Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 725: 725: Nàng Là Văn





Lại một lát sau, cảm giác Phó Văn Tiêu đã thu hồi ánh mắt, Bạch Tô lại,vừa nhỏ tâm cẩn thận thử nhìn về phía Phó Văn Tiêu.

Chỉ là vừa mới nhìn, sắc mặt của nàng trực tiếp trầm xuống.

Bởi vì ngay lúc nàng quay đầu lại một lát vì lúng túng, bên canh Phó Văn Tiêu lai có thêm một người phụ nữ.

Phó Văn Tiêu cùng nữ nhân có nói có cười, trò chuyện đang cao hứng, nhìn bộ dạng như rất thân quen.

Bạch Tô khẽ nhíu mày, đứng lên, tiếp theo cúi đầu làm bộ ở bờ biển tìm vỏ sò, hướng lửa trại tiệc tối phương hướng đi vài bước, định nhìn rõ mặt người phụ nữ này.

trên mặt người phụ nữ đánh phấn nhẹ, ngũ quan tinh xảo như thiên ban thưởng, một chiếc váy dài vừa vặn làm cho cô ta nổi bật rạng rỡ chói mắt, một nụ cười giống như đều là điểm chú ý của toàn trường.

Ngược lại là lúc trước mời Phó Văn Tiêu đến tham gia dạ hội coco không biết đi đâu, dường như cô ấy mời Phó Văn Tiêu đến tham gia dạ hội mục đích chính là để cho Phó Văn Tiêu cùng người phụ nữ gặp mặt vậy, nhiệm vụ hoàn thành, trực tiếp biến mất tại hiện trường.

Người phụ nữ làm cho Bạch Tô trong chốc lát cảm thấy nguy hiểm.

Mặc dù cách thật sự xa, nhưng nàng mơ hồ có thể cảm nhận được sức quyến rủ của người phụ nữ này, quan trọng nhất là, Phó Văn Tiêu và cô ấy hình như rất quen thuộc, hai người lễ phép lại không rõ ràng, ngôn hành cử chỉ, trước sau vừa đúng.

Bên kia, Phó Văn Tiêu vừa mới đi vào dạ hội tối không lâu liền có một người phụ nữ tiến đến cùng anh ấy bắt chuyện.

"Phó Văn Tiêu?"
Người phụ nữ này thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái không mất dịu dàng, trong giọng nói mang theo một tia không xác định.


Phó Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn hướng về phía người phụ nữ nói chuyện, mày hơi hơi nhăn lại, người phụ nữ này anh ấy tuyệt đối gặp qua.

"cô là! ! Văn?"
Hắn ở đại não trung rất nhanh sưu tầm thông tin của nữ nhân này, rốt cục chuẩn xác kêu ra tên của cô ta.

Văn trên mặt mang theo tự nhiên tao nhã mỉm cười, nhìn Phó Văn Tiêu gật gật đầu.

Phó Văn Tiêu thời điểm học trung học cơ sở, bọn họ trong trường từng xuất hiện hai thiên tài, một người liên tiếp nhảy lớp, lớp sáu trực tiếp vượt cấp lên cấp ba, người này kêu Phó Văn Tiêu.

Còn có một người nữ sinh lấy học sinh trung học đích thân phận tham gia giải thi đấu tư duy lô-gích cả nước, lực áp hàng hiệu đại học đích trường cao đẳng sinh, một trận chiến thành danh.

nữ sinh này so với Phó Văn Tiêu nhỏ một cấp, xem như hắn tiểu học muội, hai người thường xuyên đại biểu trường học tham gia các loại PK, thậm chí ngay cả lên đài lĩnh thưởng hai người gần như đều đã đồng thời cùng nhau lĩnh thưởng.

Sau lại, này nữ sinh lại đọc nửa năm đột nhiên ly khai trường học, nghe nói nàng cũng là nhà giàu có thế gia, bị kêu quay về Mỹ Quốc kế thừa di sản, từ nay về sau cùng Phó Văn Tiêu liền chặt đứt liên hệ.

Gặp lại chính là hiện tại.

Lúc trước đích thiên tài nữ sinh lại đứng ở trước mặt Phó Văn Tiêu, chính là Văn.

Hồi lâu không thấy, Phó Văn Tiêu cùng Văn nhịn không được hàn huyên vài câu.

sau khi Văn rời khỏi trường học, trực tiếp bị xem như gia tộc sản nghiệp người thừa kế để bồi dưỡng, vài năm trước ông nội của cô ta bệnh nặng qua đời, cô ta trực tiếp kế thừa mấy công ty của ông nội, sau đó quyết đoán cải cách, chỉ dùng thời gian vài năm, liền đem hải ngoại mấy công ty tất cả đều làm thành công ty niêm yết.

Mặt khác, cô ta hiện tại ở trong nước cũng có đầu tư, thú vị chính là cô ta đầu tư một cái hạng mục cùng Phó Văn Tiêu một cái công ty con vẫn là trọng yếu đối tác kinh doanh.


Bạch Tô đứng ở cách đó không xa nhìn thấy Phó Văn Tiêu cùng Văn tán gẫu nồng nhiệt, nhưng mà nàng lại hoàn toàn nghe không được nội dung nói chuyện của bọn họ.

Bạch Tô thấy rõ mặt của người phụ nữ này, nàng có thể khẳng định, trước đó chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ này, nhưng xem Phó Văn Tiêu cùng Văn tiếp xúc mức độ, hai người lại hình như là lão bằng hữu.

thấy Văn khoảng cách Phó Văn Tiêu càng ngày càng gần, Bạch Tô vừa nghi hoặc lại tức giận.

