Hệt như tôi nghĩ, con Lâm ngày hôm nay trở thành một ninja chuyên nghiệp, nó lẩn tránh hết tất cả mọi người, kể cả tôi, đến dự đám cưới của anh hai mình mà cứ như đi trốn nợ... vừa thấy nó đây nó lại biến đi mất tiu.
Tôi thật sự đau đầu với cái loại tính cách thích tỏ vẻ cứng rắn này của nó.
Dù cho tôi có thật sự quen với cái thái độ này đi nữa thì tôi vẫn thấy sao sao đó.
Tôi đang ngồi trong phòng trang điểm với một cái đầm vô cùng vướng víu trên người. Lí ra phòng này là dành cho tôi và con Lâm, nhưng nó đã đến đây từ sớm, sau đó chuẩn bị đâu đó xong xuôi rồi chạy đi mất. Tôi vừa nhìn thấy nó ban nãy, giờ lại chẳng thấy đâu nữa.
Tôi thở dài nhắn tin cho nó, không cần biết nó có nhận được hay không: 'Tao đã nói Khải cầm chân Minh, không cho cậu ta chạy sang phòng của tao với mày rồi, mày không cần phải chạy trốn đâu.'
Quả thật, tôi ngồi đó cho mấy chị nhân viên trang điểm một hồi thì nó quay trở về.
Lâm bay từ bên ngoài vào trong, rồi đóng sập cửa lại, giống như bên ngoài đang có một con quái vật kinh khủng lắm.
Nó thở dốc quay sang nhìn tôi.
Lâm hôm nay đẹp miễn bàn.
Bình thường nó vốn rất đẹp rồi, bây giờ lại càng lộng lẫy hơn khi khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, cùng với cái váy xòe rộng chít eo... nhìn nó lúc này giống cô dâu hơn là một phù dâu.
Trên cái cổ mảnh khảnh đó có một sợi dây chuyền bằng bạc, tôn lên nước da trắng cùng với xương quai xanh quyến rũ.
Tôi nuốt nước bọt.
Cùng là phù dâu với nhau, tôi có cảm giác một lát nữa cả hai đứa sẽ bị đem ra so sánh, mà tất thảy những lời chê bai này nọ sẽ đều dành cho một mình tôi.
Tôi theo phản xạ xoa xoa mi tâm, bị chị nhân viên khẽ nhắc nhở: “Này cô bé, em đừng làm hỏng lớp trang điểm.”
“Dạ.”
Tôi lại bỏ hai bàn tay vô tích sự của mình xuống... ngại ngùng nhìn mình trong gương.
Lâm đi một mạch đến ngồi lên chiếc ghế cạnh tôi, nó trở về làm Lâm của mấy ngày trước, thở dài: “Cái đầm này làm tao thấy chướng chết đi được, mỗi chuyện đi vệ sinh cũng tùm lum giai đoạn.”
Tôi cũng thở dài: “Ừ thì... nó hợp với mày lắm. Nên không phí công mày mặc nó đâu.”
Nó cười nắc nẻ: “Não mày hôm nay bị úng hả con kia.”
Tôi bặm môi trợn mắt liếc nó, lại bị chị nhân viên bên phải nhắc: “Em có thể đừng nhúc nhích cái đầu hay không?”
Chị nhân viên bên trái của tôi nhắc Lâm: “Em đừng cười nhiều quá, nghiêng qua nghiêng lại sẽ làm hỏng kiểu tóc đó.”
“...” tôi và nó.
...
Tôi và nó đứng sau lưng chị Quỳnh bên ngoài cánh cửa bước vào hội trường. Chị ấy vô cùng xinh đẹp trong bộ áo cưới lộng lẫy đầy viên đá nhỏ. Mái tóc đen dài xoăn thành từng lọn như những con sóng nhỏ nhìn vô cùng mềm mại.Tôi và con Lâm môi cười toe toét. Dù cho nó có đang... ừm... thất tình??? Thì nó vẫn thật rạng rỡ, ngày hôm nay dù là ngày vui của anh nó, nhưng chẳng khác nào ngày vui của nó.
