Trước lúc gần ngất đi, tôi cố dùng thử thần giao cách cảm dể thông báo cho Linh về tình hình tại chỗ mình.
“phía bắc thành phố thất thủ rồi, cậu mau đưa mọi người di tản nhanh lên”.
Rồi tôi ngất lịm đi lúc nào không hay biết, chỉ biết là trong lúc ngất đi đó, tôi đã được gặp CR.
Tôi ngại ngùng lên tiếng:
“xin lỗi nhé, khả năng tôi chỉ có vậy thôi”.
CR cười đáp:
“vậy là đủ rồi, cậu đã cầm cự đủ lâu để quân đội di tản thành phố rồi, đừng tự trách mình nữa, cậu xứng đáng là anh hùng rồi”.
Tôi vội vàng hỏi:
“vậy là gia đình và bạn bè của tôi đã an toàn rồi phải không?”.
CR gật đầu rồi nói:
“cánh cổng không gian mà cậu đã nhìn thấy lúc trước, nó đang lớn dần lên, và sẽ có một số lượng quái vật với số lượng và hình thù mà con người chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện”.
Tôi lo lắng thắc mắc:
“vậy chúng tôi phải làm như nào, không lẽ không còn cách nào khác à?”.
CR từ từ biến mất và nói:
“hạ gục được con quái vật lúc nãy đã làm cậu bất tỉnh, mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
Tôi còn chưa kịp hỏi gì thêm CR đã biến mất, đột nhiên có cảm giác ai đó đang lại gần mình. Tôi bừng tỉnh dậy, vùng người lên, thương vẫn cầm trong tay,chĩa thẳng về phía người đang đi tới. Người đàn ông mặc bộ đồ quân nhân bị tôi chĩa thương vào đó nhẹ nhàng mỉm cười nói:
“cậu là người đã bảo lũ nhóc đến dặn chúng tôi sơ tán thành phố phải không? Chúng tôi vô cùng cảm kích”.
Tôi hạ thương xuống rồi hỏi tiếp:
“đây là đâu? Sao tôi lại ở đây vậy? và ông là ai?”.
Người đàn ông đó điềm đạm trả lời:
Đây là trại tị nạn cho người dân mới được xây dựng cách đây không lâu, cậu được một người mặc áo giáp màu xanh da trời đưa đến, và ta là thiếu tướng Nguyễn Văn A, chỉ huy trại tị nạn này”.
Tôi cầm vai thiếu tướng rồi hỏi:
“cô gái đã đưa tôi đến đang ở đâu, mau nói cho tôi biết đi”.
Thiếu tướng cầm lấy tay tôi và từ từ nói:
“cậu không cần phải lo, 3 người bạn của cậu đang ở đầu cầu trấn thủ, họ đều không sao cả”.
Tôi nghe vậy liền chạy vội ra ngoài, mặc cho thiếu tướng can ngăn, tôi chạy ra ngoài và thấy rất nhiều cảnh tượng xót xa và cay đắng.
Tiếng quái vật gầm rú ở phía bên kia cây cầu.
Bầu trời thì như đắm chìm hẳn vào màu xanh lá kỳ dị đó.
Tiếng trẻ con sợ hãi.
Tiếng khóc lóc của những gia đình mất người thân, chồng mất vợ, anh mất em, con mất cha…
Khung cảnh bây giờ trông bi thảm thật, tôi cũng không kìm được cảm xúc, có chảy một tí nước mắt, nhưng đang đội mũ giáp nên không ai nhìn thấy.
“nhìn người đó kìa, đúng là người đó rồi”
“đúng là người đó rồi, người trong video kia rồi”
“người đã cứu con tôi kìa, ân nhân của tôi”
“anh hùng”…
Tất cả mọi người đều nhìn vào tôi, vì tôi vẫn đang mặc bộ giáp. Ánh mắt của họ nhìn tôi như muốn nhờ vả và cầu xin một điều gì, tôi nhìn mà lòng trĩu nặng. Họ nhìn tôi như một tia hy vọng cuối cùng, những ánh mắt làm tôi thật khó xử.
“ân nhân, tôi xin lỗi” thằng lãng tử chạy đến trước mặt tôi và xin lỗi rồi thút tha thút thít, tôi cũng cười bảo nó:
“thôi không sao đâu, không đánh không quen biết mà”.
Rồi một người phụ nữ từ đằng sau nó bước ra cùng một đứa bé, tôi nhìn cũng thấy quen quen, hóa ra đấy chính là người mẹ của đứa bé tôi đã cứu lần trước. Người phụ nữa nhìn tôi rồi nói:
“cảm ơn cậu nhé, đây là 2 đứa con của tôi, cảm ơn cậu đã cứu chúng”.
