Bộ Tứ Huyền Thoại

Chương 30: Zed và chiến trường khốc liệt




Brum…Brum…

Tiếng các xe cơ giới vang lên liên tục quanh căn cứ, lúc này tất cả mọi xe cơ giới và chiến đấu đều đang đi vào vị trí của mình. Đoàn xe bắn tên lửa và xe tăng được cho lên hàng đầu, pháo binh thì thì ở phía cuối cuối để bắn. Tất cả các đơn vị đều đã vào vị trí chiến đấu.

“Địch trong tầm ngắm” một người lính cầm ống nhòm đứng trên cao nói lớn. Thiếu tướng hạ lệnh:

“các đơn vị chờ lệnh tấn công, lính bắn tỉa bắn thử để kiểm tra chất hóa học đó đi”.

“Rõ”.

Đùng…

Tiếng đạn của khẩu súng AWP, một khẩu súng ngắm khá mạnh vang ầm lên.

Gre…

Từ đằng xa, tiếng một con quái vật đau đớn hét lên rồi lăn ra chết, người lính bắn tỉa vui sướng hét lên:

“thành công rồi, con quái vật dính đạn chết rồi”.

Tiếng vui mừng hò reo vang lên cả căn cứ, thành quả của BCHH đã thành công, vũ khí của quân đội giờ đã có thể tiêu diệt được lũ quái vật.

“toàn đơn vị nghe rõ hiệu lệnh, BẮN”.

Đùng…Đùng…

Xèo…Xèo…

Uỳnh…Uỳnh…

Tạch…Tạch…

Tiếng súng, tiếng đạn, tiếng tên lửa, tiếng pháo… vang lên liên tằng tằng, mọi đường đạn đều dồn hết về phía quái vật, khói bụi mù mịt trước, những tiếng kêu gào đau đớn của lũ quái vật vang lên liên tục, mùi thuốc súng phủ quanh mọi nơi. Hỏa lực của quân đội mạnh như vũ bão, đã quét sạch toàn bộ đợi quái vật đầu tiền.

“chúng ta… thắng chưa?”

“chúng… chết hết rồi kìa”…

Tiếng nói vang lên khi những người lính hỏi nhau, chiến trường trước mặt đã toàn xác lũ quái vật và máu me xanh lá be bét. Hiện tại bên phía quân ta, mọi người đang hò reo ăn mừng vì họ tưởng dường như đã chiến thắng, duy nhất chỉ có bộ tứ chúng tôi thấy là lạ, lúc trước đánh ở tiền tuyến có rất nhiều quái vật, làm sao mà chỉ có mỗi chỗ này, và đúng như dự đoán…

Thằng L tỏ vẻ nghi nghờ, nó cùi người xuống rồi chạm một tay vào đất:

“Cảm Quang Địa Chấn” một chiêu thức giúp người sử dụng định vị được vị trí cũng như số lượng của quân địch trong bán kính 10km.

“hơ…hơ…” thằng L đứng dậy với một dáng vẻ hốt hoảng và lo lắng, nó quay sang tôi lắp bắp nói:

“còn hàng triệu, à không… hàng tỷ con quái vật nữa đang tiến tới, tốc độ rất nhanh và đang tới sau làn khói đạn kia”.

Nghe xong lời thằng L nói, tôi gào ầm lên:

“chưa hết đâu, chúng vẫn đang đến, mau chóng chuẩn bị đi”.

“ĐỊCH TỚI” một người lính cầm ống nhồm gào ầm lên, thiếu tướng ngước lên hỏi:

“số lượng?”.

“không đếm nổi”.

“các đơn vị nhanh chóng nạp đạn và nhiên liệu khẩn trương, địch tới”.

Ở giữa bãi bẫy toàn mìn là mìn và căn cứ quân ta là một khoảng đất trống khoảng 300m, đó chính là nơi mà quân ta sắp xếp đội hình, xe tăng ở đầu, xe phóng tên lửa ở giữa, và cuối cùng là pháo, các chiếc sĩ thì đều núp ở dưới chiến hào, lính bắn tỉa thì ở trên chỗ cao và thuận lợi cho việc ngắm bắn.

“bọn thây ma… không, chúng chỉ toàn xương là xương thôi” người lính cầm ống nhòm hốt hoảng hét lớn.

