Bộ Tứ Huyền Thoại

Chương 39: Thần Khí




Graooooo…

Con quái vật kia rống lên một tiếng đầy đau đớn khi bị chính cái thứ chất lỏng màu xanh của nó dính vào bản thân, cái chất lỏng đó ăn mòn cơ thể con quái vật một cách nhanh chóng, khiến nó mất hết phần da thịt bên ngoài, chỉ con lại mỗi bộ xương không.

H thấy con quái vật bị thế thì cười phá lên:

“Đúng là gậy ông đập lưng ông, nhờn với ai chứ với anh thì sai thật rồi”.

Cứ tưởng như vật là con quái vật kia xong rồi, ai ngờ không phải. Ngay lúc mất cảnh giác nhất, với tốc độ kinh khủng của mình, con quái vật đã tung ra một đòn làm bọn tôi không kịp trở tay phòng thủ.

Dính trọn một đòn của nó, ba thằng tôi bay như ba quả bóng tennis bị vụt không thương tiếc, mỗi thằng bay phải tầm 10m, may mà có những bộ áo giáp, không thì phải gãy mất mấy cái xương chứ chả đùa.

Thằng H vừa nằm vừa thở dài:

“Gg”.

Tôi thì tức tối đứng phắt dậy:

“Vừa mới xểnh ra tí là đã bị nó tương cho cái rồi”.

Thằng L thì chả nói chả rằng, dùng kỹ năng độn thổ của mình lặn luôn xuống đất. Nó di chuyển dưới lòng đất ra chỗ dưới chân con quái vật kia, lúc đến nơi nó tạo ra một âm thanh ầm ầm.

Ầm ầm…

“Thăng Long Quyền” L gào lớn, rồi lao từ dưới đất lên, tung ra một cú đấm như trời đánh vào người con quái vật, khiến nó bị hất văng lên trên không.

H chớp thời cơ đứng dậy thi triển luôn kỹ năng của mình:

“Cầu Trọng Lực”.

Nó tạo ra một quả cầu trong suốt rồi nhốt con quái vật vào trong đó, quả cầu cứ lơ lửng trên không khiến con quái vật ở trong không tài nào làm gì được.

Lúc này đến lượt tôi sử dụng kỹ năng của mình, đang có phần hơi tức tức vì bị nó đánh, tôi đành dùng luôn một chiêu cuối của mình:

“Ánh Sáng Phán Xét”.

Tôi vừa dớt lời, bỗng nhiên bầu trời sáng rực lên như ban ngày. Một tí sáng từ trên trời cao chiếu thẳng vào con quái vật làm cho nó không nhúc nhích đi đâu được, lúc này tôi nhảy lên trên cao, dồn toàn bộ năng lượng vào Thương Ánh Sáng rồi lao thẳng vào con quái vật.

Zẹt…Zẹt…

Sau khi dùng chiêu cuối của mình vào con quái vật, tôi cảm thấy khá là mệt mỏi, đúng là dùng chiêu cuối xong là mất đi một nửa thể lực hiện có mà.

Còn về con quái vật, nó chết ngay sau khi dính trọn chiêu cuối của tôi. Không còn để lại một dấu vết, sức mạnh ánh sáng quá lớn đã thiêu dụi hoàn toàn cơ thể của nó. Bầu trời vẫn sáng trói như ban ngày sau khi tôi dùng chiêu cuối sức mạnh ánh sáng, phải mãi tầm độ mười lăm phút sau mới trở lại bình thường. Hiện tượng này đã được người dân quay phim, chụp ảnh và đưa lên các mạng xã hội.

Những cảnh, những pha chúng tôi chiến đấu cũng đều được quay lại rất đầy đủ, tuy không rõ ràng lắm. Và thân phận cũng như sự thật về bọn tôi vẫn luôn được mọi người tò mò và tìm tòi.

Sau khi đã xử lý mọi việc xong, tôi cùng L và H nhanh chóng bay vút lên trời. Vừa là để tránh sự dòm ngó của mọi người xung quanh, vừa là để thử cảm giác bay trên bầu trời bằng chính đôi cánh của mình. Cảm giác thật là thú vị, vô cùng thú vị, vô cùng thích thú, vô cùng sung sướng. Không biết phải dùng từ ngữ nào chuẩn để miêu tả cảm giác tuyệt vời khi bay trên không nữa, nó thật là hạnh phúc.

