Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 941: 941: Ý Gì





Đi chưa được hai bước, phía sau liền có thêm một loạt tiếng bước chân.
“Tư Bắc Triệt gặp tai nạn trên đảo Sơn Địa sao? Chuyện gì đã xảy ra với anh ta à?”
Lo lắng Bạch Tô có chuyện, Đỗ Đỗ vội vàng đi theo bên cạnh Bạch Tô.
Mà Bạch Tô sắc mặt ảm đạm, hiện tại cô chỉ muốn đến đảo Sơn Địa nhanh một chút nên cũng không muốn cùng Đỗ Đỗ giải thích quá nhiều.
“Sạt lở.”
Cuối cùng thì Bạch Tô cũng vẫn không muốn tin rằng Tư Bắc Triệt đã chết, vì vậy cô chỉ nói về sự sạt lở, nhưng mà không nói Tư Bắc Triệt thực sự như thế nào.
Khi nghe được câu sạt lở, vẻ mặt Đỗ Đỗ cũng ngưng trọng.
Anh cũng có công ty, cũng đọc tin tức nên Đỗ Đỗ hiểu được, cơ hồ chỉ cần bị chôn chân dưới đất thì cơ hội được cứu thoát cũng rất ít.
“Còn người thì sao?”
Hiếm thấy lông mày của Đỗ Đỗ nhíu lại, anh ta nghiêm túc hỏi Bạch Tô, anh ta có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Bạch Tô.
“Không biết.”
Bạch Tô cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, cô lắc đầu không nói gì về danh sách thương vong mà cô nhìn thấy.
“Vậy cô sẽ đến đó như thế nào?”
“Máy bay.”
Một người hỏi một người trả lời, Bạch Tô bước ra ngoài còn Đỗ Đỗ cũng theo sát cô.
“Tôi đã đến đảo Sơn Địa trước đây, nơi đó chỉ có một chuyến bay vào sáng sớm.


Bây giờ cô cũng không thể đến đó được.”
Lo lắng Bạch Tô sẽ gặp nguy hiểm, Đỗ Đỗ đã ngăn Bạch Tô theo một cách khác.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Đỗ Đỗ, bước chân của cô dừng lại tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tô lại bước ra khỏi bệnh viện.
“Nếu sáng sớm mới có một chuyến bay thì tôi sẽ đợi đến sáng sớm.”
Giọng điệu của Bạch Tố rất nghiêm túc, vừa rồi cô đã có quyết định rồi.
“Tôi sẽ đưa cô đến đó bằng máy bay riêng.”
Đỗ Đỗ bước nhanh hai bước, trực tiếp đi qua Bạch Tô chặn đường cô.
Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, Bạch Tô liền dừng lại, không tiến thêm nữa.
Đúng là nếu được máy bay riêng đưa đi sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng lời nói của Đỗ Đỗ cũng khiến Bạch Tố biết rằng Đỗ Đỗ giàu có hơn cô tưởng.
“Được.”
Sốt ruột cứu người cho nên lần này Bạch Tô không từ chối.
“Nhưng cô cần phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, vì sức khỏe của cô, cô phải cho tôi nửa giờ để chuẩn bị.

Tôi cần mang theo bác sĩ đi cùng, tôi sẽ điều một máy bay riêng đến bệnh viện.”
Đỗ Đỗ nghiêm túc nói.
“Được.”
Bạch Tô gật đầu, như một dấu hiệu chấp nhận những điều kiện này.
Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao, nói là cần nửa tiếng nhưng mà thật ra thì anh ta chỉ mất mười phút để điều máy bay riêng và bác sĩ đi cùng.
Trên nóc bệnh viện này có một cái sân bay nhỏ, Đỗ Đỗ đã bảo người ta dừng máy bay lại ở đó.
“Đi thôi.”
Đỗ Đỗ duỗi tay ra làm động tác mời Bạch Tô, không chút do dự Bạch Tô nhanh chóng đi theo Đỗ Đỗ lên máy bay riêng.
Trong cả chuyến bay, Bạch Tô không nói một lời.
Máy bay hạ cánh an toàn trên địa điểm lở đất ở đảo Sơn Địa, ngay lúc đó Bạch Tô chịu không nổi liền chạy thẳng xuống dưới.
Trước đó ở đây đã từng là nơi làm việc nhưng sau khi bị lở đất thì toàn bộ khu đất đã bị san phẳng và chỉ còn lại đống đổ nát.
“Tư Bắc Triệt!”
Đứng trên đống đổ nát và thất thần nhìn xung quanh, Bạch Tô không khỏi bắt đầu lo lắng hét lên.
Tuy nhiên, không có phản hồi.
“Tư Bắc Triệt! Anh còn sống không?”
Cô tiếp tục hét lên hai lần, nhưng mà vẫn không ai đáp lại.
Hiện trường cũng có một số công nhân làm nhiệm vụ cứu hộ tượng trưng, thực ra mọi người đều biết tỷ lệ cứu hộ trong vụ sạt lở là rất thấp.


