Bố Y Quan Đạo

Chương 1016: Bí thư Liêu Đông lấy lòng




Sân bây Xuân Thành, hôm nay thời tiết không tốt, bầu trời rất mờ mịt.

Chưa đến giờ máy bay đến nhưng ở cửa khách quý đã có nhiều nhân vật quan trọng đứng chờ lãnh đạo, trong đó có cả bí thư Vương Hàn Xử.

Dù Mạc Hồng Viễn là phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương, ủy viên bộ chính trị trung ương, nhưng dù là thế thì bình thường đến Liêu Đông cũng không được một đội hình quá lớn nghênh đón. Hôm nay Vương Hàn Xử có thể đứng đây chờ đợi, có thể tưởng tượng sự coi trọng của Liêu Đông đối với Mạc Hồng Viễn là thế nào.

Vì máy bay còn chưa đến nên đám người tiếp đón cũng không cần giữ trật tự, các lãnh đạo đều ngồi xuống, chỉ có Vương Hàn Xử đang đứng chắp tay sau lưng nói chuyện hăng hái với một cán bộ trẻ.

Mọi người thấy rất rõ, người cùng nói chuyện với bí thư Vương chính là phó cục trưởng cục trật tự thị trường Ngụy Thiết, vẻ mặt Vương Hàn Xử rất hòa ái, không biết có bao nhiêu cán bộ thanh niên Liêu Đông thấy được tình cảnh này mà cực kỳ hâm mộ.

Phải biết rằng bí thư Vương Hàn Xử bình thường cao ngạo, mạnh mẽ, đều rất ít cười ít nói. Người này đi đến chỗ nào trong tỉnh đều có phong phạm quân nhân, biểu hiện sự uy vũ khắp nơi, điều này làm người ta nghĩ rằng lão là người lạnh lùng nghiêm túc, nào có ai thấy một năm đầy lực tương tác như hôm nay?

- Tiểu Ngụy, cha cậu có thể nói là nhân vật cấp bậc quốc bảo, năm xưa tôi đã tiếp xúc với anh ấy vài lần, cũng đã từng nhiều lần mời đến tọa đàm ở đại học Liêu Đông. Đáng tiếc là giáo sư Ngụy chuyên tâm nghiên cứu, cũng không có cơ hội mời đến Liêu Đông...

Vương Hàn Xử nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

Vẻ mặt Ngụy Thiết rất cổ quái, hắn nói:

- Bí thư Vương, cha tôi là người có tính tình cổ hủ, thường không phù hợp với xã hội chủ lưu, anh cũng đừng nên trách ông ấy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Không, không.

Vương Hàn Xử khoát tay nói:

- Giáo sư Ngụy là người bận rộn, là học giả thật sự, tôi cũng không thể so sánh được. Ngược lại cậu là người kế thừa bậc cha chú, lại tiếp nhận bồi dưỡng tổ chức, không hổ danh là cục trưởng trẻ tuổi nhất của bộ thương mại.

- Cám ơn bí thư Vương đã cổ vũ, tôi tất nhiên sẽ tiếp tục cố gắng.

Ngụy Thiết nói, vẻ mặt cung kính, thật ra trong lòng rất muốn bật cười.

Vương Hàn Xử là quan viên không am hiểu nói chuyện tình cảm, chính lão hôm nay lại muốn nói chuyện với Ngụy Thiết, trường hợp này đối với Ngụy Thiết thì rất xấu hổ, nhưng hắn vẫn giữ vững tinh thần để đối phó, vì vậy mà trong lòng rất cổ quái, cảm thấy buồn cười.

Khi thấy gương mặt Vương Hàn Xử lộ ra nụ cười sáng lạn, người ta sẽ mất tự nhiên nghĩ về những lời phát ngôn bừa bãi của Vương Hàn Xử để bộ trưởng Trương tự nhiên kiểm tra vấn đề. Nếu có vấn đề thì lão sẽ ra sức giúp đỡ, nếu không thì phải cút đi, nhưng bây giờ nhìn mặt lão thì hầu như rất khó tưởng tượng, rõ ràng bộ mặt khi nói những lời kia với gương mặt tươi cười bây giờ là hai biểu hiện cực đoan.

Ngụy Thiết nghĩ đến những vấn đề này mà không khỏi đắc ý, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của người chung quanh nhìn về bên này. Vương Hàn Xử là bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, là tồn tại cao nhất ở Liêu Đông, quyền lực và uy vọng vượt xa tất cả các quan viên khác.

Người như Ngụy Thiết có thể nói chuyện với bí thư Vương Hàn Xử, đây là chuyện mà mọi người đều phải ao ước, chính Ngụy Thiết cũng cảm thấy giá trị con người của mình được đề cao.