Ba thằng tôi vừa bay trên bầu trời vừa hết ầm lên, thằng thì hết, thằng thì ngoạc mồm ra hứng gió, nói tóm lại là làm đủ trò. Và đang phiêu thì thằng L tự nhiên nói:

“Xe tao hình như vẫn để chỗ uống nước chúng mày ạ”.

Lúc này tôi với thằng H mới giật mình:

“Ờ nhờ, đờ mờ éo hót sớm”.

Thế là câu chuyện tối nay của chúng tôi dừng lại ở đó, về quán nước lấy xe rồi nhà thằng nào thằng ấy về…

Về đến cổng nhà của mình thì tôi thấy Linh đứng ở đó, vẻ mặt trông như đang rất lo lắng. Thấy tôi cái Linh liền chạy vụt ra hỏi:

“Này, cậu có sao không thế? Có ổn không hả? Lúc nãy tớ vừa xem trên tivi xong đấy”.

Tôi cười đáp:

“Ổn mà, còn lâu mới sao được”.

Thấy Linh tỏ vẻ ra lo lắng cho mình như vậy, tôi cũng cảm thấy rất vui trong lòng. Chúng tôi đứng nói chuyện với nhau một lúc tại cổng nhà mình, linh hỏi tôi trả lời, diễn biến lúc giao tranh với con quái vật ra sao, rồi nó có hình dạng gì, vân vân và mây mây. Xong tôi đã kể Linh nghe về đôi cánh của mình, tôi kể hết mọi thứ, từ cảm giác cho đến sức mạnh của đôi cánh, nó thật tuyệt vời…

12h đêm…

Lúc này mọi người đã chìm sâu vào trong giấc ngủ của mình, thì tôi lại lọ mọ lén lút lên tầng thượng, triệu tập đôi cánh sức mạnh bóng tối để bay lượn trên bầu trời đêm. Đôi cánh sức mạnh bóng tối mang một màu đen óng ả, trông vô cùng ngầu và chất nữa. Tôi dùng nó bay lượn trong đêm để không quá nổi bật, vì mấy đôi cánh khác màu chắc sặc sỡ lắm, dễ gây chú ý, đêm rồi nhưng cẩn thận vẫn là trên hết.

“Húuuuuuuuuuuuuuuuuuu”.

Tôi gào ầm lên giữa bầu trời đêm, cảm giác thật thoải mái và thú vị, một mình một bầu trời, ngắm thành phố lên đèn lúc nữa đêm. Thật là sung sướng, bay trên cao gió cứ thôi vù vù vào mặt, thích không chịu được.



6h30 sáng hôm sau…

Reng…Reng…

Tiếng chuông báo thức như bao ngày bình thường của tôi lại vang lên, nhưng mà sáng nay tôi lại như muốn nằm bẹp trên giường vậy, mắt cứ díu vào, không tài nào mà mở nổi. Hậu quả của việc đêm qua ý mà, thế là tôi lại phải đấu tranh tư tưởng với cái đồng hồ báo thức của mình. Cuộc đấu tranh này khá là cân sức, nửa muốn ngủ tiếp, nửa thì muốn dậy không lại đi học muộn.

“D ơi, Linh nó ở dưới nhà chờ mày kìa, nhanh nhanh cái chân lên” tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vang lên.

Và thế tôi liền vùng dậy luôn, phi vào nhà tắm như một cơn gió, balo, quần áo, đánh răng các kiểu các kiểu được tôi giải quyết xong trong vòng chưa đầy năm phút. Vừa phi xuống nhà phát là tôi hỏi Linh:

“Cậu chờ lâu chưa?”.

“Mẹ ơi con đi học đây”.

Trên đường đến trường, Linh có hỏi thăm tôi:

“Này D, tình hình hiện giờ có đá bóng được không? Không thì để H với L đá cũng được mà”.

Tôi cười đáp:

“Tớ không sao thật mà, đá được, người khỏe re ra đây này”.