Ngày hôm nay là ngày anh nó thấy hạnh phúc nhất, cũng là ngày mà gia đình của nó chào đón một thành viên mới. Hơn nữa thành viên này còn vô cùng đáng yêu... lại rất thương anh nó...
Nó không thể để nỗi buồn lấn át niềm vui.
Chúng tôi bước vào trong, cùng nhau đi trên con đường màu đỏ rải đầy hoa... dường như chị Quỳnh đi đến đâu, nơi đó sẽ tràn ngập tiếng vỗ tay. Trên trời, những hạt tuyết nhỏ xíu màu trắng liên tục rơi xuống.
A... điều này làm tôi nhớ đến một kí ức lúc nhỏ. Anh Uy đã từng nói với tôi, anh ấy sau này muốn được làm đám cưới ở một nơi có tuyết... nhưng Việt Nam thì làm sao có tuyết được... tôi cứ tưởng giấc mơ đó của anh chỉ là ước mơ, ai ngờ được đám cưới của anh thật sự có tuyết này.
Nhờ kí ức đó mà nụ cười trên môi tôi càng đậm hơn.
Phía xa, Minh và Khải đứng hai bên, anh Uy đứng ở giữa trong bộ vest trắng...
Khải với Minh hôm nay đẹp trai khỏi bàn... ừ thì tại sao xung quanh tôi ai cũng là mĩ nam mĩ nữ.
Lễ cưới nhanh chóng trôi qua... Anh Uy và chị Quỳnh sẽ cùng nhau đi lòng vòng tiếp khách, trong khi tôi, Lâm, Khải với Minh kéo nhau đi thay quần áo để tiện đi lại.
Tất nhiên... con Lâm đã phóng đi trước từ lúc nào...
Tôi đứng bên cạnh Minh với Khải mà thở dài. Minh tất nhiên chộp ngay tôi lại, ra sức dò hỏi tình hình: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Lâm vậy?”
Tôi nhíu mày, khẽ khàng gạt bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, giả vờ ngạc nhiên: “Ơ, thế hai người vẫn chưa nói chuyện rõ ràng lại với nhau à?”
“Lâm trốn biệt tích tui có tìm ra đâu mà nói chuyện.”
Tôi thở dài: “Đúng thật là có chuyện đó. Còn chuyện gì thì ông tự đi mà nói chuyện với nó, tui không biết gì đâu.”
Minh vẫn kiên trì: “Nhưng...”
Nhưng Khải nhanh chóng túm lấy tôi kéo đi mất, còn thân thiện để lại một câu dặn dò: “Đi tìm Lâm đi, đừng đứng đây tốn thời gian nữa.”
Tôi với Khải vào trong phòng thay đồ chung. Vì căn phòng này còn chia ra làm nhiều phòng nhỏ để thay đồ nên không phân biệt nam nữ.
Trong phòng lúc đó chỉ còn tôi và Khải, tự nhiên hắn nở một nụ cười rất chi là gian manh.
Tôi nuốt nước bọt nhìn hắn, thuận tay vơ lấy cái ba lô của mình định bơ Khải đi thẳng vào phòng thay đồ thì bị hắn giữ lấy cổ tay.
Khải dễ dàng đẩy tôi ngồi xuống cái ghế bành lớn đặt trong góc phòng. Tôi vì bất ngờ nên không kịp làm gì.
Hắn chồm người về phía tôi, một chân trụ một chân chống lên ghế, hai tay hắn vòng quanh tôi vịn vào lưng ghế phía sau. Khuôn mặt đẹp trai của hắn vừa vặn áp sát mặt tôi.
Khuôn mặt có lẽ rất sát rồi, hắn dường như còn ngày một tiến gần hơn.
Hắn cứ từng chút từng chút lại gần, cho nên dù là khoảng cách của chúng tôi rất ngắn, nhưng tôi lại có cảm giác như đó là một khoảng thời gian rất dài.Khuôn mặt tôi lúc này nóng bừng bừng, chắc nhìn tếu lắm. Tôi lắp bắp: “Ông... ông định...”
