Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 708: 708: Muốn Anh Bón Cho Em Ăn





“Chuyện Bạch tiểu thư bị thương có liên quan đến Thời Hoan đúng không?”
Quản gia hỏi tiếp một câu.

“Tôi cũng không thể xác định chắc chắn.


Anh nhíu mày một chút, như thể đang tự hỏi chuyện này, tạm dừng một chút, anh mới tiếp theo nói, “Hiện tại trên tay tôi không có chứng cứ xác thực, nhưng từ thử nghiệm gần đây của tôi, tôi có thể xác nhận, Thời Hoan tuyệt đối có mưu đồ với Bạch Tô.


Quản gia lúc này mới gật gật đầu, dáng vẻ tỏ ra hiểu rõ, chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi.


Nghiêm Đình ngay lúc này, bỗng nhiên gọi quản gia, “Ông bây giờ đi sắp xếp một chút, trong vòng năm phút sau tôi muốn đến dưới lầu nhà của Thời Hoan.


Anh vẫn luôn giả dạng thành người luôn theo đuổi Thời Hoan để đi tìm Thời Hoan, tiện thể giám sát Thời Hoan.

“Vâng.


Quản gia trả lời một tiếng, trực tiếp đi ra ngoài sắp xếp chuyện này.

Từ nơi Nghiêm Đình ở đến chỗ của Thời Hoan cách khá xa, anh đang ngồi ở trên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên có cảm giác xe ngừng lại.

“Tại sao lại không đi nữa?”
Nghiêm Đình mở mắt ra hỏi một câu.

“Phía trước có xảy ra tai nạn giao thông, đường bị tắc rồi.



Tài xế giải thích với Nghiêm Đình nói.

Khi tắc ở đây hơn 10 phút, có vẻ như, có vẻ tắc hơn một tiếng rưỡi nữa cũng chưa chắc hết, Nghiêm Đình cúi đầu nhìn đồng đồ, thật sự nếu không đi luôn thật sự sẽ không kịp.

“Quay đầu đi, đi đường vòng xa hơn một chút.


Nghiêm Đình ngó ra ngoài cửa xe xem tình hình giao thông, ra lệnh nói.

Một đường đi thẳng, xe chạy đến cổng tiểu khu nhà Thời Hoan, vừa mới dừng xe, vừa lúc liền thấy khi Thời Hoan tử trong nhà đi ra.

Chỉ thấy cô cảnh giác mà nhìn trái nhìn phải xem xét, sau đó đi dò xét một vòng quanh khu nhà, giống như đang tìm dấu vết của người nào đó.

Kiểm tra được vài phút, sau khi kiểm tra tỉ mỉ xung quanh, cô lúc này mới lấy chìa khóa lái xe ra khỏi cửa.

Nghiêm Đình dặn dò tài xế dừng xe ở sau mấy gốc cây to, là chỗ khá khuất tầm mắt khó nhìn thấy được, lúc này mới không bị Thời Hoan phát hiện.

Ngày thường Thời Hoan trước khi chưa kịp ra cửa Nghiêm Đình đều đã đứng ở cửa chờ cô rồi.

Cho nên cô không cần tìm vị trí của Nghiêm Đình, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái tên da mặt dày Nghiêm Đình này.

Lúc này đây, Thời Hoan có điểm quá mức cẩn thận, Nghiêm Đình nhìn theo hướng mà Thời Hoan rời đi, cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

“Đuổi theo chiếc xe phía trước, giữ khoảng cách, chú ý đừng để bị phát hiện.


Thấy Thời Hoan ra cửa, Nghiêm Đình chạy nhanh đến căn dặn tài xế một câu.


Tài xế lập tức nghe lời đi theo.

Thời Hoan dần dần lái xe ra ngoài khu vực ngoại ô, xe càng ngày càng ít, sự khó khan của việc theo dõi cũng càng lúc càng lớn.

Cuối cùng tài xế đành phải lựa chọn khi Thời Hoan biến mất mới dám xuất hiện, một đường miễn cưỡng đi theo, trực tiếp tới một biệt thự ngoại ô thành phố, biệt thự rất xa hoa, bên ngoài biệt thự có viết tên, chỉ có hai chữ, Núi Trúc.

Thời Hoan trực tiếp lái xe vào biệt thự, Nghiêm Đình sau khi xác nhận bản thân không bị phát hiện, trực tiếp dừng xe ở ven đường, nhìn cô từng chút từng chút biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới lén lút theo sau.

“Xin lỗi, thông tin ngoại hình của bạn và thông tin đầu vào không chính xác.


Hệ thống điện tử thông minh bắt đầu cảnh báo, trực tiếp ngăn Nghiêm Đình ở ngoài cửa.

Đáng chết, thế nhưng còn có đặt hệ thống phân biệt khuôn mặt.

Nghiêm Đình nhìn theo hướng Thời Hoan biến mất, như đang suy nghĩ gì đó.

Tuy rằng anh không biết Thời Hoan đến nơi này làm cái gì, nhưng mà anh có thể khẳng định một điều, nếu tới, Thời Hoan sẽ không phải chỉ là đơn giản đến hẹn gặp với bạn bè.

Nhất định còn có âm mưu bí mật kinh người nào đó ở phía sau, Nghiêm Đình mày nhăn càng chặt hơn, trầm tư tự vấn.

