Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 20




“Ờ. Lớp tui mới đi mua đồ ăn bị kẹt xe tí.” Kha cười lớn bên đầu dây bên kia.

“Mua đồ ăn nữa hả? Làm chi?”

Tôi còn đang ngơ hỏi lại thì cái đám lớp tôi nghe tới hai chữ 'đồ ăn' mắt sáng rỡ lên, hét um sùm, lại náo loạn một hồi, làm tôi chẳng thể nghe được Kha nói cái gì nữa, chỉ có cuối cùng là: “Tụi này tới liền. Khoảng năm phút nữa thôi. Không thì mọi người đi thay đồ bơi trước đi. Tụi này sẽ vào thẳng hồ bơi luôn.”

“Ok.” Tôi nói rồi tắt máy, sau đó nói sơ sơ cho tụi nó nghe về cuộc trò chuyện nãy giờ của tôi và Kha.

Jen lên tiếng: “Vậy vào trong trước đi. Nóng không chịu được ấy...”

Nói là làm, nó còn chẳng thèm quan tâm là lũ lớp tôi có đang đi theo nó không, tỉnh bơ bỏ đi trước một mạch vào trong.

Chúng tôi cũng chẳng đứng đó tắm nắng làm gì, dù là nắng chín giờ sáng cơ mà cứ đứng đó thế nào cũng thành heo quay.

Vừa đi vừa nháo, lớp tôi đương nhiên trở thành nơi thu hút ánh nhìn nhất lúc này.

Xung quanh dù vắng thật và hầu như chỉ có cây và thiên nhiên, nhưng chỉ cần một người đi ngang qua chúng tôi thì đều nhìn chúng tôi như thể nhìn người ngoài hành tinh diễu hành.

Cử ra một đứa mua vé rồi cả đám chia nhau ra đi thay quần áo.

Sau khi thay xong quần áo bơi, đám con trai lớp tôi bắt đầu lộ mặt hăm hở. Tụi nó cứ cười gian làm con gái tụi tôi chỉ biết đá cho mỗi thằng một phát. Chỉ là... đi bơi thì tôi chỉ ngứa mắt có mấy cặp đôi nha.

Minh nhìn Lâm trong bộ đồ bơi liền quăng cái khăn lớn qua cho nó quấn... tôi chỉ muốn xô cả hai xuống hồ.

Nhìn hai người này tình trong như đã vẻ ngoài còn e như thế, tôi mới hiểu được cảm giác bức bối khi việc mình thấy rành rành ra kia, mà tụi nó cứ chối.

Lần nào tôi hỏi Lâm, nó cũng nói nó và Minh chưa là cái gì hết, vậy thì thái độ của cậu ta như thế kia, giải thích đi!!!

Hừ hừ... thôi không nhìn nó và gato nữa, tôi quăng ba lô lên ghế rồi nhảy luôn xuống hồ.

Hồ bơi sáng nay chỉ có lớp chúng tôi và một lát nữa có thêm 11A1, thế là lại có đứa ảo tưởng.

Jen đứng trên bờ, cười toét miệng, dùng chất giọng lồng tiếng phim Trung Quốc để nói:

“Các khanh chú ý. Hồ bơi hôm nay trẫm ta mạn phép cho thường dân các ngươi được bước chân vào vì hôm nay trẫm đang vui. Con trai trẫm sắp cưới công chúa nước láng giềng. Sau này nước ta có thể phồn vinh đều là nhờ công của nó, cũng là công của ta có thể sinh ra một đứa con trai đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy. Minh! Con đâu rồi?! Ra đây trẫm bảo!!!”

Minh đang đứng cạnh Lâm dưới hồ giật mình một cái.

Tụi nó lại ồ lên: “Phát hiện ngắm lén gái không tập trung!!”

Nháo một hồi thì cô lao công từ xa chạy đến khẽ nhắc nhở với vẻ mặt khó xử: “Mấy đứa nhỏ tiếng một chút. Cô biết là mấy đứa tới đây chơi, nhưng không nên làm ồn như vậy sẽ ảnh hưởng đến người khác đấy.””Dạ.” Tụi nó yểu xìu.

