Bộ Tứ Nghịch Ngợm

Chương 23: Bạn mới




Chap 23: Bạn mới

Nó nói mà không hề biết rằng ở đầu bên kia điện thoại ai đó đang đỏ bừng mặt lên vì ngại.

- Dễ dụ cái mẹ gì. Còn có ý. Tất nhiên. Tao thích mày mà. Sao nào?

- Chả sao. Uây, tôi được hotboy thích cơ đấy!

- Mày thích vậy cơ. Thích là yêu, yêu là cưới. Ok?

- Nhỡ tôi yêu người khác thì sao?

- Thiếu mày, tao sống không nổi bởi vì mày là ô sin tiềm năng và triển vọng nhất tao từng gặp. Há há…

Thiên Anh vừa chơi nó một vố cực kì đau. Nó thì tức muốn xịt khói và không quên đốp lại:

- Nơ ron trong não cậu chưa được kích hoạt à? Ngớ ngẩn vừa thôi. Đúng là cái đồ con lừa mà.

- Giờ thì biết ai dễ dụ chưa cái đồ con gái dễ dụ.

- Tút tút. Nó dập máy một cách thô bạo và ném điện thoại cạch một tiếng xuống ghế.

Thả mình xuống chiếc giường, nó vùi mặt vào cái gối với một đống suy nghĩ hỗn độn về câu nói: “Tao thích mày mà”, “Thiếu mày tao sống không nổi” và bỏ mất cái vế đằng sau những câu nói ấy.

~~~~~~~~~>>>>>>

- Chết tiệt. Mình chưa kịp nói hết con nhỏ đã cúp máy. Mà ngu thật, gọi cho nó làm gì không biết, chỉ tổ tốn tiền điện thoại. Mà chả biết nãy mình nói thích nó có tin không nhỉ? Nói nghiêm túc thế mà nó bảo mình là con lừa mới điên chứ!! Mẹ kiếp. Kết thúc câu nói tự độc thoại với chính mình, Thiên Anh đấm tay thùm thụp vào chiếc gối làm cho cái gối nát bươm, nhăn nheo đủ kiểu. Đang định nói tiếp với nó nhưng chưa kịp nói gì thì nó đã cúp máy cái rụp một phát như vậy khiến quyết tâm của anh chàng nổ bung như bong bóng xà phòng.

~~~~~~>>>>>>>>>>>

Sáng hôm sau.

Bọn nó rủ nhau đi thật sớm để mua Marimo (marimo là một loại tảo thủy sinh Nhật Bản, hình cầu, rất dễ thương và được coi như một loài thú cưng trong gia đình).

Đen đủi cho bọn nó, vừa đến nơi, thấy quán treo biển ”Nghỉ bán ngày hôm nay, xin vui lòng đợi đến ngày mai, hẹn gặp lại”.

- Tao chỉ muốn đá phăng cái biển này ra ngoài đường ngay lập tức. Linh tức giận nhìn chằm chằm cái biển như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Tao biết tiệt quyền đạo của mày giỏi rồi. Tao công nhận rồi nên không cần phải chứng minh đâu. Mỹ ngao ngán nói.

- Đến trường đê? Ngọc đưa ra ý kiến.

