Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 93




Nhà Khải cổng thì cao, nhưng hàng rào lại thấp, hơn nữa... cái loại thiết kế khiến người ta muốn leo là leo này... tôi phải làm sao đây chứ.

Sau này phải nói hắn đổi kiểu thiết kế đi. Không khéo trộm vào nhà thì nguy hiểm vô cùng.

Dù tôi là một đứa con gái chân yếu tay mềm, vẫn nhanh chóng leo được vào trong nhà.

Tôi nhếch mép hài lòng vì khả năng của mình, rồi rón rén đi lên tầng.

Phòng của Khải ở đâu thì tôi đã quá rõ. Tôi đi lên tầng không một tiếng động.

Căn nhà của hắn lúc đó tối hù, tôi cũng quên không đem theo đèn pin, may là tôi nhớ rõ từng chút một nhà hắn, nếu không đã bị vấp ngã rồi.

Mò lên được phòng hắn, tôi thở phào khi hắn không khóa cửa phòng, nếu không thì công tôi thành ra công cốc.

Tôi mở cửa, rón rén bước vào trong.

Ánh sáng vàng nhạt từ đèn đường bên ngoài qua cửa sổ rọi lên mặt Khải, từng đường nét của hắn thêm quyến rũ trong cái loại ánh sáng vừa sáng vừa tối này.

Tôi nuốt nước bọt... chỉ muốn cắn vào má hắn một cái.

Khuôn mặt hắn lúc ngủ thật bình yên, cứ như mấy đứa con nít vậy. Chẳng bù với lúc hắn thức... giống mấy tên lưu manh, còn không thì luôn nhíu nhíu mày đầy khó chịu.

Tôi lấy cái gối bị quăng long lóc một bên, chèn kín mặt hắn, hét lớn:

“Ta là trộm đây!! Nếu muốn ta tha cho ngươi thì ngươi phải làm hòa với Hạ... á!”

Dù biết là mình đang chơi ngu, và sẵn sàng nhận sự chống đối lại từ Khải, nhưng tôi vẫn không khỏi bất ngờ.

Tay tôi bị giữ chặt, cả người tôi đột nhiên có cảm giác xoay một vòng, trời đất đảo loạn. Tôi nằm dài trên giường... bị Khải đè ở bên trên: “Uwahh! A!”

Hắn giữ lấy hai tay tôi, dễ dàng đẩy được tôi nằm ra giường.

Tôi sau khi cảm thấy lưng mình đáp lên cái gì đó êm êm, cũng là lúc khuôn mặt nghiêm nghị của Khải phóng to.

Hắn nhíu chặt hàng chân mày nhìn tôi, trong khi tôi cười trừ nhìn hắn.

Tên này rõ ràng biết tên trộm dỏm là tôi rồi, vẫn chưa bỏ tay ra chứ...

Tôi thấy mặt Khải căng quá, liền chuyển sang chế độ cầu xin: “Haha... tha lỗi cho tui đi mà... Tui biết tui sai rồi.”

Sau khi tôi nói xong, hắn giật mình, giống như tôi vừa thức tỉnh hắn ra khỏi giấc mơ gì đó. Khải buông tôi ra, ngồi xuống cạnh tôi thở dài, trong khi tôi lồm cồm bò dậy. Hắn vò tóc, nhíu mày khó chịu: “Chỉ vì như vậy mà bà bò vào phòng tui giữa đêm như thế này?”

Nhìn hắn đầy đau khổ, làm tôi thấy rất tội lỗi.

“Ừm... tui xin lỗi. Nên ông tha lỗi cho tui đi.”

Khải liếc tôi một cái, xoa đầu tôi đầy bạo lực: “Cái con bé này... còn không la lỗi cho bà, bà khủng bố tui tới sáng mất.”Tôi phì cười: “Cứ làm như tui là IS.”

Khải hôn nhanh một cái lên trán tôi, rồi đứng dậy “Cũng trễ rồi, tui đưa bà về.”

Tôi cảm thấy có chút hụt hẫng: “Khuya rồi... ông cũng hết giận tui rồi... để tui ngủ lại đây không được sao?”