Cô đi rồi tụi nó lại hét ầm lên. Cô quay người nhìn chúng tôi rồi cười khổ bỏ đi.

Kể cũng tội.

Tụi nó bắt đầu kéo hết mấy đứa trên bờ xuống hồ. Bây giờ toàn bộ lớp tôi đều đang dưới nước _ hai mươi mấy cái mạng mười mấy nữ mười mấy nam với mấy đứa giới tính không bình thường.

“Tụi mình thi nhịn thở đi.” Lúc nào cũng là Jen cầm đầu mấy trò bát nháo.

“Được.” tụi con trai hưởng ứng kịch liệt. Gì chứ tụi nó bình thường có thảo mai đến thế nào thì vẫn rất có tinh thần thi đấu và háo thắng nha, mấy cuộc thi thể thao cho trường tụi nó rất ham hố đi thi, dù hầu như toàn làm trò cười cho thiên hạ.

Cả lớp tôi một đứa khoác vai hai đứa hai bên, tạo thành một vòng tròn lớn, rồi từ từ di chuyển ra giữa hồ... sâu tầm 1m2 1m3 gì đó.

Nghe hiệu lệnh đếm ngược của Khang Ảo _ lớp phó kỉ luật lớp tôi, toàn thể hít một hơi sâu rồi chuẩn bị lặn xuống.

Tôi sau khi đã hoàn toàn ngập trong nước thì nhắm tịt mắt, toàn thân cứng đờ để tránh tiêu thụ quá nhiều năng lượng.

Sau khi xuống nước, tất cả đều bỏ tay ra, nên bây giờ tôi cứ trôi lềnh bềnh lềnh bềnh đi đâu đó, cũng không cảm thấy xung quanh có ai hay không, cũng không thể mở mắt nhìn.

Đến khi tôi không nhịn nổi nữa chống chân xuống để đứng lên thì có một cảm giác hụt chân.

Theo phản xạ, tay tôi sẽ quơ xung quanh để tìm nơi vịn vào, nhưng tôi tá hỏa vì không có ai hết... hơn nữa, chỗ này sâu quá, tôi không chống chân đến, mà hình như là tôi không biết bơi.

Tôi cà hụt cà hập ở giữa hồ, khi đã hoảng rồi thì con người ta chắc chắn sẽ có những hành động thật ngốc nghếch. Tôi không thèm cầm hơi mà cứ lòi chòi cố chống chân xuống để đẩy người lên, miệng thì há to liên tục gào thét nhưng kết quả chỉ có mấy tiếng ùng ục.

Tay chân quơ quào loạn xạ, tôi không biết bây giờ mình đang ở tư thế hay trong trạng thái như thế nào nữa rồi.

Nước tràn vào miệng, mũi và tai, khiến tất cả chúng đều cay rát. Mắt tôi cố mở ra cũng chỉ có cảm giác đau đớn.

Chân tôi vài lần chạm phải cái gì đó, nhưng nó trơn quá, kết quả là tôi không thể dùng nó làm bàn đạp.

Tôi nghe một thanh âm đâu đó gọi tên tôi, sau đó là một tiếng ùm thật lớn. Ngay lập tức, tay tôi được nắm lấy, mà tôi lại theo phản xạ ôm chặt cái người đó.

Giọng trầm trầm quen thuộc: “Mau buông ra. Nếu không cả hai cùng chìm.”

Dù rất hoảng loạn, nhưng hình như tiềm thức của tôi chính là vô thức làm theo lời con người này. Tay tôi lập tức bỏ ra, bất kể lúc đó tôi đã đuối sức đến mức nào.

Sau đó, có một vòng tay siết ngang trước lồng ngực tôi kéo đi một hồi.

