Nằm trên võng đón gió quê thanh mát, tôi xóa hết tất cả các tài khoản mình dùng để liên lạc với hắn... cả facebook cũng tạm khóa một thời gian... tôi sẽ biến mất như một cơn gió.
Trước đó, tôi còn chu đáo nhắn tin cho con Lâm: 'Mày muốn đi gặp Minh thì cứ việc, nhưng tao dặn trước với mày. Đừng nói bất cứ điều gì về tao, kể cả nếu Khải có đến tìm mày. Nói chung, lần này về nước, chỉ có một mình mày về thôi, và... ừm... mày cũng không liên lạc được với tao, cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra với tao. Tao sẽ giải thích cho mày sau, giờ tao tắt điện thoại luôn đây. Không cần gọi lại đâu. Tạm biệt.'
Tôi thò chân xuống võng, đẩy nhẹ cho mình đung đưa vài cái, rồi chậm rãi hưởng thụ gió nhẹ buổi trưa.
Khoảng thời gian bình yên đó đã đưa tôi đến một giấc mơ. Một giấc mơ tràn ngập màu hồng với mùi hương tình yêu bất tận.
Tôi và Khải nằm bên cạnh nhau trên cánh đồng bao la bát ngát cùng với gió thổi nhẹ. Cả hai nhìn lên bầu trời cao, tưởng tượng ra tương lai của mình với người bên cạnh... tất cả mọi cảnh tượng đẹp đẽ nhất đều được vẽ ra, đến mức trên môi tôi ở đời thực vô thức nở ra nụ cười.
Đến khi tỉnh dậy, hình ảnh Khải và Băng bất chợt ùa đến như một cơn dông lớn, tắt ngúm nụ cười mơ hồ trên gương mặt tôi... đó... chắc là nụ cười chân thực cuối cùng của cuộc đời tôi. Một cảm giác hụt hẫng...
Sau đó, tôi và Lâm trở về lại Mỹ. Suốt khoảng thời gian ở Việt Nam, tôi chỉ toàn ở nhà ngoại, thậm chí còn chẳng liên lạc với ba mẹ mình. Nếu là nói chuyện với họ, chắc chắn họ sẽ nhắc đến Khải... như vậy chẳng khác nào lưỡi dao vô tình, làm cho vết thương tôi rách toạt ra thêm một đường nữa.
Ngồi trên máy bay, tôi thở dài nhìn ra những rặng mây đỏ...
Con Lâm bên cạnh nhíu mày nhìn tôi. Tôi đã kể cho nó nghe mọi chuyện lúc ở phòng chờ.
“Sao mày không thử nghe ổng giải thích?”
“Giải thích gì chứ... Khải giấu tao chuyện Băng đang bên cạnh mình để làm cái gì?”
“Có thể ổng không muốn mày lo lắng, cũng có thể... biết đâu được ổng chưa kịp nói thì mày đã làm rùm beng mọi thứ lên như thế này.”
“Tại sao lúc nào mày cũng bênh vực cho Khải... những khi tụi tao cãi nhau, luôn luôn! Mày luôn tìm cớ giúp ổng!! Mày đi mà làm bạn thân của Khải đi!!!”
Nhất thời nóng giận đã khiến tôi nói mà không suy nghĩ... trong khoảnh khắc lời nói thốt ra, tôi biết chắc mình sẽ hối hận vì điều đó, nhưng lại không thể dừng lại được.
“Mày... sẽ hối hận vì quyết định đó.” Nó cau mày khó chịu đáp rồi bịt mắt vờ ngủ.
Tôi nhìn nó khó chịu, trong lòng cũng vô cùng ngứa ngáy.
Tôi sai rồi... dường như sai đang nối tiếp sai. Tôi không thể tìm ra cho mình ánh sáng nữa... loại ánh sáng đã tắt ngúm tự khi nào.
Sau khi trở về Mỹ, tôi chỉ nhắn cho Khải đúng một câu: 'Chúng ta chia tay đi. Tui không muốn hẹn hò với ông nữa.'