Tất nhiên Ngụy Thiết biết rất rõ, mình có được vinh hạnh đặc biệt này cũng không phải Vương Hàn Xử là người bình dị gần gũi, cũng không phải vì giáo sư Ngụy cha mình đức cao vọng trọng, lại càng không phải mình là cán bộ trẻ tuổi tài cao được mọi người biết đến.

Nguyên nhân căn bản chính là Vương Hàn Xử phát ngôn bừa bãi, lúc đầu lão quá coi thường bộ trưởng Trương và năng lực của tổ giám sát, cho rằng bộ trưởng Trương đến Liêu Đông mà không nhận được sự ủng hộ của lão thì khó triển khai công tác, lão tự tin và thậm chí là tự phụ quá mức.

Bây giờ Trương Thanh Vân lợi dụng hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc để đả kích Liêu Đông, đã nắm quyền chủ động trong tay, dù bất cứ lúc nào cũng ép Liêu Đông vào thế cục gian nan. Lúc này Vương Hàn Xử không xuống đài không được, chỉ trách trước đó lão phát biểu quá vẹn toàn, không lưu đường sống cho mình. Bây giờ muốn hòa hoãn quan hệ với Trương Thanh Vân thì bắt buộc phải có bước đột phá.

Bây giờ Vương Hàn Xử tìm nói chuyện với Ngụy Thiết, tất nhiên đây là một phương pháp chìa cành ô liu cực kỳ uyển chuyển với Trương Thanh Vân. Dù sao thì Ngụy Thiết cũng là thủ hạ của bộ trưởng Trương, Vương Hàn Xử thông qua phương pháp này để đưa ra "thiện ý" thỏa hiệp. Ngụy Thiết thấy ánh mắt Vương Hàn Xử chốc chốc lại nhìn ra cửa, rõ ràng lão đang chú ý đến động tĩnh của Trương Thanh Vân. Dù sao thì hôm nay phó bí thư Mạc sẽ đến Liêu Đông, tuy Trương Thanh Vân là phó bộ trưởng bộ thương mại giống như không có liên quan gì đến phó bí thư Mạc Hồng Viễn của ủy ban kỷ luật, nhưng với ánh mắt của Vương Hàn Xử, lão tất nhiên có thể thấy được sự ăn ý của Trương Thanh Vân với Mạc Hồng Viễn.

Vào thời điểm này Vương Hàn Xử đã biết trung ương đang xếp cờ, Trương Thanh Vân dến Liêu Đông chẳng qua chỉ là những bước cờ đầu tiên. Nhưng lão lại nhận biết quá chậm, cũng không có phản ứng ở bước đi đầu tiên của trung ương.

Vương Hàn Xử không giúp đỡ công tác của Trương Thanh Vân, ngược lại còn vô tình cản tay công tác. Bây giờ Trương Thanh Vân mạnh mẽ khống chế thế cục khó khăn, điều làm Vương Hàn Xử lo lắng nhất chính là thái độ của trung ương, điều lão cần làm lúc này là phối hợp với trung ương để làm rõ vấn đề Liêu Đông, lấy công chuộc tội.

Khi Vương Hàn Xử và Ngụy Thiết nói chuyện với nhau thì đột nhiên cảm thấy đám người chung quanh có chút bạo động, Vương Hàn Xử híp mắt nhìn về phía cửa ra vào, Trương Thanh Vân đang mặc một kiện áo khoác dày cùng thư ký Điền Lãng Hồng đẩy cửa bước ra. Ngụy Thiết vội vàng tiến lên nghênh đón, người chung quanh đều đứng lên chỉnh tề rất mất tự nhiên. Trương Thanh Vân quét mắt qua đám người, hắn đối mặt với bí thư Vương Hàn Xử, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười. Lúc này bí thư Vương cũng tiến lên vươn tay từ xa nói:

- Bộ trưởng Trương, chào anh, chào anh, chào anh...

Vương Hàn Xử liên tiếp mở miệng chào hỏi, hai người nắm tay rất chặt, Trương Thanh Vân dùng sức lắc lắc tay nói:

- Tôi không đến đúng lúc, bây giờ trận chiến có lẽ là không nhỏ...

Trương Thanh Vân nói một nủa thì nhìn về phía Vương Hàn Xử.

Vẻ mặt Vương Hàn Xử rất xấu hổ, nhưng điều này là tránh không được, vì vậy chỉ biết kiên trì. Lão cười khan nói:

- Bộ trưởng Trương, đã sớm nghe nói anh là cao thủ uống rượu, hôm nay bí thư Mạc đến Liêu Đông, tối nay chúng ta phải uống vài ly mới được.

Trương Thanh Vân cười nhạt nói:

- Như vậy cũng tốt, nhưng bí thư Mạc có bệnh tiểu đường, cũng không thể uống rượu, cũng không uống được quá nhiều loại đồ uống khác.