Đồng thời, đã nhiều ngày trôi qua cho nên dù không có người thiệt mạng trong vụ sạt lở đất thì họ cũng đã chết từ lâu rồi, chết vì đói và khát.
“Xin chào, anh có nhìn thấy một người đàn ông tên Tư Bắc Triệt tại hiện trường không? Anh ta rất cao và có đôi mắt phượng, anh ta đã ở đây khi sự việc xảy ra.”
Bạch Tô cố gắng mô tả ngoại hình và đặc điểm của Tư Bắc Triệt, hy vọng có thể nhận được một số thông tin từ các nhân viên cứu hộ.
Nhưng các nhân viên lắc đầu bất lực.
“Không, chúng tôi cũng đã đến đây vào ngày hôm trước, có lẽ là đã bị chôn sâu ở đây.

Chúng tôi không tìm thấy ai kể từ khi chúng tôi đến đây.”
Các nhân viên nghiêm túc nói với Bạch Tô, sau đó bắt đầu cúi đầu thu dọn hiện trường.
“Cảm ơn anh.”
Bạch Tô nhẹ nhàng nói rồi quay đầu lại, lộ ra vẻ thất vọng rõ ràng.
“Không sao, hiện tại, không có tin tức thực sự là tin tức tốt nhất.”
Nhìn thấy Bạch Tô buồn, Đỗ Đỗ không khỏi tiến lên an ủi Bạch Tô.
“Tôi biết.”
Bạch Tô gật đầu, nhưng trên mặt vẫn là lộ ra vẻ khổ sở, nói xong lại đi đến một đống đổ nát khác.
Tàn tích nơi cô đứng hiện tại được bao phủ bởi những viên đá nhỏ trộn lẫn với bụi bẩn.
Sau khi quan sát cẩn thận, cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Tư Bắc Triệt, vì vậy Bạch Tô bắt đầu ngồi xổm xuống, bất kể sống hay chết, cô lên kế hoạch tự mình đào bới đê tìm Tư Bắc Triệt.
Đống đá nơi cô đứng tương đối dễ đào, sau khi đào được một lúc, Đỗ Đỗ cũng đi tới, ngồi xổm bên cạnh Bạch Tô, cùng cô đào đất đá.
“Đừng quá buồn.

Phải quan tâm đến sức khỏe của cô nữa, kết quả rất có thể không phải tồi tệ nhất đâu.”
Lo lắng rằng Bạch Tô nghĩ không thông, Đỗ Đỗ ở bên cạnh vừa đào vừa quan sát vẻ mặt của Bạch Tô.
“Đừng lo lắng, tôi không sao.”

Mặt của Bạch Tô không có cảm xúc mà đào một hồi rồi mới bình tĩnh nói với Đỗ Đỗ.
Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì Bạch Tô dường như không có gì không ổn cả, cảm xúc hiện tại của cô vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Sau khi đào thêm hai giờ, vẫn không có manh mối.
Trời dần tối, các nhân viên đã nghỉ làm, hai người Bạch Tô vẫn đang miệt mài đào bới tại hiện trường.
Ánh đèn pin xẹt qua cảnh tượng, đột nhiên có một vật thể giống như gương trên phiến đá cách đó không xa phản chiếu ánh sáng, làm hoa mắt Bạch Tô.
Bạch Tô không khỏi đưa tay chặn lại, sau đó cầm đèn pin rọi về phía vị trí có ánh sáng phản chiếu đó.
Lúc đó cô mới mơ hồ thấy thứ sáng như gương hóa ra là một chiếc đồng hồ đeo tay, được kẹp giữa hai viên đá, nên khi đèn pin chiếu sẽ phản chiếu ánh sáng.
Loại bỏ đá trên bề mặt thì dần dần lộ ra hình ảnh đầy đủ của đồng hồ.
Sau đó Bạch Tô chậm rãi cầm đồng hồ lên, lúc đầu cô cũng không quan tâm lắm, nhưng mà khi đồng hồ càng ngày càng rõ thì sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cô dường như đã nhìn thấy chiếc đồng hồ này.
Thậm chí, rất quen thuộc.
Khi cô đưa nó lên càng ngày càng gần, tay cầm chiếc đồng hồ không khỏi run lên, cô có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ cái trên mặt đồng hồ, nhưng vì mặt đồng hồ màu xám nên cô không thể nhìn rõ.
Bắt tay và lau nhẹ mặt kính đồng hồ, hai chữ cái trên mặt càng rõ ràng.
Hai chữ này cuối cùng đã xuất hiện trước mặt của Bạch Tô, FB.
Nó hoàn toàn giống với các chữ cái trên đồng hồ của Phó Vân Tiêu.
Hơi thở của cô đã ngừng vào lúc này, cô không thể tin rằng mình sẽ tìm thấy đồng hồ của Phó Vân Tiêu ở đây.
Cô không có cách nào để giải thích ý nghĩa của việc tìm thấy chiếc đồng hồ của Phó Vân Tiêu trong đống đổ nát này..