Giờ là lúc đội bóng cần người nhất, làm sao mà tôi có thể vắng mặt được cơ chứ. Với lại tôi còn là linh hồn của đội nữa chứ, càng không thể vắng mặt trong các trận đấu được, chỉ ba trận nữa thôi là được cầm cup rồi.

Vừa đến lớp tôi đã thấy vẻ mặt bơ phờ của thằng L với H, chúng nó cứ nằm bò ra bàn rồi ôm bụng, chả hiểu chuyện gì nữa. Thấy tôi không có vẻ gì đau đớn thằng H liền hỏi:

“Tối qua ăn một phát như trời đánh thế mà mày không sao à D? Tao với thằng L đang sấp mặt đây này”.

Tôi tò mò hỏi:

“Thế rốt cuộc là chúng mày bị làm sao?”.

Lúc này thằng L liền thều thào nói:

“Thì hôm qua cả ba thằng ăn một phát ấy của con ấy ấy ý, về nhà mới để ý tím bầm cả lên rồi”.

Nghe xong chúng nó nói tôi mới sực nhớ ra, tối qua cả ba bị dính một đòn khá mạnh của con boss vào phần ngực, nhưng may mà có bộ giáp nên không sao lắm. Nhưng do lực va chạm rất mạnh nên phần ngực của chúng tôi bị tím bầm lại, sau khi hai đứa nó nói tôi mới sờ lại ngực mình và thấy hơi đau đau thật.

Thằng H với L cứ ôm ngực rồi kêu đau, Ly với Thu lo cho hai đứa nó lắm, nhưng vì đau quá nên hai đứa nó xin về nhà. Lúc về hai đứa nó về Linh có chạy tới và nói gì đó. Tôi cũng không để ý vì cơn đau đã bắt đầu nổi lên, càng lúc càng nhức nhói:

“Thế éo nào, mãi thì không sao, vừa mới biết cái thì cứ như là bị thằng nào đấm vậy”.

Cả buổi học hôm đấy, tôi nằm im tại bàn của mình, không còn tí sức nào mà đi quẩy giờ ra chơi nữa. Linh lo lắng cho tôi, cứ âm thầm truyền một tí năng lượng băng vào để giúp tôi giảm bớt đi cơn đau. Hôm nay tôi ngồi im thin thít đến mức bọn trong lớp còn thấy lạ mà bàn tán mà:

“Thế éo nào bố D hôm nay ngồi im thế nhỉ?”.

“Tối qua lao động vất vả quá à hí hí”.

“Chắc sáng nay nó ăn nhiều nước mắm quá”.

Bla…bla…

Tôi cũng chả quan tâm lắm, giờ chỉ cảm thấy đau nhức ở phần ngực, cố gắng ngồi hết buổi học rồi đi về nhà nằm. Lúc tan học, tôi cố gắng dùng hết sức của mình để lết về nhà. Vừa về đến nhà cái, chào mọi người xong tôi liền bảo mẹ là không ăn cơm rồi lên trên phòng của mình luôn.

Về phòng tôi cởi áo của mình ra và thấy chỗ bị thương các lúc càng tím lên, tôi nằm bệt luôn ra giường. Chán tôi bắt đầu đổ nhiều mồ hôi, đầu bắt đầu cảm thấy hơi đau, hoa mắt, chóng mắt.

Một lát sau, tôi thấy Linh bước vào căn phòng của mình, mặt Linh có hơi đỏ đỏ khi nhìn thấy tôi cởi trần như vậy. Linh từ từ tiến đến, đỡ tôi ngồi dậy rồi nói:

“Ngồi lên đi, tớ truyền khí chữa vết thương cho”.

Lúc này tôi mệt quá rồi, chỉ làm theo mà không nói lên lời được nữa. Linh dùng sức mạnh băng giá của mình giúp làm tôi giảm cơn đau, lúc này tôi đã cảm thấy hơi khá khá lên một chút.

“Chân Băng Hộ Thể” Linh nói rồi từ từ tạo ra một tinh cầu băng giá hình tròn và màu xanh, tinh cầu đó nhập vào người tôi. Lúc này tôi cảm thấy mình như đang ở Bắc Cực vậy, nổi hết cả da gà lên. Khoảng độ một phút sau, tinh cầu băng giá thoát ra từ người tôi và mang một màu đen đỏ lẫn lộn. Lúc này đầu tôi đã bớt đau đi và tôi bắt đầu cảm thấy mình khỏe dần trở lại, tôi thở phào rồi hỏi Linh:

“Cậu làm kiểu gì mà hay thế?”.