Vương Hàn Xử chợt sững sờ, vẻ mặt càng xấu hổ. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đối phương, là một bí thư Vương với vẻ mặt khó khăn, ấn tượng trong lòng với đối phương khá hơn một chút. Vương Hàn Xử không phải loại bí thư cáo già, từ khi phát ngôn bừa bãi đến cảm giác xấu hổ bây giờ, khắp nơi đều bộc lộ tâm tình của một người bình thường.

Trương Thanh Vân lại nhìn hình tượng của Vương Hàn Xử, tuy không giống như quân nhân nhưng toàn thân lại có khí chất của quân nhân. Tuy lão không mặc quân trang nhưng mức độ chỉnh tề của quần áo không khác biệt nhiều lắm khi mặc quân trang, đầu tóc cũng chỉnh tề, giày da bóng loáng, hai mắt có thần, có một loại uy nghiêm đặc biệt.

Trương Thanh Vân đã từng nhìn qua lý lịch của bí thư Vương Hàn Xử, đây là một người có xuất thân quân ngũ.

Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng có thể thấy Vương Hàn Xử là một người có kinh nghiệm quân nhân, vì vậy khi thấy Vương Hàn Xử xấu hổ thì Trương Thanh Vân cười nói:

- Bí thư Mạc là người không xem xét những phương diện ăn mặc, nhưng anh ấy lại thích thưởng thức trà và viết chữ. Tôi đã sớm nghe nói bí thư Vương là bậc thư pháp nổi tiếng, đồng thời cũng có thiên hướng dùng trà, chúng ta có thể đổi một loại phương pháp mới để nghênh đón bí thư Mạc.

Trong lòng Vương Hàn Xử thầm cảm thấy hỗ thẹn, trong miệng liên tục nói lời cảm ơn. Đáng lý với loại người có thân phận như lão thì không cần quan tâm đến phương diện tiếp đãi, nhưng sự việc lần này không nhỏ, lão không thể không tự mình xuất chiến.

Nhưng Vương Hàn Xử không quá quen thuộc Mạc Hồng Viễn, thứ hai lão cũng không đặc biệt nghiên cứu, vì vậy mới biểu hiện thiếu suy xét. Thật ra đối với những cán bộ cấp bậc như Vương Hàn Xử thì phương diện quan hệ co người đã là rất mạnh.

Nếu là lãnh đạo cấp huyện thì lãnh đạo xuống có sở thích gì đều biết được rất rõ ràng, khi tiếp đón cũng tuyệt đối không xuất hiên sai lầm, nếu cứ như Vương Hàn Xử lúc này thì rõ ràng đã phạm vào sai lầm cấp thấp.

Nhưng khi đến làm lãnh đạo cấp tỉnh thì khác hẳn, đây làn nhân vật mà cảnh giới và tố chất đã vượt lên cấp bậc mới, khi lãnh đạo trung ương xuống chơi thì đều có nhân viên chuyên môn sắp xếp, Vương Hàn Xử là một bí thư tỉnh ủy, căn bản không cần quan tâm đến những vấn đề này.

Nhưng dù là như thế thì Vương Hàn Xử cung cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu chu đáo của mình, đồng thời cảm tình với Trương Thanh Vân cũng tăng lên. Lão biết Trương Thanh Vân nói là nhắc nhở mình, đang suy nghĩ thay cho mình.

Vương Hàn Xử nghĩ rằng mình đã đắc tội với Trương Thanh Vân, sau này đối phương sẽ khó nể mặt, nhưng bây giờ xem ra lão đã xem thường Trương Thanh Vân, rõ ràng lòng dạ của Trương Thanh Vân khoáng đạt hơn nhiều.

Thật ra trước khi gặp Trương Thanh Vân thì trong lòng Vương Hàn Xử cũng mơ hồ có chút hối hận, vì giang sơn dễ đổi tính nết khó dời, nhược điểm lớn của Vương Hàn Xử chính là kiêu ngạo, cũng vì nó mà từng gặp phải nhiều thiệt thòi.

Lần này nhược điểm của Vương Hàn Xử lại bộc phát khi Trương Thanh Vân đến Liêu Đông, hơn nữa lại làm lão không xuống đài không được. Trương Thanh Vân đối mặt với một tình cảnh như ạậy lại không lạnh nhạt, điều này làm Vương Hàn Xử có chút cảm kích.

Tất nhiên cũng vì Trương Thanh Vân nắm chặt vấn đề ở hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc mới làm cho Vương Hàn Xử cảm thấy không ổn, mới đi tìm hiểu Trương Thanh Vân.

Vương Hàn Xử không biết thì chẳng sao, khi lão biết thì chính thức giật mình. Trước nay lão luôn cho rằng mình là một vị quan vì dân, nhưng khi thấy lý lịch của Trương Thanh Vân mới thấy những gì mình tự phụ cũng chẳng là gì