Hắn đột ngột nhìn xuống... một cái cười nhẹ.
Hắn nhìn sợi dây chuyền trên cổ tôi, cười tủm tỉm, nhìn vô cùng hạnh phúc.
Hôm nay... tôi đeo sợi dây của hắn tặng mình hôm trước... Từ nãy đến giờ thì không sao, bây giờ bị hắn soi như vậy, lại khiến mặt tôi nóng lên không ngừng.
Tôi lắp bắp tay hơi đẩy hắn ra: “N... này... có thể tránh ra không...”
“Không.” Một từ vô cùng nhẹ nhàng được thốt ra từ miệng Khải, nhưng đối với tôi dường như là gánh nặng nghìn cân.
Khải cứ nhìn chằm chằm xuống dưới, làm tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, thế là hai bàn tay đang đặt trước ngực Khải chuyển sang che trước ngực mình: “Đừng... đừng có nhìn nữa.”
Tôi khóc không ra nước mắt.
Từ bỏ việc nhìn sợi dây chuyền trước ngực tôi, hắn chuyển tầm nhìn lên mặt tôi, trên môi vẫn giữ nụ cười đáng sợ kia.
Hắn còn định áp sát tôi làm gì đó thì cánh cửa phòng bật mở... một chị nhân viên bước vào.
Tôi như có được cơ hội, nhân lúc hắn không chú ý, liền đẩy hắn ra.
Khải bị xô bật ngữa ra sau, ngồi lên bàn.
Hắn trợn mắt nhìn tôi... có vẻ hơi ngạc nhiên trước sức mạnh của tôi.
Đang đắc ý vì đã đạp đổ được hắn thì chị nhân viên cho tôi một câu chết điếng: “Hai đứa đang làm gì thì cứ làm tiếp đi. Chị không làm phiền đâu.”
“...”
Khải lại nhếch mép nhìn tôi.
Tôi hậm hức nhìn chị ta đóng cửa cánh phòng đi ra ngoài, thật sự cho chúng tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi thở dài... đứng dậy: “Tui đi thay quần áo.”
Đang bước đi thì hắn đột ngột giữ tay tôi lại, kéo tôi ngồi hẳn lên đùi hắn.
Tôi trợn tròn mắt với hành động bất ngờ vừa rồi.
Hắn thản nhiên như đúng rồi, hôn nhẹ lên trán tôi, rồi dịu dàng nói vào tai tôi những lời ngọt ngào nhất: “Hôm nay nhìn bà xinh lắm.”
Khen cũng đã khen xong, mặt tôi cũng đã đỏ đến tận mang tai, hắn mới bình thản thả tay tôi ra cho tôi làm gì thì làm...
Tôi đem theo khuôn mặt đỏ bừng chạy vào phòng thay đồ. Đứng cả buổi trong đó, mặt tôi vẫn không đỡ hơn là bao, cho nên tôi cứ tần ngần mãi, xấu hổ không dám ra ngoài...
Đến khi tôi bước ra ngoài thì hắn đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi, bình thản nhai mấy cây bánh đặt sẵn trên bàn.
Tôi vẫn còn rất ngại, quăng cái ba lô lên ghế rồi lật đật chạy ra ngoài.
Qua cánh cửa kính, tôi thấy hắn nhìn theo tôi, nở một nụ cười thích thú, rồi lẽo đẽo theo sau với khuôn mặt như thể đã tìm ra món đồ chơi thú vị.
Tôi đỏ mặt tía tai chạy thẳng vào hội trường, nơi mọi người đang ăn uống.
Vừa vào trong, tôi đã nhìn thấy Minh và anh Uy đang đứng trò chuyện.Ơ... chẳng phải Minh đang đi tìm Lâm sao, sao cậu ta lại ở đây vui vẻ với anh Uy.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Hai người... thân nhau hồi nào vậy?”
“Dạo gần đây anh với Minh ngày nào chả nhắn tin.” Anh Uy một tay khoác vai Minh, một tay mò sang nhéo má tôi...
