Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 90




Kha đứng đó mỉm cười nhìn tôi. Cậu ta hôm nay mặc áo thun quần jean đơn giản, nhưng nhìn chỉ thấy có chất và chất.

Kha lại mỉm cười: “Tìm Khải hả? Để tui gọi ra cho.”

Tôi không biết nói gì, chỉ gật đầu. Kha đi lướt qua tôi, vào trong một chút thì Khải bước ra. Hắn hôm nay trong áo sơ mi quần âu đơn giản, nhìn vô cùng chững chạc, làm tim tôi đập mạnh trong vài giây. Hình tượng này của hắn thật sự rất thu hút tôi.

Khải xoa đầu tôi: “Đi thôi.”

Bàn tay trên đỉnh đầu tôi nhanh chóng trượt xuống dưới, nắm lấy tay tôi kéo đi.

Tôi với Khải ngồi trong lớp 12A2 ăn phở. Lớp người ta đầu tư là thế. Từng khung giờ riêng sẽ có từng loại thực đơn riêng. Vào giờ nghỉ trưa như thế này thì phục vụ món mặn, còn lại sẽ bán trái cây.

Khải vừa cho một gắp vào miệng, ngẩng đầu hỏi tôi: “Sáng giờ làm việc có gì vui không?”

“Tất nhiên là vui. Cùng với tụi nó làm việc như thế này mới thấy đứa nào cũng rất đáng ngưỡng mộ. Hầu như ai cũng có một khả năng riêng.

Nhưng mà tui cảm thấy hơi bất công nhé, vừa mới khai mạc lễ hội là thầy Anh liền kéo con Anh Nhây đi mất dạng, còn đe dọa chúng tôi phải điểm danh đủ cho nó, nếu không thầy cho mỗi đứa một con 0.

Thầy giáo kiểu gì toàn dùng quyền lợi đi đe dọa học sinh... thường xuyên lấy tụi này ra làm trò tiêu khiển.”

Vẫn như mọi khi, là hắn hỏi một câu ngắn gọn súc tích, tôi trả lời bằng hết những thông tin cần thiết cộng dư thừa, để rồi bị hắn cười trêu chọc.

Tôi còn đang huyên thuyên thì hắn đưa ra trước mặt tôi tờ khăn giấy với nụ cười nhè nhẹ.

Bị chặn ngang, tôi thôi không nói nữa, đón lấy tờ khăn giấy từ hắn rồi lau miệng.

Khải tiếp tục hỏi thăm “Vậy, bà đã nghỉ ngơi chút nào chưa?”

“Không, tui làm đến đau vai rồi.”

Hắn khẽ cười: “Không nhìn ra bà chăm chỉ đến vậy.”

Biết mình đang bị trêu, tôi bặm môi lườm hắn một cái: “Hừ, ông cứ thử mà làm phục vụ đi rồi biết.”

Khải lấy giấy ăn khẽ khẽ lau miệng, nhìn dáng vẻ thư sinh này thật không giống với mọi hôm: “Vì đã biết trước nên tui mới không làm.”

“...”

Đối với thể loại câu trả lời bà đạo cùng với người trả lời bá đạo như thế này thì có lẽ không nên tiếp tục đôi co với hắn ta làm gì.

Sau khi ăn phở xong, tôi với hắn đi lòng vòng tìm mấy quán ăn đơn giản, mua cho một mớ cầm đến mỏi tay mới nhàn hạ đi lên sân thượng... chẳng qua là sân thượng ngày hôm nay chẳng phải chỉ có hai đứa chúng tôi như mọi khi nữa.

Ở trên này, học sinh trường tôi cũng có, mà khách bên ngoài cũng có. Trong đó, tôi thấy Minh với Lâm đang đứng cạnh một nhóm người cười đùa vui vẻ. Tất nhiên, tôi kéo Khải đến đó.

Bạn cũng sẽ thích

Tớ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên bởi imhanhtrang

Tớ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên

Bởi imhanhtrang

58.3K 3.4K

Bộ Tứ Siêu Quậy bởi Venus_Tears

Bộ Tứ Siêu Quậy

Bởi Venus_Tears

25.6K 1.7K

Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố (full) bởi baohan399

Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăn...