Cái áo trên tay hắn rơi xuống sàn, Khải quay người làm mặt lạnh với tôi: “Còn hỏi những câu như vậy, tui sẽ tiếp tục giận bà.”

“Được rồi, không hỏi nữa, không hỏi nữa.”

Tôi gật đầu, rét run khi hắn nói sẽ giận tôi.

Gez... tôi muốn ôm hắn đi ngủ mà...

Khải đưa tôi về tận nhà. Lúc tôi xuống xe, trả nón bảo hiểm lại cho Khải, hắn nhíu mày nhìn về phía sau lưng tôi, khuôn mặt trở nên lo lắng: “Đó là mẹ của bà hả?”

Tôi vừa cười vừa lẩm bẩm: “Ông bị sao vậy? Mẹ tui sao ở đây giờ này đ... A! Là mẹ tui!”

Mẹ tôi đang lấy chìa khóa ra tra vào ổ khóa.

Mẹ... giờ này đang làm cái gì ở đây? Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy thật bất an.

Tôi và hắn cùng chạy về phía đó. Tôi nhíu mày: “Mẹ? Mẹ sao lại...”

Mẹ tôi gần như gào lên “Sao mẹ gọi con không được?”

Tôi giật mình, lâu lắm rồi tôi không thấy biểu cảm này của mẹ.

Mẹ tôi lúc này nhìn về phía Khải với hàng chân mày nhíu chặt, cùng với đôi mắt đầy tức giận.

“Dạ... con để điện thoại ở nhà...”

Vì tôi sợ là khi đột nhập giữa chừng, Khải sẽ giật mình dậy nếu có tiếng báo tin nhắn tổng đài hay báo thức gì đó... nên tôi để nó ở nhà luôn cũng không nghĩ là sẽ có người gọi mình vào cái giờ này.

Mẹ tôi nắm chặt tay tôi mà run run “Bà ngoại con nhập viện rồi.”

'Cộp...' cái nón bảo hiểm trên tay tôi rơi xuống đất.

...

Ngồi trước phòng cấp cứu, tay tôi run rẩy không thôi. Khải từng bước chậm rãi tiến đến gần tôi, hắn ngồi xuống cạnh bên, nắm chặt tay tôi.

Tôi nghiêng người dựa vào vai Khải. Hắn ngồi thẳng người để tôi dựa. Ở hàng ghế đối diện, mẹ tôi, ba tôi cùng với chú bác đang ngồi đó, trên mặt là sự lo lắng khôn cùng.

Bà ngoại tôi... nếu bà ấy có chuyện gì, chắc tôi sẽ không sống nổi. Bà ngoại luôn là người yêu thương tôi nhất. Lúc nào bà cũng bênh vực cho tôi, luôn là người ủng hộ tôi vô điều kiện. Bà còn là người lúc nào cũng chăm lo cho tôi từng miếng ăn nước uống.

Bây giờ... tại sao bà lại như vậy...

Sao lại... đang ăn mà lăn ra ngất xỉu chứ.

Tôi nhíu mày, siết chặt tay hơn. Mắt tôi cay xè... vì cứ nghĩ đến những tình huống tiêu cực nhất. Nếu như bà... bà mất đi... thì tôi... tôi...

“Bình tĩnh đi.”

Một giọng nói trầm trầm đi sâu vào tiềm thức của tôi, đánh thức tôi ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.Tôi ngẩng đầu nhìn Khải. Hắn xót xa nhìn tôi, trong đôi mắt đó luôn luôn tồn tại một sự quan tâm, một sự yêu thương thầm kín... bây giờ lại có thêm vài tia đau xót...

Tôi càng tựa vào hắn... lúc này, tôi cần tìm một chỗ dựa thật vững chắc.

Mẹ tôi có liếc về phía này vài lần, nhưng cũng không nói gì.

Tôi rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, đến tận sáng hôm sau.

Ánh đèn màu đỏ trên cửa phòng vừa tắt, cũng là lúc bác sĩ bước ra ngoài.

“Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch, sẽ không còn vấn đề gì xảy ra đâu.”