Tôi xoa xoa đầu rồi đáp:
“không có gì đâu bác ạ, chuyện cháu phải làm ý mà”.
Ngồi nói chuyện với bác ấy một lúc rồi tôi chào tạm biệt và đi ra chỗ cây cầu, nơi mọi người đang trấn thủ. Xung quanh đường tôi đi có rất nhiều quân nhân, vũ khí, xe tăng… Ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“ Dddddddd” Linh hét lên một tiếng sung sướng rồi bay chầm vào người tôi, cả L với H thấy vậy cũng chạy đến hóng cùng. Linh đập nhẹ vào người tôi một cái rồi tỏ vẻ giận dỗi:
“làm cho người ta lo hết cả hồn, sao thích đi lẻ thế hả?”.
L cười:
“đấy, cứ làm cho người ta phải lo lắng là sao hả?”.
Thằng H thì giở cái giọng quần què yểu điệu ra hót:
“đấy, cứ làm cho Linh phải lo lắng là thế nào?”.
Tôi cười nói với mọi người một lúc rồi hỏi:
“thế gia đình của bộ tứ mình đâu rồi?”.
Linh cầm tay tôi và kéo đi, L với H không đi vì bận phòng thủ cây cầu. Đi qua hết chỗ những trại dân tị nạn, tôi vẫn không thấy gia đình của mình ở đâu, tò mò hỏi Linh:
“sắp đến chưa vậy cậu, đi cả một đoạn dài thế rồi còn gì”.
Linh không nói chỉ cười, kéo tôi đi thêm một đoạn nữa, đi sâu vào trong hẳn doanh trại, vào gần trung tâm thì tôi mới thấy gia đình mình. Bố mẹ Linh thấy Linh về liền chạy ra hỏi han, còn gia đình tôi thì không, vì tôi đã nói gì về chuyện tôi có sức mạnh đâu. Tôi nhìn chăm chú bố mẹ mình một lúc lâu, họ thấy tôi nhìn lâu vậy nên tỏ ra hơi lo lắng. Tôi từ từ cởi mũ giáp của mình ra…
“ ơ D, phải D không”
“đúng là D rồi”
“không con thì ai vào đây”.
Bố mẹ chạy ra ôm chầm lấy tôi, dưng dưng nước mắt, làm tôi cũng chả cầm được lòng, tí nữa thì đổ lệ. Và cả ông bà tôi cũng vậy, ôm nhau rồi khóc lóc một lúc, bố mẹ hỏi tôi:
“làm sao mà trông con như thế này thế hả D?”.
Tôi chỉ sang chỗ Linh, cô ấy cũng từ từ bỏ mũ giáp ra, bố mẹ ông bà vô cùng ngạc nhiên rồi tôi nói:
“ bọn con là những người có được những sức mạnh để bảo vệ mọi người, và đây là sự thật chứ không phải con ngộ game các kiểu đâu nhé”.
Mẹ tôi sờ sờ má tôi rồi nói:
“dù chưa hiểu được nhiều lắm, nhưng giờ mẹ thấy con đã trưởng thành nhiều rồi đấy”.
Tôi cười nói:
“con mẹ là anh hùng đấy nhé”.
………
Cuộc hội ngộ của gia đình tôi cũng ngắn ngủi lắm, vào trong lều uống cốc nước, ăn cái bánh rồi lại phải đi luôn. Đi ra chỗ cây cầu thay ca cho thằng L với H, trước khi đi tôi ngoảnh đầu lại nó với mẹ:
“yên tâm đi mẹ, con sẽ lấy lại thành phố”.
Tôi với Linh đi ra chỗ cây cầu, L chạy lại nói:
“đổi ca nhé đồng chí”.
Rồi H với L biến mất tiêu luôn, để tôi với Linh canh gác cây cầu, cũng có những người lính khác đứng cùng, nhưng có bọn tôi thì vẫn sẽ ổn hơn. Ngồi dủng dỉnh trên một chiếc xe tăng, tôi hỏi Linh tình hình hiện tại như nào rồi, Linh đáp:
“nhờ có cậu nên di tản được hết thành phố rồi, không bị thiệt hại về người nhiều lắm, chỉ đáng lo là không biết cách đối phó như nào”.