Quân đội nhanh chóng vào vị trí của mình, chúng tôi cũng vậy, đều đã mặc áo giáp vào và chuẩn bị chiến đấu. Thiếu tướng cầm loa ra lệnh:

“hãy khai hỏa luôn sau hiệu lệnh này của tôi, và trong thời gian chúng thay đạn, bãi mìn sẽ cầm chân chúng”.

Lại một lần nữa tiếng súng, đạn, pháo, tên lửa lại vang lên, lại cái làn khói mù mịt đó, những âm thanh dồn dập nhau như muốn xé nát mặt đất.

Đám người xương đầu tiên đã bị hỏa lực làm cho tan tành ra trăm mảnh, nhưng đám tiếp theo mang màu mắt xanh lá mới đáng sợ, chúng bê những xác của đồng đội lên để làm tấm khiên che chắn cho bản thân mình, tuy không đỡ được sát thương của tên lửa và pháo, nhưng súng trường giờ không tài nào bắn được chúng cả.

Chúng quá đông và di chuyển linh hoạt, hiến cho quân ta còn không kịp thay đạn, may mà có bãi mìn đã bẫy từ trước, không thì không biết ra sao, chúng tôi cũng định lao lên, nhưng thiếu tướng căn dặn là chờ mìn nổ hết đã, ông sợ chúng tôi bị thương.

Vèo…Vèo…

Tiếng động cơ vang lên, trực thăng và máy bay chiến đấu đã cất cánh để bay lên bầu trời cao vút. Chủ lực không quân lúc là dàn trực thăng mang tên Alpha với gần ba chục chiếc, còn máy bay chiến đấu thì bay vòng ra tít phía sau quân đoàn quái vật để tấn công nhằm giảm bớt áp lực căn cứ.

“Alpha1, Alpha2, Alpha3,… khai hỏa tự do”.

“Rõ”.

Những khẩu Gatling gun được trang bị trên trực thăng liên tục xả đạn xuống lũ quái vật, uy lực của nó mạnh khủng khiếp đến nổi những người lính gọi nó là ‘6 nòng trời đánh’. Và đúng như tên gọi của nó, đường đạn đi đến đâu thì đất cát mù mịt đến đấy, những thứ bị nó bắn trúng thì tan tành hết cả ra, còn lũ quái vật thì ngả như rơm.

“Alpha1, Alpha2, Alpha3,… các anh được sử dụng tên lửa chống tăng Hermes”.

“Rõ”.

Phèo…Phèo…

Những quả tên lửa được bắn ra từ trực thăng có tên gọi là Hermes, nặng 28kg và uy lực thì miễn bàn, chúng có thể xuyên thủng lớp giáp của xe tăng và phạm vi sát thương rất lớn. Mỗi một quả tên lửa được bắn là cả trăm con quái vật nằm xuống, mặt đất thì lõm xuống từng mét vì bị bắn phá quá nhiều.

Số lượng quái vật hiện giờ đã bị tiêu diệt: 250631 con( vượt xa khỏi con số thống kê ban đầu), đa phần là F- và F+, lũ bậc E thì khoảng vài chục nghìn.

Vèo…Vèo…

Tiếng các máy bay chiến đấu bay về, họ bay vèo qua đầu chúng tôi rồi nhanh chóng đáp xuống, một phi công chạy ra hớt hải báo cáo:

“thiếu tướng, chúng quá đông, toàn bộ số bom đem theo chỉ tiêu diệt được một góc nhỏ của chúng thôi”.

Thiếu tướng vuốt cằm một hồi rồi nói:

“cho phép sử dụng bom hạng nặng”.

“thiếu tướng, nhưng bom hạng nặng sẽ phá hủy toàn bộ những căn nhà và công trình mất” anh phi công thắc mắc, thiếu tướng đáp lại với một vẻ mặt lạnh lung:

“thà mất một hai tỉnh còn hơn cả nước”.

“Rõ”.