Mắt còn nhắm tịt vì cay nên tôi vẫn chưa nhìn được xung quanh, nhưng tôi có cảm giác toàn thân mình chạm vào rất nhiều bàn tay. Một lực thật lớn kéo tôi lên bờ. Tôi nằm dài thở hồng hộc, một lát sau mới có thể mở mắt nhìn xung quanh.Một tiếng soạt, tiếng nước tràn vào thành hồ.

Tôi ho khù khụ, chống tay ngồi dậy. Toàn thân tôi mỏi nhừ vì chân tay ban nãy hoạt động quá nhiều.

Tai tôi sau cơn ù liền nghe thấy tiếng lố nhố của mấy đứa xung quanh.

Tôi lúc đó không thèm quan tâm đến ai hết, chỉ khó khăn đưa mắt tìm kiếm người ban nãy đã nhảy xuống cứu tôi, thậm chí còn gọi lớn tên tôi với chất giọng đầy lo lắng như vậy...

Khải ngồi bệt bên cạnh tôi thở dốc, cái áo sơ mi trắng dính hết vào người, mái tóc bệt lại dính vào gương mặt điển trai đó từng giọt từng giọt nước rơi xuống.

Hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi.

Tôi ngồi thẳng người, định mở lời cảm ơn hắn một tiếng nhưng cổ họng như bỏng rát, khó có thể mở miệng. Tôi cảm thấy trong bụng tôi lúc này cơ man là nước...

Khải hừ mũi một tiếng rồi đứng lên đi về phía phòng thay đồ.

Lúc này tôi mới để ý, toàn bộ lớp tôi và 11A1 đều đang vây quanh tôi... ực... hình như tôi vừa gây chuyện lớn thì phải.

Chờ một lát cho cổ tôi bớt đau, tôi mới cười trừ với tụi nó: “Hihi... tao... là đứa thắng phải không?”

“Thắng cái đầu mày!!” Jen cốc đầu tôi một cái “Đã không biết bơi còn đứng vòng ngoài! Đúng là đồ ngu!”

“Mày làm cả đám sợ muốn chết, đang lặn dưới nước tự nhiên nghe tiếng Khải gọi tên mày, ngẩng đầu lên thì thấy mặt mày trắng bệt đang vùng vẫy tít bên kia hồ.” Long Lùn lườm tôi một cái.

Tôi chỉ biết cười trừ: “Xin lỗi nha... làm mọi người lo lắng rồi.”

“Biết vậy là tốt, sau này đừng có chơi ngu nữa.” Lâm trừng mắt nhìn tôi.

Lúc này tôi mới để ý, Kha đứng trầm mặc một góc chỉ lặng lẽ nhìn tôi mà không nói gì. Tôi cũng không quan tâm mấy, chỉ cười với hắn ta một cái rồi quay sang đối phó với mấy đứa lớp tôi.

Sau vụ rùm beng đó, coi như không có gì xảy ra, hai lớp lại như hòa làm một, quậy tưng cả một góc. Còn hồ bơi thì cứ như của riêng chúng tôi, nên chúng tôi mặc sức quẫy, đã vừa quẫy còn hú và hét.

Trời hôm nay vừa trong vừa mát, không hề có một tia nắng nào, chứ mà nắng gắt quá thì bơi cũng chẳng còn gì vui vẻ nữa. Cả một vùng trời lớn trong veo, mây trắng thững lững trôi vô cùng thảnh thơi.

Bơi xong mát mẻ, bụng đói meo réo chúng tôi bò lên bờ. Mỗi đứa quấn một cái khăn rồi đi lòng vòng tìm căn tin ăn trưa. Dù cho 11A1 có mua thức ăn, nhưng chỉ có đồ ăn vặt, không đủ để bồi bụng bốn mươi đứa chúng tôi.

Từ nãy đến giờ, Kha không nói với tôi một lời nào, mà cậu ta cũng chẳng thèm nháo. Tôi vốn cứ nghĩ vào những dịp như này thì Kha phải là đứa cầm đầu đi quẫy không ngờ hắn lại trầm tĩnh như vậy.

Nhìn qua một chút nữa, thấy Khải đang đưa chai nước cho Băng, tim tôi nhói lên một cái, toàn thân chỉ muốn rã ra.