Linh ngoảnh mặt đi rồi đáp:

“Mặc cái áo vào đi đã”.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra là mình đang cởi trần, mặc áo vào xong xuôi, Linh bắt đầu ngoảnh mặt lại và giải thích:

“Vết thương do con quái vật đó, nó làm tổn thương đến Thần Khí của cậu, còn Thần Khí là gì thì lúc nào có thời gian tớ sẽ giải thích sâu hơn cho, còn giờ xuống nhà ăn cơm đi”.

Tôi còn chưa kịp nói năng gì thêm Linh đã biến mất trong làn sương mù ngay trước mắt, mọi chuyện với tôi lúc này lại vô cùng mơ hồ. Tại sao mặc bộ giáp rồi mà vẫn bị dính chưởng kiểu này? Thần Khí là cái gì?.

2h chiều…

Tôi chạy sang nhà Linh chơi với cả hỏi luôn một số chuyện, chào bố mẹ Linh xong tôi lên trên phòng của cô ấy. Vừa nhìn thấy tôi Linh đã hỏi:

“Thế giờ trong người cậu có cảm giác gì không?”.

Tôi vừa tiến lại ngồi gần vừa đáp:

“Không, giờ lại thấy như lúc bình thường rồi. À mà cậu giải thích cho tớ rõ hơn về cái khí khí gì ấy đi”.

Linh gật đầu rồi bắt đầu giải thích rõ ràng cho tôi, đầu tiên là những bộ giáp. Những bộ giáp của chúng tôi chỉ giúp giảm được sát thương bên ngoài, chứ không thể giúp gì cho chúng tôi với những đón đánh mà sát thương vào trong cơ thể (như đòn đánh vừa bị xong).

“Thế làm sao chúng ta mới có thể phòng thủ những đòn đánh mà nó dính vào bên trong cơ thể?” tôi tò mò hỏi Linh.

Linh tiếp tục trả lời rằng, bên trong mỗi chúng tôi (chỉ bốn đứa trong nhóm), đều có bốn loại thần khí tương ứng với bốn sức mạnh. Bốn loại thần khí đó sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi sát thương của những đòn đánh vào bên trong cơ thể, nôm na ra thì cơ chế của nó là như vậy.

Còn để kích hoạt được những thần khí đó, Linh bảo tôi hãy gặp những con rồng của mình, chúng sẽ giúp tôi trong chuyện đó.



Sau khi nghe xong những lời của Linh, tôi đã thử triệu tập những con rồng của mình (đêm rồi). Hắc Long, Kim Long, Lôi Long và Hỏa Long, cả bốn con rồng đều xuất hiện cùng một lúc làm tôi hơi ngạc nhiên. Tôi lên tiếng hỏi:

“Này mấy ông, cái Thần Khí khỉ gió kia là gì mà tôi không có thế?”.

Hắc Long cười đáp:

“Bọn ta quên mất. Đây, bây giờ để bọn ta sẽ cho cậu thứ gọi là Thần Khí”.

Nói rồi cả bốn con rồng đều đồng thanh gào lớn:

“Hơi thở Hắc Long Thần”.

“Hơi thở Kim Long Thần”.

“Hơi thở Lôi Long Thần”.

“Hơi thở Hỏa Long Thần”.

Dứt lời cái là…

Tôi không nghĩ đấy là hơi thở mà là một cú rống thì đúng hơn, chúng rống thằng vào mặt tôi. Tai tôi phải ong đến tầm năm phút mới trở lại bình thường, cứ như đứng cạnh cái còi của tàu hỏa luôn ý. Đợi đầu óc của mình trấn tĩnh trở lại, tôi bắt đầu bốn con rồng của mình:

“Vậy là xong thôi à?”.

Hắc Long gật đầu rồi cùng ba con rồng còn lại từ từ biến mất, tôi còn chưa kịp hỏi han gì thêm mà đã lượn rồi…