Dường như hắn đã type rất lâu. Dấu ba chấm cứ nhảy lên nhảy xuống, kết quả chỉ có hai chữ: 'Tại sao?''Tui hết thích ông rồi.'
'Được, nếu bà không thích tui nữa, thì tui không ép bà phải ở bên cạnh tui... nhưng tui vẫn rất thích bà.' Tin nhắn này là tin nhắn thoại... giọng của hắn trầm trầm như len vào từng khoảng trống nhỏ nhất trong lòng tôi lúc này.
Nước mắt tôi tuôn trào, tôi bật khóc như một đứa trẻ.
Những kỉ niệm khi tôi ở bên hắn ùa về như những thước phim chiếu chậm, từng chút một như cuốn chặt trái tim tôi... khiến nó bây giờ như ngừng đập.
Mỗi khi nhìn thấy những gì mình đã từng san sẻ với Khải, tôi lại nhớ hắn. Nhớ da diết mà bản thân không thể làm gì được.
Tôi biết, chỉ cần mình nhắn tin cho Khải, cầu xin hắn quay trở lại với tôi, chúng tôi có thể lại như lúc xưa. Tôi sẽ vờ như không biết gì hết, bắt đầu lại khoảng thời gian hạnh phúc hư ảo lúc trước.
Nhưng tôi không làm được... tôi chỉ có thể một mình ôm lấy nỗi đau, cùng với nỗi nhớ da diết biến thành ác mộng kinh hoàng hằng đêm
Thế giới này... thật tàn nhẫn!
...
Bốn năm sau,...
Sân bay chật kín người... bốn năm trước, cũng hệt như hiện tại. Không có một ai đứng ở đó giơ cao bảng tên tôi, cũng không có một ai đến đón tôi trở về.
Cũng không biết tại sao tôi lại trở về nơi này mà không ở lại Mỹ làm việc... có thể là do tôi muốn níu kéo chút gì đó như kỉ niệm về mối tình đầu thời niên thiếu đầy đẹp đẽ...
Tôi xoay người, len vào dòng người ra ngoài đón taxi.
Con Lâm đã về trước tôi một năm... nó bảo nó muốn làm việc ở Việt Nam, chứ không phải ở Mỹ, nên sau khi có bằng đại học, nó đã tức tốc bay về nước.
Thật ra tôi thừa biết nguyên nhân làm cho nó nôn nóng được về nước như vậy... còn chẳng phải vì ông chồng trên mặt luật pháp của nó hay sao.
Lần này tôi về nước, cũng là vì tuần sau là đám cưới chính thức của Lâm và Minh.
Thật ra, dự định về nước của tôi có tí mơ hồ... đám cưới của nó giống như động lực giúp cho tôi lên máy bay vậy... nói trắng ra, không nhờ đám cưới của hai đứa tụi nó, tôi đã không có can đảm về nước... dù bản thân rất muốn.
Tôi dọn về căn nhà cũ trước kia lúc mình còn ở Việt Nam đã từng dùng, vài ngày trước tôi đã chu đáo báo với ba mẹ về việc mình sẽ dọn về ở. Họ đã cho người đến quét dọn để bây giờ tôi có thể dùng.
Ba mẹ tôi cũng đã từ lâu bỏ giấc mơ Khải sẽ trở thành con rể của mình.
Cũng giống như đã từ lâu rồi, tôi từ bỏ giấc mơ mình và hắn sẽ về chung một nhà.
Bây giờ trưởng thành rồi tôi còn cảm thấy tình cảm nhỏ bé của mình lúc đó thật đúng là tình cảm trẻ con... nhưng vì quá trẻ con nên nó thật dai dẳng.
Đến tận bây giờ khi bước vào căn nhà này, nhìn sàn nhà nơi tôi và hắn đã từng lăn lộn ở đó, lại khiến tim tôi thắt lại. Nỗi nhớ Khải lại ùa về.Ừ thì, tôi thừa nhận, suốt bốn năm qua, mình chưa từng quên đi Khải... cảm giác của tôi dành cho hắn vẫn còn nguyên vẹn chưa hề vơi đi dù chỉ một ít... thậm chí, chỉ có tăng lên.