“Cảm ơn bác sĩ... cảm ơn bác sĩ...” tiếng cảm ơn rối rít cả hàng lang bệnh viện dài vắng tênh...

Tôi lúc đó không phân biệt được giọng của ai là ai nữa rồi...

Chân tôi như không còn sức lực, run rẩy tới cực độ, tôi tựa hẳn vào Khải.

Hắn bế bổng tôi lên, đem tôi qua ngồi xuống hàng ghế chờ, rồi nửa quỳ nửa ngồi trước mặt tôi, xót xa hỏi han... mà tôi không còn nghe thấy gì nữa... chỉ có thể ôm chầm lấy hắn... thu mình vào trong bờ vai dài và rộng đó... thu mình vào trong cái ôm lại đầy dịu dàng của hắn.

...

Tiếng 'bíp... bíp' đều đặn vang lên trong phòng bệnh VIP yên tĩnh. Ánh nắng sớm từ bên ngoài rọi thẳng vào trong phòng qua khung cửa sổ.

Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt xanh xao của bà, chỉnh chăn lại ngoại, rồi tôi bước ra ngồi đối diện mẹ tôi, cũng chính là bên cạnh Khải.

Nghe là bà không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần ở lại vài ngày để theo dõi thì ba tôi cùng với những người còn lại đều đã về đi làm, đi học, chỉ còn mẹ tôi, tôi và Khải ở lại cùng với bà.

Mẹ tôi thở dài nói:

“Hai đứa dù gì cũng còn đi học, sao lại đi chơi khuya như vậy?”

“Dạ không phải... tụi con không có đi chơi, vì có chút chuyện nên con mới qua nhà Khải, rồi cậu ấy đưa con về.”

“Mẹ chỉ nói vậy thôi, chuyện của hai đứa, mẹ cũng không quản nổi. Hai đứa muốn làm gì thì làm, chỉ cần không sa sút chuyện học tập là được.”

Dường như mẹ tôi có ác cảm với Khải rồi, tất cả là tại tôi.

Tôi lí nhí: “Dạ, con xin lỗi. Sẽ không có lần thứ hai đâu.”

“Được.” Cuối cùng bà cũng nở một nụ cười mỉm “Hai đứa hôm nay không đi học à?”

“Dạ không, dù gì cũng đã hơn hai tiết rồi, tụi con về nhà chuẩn bị đến trường cũng trễ rồi mẹ.”

“Ừ. Vậy thì xin nghỉ học, rồi đưa đơn mẹ kí cho.”

“Dạ.”

“Hai đứa ở đây một chút, mẹ ra ngoài mua đồ ăn sáng cho ba mẹ con.”

“Dạ.” Tôi lí nhí dạ như đã được lập trình sẵn.

Thật ra lúc này tôi đang rất mệt, cũng rất buồn ngủ... lại vì lo cho bà mà không cảm thấy muốn ăn uống gì cả.Khải cư nhiên nhìn ra vẻ mặt này của tôi. Hắn thở dài, kéo tôi nằm dài ra trên sô pha, rồi đắp lên người tôi cái áo khoác của hắn.

“Ngủ đi.”

Giọng nói truyền cảm như thì thầm bên tai tôi những lời mật ngọt... khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì quá mệt mỏi, còn phải nằm trên ghế sô pha chật hẹp, nên tôi mơ thấy một giấc mơ vô cùng kinh khủng.

Tôi cũng không còn nhớ mình đã mơ thấy gì, chỉ biết là lúc mình tỉnh dậy, trước mặt có khuôn mặt lo lắng của Khải phóng to hết cỡ... hắn lay mạnh vai tôi: “Chuyện gì vậy? Bà không sao chứ?”

Dường như hắn đã gọi tôi dậy, nếu Khải không lay người tôi, cũng không biết tới khi nào tôi mới thoát ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đó.

Cổ họng tôi khô rát, cứ như đã ba năm rồi chưa có một giọt nước nào. Mọi thứ trước mặt tôi có một chút xoay vòng.

