Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 997: 997: Tôi Uống Một Ngụm Cô Uống Một Ngụm





Tại khu VIP của bệnh viện ung thư thành phố S, sau khi Bạch Tô cúp điện thoại, lông mày vẫn hơi cau lại, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Vừa rồi Đỗ Đỗ chỉ nói cho cô đặt phòng bệnh, cũng không nói cho Bạch Tô biết tình hình của bọn họ, cho nên bây giờ Bạch Tô cũng chỉ có thể đoán.
Cô đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trong tay Phó Vân Tiêu cầm một cái chén sứ, một mùi thuốc khó chịu bốc lên, Bạch Tô không khỏi bịt mũi.
“Đến rồi, đến rồi, mỗi ngày một loại thuốc lại tới.”
Khóe miệng Phó Vân Tiêu nở một nụ cười thoải mái, anh thận trọng cầm chén thuốc từ bên ngoài bước vào.
“Không uống, cái này quá khó uống rồi.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu và lắc đầu, rất bất đắc dĩ.
Dường như đã quen với trạng thái của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu không nói thêm nữa, trực tiếp mang thuốc đặt lên bàn bên cạnh Bạch Tô.
“Này, thuốc của ngày hôm nay khác với ngày hôm qua, anh đã lén bỏ vào đó một viên đường cho em.”
Giọng điệu của Phó Vân Tiêu rất nhẹ nhàng, nếu ai biết Phó Vân Tiêu nhìn thấy trạng thái của anh lúc này thì sẽ há hốc mồm ngạc nhiên.
“Có thật không?”
Bạch Tô không tin, ngập ngừng hỏi.
“Em uống một hớp đi.”
Phó Vân Tiêu cười nhẹ, sau đó cầm thuốc đưa cho Bạch Tô, múc một muỗng thuốc sau khi thổi nguội đút cho Bạch Tô.
Hơi bán tín bán nghi, cô lại nhìn Phó Vân Tiêu rồi sau đó cái miệng nhỏ nhắn mới uống một ngụm thuốc.
Vị đắng truyền đến trong miệng Bạch Tô ngay lập tức, Bạch Tô nhanh chóng uống hai ngụm nước sau khi uống hết ngụm thuốc này.
“Anh bỏ đường ở đâu, không ngọt chút nào.’

Bạch Tô cố ý đưa ánh mắt trách móc liếc nhìn Phó Vân Tiêu, như thể đang trách anh lừa dối mình.
“Không có.”
Phó Vân Tiêu có chút kỳ quái, sau đó anh giơ thuốc trước mặt lên ngửi, dưới mũi ngửi sau đó dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô.
“Làm sao có thể không có chứ.”
Bạch Tô cho rằng Phó Vân Tiêu đang cố ý, vì vậy cô mang vẻ mặt không tin mà cúi đầu nhìn, sau đó lại ngẩng lên mà nhìn Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu vẫn rất bình tĩnh, không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
“Nếu không thì em uống thêm một ngụm thử xem sao.”
Sau đó, Phó Vân Tiêu múc một muỗng nữa và đưa cho Bạch Tô.
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cũng bắt đầu nghi ngờ đó là sự thật.

Có lẽ là lần đầu tiên cô uống quá gấp cho nên trực tiếp xác định bát thuốc này là thuốc đắng.
“Thật sao?”
Lần này, Bạch Tô lại cố gắng uống thêm một ngụm.
Chỉ là khi cô vừa uống vào miệng thì vị đắng giống như lần đầu tiên lập tức tràn đầy cả miệng.
“A.”
Bạch Tô che miệng bắt đầu tìm thùng rác, muốn nhả ra.
“Đừng nhả ra.”
Phó Vân Tiêu dùng giọng điệu ra lệnh nói với Bạch Tô, cố tỏ ra nghiêm khắc.
Không còn cách nào nữa, khi thấy Phó Vân Tiêu đang nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Tô đành phải cố nén lại vị đắng và nuốt xuống.
“Nước nước nước.”
Vừa mới uống thuốc, Bạch Tô vội vàng lè lưỡi kêu một tiếng.
Sau đó Phó Vân Tiêu đưa cho Bạch Tô nước ấm mà anh đã chuẩn bị trước.
Sau khi uống liên tiếp hai ngụm nước lớn, Bạch Tô đã rửa sạch vị đắng trong miệng.
“Đồ lừa gạt.”
Bạch Tô giận dữ trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, trong lời nói có chút bất mãn.
“Anh không phải là đồ lừa đảo, anh đây được xem là lời nói dối có thiện chí, cái này nó tốt cho em.”
Khóe miệng của Phó Vân Tiêu nhếch lên cười nhẹ và nói đùa với Bạch Tô.
“Quên đi, em thấy rõ ràng là anh đang có ý trả thù thì có.

