Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 9




“H... hôn ước?” một giọng nam vừa lạ vừa quen vang lên sau lưng tôi.

Tôi ngoái đầu nhìn.

Vì không gian của lớp quá rộng, mà lớp tôi lại chẳng có bao nhiêu mống, kết quả là phía sau lớp còn thừa ra rất nhiều khoảng không, hơn nữa còn đối diện với cửa hậu, ánh sáng bên ngoài hắt vào rất nhiều. Kết quả là cái khoảng đó hoàn toàn thích hợp là nơi tụ tập bàn tán của cả lớp mỗi khi chuyển tiết hay ra chơi. Bàn của chúng tôi ở cuối lớp, nên chuyện cuộc nói chuyện bị xen ngang như vậy là chuyện hoàn toàn bình thường.

Chỉ là tôi không nghĩ đến trường hợp... người nói ra câu đó không phải mấy đứa trong lớp tôi.

Kha đứng đó nhìn tôi chằm chằm, như thể mình vừa nghe được chuyện gì đó động trời lắm.

“Hôn ước hả?” Kha còn vô thức lặp lại câu hỏi đó.

“Sao ông ở đây?” tôi lắp bắp hỏi theo phản xạ.

“Ban nãy ở ngoài gọi bà không trả lời, Jen bảo tui vào luôn...”

“À...”

“...”

Cuộc nói chuyện rơi vào trạng thái kì lạ. Lâm, Minh và tôi đang ngồi, còn Kha đứng sau lưng chúng tôi. Cả ba chúng tôi đều đang nhìn Kha, trong khi cậu ta thì nhìn tôi chằm chằm, mà nhìn với ánh mắt rất khó hiểu.

Kết quả là mọi thứ rơi vào im lặng, bầu không khí kì quái tiếp tục diễn ra, nếu tôi không lên tiếng, một cách đầy gượng gạo: “À,... ông tìm tui làm gì vậy?”

“Ờ quên nữa.” Kha đang chắp hai tay ở sau lưng, đột nhiên cười cười, từ từ đưa một tay ra trước “Nè. Cái kẹp sách đó.”

Là cái kẹp giấy xinh xinh tôi thích lần trước bị mất!

“Sao nó lại ở đây?” suy nghĩ trong đầu tôi bật ra thành lời nói.

“À thì... Khải tìm thấy ở nhà nó. Mà ngượng ngượng ngùng ngùng không dám đem trả, kết quả là nhờ tui đem trả giùm. Chắc lần trước để cuốn tập ở nhà nó bị rơi ra.” Kha cười cười đáp.

Tôi thật sự ngưỡng mộ Kha, khả năng... diễn kịch thật giỏi quá. Bây giờ cậu ta cứ như là Kha bình thường vậy, vô tư và ấm áp, giống như thể hồi nãy cậu ta chẳng nghe thấy gì về cái hôn ước chết tiệt của tôi.

Thì cậu ta đã thể hiện như không nghe, vậy thì tôi cũng nên cư xử như không có gì. Tôi mỉm cười nhận lấy cái kẹp sách từ trong tay Kha rồi đáp: “Cảm ơn nha.”

“Không có gì. Thôi... tui về lớp. Bye.”

“Ờ. Bye.”

Sau khi Kha rời đi, Lâm huých huých tay tôi: “Ê mày... người ta để ý mày rồi... còn thể hiện rõ ràng như vậy, dễ thương ghê.”

“Để ý cái gì? Sao vậy?”

“Thì khi không chạy qua dãy lớp mình làm gì? Không lẽ chỉ để đưa cho mày cái kẹp sách thôi hả?” Lâm cười gian.Huy Gay từ xa chạy tới: “Ê mày. Mày cho tao nick facebook của bạn trai hồi nãy đi. Xùi ơi... đẹp trai quá à!”

Lâm liền làm mặt lạnh gạt Huy ra: “Mày bớt hâm. Người ta là chậu đã có kệ, mày đừng hòng đụng vô.”

“Kệ cái gì... mày ví tao với cái gì vậy hả?!”