Tiếng chuông cửa dồn dập, tôi quăng đống hành lí qua một bên rồi chạy vội ra cửa.
Ai lại biết ngày hôm nay tôi về nước mà đến tìm? Thật ra, câu hỏi đó sâu thẳm trong lòng tôi đã có câu trả lời, có một hình bóng tôi vẫn chờ mong...
Lâm đứng bên ngoài nhìn vào nhà, vừa thấy tôi liền cười toe toét, hét lớn: “Mau mở cửa cho tao!!”
Một thoáng hụt hẫng...
...
“Uống đi.” Tôi đặt ly nước xuống bàn.
Lâm liền cầm lấy tu một hơi hết ly, giống như chết khát!
“Mật khẩu mới của nhà mày là gì vậy? Khai mau.”
“********” tôi đọc cho nó một dãy số.
Bàn tay cầm ly nước đột ngột khựng lại trong không khí... tôi biết nó đang nghĩ gì...
Lâm lẩm bẩm: “Đó... không phải là...”
“Ừ, nó là sinh nhật của Khải.” Tôi khẳng định nghi ngờ của nó với một cái gật đầu.
Lâm cười khổ nhìn tôi: “Hạ, rốt cuộc thì mày vẫn không thể quên được Khải?”
“...” tôi im lặng không nói, chỉ ngồi xuống ghế đối diện nó, ánh mắt đưa đi chỗ khác.
“Lần trước đi đưa thiệp cưới, tao nghe tụi nó nói, Khải vẫn còn độc thân, thậm chí từ khi chia tay mày, ổng còn chẳng có một cô bạn gái nào, vùi đầu vào mấy cái dự án nghiên cứu gì đó, sau khi đi làm thì hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến người khác giới luôn.”
“Ừ...”
“Mày...”
“Tao không có dự định sẽ quay lại với ổng, mày không cần phải quan tâm tới chuyện đó nữa. Thế nào, hôm nay tìm tao có việc gì không?” tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nó.
“Ờ, thiệp cưới của mày đây. Với lại, hồ sơ xin việc của công ty lần trước mày hỏi, cũng ở đây.”
Nó để hai phong bì lên bàn, một cái khổ A4 màu xám, một cái nhỏ hơn màu đỏ.
Tôi nhìn nó một lúc rồi gật đầu: “Cảm ơn mày.”
“Nhân tiện... anh Uy với chị Quỳnh muốn năm người chúng ta, tao, mày, Minh, hai vợ chồng ổng, tối nay đi ăn tối.”
“Ngày mai tao phải đi phỏng vấn, tao nghĩ tối nay không nên uống rượu.”
“Mày phòng thủ quá đáng rồi, chỉ là đi ăn tối thôi mà, đâu nhất thiết phải uống rượu đúng không?”
“Được rồi, tao nói không lại mày.”
Nó cười toe toét trước biểu cảm bất lực của tôi.
...
Điểm hẹn của năm đứa chúng tôi là một nhà hàng sang trọng nằm ở trung tâm thành phố. Đương nhiên, giá thức ăn cũng sẽ không rẻ... nhưng bù lại chất lượng thức ăn và view vô cùng bắt mắt, được đánh giá là trên cả tuyệt vời.Tôi mặc trên mình một cái áo thun, kèm với quần tây ống rộng, thêm đôi cao gót, tự tin bước vào trong. Hai cái cặp kia thì đương nhiên là đến đây cùng nhau... chỉ có một mình tôi đơn lẻ taxi đến đây, nghĩ cũng thấy thật cô đơn.
Anh Uy đã đặt hẳn một phòng VIP ở trong góc nhà hàng... tôi theo sự chỉ dẫn của bồi bàn, đi thẳng vào trong.
Lúc tôi mở cửa thì không khí trong phòng vô cùng vui vẻ. Người người cười nói, đùa giỡn.
