Hôm nay nhà cha mẹ Trương Thanh Vân rất náo nhiệt, sau khi Trương Thanh Vân bước vào cửa thì thấy một nhà đã đầy người. Cả nhà Ngải Gia, cha con Biện Huy Hoàng, cha con Trần Vân Sơn, tiểu nha đầu Ngải Gia đang cùng chị dâu phụ giúp mẹ trong phòng bếp.
- Ôi, anh trai trở về rồi à? Anh đã chuẩn bị cho bác món quà gì rồi?
Ngải Gia cười nói.
- Chào anh rể!
Biện Hoa cung kính nói, Trần Vân Sơn, Trần Mại, Biện Huy Hoàng cũng liên tục đến chào hỏi.
Trương Thanh Vân đưa hộp quà cho Ngải Gia, hắn cởi áo ngoài rồi nói với Trần Mại:
- Thế nào? Mọi việc trên cục ông an thành phố đều thuận lợi đấy chứ? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến huyện Ung Bình?
- Hôm nay không phải sinh nhật bác Trương sao? Tôi dù sao cũng phải đến chúc mừng bác trai, hơn nữa trên cục công an thành phố không thể nào so sánh với huyện Ung Bình, cực kỳ rãnh rổi, vì vậy tôi mới có thời gian đên đây.
Trần Mại cười nói.
- Tiểu tử cậu rất giỏi bày vẽ, rõ ràng về Ung Bình hẹn hò với bạn gái, vậy mà dám to mồm nói đến thăm bác trai.
Trương Thanh Vân cười nói nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, quan hệ giữa hai nhà Trương Trần hình như đã lâu rồi chưa được hòa hoãn như lúc này.
- Này, anh trai, anh thật là tình cảm, không ngờ lại tặng tranh chữ cho bác trai, đẹp quá. Thọ Tỷ Nam Sơn.
Ngải Gia ở bên cạnh kêu lên ngạc nhiên, nàng đã mở ra hộp quà của Lệ Cương, cuộn tranh bên trong được chậm rãi mở ra, một bộ tranh thủy mặc đập vào mắt mọi người.
Mọi người ồn ào đi đến xem tranh, đây rõ ràng là một bức thư pháp thọ tỷ nam sơn, bên trong có núi xanh đứng sừng sững, có một cây tùng ngàn năm đứng ngạo nghễ, bên cạnh cây tùng là một gian nhà tranh ba gian, một lão nhân vẫn còn tráng kiện đang ngồi đánh cờ một minh bên trong, hình ảnh cực kỳ sinh động.
Trương Thanh Vân nhìn xuống con dấu lạc khoản, hắn nhìn chằm chằm vào rồi vẻ mặt chợt biến đổi. Bức tranh này rõ ràng được Văn Đức Trọng vẽ ra, rõ ràng là một phần lễ vật rất hậu hĩnh.
- Thanh Vân, đây...Đây là...Không phải là bút tích thật đấy chứ?
Trần Mại dùng giọng kinh ngạc nói, rõ ràng cũng nhìn thấy lạc khoản.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút phức tạp, hắn lắc đầu:
- Đây là lễ vật của chủ tịch Lệ, bức tranh này quá quý giá, trước đó tôi cũng không biết là thứ gì.
- Chủ tịch Lệ?
Tất cả mọi người trong phòng đều trở nên kinh ngạc, Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga lại càng trở nên kích động. Một lúc lâu sau Trương Đức Giang mới nói:
- Cái này...Đây là...Thanh Vân, bức tranh này quá quý, anh ấy là một chủ tịch huyện, sao lại mừng thọ một lão già không có gì như tôi? Hơn nữa bức tranh này lại là bút tích của Văn Đức Trọng.
Trương Thanh Vân cười khổ rồi khoát tay nói:
- Con đã cầm về rồi, sao có thể trả lại được? Thôi thì xem như thiếu chủ tịch Lệ một phần nhân tình.
- Gia Gia, mau cuốn bức tranh lại để bác trai bảo quản, vật quý giá thế này không thể hư hại được.
Doãn Tố Mai đứng bên cạnh vội vàng nói, mọi người cũng gật đầu. Biện Huy Hoàng lại cẩn thận giúp Ngải Gia quấn bức tranh, bộ dạng khá kinh ngạc.
Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất cảm thán, xem ra dù có năm kinh nghiệm thì từ xưa đến nay nhân tính cũng không thay đổi, vẫn luôn luôn kính sợ đối với người cõi âm. Lúc này người trong nước vẫn luôn luôn ghi khắc trong lòng đối với ân đức của người cõi âm, thậm chí có thể lấy ra để khoe khoang với kẻ khác.
Sau khi cần bức tranh vào trong tay thì Trương Đức Giang kích động đưa bức tranh vào phòng, lúc này Trương Thanh Vân mới mở miệng nói:
- Tiểu Ngải, em lên sân thượng dọn dẹp một chút, bày bàn ghế, anh, chú Trần, chú Biện và mọi người sẽ lên ngồi. Hôm nay khí trời khá tốt, cảnh sắc cũng rất đẹp.
Ngải Gia gật đầu, nàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trương Thanh Vân. Anh họ của mình quả nhiên lợi hại, sinh nhật bác trai mà chủ tịch huyện cũng phải tặng quà, rõ ràng rất nở mày nở mặt.
- Thanh Vân, chủ tịch Lệ rõ ràng rất yêu mến cậu, tôi thấy không bao lâu nữa cậu sẽ được đề bạt.