Tiếp theo Nghiêm Đình lại đi dò xét một vòng quanh biệt thự, khuôn viên biệt thự cực kì rộng lớn, nhưng chung quanh đều bị tường cao bao phủ, căn bản không có khả năng trèo tường đi.

Sau đó anh quay lại cửa chính, bắt đầu nghiên cứu hệ thống phân biệt khuôn mặt, muốn hủy hết toàn bộ hệ thống này.

Bởi vì hệ thống này sử dụng các biện pháp bảo mật cao nhất, Nghiêm Đình nghiên cứu rất lâu nhưng không có kết quả gì, bây giờ anh càng thêm chắc chắn, ở trong biệt thự này của Thời Hoan khẳng định có bí mật nào đó không muốn để cho ai biết.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể từ bỏ mà về nhà trước.


Hôm nay thu hoạch rất lớn, ở trên đường trở về, Nghiêm Đình gọi điện thoại cho quản gia, bảo quản gia đi mua máy bay không người lái, anh đã nghĩ kỹ rồi, chờ lần sau khi Thời Hoan quay lại đây, anh liền để máy bay không người lái đi quan sát một lượt, xem xem nơi này có kết cấu như thế nào.

Mặc dù vị quản gia ở đầu dây bên kia không biết rốt cuộc Nghiêm Đình muốn làm cái gì, nhưng mà đã là sự căn dặn của Nghiêm Đình, ông vẫn ổn định mà trả lời, “Vâng.


Hơn nữa cũng nói thêm một câu, “Cậu chủ Nghiêm Đình, ngài nhất định phải chú ý sức khỏe, trong khoảng thời gian này cậu hình như vì chuyện của Bạch Tô mà đã quá mức mệt nhọc rồi.


Nghiêm Đình đương nhiên biết ý tốt của quản gia, nhưng mà vẫn nói một câu cùng quản gia, “Yên tâm đi, sức khỏe của tôi, tôi tự mình hiểu rõ.


Quản gia sau khi Nghiêm Đình ngắt điện thoại, vẫn là thở dài một tiếng.

Cậu chủ Nghiêm Đình này, thời điểm si tình, thật đúng là quá si tình! Thậm chí si tình đến mức không hề màng đến sức khỏe của mình.

Bên kia, bệnh viện tư nhân.

Bạch Tô còn đang nhàm chán mà chơi xếp gỗ, giả ngốc càng ngày càng nhàm chán rồi.

Đúng lúc này, Phó Vân Tiêu xách theo vài món ăn, bưng một chén cháo từ ngoài cửa đi đến.

“Ăn cơm.


Phó Vân Tiêu ôn nhu mà nhìn Bạch Tô, nói một câu, giọng nói giống như là đang dỗ dành trẻ con vậy.

“Hôm nay có một người nào đó đặc biệt thích món rau cải xào tỏi, có bạn nào muốn nếm thử, mời giơ tay lên.


Phó Vân Tiêu một bên xách theo đồ ăn, một bên nói với Bạch Tô.

Trước khi phó vân tiêu cũng đối xử rất nhẹ nhàng với Bạch Tô, nhưng mà sự dịu dàng trước kia và bây giờ không hề giống nhau, trước khi là sự dịu dàng của tình yêu, bây giờ anh ấy đối với Bạch Tô lại giống như là cha đang đối xử với con gái vậy.

Trước đây anh chưa từng đối xử với người phụ nữ nào như bây giờ, bao gồm cả Bạch Tô.


Nếu tình cảnh bây giờ bị người quen của Phó Vân Tiêu nhìn thấy, nhất định sẽ bị làm kinh ngạc đến rớt cằm, sự tình bá đạo tổng tài cưỡng hôn ta đâu? Thế nhưng biến thành một người đàn ông ấm áp dưới ánh nắng mặt trời.

Nhưng mà phó vân tiêu khẳng định sẽ không nghĩ đến những điều này, hiện tại trong mắt anh chỉ có Bạch Tô cùng bữa cơm trước mắt.

Kỳ thật, hiện tại anh đã cujwcj kì biết ơn, ít nhất là Bạch Tô còn sống.

Còn sống thì sẽ có kỳ tích.

Phó vân tiêu đeo cho Bạch Tô một chiếc khan ăn hình con heo màu hồng phấn, còn dọn lên cho cô đũa và thìa, tất cả đều chuẩn bị xong, phó vân tiêu nhìn Bạch Tô mới nói một câu, “Ăn đi.


Thức ăn trên bàn đều là các món Bạch Tô thích ăn, thậm chí mùi vị của cháo, đều là xếp hàng rất lâu mới mua được.

Nói xong câu này, phó vân tiêu liền bắt đầu cúi đầu ăn cơm.

Ăn được hai miếng, anh nghe được tiếng nuốt nước miếng từ phía của Bạch Tô, anh lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tô.

“Tại sao lại không ăn?”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, âm thanh mang theo từ tính, ngữ khí mang theo nghi hoặc.

“Không muốn ăn.


Bạch Tô bĩu bĩu môi, trong giọng nói nghe ra có chút ủy khuất.

“Vậy em muốn ăn cái gì? Anh đi mua về.


Phó vân tiêu kiên nhẫn mà hỏi Bạch Tô.

“Không cần không cần,” Bạch Tô vội vàng xua tay, bên môi lộ ra một nụ cươi đáng yêu, “Em chính là muốn anh bón em ăn.

”.