Tôi mượn một cái ống nhòm của một người lính rồi xem xét tình hình bên thành phố, có quá nhiều quái vật. May mà L dùng sức mạnh của đất của nó để tạo nên một bức tường đá khổng lồ và vững chắc chặn bọn quái vật, không thì không biết như nào. Mấy con quái vật bậc F thì cứ định bay sang thì Linh dùng sức mạnh gió để loại bỏ. Tóm tắt là tình hình hiện giờ vẫn an toàn, nhưng chắc không cầm cự được lâu. Linh nói:
“may mà có kết giới do CR tạo ra và bức tường của L, không thì quái vật còn tran lan đến đâu không biết nữa”.
Tôi vẫn cầm ống nhòm vừa xem xét vừa lẩm bẩm:
“nó… vẫn chưa xuất hiện”.
Linh thấy thế liền hỏi:
“nó là ai vậy hả?”.
Tôi đáp:
“một con quái vật cao như tòa nhà 6 tầng, thân trên là một người phụ nữ, thân dưới là một con nhện, nhưng cái chân to đùng, người luôn tỏa ra một mùi khó chịu”.
Linh xoa cằm một lúc rồi đáp:
“Bậc C”
“cái gì, cậu chắc chứ?”.
Tôi hơi giật mình khi nghe Linh nói vậy, một con quái vật khủng khiếp như vậy mới chỉ bậc C thôi ư, thế còn B A S thì nó còn kinh khủng như nào nữa đây.
“Linh ơi, lại đây xem này”
“bọn chúng định làm cái gì thế nhỉ?”.
Bọn quái vật ở đầu cầu bên kia đang túm tụm vào với nhau làm cái gì đó không rõ, chỉ rõ là rất nhiều loại F-. Chúng đang bâu vào nhau để làm một thứ gì đó, giống như là đang hợp thể vậy, tôi với Linh chăm chú nhìn chúng, để xem có động thái gì khác thường không.
“không xong rồi”
“anh lính, điều động xe tăng và súng chống tăng nhanh lên”.
Tôi nhanh chóng hô hào mọi người, bọn quái vật kia đang tụ tập gắn kết lại với nhau để tạo thành những cây cầu, số lượng của chúng là quá nhiều nên tạo ra phải đến cả chục cây cầu, bọn bậc F cũng đang chờ đợi để bay sang.
“anh lính, mau vào doanh trại gọi 2 đứa tên L với H ra đây nhanh lên”.
Anh lính đó nhanh chóng chạy vào doanh trại gọi L với H, còn tôi và Linh, cùng một số người khác đang chuẩn bị chiến đấu với lũ quái vật kia.
Lũ quái vật bu vào nhau tạo thành một cây cầu để tiếng sang bên phía chúng tôi, tôi cầm thương của mình lên thì bỗng chân tay cứng đơ, khụy gối xuống đất, tôi cảm thấy một cảm giác đau đớn đến lạ thường. Linh lo lắng hỏi:
“cậu làm sao thế, có sao không?”.
Tôi có gượng dậy tỏ vẻ không sao, vì giờ mọi người mà thấy mình gục ngã thì sẽ nghĩ gì, tia hy vọng cuối cùng mà gục ngã thì mọi người sẽ ra sao. Với cả to mồm với mẹ rồi, nên tôi gượng dậy bằng được, cười lớn rồi hô hào:
“mọi người vào vị trí chiến đấu nhanh nào”.
Uỳnh…Uỳnh…
Những cây cầu làm từ quái vật đã chạm tới chỗ chúng tôi, rồi ồ ạt một lũ khác chạy sang, nhìn chúng nó còn đông hơn cả quân nguyên ý chứ.
“Bắn”
“Đuỳnh”
“Pằng Pằng”…
Tiếng súng ak47, tiếng đạn xe tăng vang lên liên tục, giờ chỗ tôi đang đứng thành cái chiến trường mất rồi. Tiếng hô hào giữ vị trí, bom đạn, mìn pháo đủ hết. Tất cả đều nhắm thẳng quân thù mà tấn công, tôi nhìn Linh rồi nói:
“đừng tỏ vẻ sợ hãi khi chiến đấu nhé”.
Linh gật đầu rồi cùng tôi nhảy vào giữa đám quái vật kia.
Keng…Keng…
Gru…Gru…
“tiếp tục bắn đi”
“mau chóng rút lui thôi”
“rút, rút quân, thông báo di tản người dân và rút quân ngay”
“á á á”.
Hỏa lực của quân đội không thể chống đỡ nổi cơn tấn công dữ dội của mấy con quái vật, cả đội hình nhanh chóng sụp đổ, tôi cầm tay Linh rồi phi về chỗ mấy anh lính.
“nhanh sơ tán mọi người và rút lui, ở đây bọn tôi sẽ cầm chân chúng lại” tôi gào lên rồi yểm trợ để những người lính rút lui và sơ tán người dân.