Bởi baohan399

882K 20.3K

Tình yêu của ác quỷ máu lạnh bởi hime_akai

Tình yêu của ác quỷ máu lạnh

Bởi hime_akai

61.3K 3.3K

Ê, nhóc! Em thích anh! bởi moon_ndht

Ê, nhóc! Em thích anh!

Bởi moon_ndht

75.9K 5.3K

CON NHÓC LƯU MANH bởi Du_Coin

CON NHÓC LƯU MANH

Bởi Du_Coin

43.8K 2.7K

Yêu cậu học sinh cá biệt bởi ThiCoi96

Yêu cậu học sinh cá biệt

Bởi ThiCoi96

82.2K 5.2K

Lâm từ xa đã tia thấy tôi đang đi cùng với Khải, lập tức mỉm cười vẫy tay. Tôi đi thẳng về phía đó, cười toe toét đáp lại nó.

Lại gần nhìn kĩ mới thấy thì ra hai người họ đang nói chuyện với bạn của Minh. Mà bạn của Minh không ai xa lạ là Duy, Miên, Ngọc, Chi với Đăng.

Bảy người họ đồng loạt quay sang cười với tôi và Khải.

Tôi cười vui vẻ “Tới chơi sao không nói, tụi này dẫn đi tham quan.”

“Định tạo bất ngờ ấy mà. Kế hoạch vốn là buổi chiều mới xuất đầu lộ diện, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp Minh với Lâm ở trên này.” Ngọc niềm nở đáp lời tôi.

Lâm quay sang làm mặt khinh bỉ với tôi: “Bạn thân người ta mà mày cứ làm như bạn thân mày không bằng.”

Tôi lè lưỡi trêu nó, thế là cả bọn có một tràng cười. Tôi ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Tối nay mọi người cũng ở lại dự hội trại luôn đi.”

Lâm ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải chứ? Tối nay chỉ dành cho học sinh trong trường thôi mà?”

“Ừ, nhưng mà thí sinh dự thi có quyền mời gia đình đến xem mà. Năm người làm gia đình của tui, ở lại chơi đi cho vui.”

“Ý hay.” Lâm gật đầu vui vẻ.

“Ngày mai trường tụi này không cho nghỉ học, ở lại đây e là không tiện.” Duy đứng ra từ chối.

Minh cũng gật đầu: “Phải đó, thả cho tụi nó về đi. Mấy đứa này mà qua đêm ở ngoài thì thầy hiệu trưởng phải mời trà ba mẹ tụi nó đó.”

Tôi thật không ngờ gia đình của họ thế lực lại mạnh như vậy.

Tôi cười trừ, cho cá viên vào miệng, quay sang bỏ vào miệng Khải thêm một viên.

Đứng nói chuyện với nhau một lát thì hết giờ nghỉ trưa. Con Jen gọi điện réo tôi với Lâm về lớp.

“Ừ, tụi tao về liền.” Tôi nói xong định cúp máy thì nó lại run run nói.

“Mày... gọi Khải đến đây luôn đi. Gọi nhiều con trai vào... càng nhiều càng tốt.”

Nhận thấy có chuyện không ổn, tôi lập tức trở nên gấp gáp: “Sao vậy?”

Tám người còn lại đang đứng đó bị thái độ của tôi thu hút sự chú ý, cả thảy đều nhìn về phía tôi.

“Có chuyện rồi.” Giọng nó càng run rẩy.

...

“Anh hai của tao, ổng gọi bạn bè đến quậy đó.” Trang Nhã nhíu mày, run sợ nói.

Lúc này, cả đám đang đứng cạnh con Jen và Trang trong góc khuất. Tụi lớp tôi lúc này phần lớn đang ở bên ngoài phục vụ, ai cũng gườm gườm nhìn về mấy anh lớp 12 đang nói chuyện lớn tiếng ở giữa phòng học.

Tôi thở dài: “Tao nhớ không lầm thì anh mày là dân du côn?”

“Ừ. Tao vốn không nói với ổng... chẳng biết sao hôm nay ổng lại biết được mà tới đây.” Trang Nhã nhíu mày khó chịu... nhìn trong đôi mắt đó của nó vừa hoang mang vừa lo sợ, lại có chút tức giận.