“Haha... thôi mày không có cơ hội đâu. Từ bỏ đi từ bỏ đi. Người ta để ý Minh nhà mình rồi.”

“Xì.” Huy bĩu môi rồi xoay người đi lên bục giảng... dáng đi uyển chuyển như người mẫu diễn trên sàn catwalk.

Tôi không biết sao mặt mình lại tự nhiên đỏ lên mà quay sang lườm Lâm: “Con quỷ này...”

“Lát nữa đi uống trà sữa với tao. Mới tìm ra một chỗ ngon lắm.” Nó đột ngột đổi chủ đề. Tôi cũng biết hôm nay nó rủ tôi đi với mục đích gì. Tôi tất nhiên không từ chối, lập tức gật đầu: “Được thôi. Tan học tụi mình đi.”

Minh lại rơi vào im lặng.

Tôi thì trầm ngâm, vẫn đang suy nghĩ xem nên nói gì với Lâm.

Trong khi nhân vật chính là Lâm thì ngồi nhai bánh với đua xe trên điện thoại.

...

“Ok em, chị đem lên liền.”

“Cảm ơn chị.” Tôi và Lâm đồng thanh mỉm cười với chị phục vụ.

Quán này khá xa trường tôi, nhưng được cái view đẹp với phục vụ dễ thương. Giờ này có vẻ khá vắng, tôi và Lâm chọn một bàn trên tầng hai vì nó vẫn chưa có khách nào hết.

Dù cho chúng tôi có đang khó xử, nhưng giữa tôi và nó hoàn toàn không có chút khoảng cách nào, có lẽ bởi vì chúng tôi đã thân thiết với nhau bao nhiêu lâu rồi.

Sau khi gọi thức uống thì tôi và nó ngồi nhìn nhau chằm chằm. Tôi biết hôm nay nó hẹn tôi cùng đi uống nước vì lý do gì, vậy nên không để nó mở lời, tôi đã vào thẳng vấn đề: “Tao biết mày nói như vậy không phải để trách gì tao.”

Lâm thở phào ra mặt: “Mày biết vậy là tốt. Thật ra kéo mày đến đây đúng là để giải thích với mày về thái độ của tao hôm nay, mà có lẽ tao không cần nói mày cũng hiểu? Đúng là bạn tao!”

Tôi cười toe toét, một chút lo sợ ban sáng hoàn toàn biến mất.

Tôi nghĩ gì nói nấy: “Thật ra sáng nay tao đã tưởng mày sẽ giận tao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tao biết rõ tính của mày quá rồi... tao và mày chắc chắn sẽ không bao giờ cãi vã nhau về vấn đề của tụi con trai.”

Lâm liền gật đầu, như đang chờ đợi câu nói đó của tôi từ lâu rồi, nó tiếp lời luôn: “Sáng nay tao nói vậy chỉ là muốn bon chen một chút thôi. Sau này có gì mày nhớ phải báo cho tao một tiếng.”

“Tất nhiên, từ trước đến giờ tao nói nhiều như thế nào mày biết rồi đó. Đổi lại thì mày với Minh có tiến triển gì cũng phải kể cho tao nghe.”

“E hèm... Tao với cậu ta... chắc là chẳng có tiến triển gì đâu.”

Hờ... cái thái độ e thẹn gì kia. Miệng thì nói vậy nhưng môi cứ vô thức nhếch lên kìa Lâm ơi...

Tôi và nó liền chuyển chủ đề, từ vấn đề 'xích mích' của hai đứa thành đủ thứ trên trời dưới đất.

Sau khi người phục vụ đặt hai ly nước trên bàn rồi đi xuống tầng. Tôi vô thức hướng mắt theo chị ấy về phía cầu thang, tình cờ trông thấy một người tôi rất là không muốn gặp.Tôi lập tức quay người, vô thức đưa cái menu lên che mặt lại. Lâm nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ rồi nhếch mép, ánh mắt nó hướng thẳng về phía Khải mà cười: “Mày đang làm cái trò gì vậy?”