Thấy tôi bước vào, bốn người còn lại trong thoáng chốc trở nên yên tĩnh, sau đó đều đứng dậy cười lớn: “Mau, mau vào trong. Chờ có mỗi mình mày.”
Tôi chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế, để mặc anh Uy đang giơ hai cánh tay ra làm gì đấy... có vẻ giống như chuẩn bị ôm tôi vào lòng.
Ba người còn lại nhìn thấy cảnh tượng trên... cơ mặt cứng lại, rồi chốc nữa thì phì cười.
Anh Uy ngượng nghịu gãi đầu ngồi xuống ghế, làu bàu:
“Hạ này... anh thấy em... rất khác với ngày xưa. Không giống Hạ của mọi khi.”
Không như tôi của mọi khi?
Phải rồi, cô bé Hạ ngây thơ ngốc nghếch ngày xưa đã không còn nữa, bây giờ tôi đã trưởng thành, đương nhiên phải khác với ngày xưa.
“Em sẽ xem đó như một lời khen. Cảm ơn.”
Ba người còn lại lại cười.
“Thằng Hy đâu rồi? Không cho nó đến đây gặp cô của nó à?” tôi bất chợt nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu mình thường nhìn thấy trên webcame.
“Nó ngủ rồi, không nên để con trẻ chứng kiến cảnh ăn chơi thâu đêm của người lớn nha!!” chị Quỳnh vô tư đùa.
Tôi nở một nụ cười nhạt... nụ cười thoải mái đã lâu rồi tôi không có.
“Em muốn nhìn thấy nó.”
“Nếu muốn thì tối nay đến nhà anh chị, anh chị cho cưng ngủ ở phòng nó, sáng mai thằng bé thức dậy thì có thể chơi với nó rồi.” chị Quỳnh đề nghị.
“Thôi ạ. Ngày mai sau khi phỏng vấn xong em sẽ sang đó.”
“Ừ, được thôi.”
Minh mỉm cười nhìn tôi: “Hạ, tui hỏi cái này đừng trách tui nhiều chuyện, thật ra chuyện này, đứa nào cũng tò mò hỏi tui, đến nhức cả đầu.”
Tôi lạnh lùng nhìn sang Minh, không nói mà khẽ gật đầu.
“Bà vẫn còn độc thân à?”
Lâm liền quay phắt sang liếc Minh một cái: “Chồng à, anh ít nói lại một chút cũng không xảy ra thế chiến thứ ba đâu.”
Minh cười nhạt xoa đầu vợ: “Ây... hình như đã động vào chuyện không nên nhắc đến rồi.” cậu ta quay sang mỉm cười với tôi “Xin lỗi nhé.”
“Không sao. Để thỏa mãn sự tò mò của ông thì tui chưa có người yêu cũng chưa có chồng.”
Anh Uy trợn mắt: “Cái gì? Em định chờ ba mẹ em đưa em đi xem mắt mới chịu tìm bạn trai hay sao?”
“Chuyện đó, em sẽ không để mẹ quản em, nhưng dù sao em cũng mới 23, cần gì phải cưới sớm.”
“Hồi anh cưới chị Quỳnh của em, anh cũng tầm 24...”Tôi không nói, khẽ uống một ít rượu.
Biết là không nên tiếp tục chủ đề này, chị Quỳnh liền đánh trống lảng: “Hạ, em học ngành gì vậy?”
“Em hả? Thiết kế đồ họa.”
“Ừm...”
Sau đó, phần lớn cuộc nói chuyện đều xoay quanh vấn đề chuẩn bị đám cưới của Lâm và Minh.
Tôi ngồi yên chỉ chú tâm ăn, không quan tâm gì mấy đến mấy lời nói đùa của họ, cơ bản là tôi không có hứng thú.
Sau khi dùng bữa xong, Minh với Lâm rất có nghĩa khí, muốn đưa tôi về bằng xe của Minh... tất nhiên cậu ta đã mua xe hơi, cũng có bằng lái đầy đủ.
Tôi lại từ chối: “Ngược đường mà, nhà mới của hai người ở gần đây phải không?”