Khải, Minh, Duy với Đăng nhíu mày nhìn về phía đó, lẩm bẩm gì đó mà tôi không nghe thấy.

Chúng tôi thế là đứng im lặng ở đó, nín thở chờ từng hành động một từ mấy người họ.

Nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ hành vi nào quá đáng.

Duy với Đăng vỗ vai Khải với Minh: “Hai người đi làm việc đi, để tụi này ở đây canh chừng là được rồi.”

Minh lập tức hất bàn tay đang đặt trên vai mình ra “Không được. Tụi mày đâu có liên quan gì đến việc này...”

“Sao lại không liên quan. Mày ở đây cũng đâu giúp ích được gì. Cứ đi làm việc đi. Khi cần tao gọi, dù sao mày cũng chỉ đứng trước cửa lớp, có xa xôi mấy đâu.”

“Tụi nó tới sáu thằng, có chuyện gì thì hai đứa bây phải làm sao?”

“Có chuyện gì là chuyện gì được. Tao đã nói, nếu thật sự có chuyện, tao sẽ thông báo cho mày. Được chưa?” Duy thay Đăng thuyết phục Minh.

Cậu ta suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Vậy tao ra ngoài đó quan sát.”

“Ừ.”

Khải thì không nói gì, chỉ im lặng đứng đó. Sau khi Minh đã rời đi, mọi sự chú ý quay lại Khải. Hắn chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài.

Tôi quá hiểu tính hắn, đã không muốn thì có nói đến đâu hắn cũng không chịu nghe.

Điện thoại Khải reng lên. Hắn bắt máy mà thậm chí còn thẳng thèm nhìn vào màn hình điện thoại.

Đứng gần hắn, tôi còn có thể nghe được tiếng hét lên từ đầu dây bên kia: “Khải!! Mày đang ở đâu đó?!? Mày về lớp ngay cho tao! Công việc thì như một mớ hỗn độn, mày còn có tâm trạng đi chơi hả!”

“Tao có chút chuyện, khi nào giải quyết xong sẽ về.” Khải nói nhanh rồi cúp máy.

Tôi có thể cảm nhận được, bên đầu dây kia sẽ ức chế đến mức nào... mép môi lại giật giật.

Trong lúc dồn hết sự chú ý vào Khải, tôi phút chốc không để ý đến cớ sự bên ngoài. Đến khi nghe tiếng gào lên: “Mày làm cái gì đó.”, mới giật mình phát hiện những người còn lại đều đã chạy ra ngoài hết thảy.

Cả Khải cũng đã mất dạng. Lúc này tôi mới giật mình đuổi theo ra ngoài.

Mọi người xung quanh vì sự việc vừa rồi đã hoảng loạn tản đi gần hết.

Tôi nhìn khách của mình cả thảy bỏ chạy mà đau lòng... tiền của tôi... khách của tôi... đều đang ngày càng chạy xa tôi rồi!!

Tôi hậm hực trừng mắt nhìn về phía mấy cha nội.

Mấy cha nội vừa rồi đã làm cái quái gì vậy!!!

Mang một bộ mặt hầm hầm như sắp đi giết người, tôi đi thẳng một đường tới đó. Khải thấy tôi đang tức giận liền kéo tay tôi đứng ra sau hắn... lại lặng lẽ quan sát tình hình.

Nếu mà nhìn theo cái tình hình bây giờ, thì tôi đoán trong lúc tôi đang không biết cái mô tê gì hết vì đang bận chăm chú nhìn Khải, thì sự việc như sau đã xảy ra.

Cha nội đầu đàn trêu ghẹo con gái nhà người ta, đã vậy còn cố tình lựa ngay nàng đang hẹn hò với bạn trai mà động vào. Kết quả chọc phải lòng tự trọng của chàng trai, làm cho chàng trai gào lớn, sấn tới nắm cổ áo hắn ta.

Như chờ đợi chỉ có vậy, mấy cha nội xung quanh lập tức đứng dậy, cười khẩy lưu manh áp sát, đẩy chàng trai với cô gái vào giữa vòng vây, dường như còn đang nghênh mặt lên để kích nhau nhào vô đánh.