“viện binh đến đấy” L từ dưới đất trồi lên, bàn tay đất to đùng của nó đấm rầm một cái xuống đất, gây ra một lực trấn động đẩy lùi lũ quái vật kia lại. Tôi nhìn sang thằng H cạnh đó:
“mày dùng sức mạnh không gian mà đi sơ tán mọi người đi, ở đây cũng giải quyết được cái gì đâu lượn đi”.
H hứ một tiếng rồi dùng sức mạnh của mình biến mất luôn, tuy lời tôi là vậy, nhưng thực ra giờ là lúc cần thằng H nhất, sức mạnh của tôi, L và Linh làm sao có thể dịch chuyển được một lượng lớn người và đồ đạc như vậy, nên giao trọng trách này cho H là thích hợp nhất.
Rầm…Rầm…
Một âm thanh khổng lồ làm dung chuyển cả mặt đất,mấy con quái vật bỗng chốc không di chuyển nữa, dạt hết sang hai bên để tạo thành một lối đi thoáng đãng ở giữa. Tôi biết là chuẩn bị có biến rồi, nên bảo L với Linh cẩn thận.
“sao các ngươi phải khổ sở để bảo vệ loài người hạ đẳng kia vậy, ta sẽ cho cơ hội để các ngươi về phục vụ bọn ta” con quái vật bậc C vừa đi vừa nói, bọn quái vật F và F- chỉ biết đứng nhìn, không dám manh động. Những cái chân to đùng của nó bước đến đâu, đất lún xuống đấy, nhưng không vì thế mà chúng tôi cảm thấy sợ hãi, tôi gào ầm lên:
“ *éo cần”
“hạ đẳng cái abc xyz nhà mày”.
Con quái vật kia tức giận quát:
“đã cho cơ hội rồi còn dám lớn tiếng với ta, lần này thì đừng trách ta nhé”.
“tấn công”.
Cả đàn cả lũ quái vật khi nghe được chỉ thị của con trùm bậc C kia liền lao vào chúng tôi như lũ chó rồ, chúng tôi nhanh chóng thi triển những kỹ năng mà mình đã học tập được vào lũ quái vật kia.
“Đại Địa Chấn”
“Lốc Xoáy”
“Bán Nguyệt Thương”…
Nhưng con quái vật trúng kỹ năng thì chết hết, không chết thì cũng thương nặng, duy nhất chỉ có con bậc C là không hề bị thương một tí nào cả.
Khé…Khé…
Lũ quái vật tiến lại mỗi lúc một gần, mặc cho chúng tôi tung ra bao nhiêu chiêu thức, cứ con này chết con kia lại tiếp tục xông lên, đánh mãi mà chả thấy số lượng của chúng giảm đi tí nào. L gào ầm lên:
“Kim Cương Thành”.
Từ mặt đất trồi lên một hàng rào được làm từ kim cương, trông rất lộng lẫy và trói lóa. L nói:
“chạy thôi, bức tường sẽ cầm cự cho chúng ta được một thời gian khá lâu đấy, mau rút thôi”.
Tôi với Linh miễn cưỡng nghe lời của L, giờ ở lại đánh nhau thì lấy đâu ra cơ may để mà thắng, chênh lệch về quân số là quá lớn. Trên đường chạy đi L có nói:
“không gian do CR tạo nên để bảo vệ thế giới thì tỉnh chúng ta bị hở một đường này, tiếp tục kéo dài ra đến biển, cách Hải Phòng tầm 100 hải lý thì có…”.
“mày nói cái khỉ gì thế, tao chả hiểu cái gì hết” tôi trên ngang, Linh quay sang giải thích:
“Cách cảng Hải Phòng tầm 100 hải lý, có một chiều không gian màu tím, đó chính là kết giới bảo vệ trái đất này, nên bọn quái vật đang trên đường tiến thẳng về đó, và chúng chỉ có thể đi một đường thẳng nên các tỉnh lân cận Tuyên Quang không sao”.
Tôi hỏi:
“thế giời về Thái Nguyên thủ à?”.
L gật đầu, rồi cứ đi được một đoạn nó lại đấm uỳnh xuống đất, tạo ra những lỗ sâu tầm 4m 5m để chặn tốc độ di chuyển của lũ quái vật kia.
Trong đầu tôi giờ đang nghĩ xem làm như nào để có thể đánh bại được lũ quái vật, lấy lại thành phố cho mọi người. Gánh nặng và trách nhiệm đang vô cùng lớn, tôi hứa với bản thân sẽ chiến đấu cho xứng đáng với câu nói của mình.
“con mẹ là anh hùng”.