Mẹ tôi vẫn chưa quay về... nhưng vì giấc mơ ban nãy nên tôi chẳng dám ngủ nữa.

Khải lau mồ hôi cho tôi rồi đưa cho tôi cái điện thoại: “Ban nãy mẹ bà có nhắn tin.”

Tôi mở điện thoại xem, đã quá trưa rồi. Tin nhắn từ mẹ tôi hiện lên: 'Hai đứa ở đó với bà, một lát nữa tìm cái gì ăn trưa đi, chiều mẹ lại đến. Dưới nhà ngoại con có chút việc.'

Tôi đáp lại 'Dạ được.'

Sau đó, ngẫm nghĩ rồi tôi nhắn tiếp 'Mẹ, con...' rồi xóa xóa...

Thật ra tôi muốn giải thích cho mẹ tôi chuyện tối hôm qua. Tôi có cảm giác sau khi bắt quả tang... e hèm... dùng từ như vậy có hơi kì quái đi. Nhưng sau chuyện thấy tôi với Khải hôm qua về nhà trễ như vậy, dường như mẹ tôi có chút không hài lòng về hắn.

Mà đó đâu phải là lỗi của hắn, rõ rành rành là lỗi của tôi.

Bây giờ nghĩ lại nếu tôi có chạy đi giải thích với mẹ tôi, không khéo bà sẽ nghĩ là tôi bênh vực cho hắn, chỉ càng chà thêm vết đen vào cái hình ảnh chàng trai ngoan hiền ban đầu của Khải trong mẹ mà thôi.

Tôi thở dài... là tại tôi.

Giờ tôi mới chú ý, dưới dòng tin nhắn của mẹ tôi còn có tin nhắn của con Lâm

'Sao mày nghỉ học vậy?'

Tôi nhắn ngay lại cho nó: 'Không có gì đâu, mai tao đi học bình thường.'

Nó trả lời ngay lập tức: 'Đó giờ có thấy mày cúp học kiểu này bao giờ.'

'Ừ, không cúp thì hôm nay tao cúp.'

Tôi nhắn xong mới để ý, Khải đã ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi đi qua chỉnh lại chăn cho ngoại, kéo sát rèm cửa rồi ngồi bên cạnh giường yên lặng.

Từng chút một xúc cảm cứ vang dậy trong lòng tôi... như những đợt sóng nhỏ gợn lăn tăn, sau khi xô bờ rồi lại từng đợt trôi ra xa.

Mất một lúc lâu, Khải mới vào phòng. Hắn thở dài tỏ vẻ khó xử vỗ vai tôi, đưa cho tôi phần cháo rồi thì thầm: “Chị Như có chút chuyện cần nhờ tui. Bà... ở đây một mình có được không?””Được mà. Ông cứ đi đi.”

Tôi gật đầu liên tục. Nếu hắn vì tôi mà ở lại đây thì tôi mới có sao... cảm giác tội lỗi chắc chắn sẽ khiến tôi phát điên.

Tôi thấy hắn quay lưng đi mới hấp ta hấp tấp dặn dò hắn... vội đến mức cắn luôn cả lưỡi: “A! Nhớ cũng phải kiếm cái gì đó ăn trưa đ... A...! Hehe... đi cẩn thận, không được bỏ bữa đâu.”

Hắn phì cười: “Khi nào về đến nhà thì nhắn tin cho tui.”

“Ừ.”

Sau khi Khải rời đi thì tôi bắt đầu ăn. Dù gì thì đối với một con heo như tôi, bỏ bữa sáng và bây giờ đã sắp đến bữa trưa rồi, bụng tôi đang biểu tình kịch liệt đây.

Tôi ăn xong thì không lâu sau, mẹ tôi đến.

Mẹ tôi có hỏi thăm: “Khải đâu rồi, sao chỉ còn có một mình con ở đây vậy?”

Giọng điệu của mẹ tôi không cao không thấp, cũng không để lộ chút biểu cảm nào, tôi không biết phải trả lời như thế nào mới có thể làm mẹ tôi thêm quý mến hắn.