Khải thấy vậy lập tức phóng đến, Minh bên ngoài chạy vào... đưa tay đẩy nhẹ tụi nó ra, nhảy vào chắn trước chàng trai với cô gái. Đăng với Duy đứng giáp vòng bên ngoài, thằng Bảo Đô đứng chắn trước mặt tụi con gái. Tụi con trai lớp tôi từ bên ngoài chạy vào. Cả một khu nháo nhào làm mấy lớp bên cạnh cũng tò mò chạy sang xem kịch hay.

Minh đứng ra dàn xếp: “Mấy người thôi ngay. Đừng có gây chuyện ở đây.”

Anh của Trang, cũng là nhân vật đầu đàn tôi nói ban nãy, vô cùng thản nhiên cười khẩy, nghênh nghênh mặt lên trả lời: “Ở đây có ai thấy tao gây chuyện hay không? Là thằng nhãi này tự nhiên nắm cổ áo tao. Tao có làm gì đâu.”

Tôi nghe mà tức muốn lộn ruột, hai nắm tay siết chặt.

Cô gái kia run sợ, nhưng vì ở đây có nhiều người nên bức xúc lên tiếng: “Gì chứ... là anh tự nhiên nắm tay tôi.”

“Cô em... cô em xem có ai có thể làm chứng cho cô em hay không?” Mấy tên kia hùa vào la hét um sùm, át hết tiếng của rì rầm của mọi người ở bên ngoài đang hóng chuyện.

“H... Họ.” Cô ấy tức muốn khóc mà không dám làm gì, chỉ có thể chỉ bừa về phía tụi con gái đang đứng sau lưng Bảo Đô.

Hắn ta cười cợt nhả, hàng chân mày nhíu sát hơi ngã người hỏi tụi tôi “Mấy em thấy hả?”

Cả bọn im phăng phắc... ừ chứ nó có thấy gì đâu mà nói.

Thấy cô gái như sắp khóc đến nơi, tôi điềm nhiên đi thẳng ra trước mặt Bảo, đối mắt với tên đó: “Ừm... tôi làm chứng. Có vấn đề gì không?”

Vừa rồi hình như tôi thấy Khải vừa liếc tôi.

Hình như hắn không thích tôi làm việc này? Dù gì thì đây cũng không phải lúc để chú ý đến thái độ của hắn. Tôi đứng trước mặt anh con Trang, hơi nhíu mày khi hắn ta đi về phía tôi. Bảo Đô lập tức bước lên trước một bước, đứng ngang hàng với tôi... cùng tôi nhìn đăm đăm vào hắn ta.

Nhìn thấy nụ cười man rợ của Trung. Tôi mới biết là vừa rồi hình như mình đã thật sự làm việc không nên làm. Tôi hơi liếc về phía Khải, hắn đang đứng phía sau với đôi mắt gườm gườm nhìn Trung, cứ như thể hắn sẽ nhào đến cấu xé tên này bất cứ khi nào, chỉ cần là hắn ta có bất kì hành động nào đáng ngờ.

Trung nhàn nhạt phả vào mặt tôi hơi thở đầy mùi thuốc lá: “Thế nào... cô em thật sự nhìn thấy ư?”

Đang đe dọa kìa... là đang đe dọa đó...

Tôi nghiêm mặt đáp: “Thì sao?”

Hắn ta lại cười, chỉ là... nụ cười như đanh lại một chút “Gan dạ nhỉ...”

Mọi người xung quanh nín thở chờ đợi. Hắn đột nhiên giơ tay về phía tôi với tốc độ kinh hoàng. Tôi giật mình, không kịp phản xạ, may là Bảo Đô nhanh chóng kéo tôi lùi về sau. Cậu ta hất hàm: “Anh có thể thôi gây chuyện và rời đi rồi. Chỗ này không phải là chỗ cho các anh đến quấy phá.”

Oa... Bảo Đô hôm nay ngầu quá đi!

Tôi tíu tít thì bị Trung liếc một cái. Hình như hôm nay là ngày mà tất cả mọi người cùng lườm tôi, cùng liếc tôi thì phải.