Lâm đột nhiên thích thú ra mặt, tôi thấy ánh mắt nó nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nuốt nước bọt liền hỏi nhỏ: “Hắn ta ngồi sau mình hả?”

Lâm không nói chỉ gật đầu. Tôi ức chế vò nát cái menu. Trên tầng này có bao nhiêu bàn không ngồi, lại chọn ngay cái bàn đó chứ!

Mặt tôi lạnh đi: “Kệ vậy. Chả quan tâm.”

Chuyện lần trước tôi và thái độ của hắn tạm thời bỏ qua. Chỉ là tại sao ban nãy khi thấy hắn ta đi với một cô nàng xinh đẹp, tôi lại xì một tiếng trong lòng chứ? Mà bây giờ tôi còn cảm thấy hai người đó cực kì ngứa mắt, rất là không hợp đôi. Chắc là ngứa Khải thành ra ngứa luôn cô bạn kia. Bạn gì ơi xin lỗi nha...

Lâm lại cười: “Mày không quan tâm mà làm cái thái độ gì vậy? Cứ như gồng mình sắp ra trận đánh giặc không bằng.”

Tôi chả thèm đáp lời Lâm, chỉ xưng xỉa một chút

Bên kia vọng lại tiếng xầm xì, nhưng không nghe rõ lời, chỉ thi thoảng tiếng cười giòn của cô gái vang lại là rõ rệt.

Tôi và Lâm oanh tạc hết cả bàn rồi ra về. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, khi tôi vừa xoay người lại động trúng một cái cột cao cao cứng cứng.

Chìa khóa nhà trên tay tôi rơi xuống đất kêu leng keng. Tôi liền cúi xuống nhặt một tay xoa mũi một tay nhặt chìa, phát hiện ra chìa khóa của người tôi đụng trúng cũng bị rơi, mà chẳng hiểu sao hai chìa y hệt.

Lúc này tôi cũng chẳng quan tâm tới việc đó mà tiện tay chọn cái gần nhất bỏ vào túi, đồng thời cầm lấy cái chìa còn lại, sau đó mới đứng dậy, lại phát hiện ra người va vào tôi không ai khác ngoài Khải.

Cậu ta đứng thẳng người nhìn tôi chằm chằm. Tôi đưa chìa cho cậu ta một cách miễn cưỡng rồi gật đầu chào một cái mới quay đi.

Tôi nghe giọng cô gái kia líu ríu: “Cảm ơn bạn nha. Tại sao ông có thể làm rơi chứ. Haha... đồ ngốc.”

“Đồ ngốc là bà ấy.” Lần đầu tiên tôi nghe trong chất giọng lạnh lùng của Khải một sự yêu chiều thật dịu dàng. Vì đã quay mặt đi nên tôi không thể thấy khuôn mặt của hắn lúc này như thế nào, có lẽ là hiền lắm... đột nhiên tôi thấy tò mò về cô gái kia. Rốt cục thân phận là ai mà có thể khiến cho tảng băng này đối tốt như vậy?

Cô gái này có một gương mặt rất xinh đẹp, cả quần áo cũng ăn mặc rất thời trang, trong khi tên kia lại mặc đồng phục. Có lẽ cô ấy không học cùng trường với chúng tôi mà nhân thời gian tan học cùng Khải đi hẹn hò.

Tôi chợt nhận ra hình như mình quan tâm đến việc thiên hạ quá nhiều rồi... tôi chút nữa đã trở thành bà tám rồi!

Ở chỗ lấy xe, ngoài chiếc AB của Lâm ra thì chỉ có duy nhất một chiếc SH... có lẽ của Khải.

Hờ... lần trước đi cùng tôi thì chạy AB, lần này đi cùng người đẹp thì đổi sang SH? Thật biết cách dùng xe nha.