Ảnh bị ai đó lườm cho một cái, vẫn cười nhăn nhở bẹo thêm cái nữa.
Cơ mà nhờ lời khai vừa rồi, tôi mới biết được là dạo này con Lâm đang tự ghen tuông với chính anh ruột của mình rồi... chẳng phải nó nói dạo này thường thấy Minh nhắn tin với ai đó, rồi bắt đầu suy nghĩ bậy bạ này nọ... rồi mới thành ra bùng nổ như bây giờ sao.
Giờ thì rõ rồi, tôi phải đi tìm nó nói chuyện cho ra lẽ.
Anh Uy hỏi:
“Lâm đâu rồi?”
“Em không biết. Em tưởng Minh đang đi tìm Lâm?” tôi hỏi Minh.
“Ban nãy anh Uy nhờ tui làm một số chuyện nên tui mới chạy qua đây.”
Giờ tôi mới để ý, cậu ta vẫn mặc bộ vest đen của phù rễ.
Tôi nói với anh Uy: “Em cũng đang tìm nó đây. Anh có gì cần dặn không, một lát nữa em tìm ra nó sẽ giúp anh nhắn lại.” Tôi thở dài, nhìn về phía Minh, cậu ta liền chen lời.
“Để tui đi tìm cho.”
Nói rồi, cậu ta quay người bước đi.
Tôi tất nhiên không bỏ lỡ cuộc vui, cũng không bỏ lỡ thức ăn ngon, cầm lấy một cái đùi gà rồi lén lút đi theo Minh.
Khải bất lực thở dài một cái rồi đi theo tôi.
Minh chạy lòng vòng phía trước, tôi và Khải hộc tốc chạy theo phía sau.
Tôi thì vừa chạy vừa nhai vừa thở dốc vừa than: “Sao cậu ta nhanh vậy?”
Khải điềm nhiên đáp “Minh trong đội tuyển đá bóng của trường. Bà nghĩ thể lực của bà có bằng với cậu ta hay không?”
“...” nhìn hắn cũng chẳng có vẻ gì là mệt “Ông cũng trong đội tuyển bóng đá hả?”
“Không.”
Trong lòng tôi lúc này thầm mừng rỡ.
“Tui trong đội tuyển bóng rổ.”
“...”
Một bàn tay đột nhiên choàng ngang vai tôi kéo mạnh tôi về phía sau, vì mất đà tôi ngã ngữa vào lòng người kia.
Hắn thì thầm: “Nép vào.”
Hắn kéo tôi vào góc tường... chỉ về hướng trước mặt.
Tôi lo ló đầu ra hóng chuyện.
Cách chúng tôi không xa, Minh đang nắm chặt cổ tay Lâm, hơi ép cô nàng vào tường. Cả hai người này đều chưa thay quần áo ra, nên nhìn cái khung cảnh này có chút kì kì, nhưng cũng có chút quen quen.
Giọng của con Lâm văng vẳng đều đều:
“Tui không có giận ông cái gì hết.”
“Sao bà tránh tui, còn tắt luôn điện thoại...” Minh nhíu mày.
“Tui hỏi ông... ông có còn thích tui không?” Lâm chen ngang lời cậu ta.Minh đương nhiên nhận thấy có gì đó rất kì lạ đang xảy ra ở đây “Sao bà hỏi vậy?”
“...” Lâm không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Minh, chờ đợi một câu trả lời.
Dù cho không hiểu cái mô tê gì, nhưng Minh vẫn kiên nhẫn trả lời Lâm: “Có.”
Nó khẽ giọng, dù cho có đang kích động vô cùng... ngôn ngữ thì loạn xạ bởi bị cảm xúc chi phối “Tui không tin, nếu vẫn còn thích tui thì tại sao dạo gần đây khi ở cạnh bên tui lại cứ chăm chăm vào cái điện thoại để nhắn tin như vậy, còn nữa... Ngày hôm qua... là ông cùng với ai khoác tay nhau đi trong khu thương mại...”
“Đó là...”
“Dù ông có nói gì đi chăng nữa, tui cũng không tin đâu.” Nó gần như gào lên, nước mắt bắt đầu chảy vì quá ấm ức.