Mất một lúc lâu, anh ta nhún vai, “Ok. Mấy đứa làm căng quá, muốn anh đi thì anh đi.”

Tôi thầm thở phào vì anh ta chịu rời khỏi, nhưng tự nhiên tay tôi có cảm giác bị nắm chặt, cả người tôi chao đảo.

Giây trước còn đứng sau lưng Bảo, giây sau liền đứng trước mặt cậu ta.

Bằng một cách huyền bí nào đó, cổ tay tôi gọn gàng trong cái nắm chặt của anh Trung.

Anh ta nhanh nhẹn kéo tôi ra ngoài: “Cho anh mượn cô bé này.”

Tôi hoảng hốt giật tay, nhưng mãi vẫn không có tác dụng.

Đến khi anh ta kéo tôi ra tới hành lang, thì cửa kính bỗng vỡ tan.

Tôi hét lên một tiếng. Khung cảnh xung quanh lúc đó vô cùng hỗn độn. Mấy người nhiều chuyện ở ngoài cửa đều bỏ chạy hết thảy.

Kính vỡ vươn đầy trên sàn nhà. Anh Trung cũng giật mình đứng lại, bởi vì chỉ tiến thêm một bước nữa thôi thì những mảnh thủy tinh kia đã ghim hết vào anh.

Có một hành động vô thức của anh ta làm tôi trong phút chốc thay đổi suy nghĩ của tôi về con người này.

Vào ngay khoảnh khắc cánh cửa vang lên tiếng động lớn, anh ta đã kéo tôi ra sau lưng, lấy thân mình chắn cho tôi... dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì hắn ta cũng sẽ hứng chịu hết cho tôi.

Anh ta nhíu mày nhìn vào trong lớp, nơi cái chai bay ra làm ô cửa vỡ tan.

Khải từ khi nào đứng sau lưng tôi, giật tay tôi ra khỏi anh Trung. Tụi bạn anh ta chuyển sang giáp vòng quanh tôi với Khải.

Bây giờ thì tình huống của chúng tôi lúc này có thể nói là hệt như tình huống của cặp đôi xui xẻo vẫn còn đang sợ hãi bên trong.

Tôi nghiêng người sang nói nhỏ với Khải: “Hắn ta muốn phá rối tiệm mình, nếu mình làm căng lên là hắn đã đạt được ý đồ rồi. Bỏ qua đi.”

Phần thì thật sự là như vậy, nhưng còn phần khác, là tôi lo sợ... hắn có vì nóng nảy tức thời mà gây chuyện với người ta, rồi sẽ đánh nhau một trận tưng bừng hay không.

Cơ mà hình như điều tôi lo sợ đang dần trở thành sự thật. Khải dường như không còn đủ bình tĩnh để nghe tôi nói, hắn siết chặt tay, làm tôi thấy nhói.

Hai bên cứ đay nghiến nhìn nhau, suýt chút nữa đã nhảy bổ vào nhau. May mà ngay lúc này, bác bảo vệ chạy đến, cuối cùng dẹp loạn được cái khu vực này. Mà đến khi đó thì khách hàng đều đã chạy đi mất hết thảy... khách của các gian hàng bên cạnh cũng không một bóng người.

Tôi thừ người nhìn cái cửa lớp im phăng phắc, trong lòng có một nỗi đau khổ mơ hồ dâng cao...

Tiền của tôi... đã vì chuyện ban nãy mà bay đi hết rồi...

Ngoài tôi ra thì mấy đứa lớp tôi tự nhiên như robot mất điện, cạn kiệt hết năng lượng, đứng yên một chỗ mặt đơ ra...

Tôi thơ thẩn nhìn trời nhìn mây thì con Trang tự nhiên ngồi xuống kế tôi... nhìn mặt nó lúc này coi bộ còn thảm hơn cả tôi.

Tôi cười khổ với nó: “Mày bị sao đó.”

“Không có gì.” Nó đích thị là điển hình của mấy đứa chuyên gia giấu tịt cảm xúc của mình đi.

“Nói đi, có phải mày cảm thấy có lỗi vì anh Trung đến đây phá chúng ta hay không?”

Nó im lặng một hồi lâu rồi thở dài “Sao mày biết?”