Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 985: 985: Đi Theo Tôi!





Nhìn thấy người trong thôn đều đã đi ra, Đỗ Đỗ đã đau hết cả đầu.
Nhưng Đỗ Đỗ lúc này không thể dừng lại, bởi vì phía sau anh ta còn có dân làng đuổi theo.
Trước mặt anh ta, những người dân làng khác dần dần chặn đường Đỗ Đỗ, Đỗ Đỗ vừa chạy về phía trước vừa né từ trái sang phải, tránh sự tấn công của những người dân làng khác.
Giờ phút này, Đỗ Đỗ chỉ có thể dựa vào né tránh, không phản kích hay giao thủ với người trong thôn.
Bởi vì anh ta biết rất rõ rằng mặc dù anh ta đã bị tấn công bởi dân làng ở phía sau, nhưng ít nhất những người dân làng trước mặt này chỉ chặn anh ta một cách tượng trưng, họ không có ý giết anh ta.
Nhưng nếu anh ta làm tổn thương dân làng thì hậu quả sẽ khác.

Nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn anh ta sẽ chọc giận toàn bộ dân làng, từ đó anh ta sẽ không có cơ hội trốn thoát.
Do sự truy đuổi của những người dân làng đi ra từ phía sau và chặn đường ở phía trước thì bước chân của Đỗ Đỗ hiển nhiên đã chậm lại.

Không mất bao lâu, một vài người dân trong nhà đã đuổi theo kịp anh ta bao vây trước sau, Đỗ Đỗ đã bị vây ở giữa.
Không còn cách nào, Đỗ Đỗ đành phải điều chỉnh phương hướng, bắt đầu đối mặt với hai nhóm người trong thôn.
Anh ta cảnh giác nhìn lại dân làng, nhưng không có lùi lại mấy bước, phía sau còn có người.
“Hô.”
Đỗ Đỗ nặng nề thở dài lắc đầu.
Tình huống hiện tại của anh ta rất nguy hiểm, nhưng anh ta không có cách nào xử lý tốt ngoại trừ đối mặt với chuyện này.


Cuối cùng hai quả đấm của Đỗ Đỗ bị nắm chặt, dân làng chuẩn bị tư thế phòng thủ.
Càng ngày càng đến gần, người trong nhà mà anh ta gặp trước đó nở nụ cười tàn nhẫn, họ đã nhìn ra phương pháp của Đỗ Đỗ cho nên lúc này bước đi rất cẩn thận.
Nhìn thấy Đỗ Đỗ đang ở trong tư thế phòng thủ, người trong thôn nói ra một tràng phương ngữ mà Đỗ Đỗ nghe không hiểu.

Dường như đang chỉ dẫn cho những người dân làng xung quanh, sau đó những người dân làng xung quanh cũng giảm tốc độ, từng chút một tiến tới.
Phải nói rằng cách tiếp cận của họ rất thông minh.
Lúc này mọi người tứ phía tụ lại, Đỗ Đỗ không biết nên tấn công bên nào trước, vì dù anh ta tấn công bên nào trước thì các hướng khác chắc chắn sẽ đồng loạt xông lên.
Hai tay Đỗ Đỗ nắm chặt hơn, nhưng mà không còn cách nào khác là phải duy trì mức độ cảnh giác cao nhất, đồng thời để cho vòng vây càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, khi vòng tròn đã đủ nhỏ, Đỗ Đỗ cảm thấy sau lưng có người xông lên.
Không nghĩ tới, Đỗ Đỗ trực tiếp vung một nắm đấm về phía sau, không ngờ tuy rằng nắm đấm vung qua, nhưng mà người phụ nữ phía sau đột nhiên cảm giác được cách nắm đấm của Đỗ Đỗ vài cm, liền dừng lại.
Ngay sau đó, ngay trước khi Đỗ Đỗ còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ lại vươn tay ra.

Nhưng mà vị trí mà người phụ nữ vươn tay không phải vị trí trọng yếu của Đỗ Đỗ, mà là cánh tay của Đỗ Đỗ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Đỗ, người phụ nữ nắm lấy cánh tay Đỗ Đỗ.
Đỗ Đỗ bất quá không có phản ứng, chỉ nghe người phụ nữ này lo lắng nói ba chữ: “Đi theo tôi.”
Nghe được ba chữ này, Đỗ Đỗ sửng sốt, bởi vì người phụ nữ này không nói tiếng địa phương.
Trong khi Đỗ Đỗ còn đang chìm đắm trong kinh ngạc thì những người dân làng khác đã vội vàng chạy tới.
“Nhanh lên, ngẩn ngơ cái gì.”
Người phụ nữ lo lắng hét lên một lần nữa và kéo Đỗ Đỗ, sau đó Đỗ Đỗ cũng phản ứng lại, anh ta khôgn kịp suy nghĩ gì nữa mà nắm lấy tay người phụ nữ và bắt đầu lao ra ngoài.
Không ai trong làng ngờ rằng người đàn ông này sẽ chạy trốn theo cách này.
Bọn họ sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp, liền đuổi theo hướng mà Đỗ Đỗ và người phụ nữ đi.
Tuy nhiên, Đỗ Đỗ và người phụ nữ này chạy quá nhanh, đặc biệt là người phụ nữ dắt Đỗ Đỗ chạy cực nhanh, giống như đã luyện công.