Nàng đã hối hận chính mình không đi theo qua đó, nhưng là nếu hiện tại qua đó, lại thể hiện rõ nàng ở hướng Phó Văn Tiêu yếu thế, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Bạch Tô đứng ở tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng của Phó Văn Tiêu cùng Văn nghiến răng nghiến lợi.

thôi đi!
Nàng nặng nề dặm chân một cái, ngay cả lều trại cũng chưa thu, trực tiếp quay đầu trở về phòng.

Bạch Tô quay về khách sạn lúc sau trực tiếp vào phòng tắm, nàng phải tắm rửa làm cho chính mình bình tĩnh lại một chút.

Ào ào dòng nước theo Bạch Tô trên đầu đi xuống, Bạch Tô còn thật sự tẩy trừ thân thể mỗi một góc, bắt buộc chính mình không thèm nghĩ đến chuyện của Phó Văn Tiêu cùng người phụ nữ kia.

Tắm rửa xong lúc sau, Bạch Tô một bên lau tóc một bên trong phòng tắm đi ra.

Nàng vừa mới điều tiết tâm trạng của mình, kết quả vừa ra phòng tắm liền thấy Phó Văn Tiêu ngồi ở phòng khách sô pha, trên mặt mang theo mỉm cười, đang có hứng thú nhìn Bạch Tô.


"Di! anh còn biết quay về khách sạn a?"
Bạch Tô cố ý thay một bộ kinh ngạc đích biểu tình, để che giấu sự lưu tâm của mình với Phó Văn Tiêu.

"Đúng vậy, có người không ở lều trại chờ ta, tự mình lén lút quay về khách sạn, tôi cũng chỉ có thể quay về khách sạn a.

"
Phó Văn Tiêu khóe môi đích ý cười càng tăng lên, giễu cợt Bạch Tô một câu.

"Thiết!"
Bạch Tô trực tiếp trừng mắt nhìn Phó Văn Tiêu liếc mắt một cái.

"Tôi vì cái gì phải ở lều trại chờ anh? anh cần tôi chờ sao, tôi xem anh mị lực lớn như vậy, đầu tiên em gái đáng yêu đến mời anh tham gia dạ hội tối tiếp theo lại có một em xinh đep trong dạ hội nói chuyện mật thiết như vậy, anh không thiếu gì tôi nhỉ?"
Những lời này, Bạch Tô nói cần bao chua xót thì có bao nhiêu chua xót, rõ ràng ý có điều chỉ.

Nhưng là cho dù Bạch Tô nói rõ ràng đến như vậy,Phó Văn Tiêu vẫn giống như nghe không hiểu vậy, trực tiếp nhảy vọt đề tài này, bắt đầu nói cho Bạch Tô nghe những chuyện vui của người khác trong dạ hội tối nay.

Quả thực cũng bị Phó Văn Tiêu tức chết rồi!
"anh thật sự không có gì để giải thích với tôi sao? Dù sao ở dạ hội tối nay anh và cô ấy nói chuyện rất nồng nhiệt.

"
Bạch Tô không muốn cung Phó Văn Tiêu đoán chữ, trực tiếp vứt cho Phó Văn Tiêu một cơ hội giải thích.

Nhưng mà Phó Văn Tiêu cố ý treo hứng thú của Bạch Tô, ngay cả nhắc củng không nhắc đến chuyện của Văn, mà là còn thật nghiêm túc quan sát biểu tình của Bạch Tô, sau đó mang theo tính chất thăm dò hỏi Bạch Tô một câu, "Ghen tị?"
Tiếp theo,trên mặt Phó Văn Tiêu hiện ra biểu tình đắc ý, rõ ràng có chút vui vẻ.

"Xem ra trong lòng em vẫn có tôi, ngoài miệng nói không cần, nghĩ muốn cho tôi cơ hội thể hiện, nhưng kỳ thật em đã sớm không rời được khỏi tôi, bằng không em cũng sẽ không ghen tỵ nhanh như vậy.


"
"Tôi mới không cần anh.

"
Bạch Tô căm giận nói.

Không thể chịu được bộ dạng đắc ý của Phó Văn Tiêu, Bạch Tô nhanh chóng giả vờ giận giữ, không hề để ý Phó Văn Tiêu, tự cố tự địa ngồi ở sô pha bắt đầu chơi điện thoại.

"này.

"
Phó Văn Tiêu thu hồi đắc ý đích biểu tình, xê dịch thân mình, lại ngồi xuống bên người Bạch Tô.

"Ngày mai sáng sớm muốn ăn cái gì? Nơi này có thể nấu cơm.

"
thấy Bạch Tô không nói, Phó Văn Tiêu lại bắt đầu lại chủ động giỗ dành Bạch Tô.

Bạch Tô vẫn cúi đầu chơi điện thoại, ngay cả nhìn cũng không nhìn Phó Văn Tiêu, trực tiếp làm bộ nghe không thấy.

"Nếu em nhớ nhà, tôi có thể làm đồ ăn trung quốc cho em cũng được, bây giờ tôi đặt nguyên liệu nấu ăn.

"
suy nghĩ một chút, Phó Văn Tiêu tiếp theo mặt mỉm cười hướng Bạch Tô đề nghị.

Lần này Bạch Tô trực tiếp đeo tai nghe, hoàn toàn không muốn để ý Phó Văn Tiêu, từ trên sô pha đứng lên, cũng không quay đầu lại.