Uỳnh…Uỳnh…

Mặc dù bị bao nhiêu bom đạn tấn công, lũ quái vật vẫn quyết tâm tiến thẳng đến căn cứ quân ta, bãi mìn gần 500m mà chúng đã phá sạch hết, lúc này lực lượng lục quân ở các chiến hào gần đó đã bắt đầu nổ súng. Đó cũng là dấu hiệu thông báo đây là lúc chúng tôi ra trận, thằng L gầm lên một tiếng dũng mãnh rồi hóa ‘Kim Cương Thể’ lao vào giữa chiến trường luôn. H thì đứng trên cao dùng kỹ năng, Linh thì đang chờ tôi rồi lao vào cùng nhau. Trong lúc tôi đang phân vân không biết nên sử dụng sức mạnh nào thì giọng nói của Hắc Long vang lên:

“hãy sử dụng sức mạnh bóng tối đi, ‘Hoàng Kỳ Bóng Tối’ đã sẵn sàng rồi, chỉ cần đọc tên người mà cậu muốn triệu tập, họ sẽ nghe theo lời của cậu”.

“Được”.

“Song Kiếm Bóng Đêm” “Áo Choàng Bóng Tối”.

Triệu tập bộ giáp của mình xong, tôi với Linh lao vào giữa chiến trường tả xung hữu đột, H đứng từ xa sử dụng những kỹ năng trọng lực, nó tạo ra những vùng trọng lực như có áp lực ngang cả nghìn tấn, khiến lũ quái vật không thể di chuyển nổi.

Nhưng con quái vật người xương khi thấy chúng tôi lao tới, chúng rút từ sau lưng ra một thanh kiếm và một cái khiên. Chúng chia đôi lực lượng ra, một bên thì lao vào tấn công chúng tôi, còn lại thì vẫn tiến vào căn cứ.

“bắn đi, chúng sắp tới gần rồi, bắn đi” giọng những người lính lục quân vang lên, chúng tôi ở gần đó nhưng không tài nào ra hỗ trợ được, lũ người xương kia khó chịu quá, chúng cứ bâu vào chúng tôi, tuy không có nhiều kỹ năng nhưng số lượng thì khủng quá nên chúng tôi không rảnh tay được một lúc nào cả.

‘Hoàng Kỳ Bóng Tối’ ở bàn tay trái tôi bỗng nổi màu đen óng ánh lên, bỗng dưng giọng nói của Hắc Long lại vang lên:

“đến lúc rồi, triệu tập người mà cậu muốn đi, mỗi lần được một người thôi”.

Lúc này do đang gấp rút nên tôi cũng không hỏi rõ hay thắc mắc chi tiết, chỉ tay có hoàng kỳ bóng tối lên cao và nói lớn:

“triệu tập Zed-Chúa Tể Bóng Tối, đến từ Liên Minh Huyền Thoại”.

Dứt lời, ‘Hoàng Kỳ Bóng Tối’ từ tay tôi phóng lên trên cao khoảng 20m, nó to dần lên và bắt đầu tạo ra một cánh cổng không gian màu đen xì. Zed từ cánh cổng đen xì đó nhảy xuống trước mặt tôi trong sự ngỡ ngàng của Linh, L, H và cả tôi.

Đến giờ tôi vẫn méo tin nổi vào mắt mình, trước mặt tôi là Zed, vị tướng mà tôi hay chơi và hâm mộ trong game Liên Minh Huyền Thoại.

Nhìn Zed ngoài đời trông giống hệt trong game, chỉ khác là ngầu hơn và người luôn tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ, giọng nó vẫn lạnh lung:

“cậu là người đã triệu tập tôi đến thế giới này à?”.

Tôi lúc này trong lòng đang lâng lâng đáp:

“đúng rồi… chính là tôi”.

Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn bước đến cạnh Zed và chụp một tấm ảnh rồi đăng facebook thôi, cảm giác gặp được nhân vật ảo mà mình thích ngoài đời thật, thì nó là một thứ cảm xúc gì đó rất khó diễn tả bằng lời, nhưng nôm na ra thì là rất vui. Vẫn với giọng nói lạnh lung đó, Zed hỏi tôi:

“đây là chiến trường hả? đâu là ta đâu là địch?”.

Tôi nhanh chóng trả lời:

“những con người kia đều là phe ta, còn lũ dị dạng này là phe địch”.

Zed đưa ánh mắt lạnh lẽo của mình liếc một vòng xung quanh chiến trường rồi lao vào chém giết lũ quái vật, khi bắt đầu giao chiến, những cái bóng của Zed liên tục hiện ra, thoát ẩn thoát hiện, phi tiêu ném tứ tung, đường kiếm bóng đêm chém tới chém lui, nhìn Zed chiến đấu mà tôi thấy thật ngưỡng mộ.