- Cổng trường mở chưa mà vào. Thanh nói mà mắt đang nhìn lên biển quảng cáo Marimo siêu đáng yêu.

~~~~.>>>>>

Đứng trước quán được 15 phút, mỏi chân+tê đầu gối, bọn nó đành lê thê đến trường trong bộ dạng của kiểu người bị ảo tưởng sức mạnh ấy. Lúc đầu thì đi như cái bánh nhũn, sau thì hùng hổ đi tràn cả ra đường như dân xã hội đen đi đòi nợ, và suýt bị xe tông nếu như không có tiếng bíp còi của xe để bọn nó kịp thời tránh. Còn trạng thái bây giờ thành những đứa bất cần đời luôn rồi.

Tưởng đến trường là phải đứng cho đến khi nào được ông bảo vệ ra mở cổng thì thôi nhưng đâu ngờ rằng ngược lại. Chả biết hôm nay ngày gì mà ông bảo vệ mở cửa rõ sớm lại còn thầy hiệu trưởng nữa, đứng ở ngoài cổng chờ ai không biết. Đứng cũng không yên, thầy cứ đi đi lại lại, trán lấm tấm mồ hôi mặc dù bây giờ trời có nắng nhẹ nhưng chưa phải nắng to đến nỗi khiến người ta vã cả mồ hôi ra như vậy, chưa kể có gió mát nhè nhẹ nữa. Chắc có chuyện gì hồi hộp lắm đây.

Bọn nó chào thầy và ông bảo vệ.

Đúng lúc đó một chiếc ô tô Suv – Limo siêu sang trọng tiến lại gần về phía cổng trường.

Thầy hiệu trưởng chân tay cũng run hơn, liên tục cầm chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán.

Chiếc ô tô từ từ tiến vào cổng trường, qua cửa kính ô tô, bọn nó nhìn thấy một cô gái với mái tóc bạch kim, mi mắt dài và cong, tai đeo bông tai đen đính đá, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏ nhắn mà đỏ mọng. Mới nhìn được có nửa khuôn mặt của cô ấy đã thấy đẹp tựa thiên thần rồi. Cơ mà nhìn cả khuôn mặt chắc… chậc chậc…không biết nói cô ấy thế nào nữa. Nhìn cô ấy không giống người Việt, tây tây thế nào ấy. Còn người ngồi bên cạnh trông có vẻ cũng trạc tuổi 60, mặc trang phục Tây Âu nhưng là người Việt.

Chiếc xe đỗ trước cửa phòng thầy hiệu trưởng, sau đó họ vào phòng nói chuyện.

Bọn nó cứ đứng đấy trố mắt ra nhìn như kiểu đang ở trên chín tầng mây chưa ai kéo xuống.

Cửa phòng bật mở. Cô gái ấy bước ra ngoài một mình. Dáng người thon gọn, cân đối. Nhìn thẳng trực tiếp mới thật sự thấy cô ấy đẹp hơn thiên thần tuyết bởi cô có làn da trắng mịn màng, khuôn mặt đầy đặn mang hình hài tinh khôi những giọt nước. Một vẻ đẹp có thể nói là tự nhiên vô cùng, hiếm có.

- Các bạn có thể dẫn mình đi tham quan trường được không? Cô gái ấy nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói vui tươi vẫn còn hơi ngượng.

- “…”

- Các bạn sao vậy?

- “…”

Bọn nó cứ nghệt mặt ra nhìn, người đâu mà xinh thế không biết.

- Đừng nhìn mình như thế chứ? Cô ấy bật cười khanh khách, nụ cười tỏa nắng đáng yêu.

- Bạn xinh thật đấy, y như nữ hoàng Elizabeth thời trẻ vậy. Mỹ giải thích và đến gần cô gái.

- Đó là lí do các bạn nhìn mình hả?

- Ừ. Bạn tên gì? Linh nhanh nhảu hỏi.

- Mình là Sophia Brita, người con lai Pháp – Việt nhưng mình lại giống người Pháp phần nhiều hơn vì bố mình là người Pháp. Mình về Việt Nam được một tuần rồi.

Như đọc được suy nghĩ của bọn nó Sophia nói tiếp:

- Còn người đi với mình là ông ngoại. Mình sẽ học ở trường này.

- Bạn nói tiếng việt giỏi nhỉ? Mà bạn học lớp mấy á? Ngọc nói và tay khẽ chạm vào da Sophia.

- Mình học lớp 11.

- Hì. Vậy cùng khối với bọn mình. Thanh cười tươi đáp.

- Các bạn tên gì? Sophia hỏi và cười mỉm.

- Mình là Thiên Mỹ

- Mình tên Nhật Linh.

- Mình Bảo Ngọc.

- Mình Thiên Thanh.

Chúng nó cứ lần lượt giới thiệu tên của mình ra như vậy.

- Tên của các bạn hay nhỉ? Mình cũng muốn có một cái tên như vậy. Hay là các bạn đặt tên cho mình nhé!!!! Sophia ân cần nói.

- Ok. Gọi là Vy Lam nhá! Linh đặt tên cho Sophia.

- Ừ. Hay đấy! Sophia đồng tình. Còn ba con kia cũng gật gù ra vẻ đồng ý.

[Bắt đầu gọi Sophia là Vy Lam]

Học sinh bắt đầu đến. Bọn nó cứ đứng đó nói chuyện mà không hề biết rằng cả trường đang chú ý đến cô gái có mái tóc bạch kim đang mặc bộ quần áo đồng phục của trường Trung học phổ thông Chu Văn An.

Ôi! Nhìn bọn nó kìa! Cả Vy Lam nữa. Không khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Vy Lam thì xinh rạng rỡ còn bọn nó thì không đến nỗi xấu lắm nhưng kém phần nổi bật, đứng đó có khi chỉ làm nền cho Vy Lam.

Bây giờ bọn nó mới nhận ra sự góp mặt của học sinh trong trường. Eo ôi đông thế. Chỉ mặn đào cái hố thật sâu để chúi mặt vào đấy cho đỡ xấu hổ thôi. Không đâu tự dưng thành người nổi tiếng cho mọi người bàn tán, chỉ trỏ.

Nhếch!