“Ừ, nhưng mà...”
“Tao đi tới bằng taxi, về bằng taxi cũng không sao đâu.”
“Mày...”
Không để nó kịp nói thêm, tôi đã leo lên chiếc taxi đỗ gần đó.
Ngồi trên xe, nhìn những ánh đèn chói mắt vụt qua, trong lòng tôi đột nhiên có một nỗi trống vắng.
Đã lâu rồi không về Việt Nam, hôm nay lại cảm thấy mọi thứ thay đổi quá nhiều. Sau bốn năm mà nhà cao tầng xuất hiện khắp nơi, những thứ nhỏ bé ngày xưa đã không còn nữa.
Thay vì về nhà, tôi lại đến trường học cũ.
Sau khi trả tiền xe cho chú tài xế, tôi còn được chú ấy quan tâm nhắc nhở: “Đã khuya lắm rồi, sẽ không bắt được taxi nữa đâu, cháu nhớ về sớm nhé.”
Tôi khẽ cười: “Cảm ơn chú, cháu sẽ về sớm.”
Sau đó, chú ấy lái xe chạy đi.
Tôi xoay người vào trong trường, tất nhiên là leo rào... hành động như thế này làm tôi nhớ đến tháng ngày đi học trễ, vì trốn giám thị mà phải chạy đôn chạy đáo hết cả lên.
Khi đi dạo vòng quanh trường học, tôi tình cờ gặp lại anh Anh.
Thầy ấy không có tí nào khác xưa, vẫn trẻ trung năng nổ như vậy.
Anh đang soạn giáo án bên laptop... tôi từ phía sau vỗ vai anh.
Ảnh giật mình quay phắt về phía sau theo phản xạ... làm tôi cũng giật mình theo.
Tôi cười khổ nhìn ảnh: “Hello, nhớ em không?”
Anh Anh nhíu mày một lát, giả vờ giả vịt: “Ai đây... Tôi đâu có quen cô.”
“Em méc con Anh Nhây à...”
Nhắc đến Anh Nhây như nhắc tới quả bom nổ chậm ở nhà, anh liền chuyển sang chế độ bợ mông, cười toe:
“A... hehe... nào dám quên em... Đến đây giờ này làm gì? Bảo vệ cho em vào à?”
“Em lẻn vào.”
“Cái con bé này đúng là chẳng thay đổi gì.” ảnh cười nói, rồi quay sang gõ liên tục lên máy tính.
Tôi đi lòng vòng quanh phòng, hết sờ cái này tới sờ cái kia, nhìn cái gì cũng thấy thật khác với trước kia.
Ảnh vừa làm việc vừa hỏi tôi: “Hôm nay mò đến đây làm gì đây?”
“Em mới về nước hôm nay... muốn đến lại nơi này thôi. Hôm nay là ca trực của anh à?”
“Biết rồi còn hỏi.”
“Haha... trực cái kiểu của anh! Em lẻn vào anh còn không hay không biết. Nếu không phải là em mà là tên trộm nào đó thì anh chết chắc rồi.”
“Không cần em phải quan tâm.” Anh ấy cười lớn đáp lại lời trêu chọc của tôi.
“Anh Nhây... vẫn khỏe chứ?”
“Ừ... thật ra... e hèm... thầy và em ấy đang sống cùng nhau.”
'Phụt!!!!' bao nhiêu nước vừa được tôi cho vào miệng, cả thảy đều vinh dự được phun hết vào mặt anh.
“...” anh Anh.
Lừ mắt nhìn tôi, rồi tiếp tục công việc.
Tôi cười toe, chọt chọt bàn phím của anh: “Chưa cưới hả? Anh không thấy học trò của mình còn lên xe hoa trước mình thì rất có vấn đề sao?? Con Lâm với thằng Minh tuần sau đám cưới rồi kìa!! Anh còn không lo mà chạy vợ...”
“Anh đâu phải là không muốn... chẳng qua là mỗi lần cầu hôn thì...”
“Thì ra sau bốn năm nó vẫn nhây!!” tôi cười lớn.