Tôi thật sự rất thảm hại... là Khải cứu tôi, mà tôi còn chưa kịp cảm ơn hắn, thậm chí còn có một chút... muốn tránh mặt hắn, không khéo Khải càng ngày càng ghét tôi.Dù cho Lâm có nói Khải và Băng không hẹn hò, nhưng Khải mà ghét tôi thì cũng như có. Biết rõ như vậy, nhưng bây giờ tôi không tài nào nói chuyện với hắn.

Đột nhiên tôi có cảm giác là ai đó đang nhìn mình, nhìn sang Lâm mới thấy nó đang nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn.

Ầu... phải khẳng định một điều là dạo gần đây tôi gây chuyện với hơi bị nhiều người... cứ thế này thêm vài tuần nữa thì chúng nó kéo nhau đến cửa lớp hội đồng tôi không chừng.

Tôi gượng gạo cười trả lại ánh mắt kia. Lâm chỉ nhếch mép một cái rồi đi tiếp.

Ác... thái độ gì kia... hình như tôi thấy lạnh sống lưng.

Ăn xong, chúng tôi lại nhảy xuống hồ bơi tiếp. Tôi ấy mà... dù cho ban nãy có uống nước suýt vỡ phổi thì bây giờ vẫn còn rất hưng phấn nhảy từ trên thành hồ xuống bất chấp bên dưới có người hay không... làm cả bọn ú tim mấy lần.

Tụi con trai thì bơi thi từ bên đây hồ sang bên kia hồ, trong khi đám con gái tụi tôi thì đứng tụm lại một chỗ chơi mấy trò dưới nước.

Phúc Lúc Nhúc đột nhiên nghĩ ra một trò chơi. Chúng tôi giật lấy cái thẻ giữ đồ của một đứa nào đó, cho đứa làm trọng tài quăng đi, đến bất kì nơi nào của hồ, mấy đứa còn lại thì nhắm hết mắt lại.

Sau khi quăng xong thì trọng tài ra hiệu: “1, 2, 3, bắt đầu!”

Sau đó chúng tôi túa ra đi tìm và lấy cái thẻ... chiếc thẻ nào đó ấy đang tự do chìm xuống đáy hồ.

Tôi ấy mà... lại khiến cả đám một phen chết dở.

Tôi đeo kính bơi chúi mặt xuống nước tìm kiếm, cả người duỗi thẳng để trôi tự do, đến khi tôi thấy cái chìa khóa thì cười trong lòng, định ngẩng người lên lấy không khí rồi mới dùng chân lấy cái thẻ... tôi lại trượt chân lần hai...

Lần thứ hai tôi trôi quá xa khu vực an toàn mà không hề hay biết.

Lần thứ hai tôi sặc nước.

Lần này vẫn chưa rút được kinh nghiệm, lại cà quơ cà quơ, nhưng may là không lâu như lần trước đã có người hốt xác tôi, kéo tôi về phía cạn.

Sau đó... tôi lại nghe thêm một tràn giáo huấn từ Kha... cái người mới cứu tôi ban nãy.

...

Bơi xong thì chia ra nam nữ đi tắm lại cho sạch sẽ.

Tụi con trai cấp tốc làm xong thì đi mua kem, mỗi thằng hai cây ngồi chờ tụi con gái. Tụi tôi sau khi tắm xong tóc còn chưa thèm lau, thấy kem được đưa ra trước mặt mình thì hí ha hí hửng chộp lấy ăn.

Lớp tôi cũng có cái tốt của lớp tôi...

Tụi con trai được cái rất tốt, rất hào phóng, cũng rất phong độ, dù phần lớn tính cách của tụi nó có hơi thục nữ một chút.

Từ đầu năm ngoái, lớp tôi đã phân định rạch ròi như sau. Một thằng con trai sẽ đảm nhiệm chăm sóc và quan tâm đến một đứa con gái... giống dạng cặp đôi cùng tiến. Cái này thì không phải ghép đôi gì đâu, chẳng qua là 'giúp đỡ nhau trong học tập và lao động' mà thôi.