Tôi và Lâm leo lên xe chạy đi, Khải cùng cô nàng kia mới xuống tới chiếc xe. Qua gương chiếu hậu, tôi chỉ thấy Khải tra chìa vào ổ khóa, trong khi cô nàng đứng bên cạnh vẫn mỉm cười nhìn theo chúng tôi.”Ê qua nhà tao chơi đi. Tao mới kiếm ra bộ phim kinh dị, tao với mày xem.”

“Được được. Rủ đi đâu chứ đi chơi thì tao đi tuốt.” Tôi cười toe toét.

...

Kết quả là tôi với nó cày nguyên bộ phim đến khuya, thậm chí bữa tối chính là một nồi mì tôm ba gói trộn lại.

Rồi sau đó khi đã về nhà tôi đứng luôn ngoài đường...

Cái cảm giác khi bạn đứng ngay trước nhà mình mà không thể vào nó vô cùng hoang mang... hơn nữa xung quanh hoàn toàn tối om, đèn đường hiu hắt như sắp tắt đến nơi, đã vậy còn vắng.

Tôi ngồi chồm hổm trước nhà, tựa lưng vào cổng, thầm than oán bản thân.

Tôi đột ngột quay người đập đầu vào gối: “Cái tên này sao mà lâu vậy không biết! Đáng ghét! Đã nửa tiếng rồi sao vẫn chưa xuất hiện chứ!”

Nhưng ngồi rủa xả hắn một lát, tôi mới để ý là tên đó thì ra cũng ăn chơi ghê cơ... giờ này còn chưa về đến nhà, để tôi gọi mới phát hiện ra tôi và hắn cầm nhầm chìa khóa. Lúc đầu gặp, tôi cứ ngỡ hắn là một tên lạnh lùng chẳng màn sự đời, không ngờ còn ở bên ngoài chơi đến giờ này.

Tôi ngáp dài, nước mắt chảy ra, tôi bắt đầu buồn ngủ. Tôi liền ngồi luôn xuống đất, co chân lại gối đầu ngủ.

Chẳng biết sau bao lâu, cả người tôi bị lay mạnh. Tôi giật cả mình choàng tỉnh, hình như khóe miệng còn có chút nước...

“Xin lỗi. Tui tới trễ. Bà chờ lâu không?” Khải nhíu mày nhìn tôi, chất giọng đầy lo lắng và xót xa.

Cái tên Khải trước mặt tôi so với tên Khải lạnh lùng lần trước đúng là hoàn toàn trái ngược, cứ như tên này là người đa nhân cách vậy.

Thấy tôi hơi đơ, hắn lại lay người tôi: “Sao rồi? Mệt đến lú lẫn rồi hả?”

“Không có, chìa khóa đâu?”

“Chìa khóa đó tôi để rơi đâu mất rồi. Đêm nay bà qua nhà tui ngủ một hôm đi.” Khải nói chuyện giọng đều đều như đúng rồi. Tôi gần như tá hỏa: “Cái gì? Ông nói giỡn hả?! Chìa khóa nhà tui mất rồi?”

“Ừ. Đại loại là vậy.” Hắn nhíu mày, một tay nắm ngay cổ tay kéo tôi đứng dậy “Đi thôi.”

“Ơ... ơ... Tui qua nhà nhỏ bạn là được rồi.”

“Nhưng tui thấy có lỗi vì làm mất chìa của bà. Giờ thì ôm chặt vào.”

Chưa kịp định thần gì, tôi cũng không hiểu tại sao mình đã ngồi trên xe, hơn nữa còn ôm cứng eo hắn, khi mà cái tên này phóng bạt mạng như muốn chết.

Mười phút sau... tôi đứng trước nhà hắn đầy dè chừng liếc liếc Khải.

Có khi nào tên này có ý đồ gì đó với tôi không? Đêm hôm thế này mà một nam một nữ ở trong cùng một căn nhà, hơn nữa cái khu nhà của hắn nó vắng quá đi... nhỡ như... nhỡ như có chuyện gì xảy ra thì tôi biết làm thế nào?

“Đừng suy nghĩ lung tung, mau vào đi.” Khải đã dắt xe vào trong, thuận tay đóng cửa còn mắt thì liếc tôi.