Ở ngoài đời thật này, những chỉ số như thời gian hồi chiêu, giáp, kháng phép, sát thương vật lý, hút máu… đều không liên quan đến Zed một tí nào, Zed ngoài đời chiến đấu như một sát thủ thật thụ vậy, không bị phụ thuộc vào bất kỳ một yếu tố nào như trong game cả.

“chiến đấu đi, xong việc ta có nhiều thứ muốn hỏi cậu đấy” Zed lướt ngang qua mặt tôi rồi nói, câu nói bỗng làm tui bừng tỉnh. Tôi lấy lại tập trung và lao vào chiến trường chiến đấu cùng Zed, vũ khí, kỹ năng chiến đấu của tôi và Zed khá giống nhau nên phối hợp khá là ăn ý. Linh nhìn tôi và Zed chiến đấu mà cũng phải bất ngờ:

“một đôi trời sinh à?”.

Vèo…Vèo…

Một chiếc trực thăng bay vèo qua đầu tôi và Zed, Zed bất ngờ quay sang hỏi tôi:

“cái thứ gì mà như cục sắt biết bay vậy?”.

Tôi cười lớn rồi đáp:

“tí nữa tôi giải thích cho”.

Cảm giác lúc này của tôi rất vui sướng khi được chiến đấu cùng nhân vật mà mình hâm mộ, từ những đường kiếm cho đánh cách né tránh, tôi và Zed cứ như hình với bóng của nhau với.

“Đường Kiếm Bóng Đêm”.

“Phân Thân Bóng Tối”.

“Phi Tiêu Sắc Lém”.

Những kỹ năng được tôi sử dụng làm Zed khá bất ngờ, vì đây là toàn bộ những kỹ năng của Zed. Anh ta ngạc nhiên hỏi tôi:

“cậu học mấy thứ này ở đâu vậy?”.

Tôi vừa chém giết lũ quái vật vừa nói lớn lên đáp:

“của anh”.

Rầm…Rầm…

Tiếng bước chân to lớn của một sinh vật gì đó vang lên rất nhanh là liên tục, đây không phải là cách mà một sinh vật hai chân di chuyển rồi, trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ đến con quái vật Alise, và đúng là như vậy.

“thằng khốn, lần này chắc chắn ta sẽ giết mi” giọng nói của con quái vật Alise vang ầm lên từ rất xa. Tôi cười đắc ý rồi gọi Zed:

“Zed, anh cùng tôi xử lý con mụ nhện khổng lồ xấu xí ở đằng kia nhé?”.

Zed gật đầu đáp:

“không vấn đề gì, chỉ cần cậu bảo là tôi sẽ làm”.

Zed trong game được tạo hình khá lạnh lùng và tính cách tàn ác, cô độc. Nhưng ở ngoài đời thật sự rất khác, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng cách nói chuyện thì rất gần gũi và dễ gần.

Tôi và Zed lao vào tấn công Alise, nó dùng những cặp chân to lớn của mình tấn công liên tục vào tôi và Zed, rồi phóng tơ nhện. đủ các thể loại, nhưng nhờ ‘Phân Thân Bóng Tối’ nên tôi và Zed không hề bị dính một chiêu thức nào.

“đã thành thạo toàn bộ kỹ năng và chiêu thức của tôi rồi, chắc cậu biết đến ‘nó’ chứ?” Zed vừa né những cái tơ nhện vừa hỏi tôi, tôi cũng hiểu nên cười đáp:

“biết chứ, chiêu làm nên tên tuổi của anh mà”.

“Được, cùng đánh nào”.

Tôi và Zed chạy lại cần kề nhau, cả hai như hình với bóng lao vào ả quái vật Alise rồi hô lớn:

“Dấu Ấn Tử Thần”.

“Linh Hồn Bóng Tối”.

Cả tôi và Zed đều hòa vào những cái bóng biến ảo của mình tạo ra và thoát ẩn thoát hiện liên tục quanh người Alise.

“Phi Tiêu Sắc Lém”.

Những chiếc phi tiêu của Zed và tôi đều ném về phía Alise, ả nhanh chóng dùng một chân khua hết chúng đi. Chớp thời cơ đó, tôi và Zed lao vào tấn công cận chiến.

“Đường Kiếm Bóng Đêm”.

Hàng loạt những kỹ năng và đòn đánh đẹp mắt được cả tôi và Zed tung ra để tiêu diệt Alise, giống như một điệu múa kiếm của cả tôi và Zed vậy, Linh và L đứng ngoài trầm trồ ngưỡng mộ.