“Dạ... nhà Khải có việc gọi cậu ấy về gấp. Khải chỉ kịp chạy đi mua thức ăn trưa cho con rồi đi mất rồi.”

Mẹ tôi gật đầu, vẫn là khuôn mặt lạnh tanh.

Tôi nuốt nước bọt xoay người: “Vậy con về đây ạ.”

“Ừ.”

Tôi thế về nhà... cái bộ quần áo đen xì này hôm qua tôi chọn để dễ lẫn vào bóng tối ở nhà hắn, bây giờ lại khiến tôi nổi bật nhất con đường.

Thật tình, trưa nắng như thế này... chỉ có người điên mới mặc một cây đen như tôi để hút hết ánh nắng vào người.

Tôi chật vật chạy trong bóng râm về nhà tắm rửa cho thật sạch sẽ mới thả mình xuống giường đánh một giấc.

Chiều hôm đó, cuộc gọi của mẹ tôi đánh thức tôi từ trong giấc mơ. Tôi thậm chí còn không thèm nhìn xem người gọi là ai, đã bắt máy, nằm nghiêng qua một bên rồi đặt cái điện thoại lên trên má mình, lầm bầm: “A lô.”

“A lô, Hạ hả?? Ngoại vừa tỉnh rồi, mấy anh chị con cũng đều đang ở phòng ngoại này, con có muốn đến chơi không?”

“Dạ có, con đến liền.”

Tôi hộc tốc ngồi dậy, mở toang tủ ra lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào rồi chạy như điên ra ngoài.

Thấy tôi, Múp, Míp, cu Ten, chị Vũ, anh Lay, ai cũng cười tươi rói chào hỏi.

Mà tôi lúc đó chỉ nhìn chằm chằm ngoại đang ngồi trên giường trò chuyện với mẹ tôi, với ông ngoại tôi.

Nhưng đầu tiên là tôi ôm chầm lấy ngoại trước.

Tôi dụi dụi đầu vào người bà ngoại làm nũng... hai mắt cay xè, suýt nữa là tôi khóc òa lên... có một thứ cảm xúc gì đó chỉ chực chờ bùng phát.

Ngoại tôi cười dịu hiền xoa đầu tôi: “Con bé này thật là mít ướt, có gì đâu cũng khóc bù lu bù loa như thế này.”

“...” tôi chỉ ôm ngoại thút thít.

Mẹ tôi bên cạnh mỉm cười: “Con bé này vì lo cho mẹ mà không chịu ăn sáng, nghỉ học luôn hôm nay để ở đây từ sáng. Nó vừa về nhà là mẹ tỉnh. Vậy mẹ thấy có phải vì nó ở đây nên mẹ mới ngủ như vậy không?”

“Mẹ!!” tôi hét lớn, bặm môi trợn mắt.

Thấy biểu hiện đó của tôi, ai cũng cười.

Tôi lại chẳng cười nổi.

Dù gì thì từ trước đến nay, lúc nào mẹ tôi cũng lấy tôi ra làm trò cười cho thiên hạ...

Lại hết một ngày trôi qua...

Tôi trở lại trường với tâm trạng nặng nề của những buổi ôn thi... tất nhiên là ngày nào sau giờ học trên trường, tôi cũng có một buổi học riêng cùng với gia sư kiêm bạn trai là Khải.

Khi bạn bận rộn thì mọi thứ thường trôi qua rất nhanh, nhiều khi nhanh đến mức bạn không nhận ra được, mình đã phí mất bao nhiêu lâu cuộc đời chỉ để đặt nó vào những việc không đâu.

Suốt năm học đó, chúng tôi ở bên nhau, học cùng nhau, chơi cùng nhau... quan tâm che chở nhau như một gia đình lớn với gần 20 thành viên.

Thời gian lại nhanh chóng trôi đi một cách lạnh lẽo vô tình... năm cuối cấp của chúng tôi... đã qua hơn một nửa.

Một tin nhắn từ mẹ tôi... khiến tôi rơi vào hố sâu của bóng tối: 'Chuẩn bị đi, học hết năm 12 ở Việt Nam rồi qua Mĩ học đại học nha con.'