Từ khi có Minh vào lớp thì cái tên Nguyên Một Cục được miễn cái trách nhiệm đó khi cậu còn chăm sóc cho Lâm hơn cả cần thiết.

E hèm... còn thành phần như Huy Gay thì tự xử.

Việc phân trai nào với gái nào thì do cô chủ nhiệm tổ chức một buổi bốc thăm, kết quả không thể chối cũng không được đổi.

Ăn kem xong, tụi tôi lại đi mướn xe đạp đôi, hai đứa một chiếc, đạp lòng vòng cho vui.

Lần này không có phân theo cặp như ban nãy nữa, mà con trai lớp tôi sẽ cùng với con gái lớp 11A1, còn con trai 11A1 sẽ đi chung xe với con gái lớp tôi... với lí do là... giao lưu.

Thật ra tôi biết tỏng tụi con trai lớp tôi chỉ muốn cưa gái lớp khác mà thôi... chẳng qua là con gái tụi tôi không lật tẩy tụi nó, còn phải giữ thể diện cho 11A4 nữa.

Minh lườm lườm Bảo Đô _ chính là cái thằng đưa ra ý kiến cho con trai lớp này với con gái lớp kia... bởi vì nhờ Bảo mà cậu ta không được đi cùng với Lâm.

Thật ra cũng không có ai ép buộc gì ai, chẳng qua là nếu Minh cứ khăng khăng đòi đổi cặp thì sẽ làm mất vui.

Chúng tôi chia nhóm bằng cách, nhờ cô lao công đi ngang chia giúp.

Sau đó, Minh cặp với Băng...

Lâm với Tuấn _ lớp phó học tập bên 11A1.

Mấy đứa kia thì tôi không thèm kể... nhưng quan trọng nhất là...

Khải... cùng một nhóm với tôi.

Cô à... cô cũng biết chọn quá đi nha... Tại sao lại nhìn mặt tôi và mặt hắn rồi nói hai bạn này chứ... tim tôi lúc đó như bị kiến cắn một nhát vừa ngứa ngứa lại nhức nhối vô cùng.

Băng nhìn Khải lo lắng, như thể hắn đang đi ra đoạn đầu đài không bằng. Tôi thầm khinh bỉ một tiếng trong lòng. Cô ấy có thích Khải đến đâu cũng không có cần phải đánh dấu chủ quyền như vậy đi, rõ ràng là cô ấy không tin tưởng vào tình cảm của Khải... cơ mà hai người đó theo Lâm mà nói đâu có cái dạng quan hệ đó...

Thây kệ, tôi chẳng quan tâm nữa.

Đến lượt tôi và Khải nhận xe. Thấy tôi cứ đứng tần ngần trước chiếc xe, Lâm liền đến bên nói nhỏ với tôi:

“Nếu mày không cư xử cho bình thường thì đừng trách tao đứng ngay tại đây hét lớn là mày thích Khải.”

“...”

Bạn tôi sao lại thích uy hiếp tôi.

Tôi chờ Khải ngồi lên phía trước rồi mới ngồi lên yên sau.

Hắn đạp, và hắn cũng là người bẻ lái. Tôi ngồi ở vị trí này thấy rõ tấm lưng to vững chắc của hắn. Khải mặc áo thun đen bên trong, bên ngoài khoác hờ sơ mi xanh đen, còn Băng thì sơ mi đỏ đen, hai người này thật ra rất đẹp đôi. Tôi thấy hơi mặc cảm bản thân.

Vì quá hồi hộp nên tôi còn chẳng thấy được chúng tôi đang đi đâu, và cũng không để ý, hắn đang cùng tôi đi đến một nơi có vẻ xa lũ bát nháo kia... một nơi yên tĩnh và vắng vẻ.

Khải đột nhiên lên tiếng, chân vẫn đạp đều, bánh xe vẫn quay nhanh, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước.

“Tin nhắn xin lỗi lần trước... tui nhận được rồi.”