3

2

1

Pẹt.

Dấu Ấn Tử Thần của Zed khắc trên người Alise phát nổ, ả rên lên một tiếng đầy đau đớn:

“bọn nhãi nhép, chúng mày muốn chết thật rồi”.

Gào lên xong, ả lại bắt đầu biến hình như lần trước, tuy cường hóa được thân thể lên, nhưng sát thương từ chiêu cuối của Zed đã làm một phần ở bụng ả bị thương và liên tục chảy máu. Tôi mìm cười nhìn Zed:

“cố một lần này nữa là xong thôi, cùng…”.

“ơ, anh sao vậy Zed?”.

Tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy thân thể của Zed lúc này cứ mờ mờ dần đi, Zed cười rồi đáp:

“có sao đâu, mỗi lần triệu tập tôi chỉ ở thế giới này được 30 phút thôi, sau này sức mạnh của cậu càng lớn thì tôi sẽ ở lại càng lâu, còn giờ thì tạm biệt nhé”.

Tôi cười mếu {đen thật, lại phải tự múa rồi}, nghĩ đến lời CR đã nhắc, khi tiêu diệt được Alise thì sẽ có cơ hội gì gì đó mở ra. Tôi gào ầm lên:

“Lôi Thiên Kiếm” “Lôi Thiên Giáp”.

“chiêu cuối sức mạnh sấm sét, NỘ LÔI HỦY DIỆT”.

Từng câu từng chữ được tôi hét to và rõ ràng, cả Linh và L đang chiến đấu gần đó cũng nghe thấy. Linh ngạc nhiên hỏi:

“chắc không đấy?”.

Tôi mỉm cười gật đầu rồi vào thế,cắm thanh ‘Lôi Thiên Kiếm’ xuống đất, 2 tay chắp vào chuôi thanh kiếm. Tập trung năng lượng và suy nghĩ đến mục tiêu cần tấn công. Một thanh đại kiếm giống như ‘Lôi Thiên Kiếm’ nhưng to hơn trăm lần hiện ra trên đầu của Alise, uy lực từ thanh kiếm ảo khổng lồ đó phát ra quá mạnh mẽ và kinh khủng.

“cái thứ sức mạnh gì ghê gớm vậy?” Alise hốt hoảng la hét, tôi cười ầm lên:

“chiêu cuối của ta đây đấy”.

Oành…Oành…

Thanh đại kiếm khổng lồ từ trên trời kia từ từ đáp xuống với một uy lực khủng khiếp, nó làm rung động cả trời đất khu vực quanh đó, khiến cả lũ quái vật và quân đội phe ta ngỡ ngàng. Khí thế mạnh mẽ như sóng thần dâng trào, vút một tiếng thanh đại kiếm cắm roành xuống người của Alise.

Á…Á…Á…

Tiếng hét thất thanh từ miệng Alise kêu gào lên, ả đang hứng chịu toàn bộ sát thương từ chiêu cuối kinh khủng của tôi, thân thể thì bị giật đen xì, linh hồn thì bị đại kiếm xé nát. Những cái chân nhện to đùng của ả dụng dần dụng dần ra, mấy cái chân sau lưng thì cứ thế co giật rồi hãy hết ra. Mồm phọt ra một úng máu màu xanh lá rồi nằm xuống đất.

Hai đôi bàn tay tôi trở nên tê nhức, run run lên, kiếm trên tôi sắp không cầm nổi nữa, Linh lao tới và đỡ một tay của tôi lên rồi hỏi thăm:

“có sao không? Sao ngốc thế hả trời?”.

Tôi cố gắng cười rồi từ từ đứng dậy, thể lực lúc này của tôi dường như đã mất đi hơn một nửa. Tôi lắp bắp hỏi Linh:

“con nhện xấu xí kia đã gục chưa?”.

Linh nhìn về phía Alise rồi gật đầu, tôi đã cạn kiệt sức lực nên bất lực ngã xuống. Linh tạo ra một băng giá để bảo vệ hai đứa rồi từ từ rút lui, đưa tôi ra khỏi chiến trường để về doanh trại nghỉ ngơi.

“cuối cùng con nhện xấu xí cùng nằm rồi”.

Lúc này ‘Hoàng Kỳ Ánh Sáng’ ở bàn tay phải tôi bỗng sáng rực lên…