Chắc chắn là bình thường anh đã ghi thù em nên bây giờ bắt đầu hành hạ em khi em bị bệnh.”
Bạch Tô cố ý bĩu môi, như thể cô không tin Phó Vân Tiêu.
“Được rồi, em muốn nghĩ gì cũng được, nhưng em phải uống hết bát thuốc này.”
Sau đó, Phó Vân Tiêu lại tiếp tục đưa thuốc qua, nhưng lần này thì nói sao Bạch Tô cũng sẽ không bị lừa nữa.

“Nghe lời nào, anh đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, đây là lần cuối cùng em uống loại thuốc này.”
Phó Vân Tiêu kiên nhẫn dỗ dành Bạch Tô.
“Em không tin anh đâu.”
Bạch Tô ngậm miệng lại và lắc đầu, bộ dáng như cô sẽ không còn tin điều gì từ Phó Vân Tiêu nữa.
Biết rằng bây giờ rất khó để thuyết phục Bạch Tô, Phó Vân Tiêu không nói thêm nữa, sau đó anh múc một thìa nhỏ thuốc rồi để bên miệng.
Bạch Tô cảnh giác nhìn Phó Vân Tiêu, thấy anh lại múc thuốc thì Bạch Tô nhanh chóng bụm miệng rồi trốn đến góc giường bệnh.
Tuy nhiên, lần này thì Phó Vân Tiêu thay vì thổi nguội thì lại trực tiếp đưa thuốc vào miệng.
Bạch Tô sững sờ khi thấy hành động này, phải một lúc sau cô mới nhận ra Phó Vân Tiêu vừa uống thuốc của mình.
“Nước này, anh mau uống nước đi.”
Không ngờ Phó Vân Tiêu lại đột ngột uống thuốc của mình, Bạch Tô nhanh chóng đi tới rót nước và đưa cho Phó Vân Tiêu.
Cô biết loại thuốc này đắng như thế nào, bản thân Phó Vân Tiêu là một người cực kỳ nhạy cảm với các loại mùi vị.

Lưỡi của anh sẽ khuếch đại hương vị lên gấp trăm lần và truyền đến dây thần kinh não, vì vậy khi cô thấy anh thử dùng thuốc của mình thì không đành lòng.
Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu vẫn vô cảm sau khi uống thuốc, cũng không thể biết được sau khi uống thuốc khó chịu như thế nào.
“Tại sao lại muốn uống thuốc.”
Bạch Tô đau lòng nhìn Phó Vân Tiêu và hỏi.
“Anh muốn cùng em đồng cam cộng khổ.”
Giọng của Phó Vân Tiêu không lớn, nhưng mà khi truyền đến tai Bạch Tô thì lại khiến cô có cảm thấy vô cùng ấm áp và mạnh mẽ.
“Bây giờ anh uống một ngụm, em cũng uống một ngụm cho hết nhé.”
Vì để cho Bạch Tô uống thuốc, Phó Vân Tiêu thản nhiên nói, giọng điệu rất thoải mái.
“Được.”
Cô do dự gật đầu và cuối cùng đồng ý với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu bưng chén thuốc lên vô cùng có trật tự mà đút cho Bạch Tô một muỗng mình một muỗng.

Còn Bạch Tô thì lúc đầu cau mày, cảm thấy thuốc rất đắng, nhưng sau khi thích ứng dần với nó thì lông mày của cô bắt đầu dãn ra.

Cuối cùng thì cô cũng không cần Phó Vân Tiêu uống thuốc cùng nữa, cô chủ động uống hết bát thuốc đắng này.
Sau khi uống thuốc xong thì Phó Vân Tiêu đặt bát thuốc sang một bên và bắt đầu trò chuyện với Bạch Tô.
“Sao anh lại đối xử với em tốt như vậy? Nếu em chết đi thì sao? Không phải là sẽ lỗ sao?”
Bạch Tô đột nhiên biểu lộ cảm xúc, nhìn như có vẻ đang dễ dàng tán gẫu với Phó Vân Tiêu về chủ đề này, nhưng thật ra thì nội tâm Bạch Tô đang có tâm sự rất nặng nề.

Lúc này, cô đặc biệt đau lòng cho Phó Vân Tiêu.
“Trước khi đến đây thì anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói rằng trong khoảng thời gian này sẽ sắp xếp một ca tiểu phẫu cho em.

Em đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng.”
Phó Vân Tiêu không hề nói đến chuyện sống chết với Bạch Tô, bắt đầu chuyển chủ đề khác.
Nhưng mà Bạch Tô vẫn bám vào chủ đề vừa rồi.
“Nếu em có chết đi thì anh cũng đừng quá đau buồn, anh nên nhanh chóng đi tìm người yêu mới, một thời gian sau có thể quên được em thôi.”
Bạch Tô nhẹ nhàng nói, giọng điệu vẫn có chút buồn bã.
“Đúng rồi, em xem ngày nào em rảnh, anh định trước khi phẫu thuật sẽ đưa em đi mua sắm.”
Hai người nói chuyện với nhau mà Phó Vân Tiêu dường như không hề nghe thấy những lời của Bạch Tô, cũng không nói chuyện với cô về vấn đề sống chết nữa..