thanh Vân có xuất thân hèn mọn nhưng tư cách và thân phận vì thế mà không giảm, cũng vì cái hèn mọn này mới tạo thành hào sang sáng lạn cho hắn.
Vinh quang này của Trương Thanh Vân đủ để áp chế tất cả những công tử con nhà phú hào ở thủ đô, bây giờ ai cũng phải ngước mặt ngưỡng mộ nhìn Trương Thanh Vân. Đối với bọn họ thì bối cảnh quá sâu sau lưng cũng làm cho con người trở nên tự ti, phải như Trương Thanh Vân mới thật sự là cường giả chân chính.
Trương Thanh Vân có thể trở thành cường giả, Điền Lãng Hồng sao lại không thể? Ít nhất thì vào khoảnh khắc này, Điền Lãng Hồng có thể thấy được niềm tin và sự hy vọng trên người Trương Thanh Vân.
- Này, anh đang ngây người suy nghĩ vấn đề gì vậy? Em đang hỏi anh mà.
Điền Lãng Hồng suy nghĩ rất nhiều vấn đề, nhưng bạn gái của hắn ở bên cạnh thì không quan tâm, nàng véo người hắn rồi tức giận nói.
Điền Lãng Hồng bị bạn gái véo người mới bừng tỉnh:
- À, em nói bộ trưởng Trương sao? Anh đã sớm nói bộ trưởng Trương rất trẻ, thế nào? Có phải em rất sùng bái không?
Ánh mắt Điền Lãng Hồng chợt lưu chuyển, nàng nói:
- Hừ, còn lâu, danh tiếng và tướng mạo của bộ trưởng Trương của anh là rất tốt, nhưng cảm tình của người này không chuyên nhất, em...
- Nói bậy bạ!
Điền Lãng Hồng không đợi cho bạn gái nói dứt lời, hắn quát lớn. Khi hắn đang định mở lời, hắn ngẩng đầu lên thì chợt ngây người, hắn phát hiện cha vợ của mình đang chào hỏi bộ trưởng Trương.
- Chào anh, bộ trưởng Trương Thanh Vân!
Trương Thanh Vân nghe có người gọi mình, hắn quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trung nhiên trên năm mươi đang mỉm cười nhìn mình, hắn gật đầu nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Chào anh, anh là...
- À, đây là danh thiếp của tôi.
Người đàn ông trung niên vội vàng đưa danh thiếp cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân nhận lấy và nhìn kỹ, người này là Cung Kiến Hoa, là phó giám đốc một công ty trực thuộc tập đoàn Trung Thạch Hóa.
- Chào anh, chào anh, rất hân hạnh được biết anh.
Trương Thanh Vân mỉm cười đưa tay, hai người nắm chặt tay. Tuy trên mặt Trương Thanh Vân treo nụ cười nhưng lại cảm thấy kỳ quái, hắn vốn không biết vị giám đốc Cung này, sao người này lại biết mình?
- Bộ trưởng Trương!
Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy Điền Lãng Hồng, vì vậy hắn cau mày nói:
- Lãng Hồng, cậu xin nghỉ để đến đây à? Sao không nói sớm?
Điền Lãng Hồng tiến lên, hắn kéo bạn gái ra nói:
- Mau chào bộ trưởng Trương! À, bộ trưởng Trương, đây là bạn gái của tôi, là Cung Tân Lan.
- Chào bộ trưởng Trương!
Cung Tân Lan dùng giọng tự nhiên hào phóng nói, nàng vừa nói vừa nhìn sang Cung Kiến Hoa:
- Bộ trưởng Trương, đây là cha tôi...
Trương Thanh Vân nhìn Cung Kiến Hoa, sau đó lại nhìn Điền Lãng Hồng, hắn sững sốt một lúc lâu, cuối cùng mới cười ha hả nói:
- Ha ha, hôm nay đúng là đúng dịp, chào giám đốc Cung, lần trước Lãng Hồng đã nói với tôi, cậu ấy nói cha vợ của mình là lãnh đạo của tập đoàn Trung Thạch Hóa, vừa rồi anh chủ động mời chào mà tôi lại quên khuấy đi mất. Đúng là đắc tội.
Cung Kiến Hoa nói:
- Bộ trưởng Trương, điều này cũng không trách anh được, là tôi mạo muội.
Cung Kiến Hoa nói với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, trong lòng rất vui sướng, vì lão thấy thái độ của Trương Thanh Vân đã khá hơn rất nhiều, khác biệt hoàn toàn với tình cảnh vừa rồi.
Cung Kiến Hoa là người công tác lâu năm ở xí nghiệp nhà nước nhưng ý chí lại không nằm ở đây, nhiều lần lão kéo quan hệ để chuyển sang nắm quyền ở ủy ban cải cách hay bộ thương mại. Nhưng dù là ủy ban cải cách hay bộ thương mại cũng khó chen chân, lão đã tìm nhiều quan hệ nhưng chưa thành công.