Trần Vân Sơn cười nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không trả lời mà vội vàng mời mọi người tiến lên sân thượng. Ngày thu nên cũng có cảm giác mát mẻ, hôm nay bầu trời lại đặc biệt sáng ngời, lúc này là hoàng hôn, mây đỏ đầy trời, vầng trăng non cũng dần xuất hiện, ánh sáng của hai loại dung hòa vào nhau tạo ra một hương vị rất tuyệt.
- Chú Biện, lúc này đã đến mùa cam rồi phải không? Năm nay hiệu suất và thu nhập của nhà máy thế nào? xem tại TruyenFull.vn
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống thì Trương Thanh Vân cười nói với Biện Huy Hoàng.
- Đã hoàn thành, chế biến các loại cam thì nhiều lông nhưng ít thịt, mỗi năm đều làm theo một phương pháp cố định.
Biện Huy Hoàng cung kính nói, giọng điệu của hắn có chút thận trọng, trong ánh mắt cũng không dám xem Trương Thanh Vân là những con cháu bình thường.
Nói đùa, Trương Thanh Vân là lãnh đạo trong huyện ủy, thậm chí sinh nhật cha mà chủ tịch huyện cũng phải tặng lễ vật hậu hĩnh, cục trưởng cục công an tự mình đến chúc thọ, như vậy sao không thể coi trọng?
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn biết rõ tâm lý của Biện Huy Hoàng nhưng cũng không nên nói thêm điều gì, sợ rằng càng nói lại càng làm cho mọi chuyện trở nên khó xử.
- Chú Biện, chú Trần, chúng ta dùng trà thay rượu, trước tiên dùng trà, sợ rằng còn phải chờ thêm một lúc nữa cơm nước mới xong.
Trương Thanh Vân vội vàng chuyển chủ đề.
- Thanh Vân này, tôi nghe nói bệnh tình của bí thư Trương không có chuyển biến tốt đẹp, nghe nói chuẩn bị đưa ra nước ngoài điều trị, việc này cậu có biết không?
Trần Vân Sơn nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ chấn động, bí thư Trương phòng tư pháp chuẩn bị được đưa ra nước ngoài điều trị, chẳng phải sẽ sắp khỏi bệnh rồi sao? Chẳng lẽ Trần Vân Sơn đang lo lắng Liễu Thanh sẽ trở về tiếp quản chức vụ của Trương Thanh Vân hắn?
- Vậy à? Chuyện xảy ra lâu chưa? Khi nào thì bí thư Trương sẽ xuất ngoại?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
Trần Vân Sơn lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua chỉ nghe người ta nói lại mà thôi. Nếu tính theo tình hình lúc này thì rõ ràng đã gần đến cuối năm, nếu anh ấy xuất ngoại thì chủ nhiệm Liễu sẽ chính thức tiếp nhận công tác, đến lúc đó cậu cần phải "hoạt động" mới được.
Trương Thanh Vân trở nên trầm mặc không nói lời nào, hắn đã hiểu rõ ý tứ của Trần Vân Sơn. Liễu Thanh tiến vào làm bí thư phòng tư pháp thì văn phòng huyện ủy sẽ không còn chủ nhiệm, nhưng nếu Liễu Thanh trở về thì tình hình lại khác hẳn. Nếu dựa theo lẽ thường thì chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là một chức vụ khá cao, bình thường sẽ do một thành viên thường ủy kiêm nhiệm. Trương Thanh Vân hắn không đủ lý lịch, nếu muốn nhảy qua hai bậc từ cấp phó khoa đến trưởng phòng thì rõ ràng là một chuyện hoang đường.
Nếu văn phòng huyện ủy có chủ nhiệm mới hoặc Liễu Thanh trở về công tác thì Trương Thanh Vân hắn sẽ từ một người chủ trì công tác huyện ủy rớt xuống một vị trí đáng xấu hổ, như vậy cũng không bằng xuống xã tìm một vị trí chính thức.
- Thanh Vân, theo cá nhân tôi thì trong khoảng thời gian này cậu cần phải chú ý đến những điều động nhân sự trong huyện, nếu đi làm một bí thư hoặc chủ tịch xã cũng không tồi. Cậu đã trải qua cơ sở, đã có kinh nghiệm, nếu cậu có ý như vậy thì lãnh đạo chắc chắn sẽ cho cơ hội rèn luyện. Nếu để quá muộn thì tình hình rõ ràng rất bất lợi.
Trần Vân Sơn thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì tiếp tục nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, đúng như những gì Trần Vân Sơn nói, nếu hắn muốn thì phải "hoạt động" sớm, nếu đợi đến khi Liễu Thanh chính thức rời khỏi văn phòng huyện ủy thì người ta nhất định sẽ có cái nhìn khác. Trương Thanh Vân đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại tình cảnh vào lúc chiều nói chuyện với Lệ Cương, khi Trương Thanh Vân hắn nói hâm mộ Vương Hoa Hoa thì nàng nói có cơ hội, đây không phải là chủ ý của Lệ Cương sao?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì trái tim trong lồng ngực đã đập lên liên hồi, hắn nhạy cảm biết được các lãnh đạo huyện đang lợi dụng vấn đề bí thư Trương xuất ngoại chữa bệnh để toan tính nhiều chuyện. Nếu Trương Hoa Kiệt đi thì sẽ có hàng loạt vấn đề liên quan đến nhân sự, Hoàng Tung Sơn, Lệ Cương, Vũ Đức Chi và ngay cả Vương Bình cũng đều phải tranh giành một chỗ tốt cho chính mình.