Cô ấy trực tiếp kéo Đỗ Đỗ ra khỏi mấy km với tốc độ siêu cao, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, thở gấp.
Cuối cùng, trong quá trình chạy thì phát hiện một ngôi nhà tranh nhỏ, nhìn lại thấy dân làng không đuổi theo nên người phụ nữ mới dừng lại.
“Theo tôi.”
Tùy ý nói xong thì người phụ nữ kéo Đỗ Đỗ vào trong đó không chút do dự.

Bọn họ trốn vào trong nhà không bao lâu, phía sau liền có tiếng bước chân chạy tới, còn xen lẫn tiếng địa phương khó hiểu, hiển nhiên là người trong làng vừa rồi đã đuổi theo.
“Họ sẽ không tìm thấy ở đây phải không?”
Đỗ Đỗ đang dựa vào vách túp lều tranh, lén lút nhìn cảnh tượng bên ngoài qua khe hở.
Nhìn thấy đám người này dừng lại, bắt đầu tìm kiếm trái phải, anh ta nhìn ra bên ngoài có chút lo lắng, thấp giọng hỏi.
“Suỵt! Chắc không sao đâu.”
Người phụ nữ này nhìn cũng có chút lo lắng, nhưng so với lo lắng thì ánh mắt càng thêm hưng phấn, hiển nhiên gặp phải loại này khiến cô ấy rất cao hứng.
Người phụ nữ đưa ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên miệng ra hiệu cho Đỗ Đỗ đừng nói nữa.
Đỗ Đỗ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bên ngoài túp lều tranh, một người dân trong làng đã đi về phía bên này, dường như đang tiến về phía họ, người dân trong làng tò mò và dừng bước ra ngoài ngôi nhà.
Đỗ Đỗ thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân và hô hấp của người trong làng.

Họ và người trong thôn cách nhau một bức tường, Đỗ Đỗ không dám thở mạng, cùng lúc đó thì tay của anh cũng nắm chặt thành đám.

Anh ta cố gắng chuẩn bị trước hai tay, lỡ như sau đó bị phát hiện thì anh ta chỉ có thể tấn công trước chiếm ưu thế và sử dụng vũ lực để giải quyết nó.
Tuy nhiên, anh ta rất tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra mà người dân trong làng nhìn quanh ngôi nhà rồi đột ngột bỏ đi, như thể họ không tò mò gì về ngôi nhà cả.
“Hô.”
Nhìn người trong làng dần dần đi xa, Đỗ Đỗ thở phào nhẹ nhõm, thoải mái một chút.
Không mất nhiều thời gian để những người dân làng bên ngoài lần lượt rời khỏi đây, một số người quay trở lại làng, một số đi đến những nơi khác để tìm hai người Đỗ Đỗ.
Nhìn thấy tất cả dân làng bên ngoài đều đã đi hết, bây giờ cũng không còn quá lo lắng.
Sau đó Đỗ Đỗ đứng dậy định đi ra ngoài.

“Này, anh đi đâu?”
Ngay khi anh vừa đứng dậy và vẫn chưa rời đi thì một giọng nói của một người phụ nữ đã vang lên sau lưng anh ta.
Sau đó Đỗ Đỗ nhớ ra có một người phụ nữ bên cạnh mình, anh ta liền nhìn lại nhìn người phụ nữ đã chạy với mình với một chút nghi ngờ.
Quả nhiên, mọi chuyện giống như anh ta đoán, người phụ nữ này không phải là người trong làng.
Bởi vì cô ấy khác với những người phụ nữ trong làng bên ngoài, làn da của cô ấy rất mỏng manh.

Mặc dù cô ấy mặc quần áo giống với phụ nữ trong làng vừa rồi, nhưng có thể nhìn ra người phụ nữ này đến từ thành phố.

Nhưng vì lúc nãy cô ấy luôn đứng sau Đỗ Đỗ vì vậy anh ta không có để ý đến cô ấy.
“Cô là ai?”
Đỗ Đỗ quay đầu nghi ngờ hỏi.
“Không phải trước tiên anh nên tự giới thiệu sao? Dù sao anh cũng là con trai.”
Cô gái này nở nụ cười, khi cười sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng, rất dễ thương.

Đôi mắt cô ấy cũng rất to tròn, lông mi dài như biết nói, vô cùng linh động..