Vì vậy trong lòng Cung Kiến Hoa luôn rất quan tâm làm quen với các lãnh đạo trực thuộc hai ban ngành kia. Trước đó lão không thể làm tốt ý nghĩ của mình, mãi đến khi Điền Lãng Hồng được làm thư ký cho Trương Thanh Vân thì lão mới cảm thấy có cơ hội, vì thế lão luôn tìm cách tiếp xúc với Trương Thanh Vân.
Một cơ hội tốt như hôm nay chắc chắn Cung Kiến Hoa không thể bỏ qua, vừa đúng lúc Điền Lãng Hồng có mặt ở đây, như vậy càng dễ cho hai bên kéo gần khoảng cách.
- Giám đốc Cung, chúng ta sang bên kia ngồi một chút. Lãng Hồng và tôi trên cơ bản đều là đồng hương, có thể nói đến từ cùng một chỗ, tiểu tử này cũng không dễ dàng gì, thủ đô và Giang Nam cách xa ngàn dặm, một mình cậu ấy lưu lạc nơi đây cũng không dễ.
- Nhưng cậu ta cũng coi như may mắn, có thể tìm được một chỗ dựa tốt như anh...
Trương Thanh Vân nói.
Cung Kiến Hoa nói:
- Không có gì, trưởng bối như chúng ta thật ra cũng không giúp gì được nhiều cho bọn nhỏ, tất cả còn xem xét vào sức phấn đấu của chúng. Đứa nhỏ Lãng Hồng này là thư ký cho anh, bây giờ trầm ổn và hiểu chuyện hơn, làm việc ở bên cạnh anh rõ ràng là may mắn lớn.
- Không nói đến chuyện này, không nói đến chuyện này.
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn quay đầu định bắt chuyện với Điền Lãng Hồng thì đã thấy Hầu Toản đi tới.
- Thủ lĩnh, bây giờ anh có rảnh không?
Hầu Toản nói, hắn không đợi Trương Thanh Vân mở lời mà ghé sát tai nói:
- Cha tôi cho mời anh vào khu khách quý, bên trong có rất nhiều lãnh đạo, hôm nay người chứng hôn cho anh tôi là phó chủ tịch Lương.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nở nụ cười mất tự nhiên. Cung Kiến Hoa là một lão quỷ, chỉ cần nhìn tình huống là biết rõ nguyên nhân, vì vậy lão cũng không ngồi xuống mà chỉ nói:
- Bộ trưởng Trương, anh cứ đi trước, hôm nay tôi đưa hai con đến xem lễ, coi như chúng ta đã có quen biết, sau này cũng còn nhiều cơ hội được gặp mặt, cũng không vội.
- Vậy thì ngại quá, lãnh đạo cho mời, tôi từ chối cũng không tiện.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn nhìn Điền Lãng Hồng:
- Sáng mai cậu không cần đến đón tôi, để Tiểu Mao đến là được, xem như cho cậu hôm nay được thả lỏng.
Trương Thanh Vân nói xong thì Hầu Toản tiến lên dẫn đường, hai người bỏ đi. Cung Kiến Hoa nhìn Trương Thanh Vân bỏ đi, nụ cười trên mặt không giảm nhưng vẻ mặt đã không còn khiêm tốn như vừa rồi, giống như đã khôi phục lại bộ dạng một vị giám đốc.
Nhưng dù là như vậy thì lời nói của Cung Kiến Hoa với Điền Lãng Hồng đã khách khí hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút hiền hòa của trưởng bối. Lão cẩn thận căn dặn Điền Lãng Hồng phải quý trọng cơ hội ở bên cạnh lãnh đạo, phải học tập phẩm cách vĩ đại của lãnh đạo. Điền Lãng Hồng nghe mà cảm thấy nhức đầu, hắn cũng không nói gì.
Cuối cùng thì bạn gái Cung Tân Lan đã không chịu đựng được, nàng nói:
- Được rồi, ba à, Lãng Hồng tự mình biết đúng mực, chẳng lẽ ba không hấy bộ trưởng Trương rất coi trọng Lãng Hồng sao? Anh ấy nói hai người là đồng hương.
Cung Tân Lan ngừng lại để cười, sau đó tiếp tục nói với Cung Kiến Hoa:
- Ba, con đã sớm nói Giang Nam là địa phương nhân tài, ba thấy không, thấy nhân tài Giang Nam khí phách chưa? Ha haji...
Cung Kiến Hoa bị lời nói của con gái làm cho vẻ mặt biến đổi vài lượt, lão không khỏi trừng mắt nhìn con gái rồi nói:
- Đứa nhỏ này, biết gì...
Cung Kiến Hoa suy nghĩ về điều gì đó, lão cảm thấy không ổn, gương mặt già nua có hơi đỏ hồng