“Bà bình tĩnh đi.” Minh xót xa, hơi nhíu mày nắm chặt vai Lâm.
Nó vùng ra: “Buông ra, không muốn tin nữa!! Không muốn!”
Minh dễ dàng khống chế được hai cánh tay đang quơ quào của nó, ép cả người nó vào tường, bịt miệng nó bằng một nụ hôn.
“...” tôi bất giác đỏ mặt... sao cái cảnh tượng này quen thế này, hình như trước đó tôi đã từng chứng kiến một tình huống tương tự.
Khải đột nhiên thở mạnh vào tai tôi.
Tôi lập tức quay người, khuôn mặt đẹp trai với nụ cười lưu manh đang phóng to hết cỡ.
Hắn khe khẽ giọng: “Muốn không?”
Tôi nghe xong câu đó, choáng váng hết người, đỏ bừng hết mặt. Quyết định bơ hắn quay đi tiếp tục xem phim... nhưng kể từ lúc đó, dường như tâm trí tôi không còn ở trong vở kịch trước mặt nữa rồi.
Cũng tại hắn cứ ngày càng nhích sát vào mà tôi không tài nào tập trung được.
Chết tiệt!!
Tôi nghe bên kia giọng của Lâm hét lên: “Đừng!”
Minh siết chặt tay nó, cố gắng để nó nhìn thẳng vào mắt mình: “Bình tĩnh đi. Đừng giãy nữa.”
Nó không nói gì, chỉ chống cự.
“Tui sẽ buông tay, nhưng làm ơn đừng chạy, nghe tui nói đi... có được không?”
Lâm thôi chống cự, nhìn thẳng vào Minh, và cậu ta cho rằng câu trả lời là ừ.
Minh từ từ buông tay Lâm, giống như đang làm một loại hành động nguy hiểm gì đó.
Sau khi buông ra, hai người đứng đối diện nhau, chỉ nhìn nhau thôi chứ không nói gì.
Tôi ở bên này sốt hết cả ruột.
Lâu thật lâu, Minh nhìn sâu vào mắt Lâm, như muốn phơi bày hết nội tâm của mình cho nó thấy, để nó có thêm niềm tin ở cậu: “Thứ nhất, bà đi hỏi anh hai bà coi tại sao hổm nay ảnh cứ làm phiền tui bằng mấy tin nhắn. Thứ hai... người hôm qua là em họ của tui. Hai chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới nhau hết.”
“...” mắt của Lâm vẫn còn rưng rưng, ánh nhìn hướng thẳng vào Minh, hàng chân mày đã hoàn toàn giãn ra.
“Bây giờ bà có hết giận tui chưa?” Minh khẽ cười... nụ cười tỏa nắng mà nó lâu rồi không thấy.Nó cũng nhớ nhung nụ cười đó biết bao... nó cũng muốn thấy nụ cười đó biết bao...
“Những gì ông nói... có thật không?” nó sụt sùi, đưa tay lau mắt, nhưng bàn tay đó nhanh chóng bị giữ lại.
Minh đẩy hai bàn tay nó xuống, lấy ra cái khăn tay: “Đừng dụi, tay bà toàn kim tuyến. Tại sao không đi rửa tay.”
Tôi cảm động thay cho Lâm... người ta quan tâm như vậy thôi chứ. Là tôi đây người ngoài cuộc tôi còn thấy cảm động đây này!
Tôi nhìn lại bàn tay mình, cũng toàn kim tuyến từ cái đầm cô dâu của chị Quỳnh.
Thôi bỏ đi, tiếp tục hóng chuyện.
Sau khi lau khô nước mắt cho Lâm, Minh mỉm cười dịu dàng: “Vậy hết giận chưa cô nương...”
Lâm cười khì, tỏ ra vô cùng vui vẻ, nhưng ngay sau đó, nụ cười tắt ngúm:
“Nhưng... sau này dù cho có là em họ đi nữa, chỉ cần là con gái, tui cũng không muốn nó đụng vào ông.”