“Ờ.” Tôi cũng chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi bước vào tỉnh bơ.

Khải vứt chìa khóa xe và cái chìa khóa nhà khốn khiếp lên bàn rồi đi thẳng vào trong bếp, mở tủ lạnh cúi người xem xét một chút.

“Bà ăn tối chưa?”

“R... rồi.” tôi ngồi xuống ghế sô pha, lặng lẽ quan sát nhà của Khải. Lần trước tôi chỉ kịp nhìn bên ngoài, bây giờ có cơ hội vào bên trong mới thấy nơi đây thật sự rất đẹp. Cách bày trí vô cùng tinh tế, góc nhìn nào cũng thật nghệ thuật, cả bàn ghế cũng cực kì phù hợp với tranh ảnh trang trí trong căn phòng.

Một ly nước lạnh đột ngột hiện ra trước mắt tôi. Giọng của Khải đều đều: “Uống đi. Tui tìm quần áo cho bà thay.”

Nghe xong câu đó, mặt tôi đột ngột đỏ lên, một số hình ảnh... e hèm... ba chấm hiện ra trong đầu tôi. Tôi liền nhíu mày.

“Hả? Thay làm gì?”

“Bà không tắm hả? Ở dơ khiếp.” Khải nhăn mặt rồi quay mặt đi. Để lại tôi ngồi một mình trưng ra cái mồm mở rộng. Thật là nhục nhã mà.

Tôi uống hết ly nước, cảm thấy vô cùng sảng khoái, liền đi xuống bếp tự rót cho mình ly nữa. Lúc này tôi mới chú ý trên cửa tủ lạnh có rất nhiều hình được treo lên. Hầu hết là hình Khải chụp với cô gái xinh đẹp ban sáng, còn không thì hình ảnh nụ cười tươi như hoa của cô ấy.

Tại sao hình của cô ấy lại ở đây, giống như thể cô ấy đã đến đây rất nhiều lần, hơn nữa còn có một mối quan hệ hết sức sâu sắc đối với Khải.

Đột nhiên tôi thấy giống như là mình vừa đặt chân vào tổ ấm của một cặp vợ chồng trẻ và bây giờ đang sợ cô vợ phát giác ra vậy.

Cảm giác của tôi lúc này có chút vừa mới lạ vừa hứng thú.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, phía sau tôi đột nhiên vang lên tiếng nói: “Bà làm cái gì vậy?”

“À... tui coi hình thôi. Cô gái này là bạn gái ông hả? Thất đức ghê.”

“Bà đi tắm đi, tui chuẩn bị hết rồi. Lên tầng hai rẽ phải liền thấy phòng tắm.”

Khải đã đánh trống lãng thì tôi cũng chẳng bon chen hỏi hắn làm cái gì, liền gật đầu đáp: “Vậy tui đi đây.”

...

Sau khi Hạ đã khuất bóng sau cầu thang, Khải thả mình xuống ghế dài, khẽ thở ra.

Hôm nay là ngày Băng về nước, sáng nay sau khi tan học, hắn đã đến sân bay đón cô nàng, định là sẽ về nhà ngay nhưng cô lại muốn Khải đưa mình đi chơi.

Khải thừa biết tình cảm của Băng đối với mình là loại tình cảm nào, và hắn cũng dư sức biết mình chỉ xem Băng như một đứa em gái.

Lúc hai đứa còn nhỏ, nhà của Băng và nhà của Khải ở cạnh nhau, hai gia đình vô cùng hòa thuận, lại hay giúp đỡ nhau trong công việc, nên mối quan hệ giữa hai đứa con của hai gia đình cũng rất tốt.

Băng vốn có sức khỏe không tốt, nên lúc nào Khải cũng là người chăm sóc cho cô, kết quả lại khiến cô trở nên phụ thuộc vào Khải, lúc nào cũng muốn ở bên hắn, độc chiếm hắn làm của riêng, rồi dần dần, việc Khải sẽ ở bên Băng là chuyện đương nhiên.