*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tố Doanh đã rất lâu không đi vào giấc ngủ một cách bình yên như vậy. Dường như từ sau khi vào cung, nàng vẫn chưa bao giờ mong đợi hy vọng ngày mai sẽ tới tràn đầy cõi lòng như vậy.
Nàng nghĩ, lúc nàng tỉnh lại, không còn có người “Cư tướng” này nữa. Về phần Cư Hàm Huyền biến thành thứ gì, nàng chẳng để bụng. Chỉ cần hắn ta không phải Cư tướng thì sẽ không có người ra sức ủng hộ thế tử của Ung vương, việc này đã đủ rồi.
Nhưng nàng ngủ chưa tới một canh giờ đã bị người ta đánh thức.
“Chuyện gì?” Mắt Tố Doanh còn ngái ngủ, mà người trước mặt nàng run rẩy đến mức nói không nên lời.
Tố Doanh nhìn kỹ lại thì thấy là một hoạn quan áo vàng, giọng nói lập tức trở nên sắc bén: “Chuyện gì?”
“Thánh thượng… Thánh thượng…”
Tố Doanh không cần nghe gã nói xong, lập tức khoác quần áo chạy về phía cung Ngọc Tiết. Mặt Ngô thái y xám như tro tàn, ngay cả Chu thái y, Cao thái y, Lưu thái y, Vệ thái y đều ở đó, dường như thái y viện đã dốc hết toàn lực. Tố Doanh càng cảm thấy chẳng lành: Lúc tụ tập nhiều người như vậy thì việc phải đối mặt thường không phải là vấn đề mà dựa vào số người có thể giải quyết được. Nàng tách đoàn người ra, nhào đến bên giường của hoàng đế.
Nhịp tim của hắn còn không rõ ràng bằng sự run rẩy của nàng. Nàng thấy thế, trái tim cũng sắp ngừng đập rồi.
Khuôn mặt của hắn yên tĩnh, nàng bất giác rơi một chuỗi nước mắt, run giọng gọi: “Bệ hạ!”
Nhưng hắn không để ý đến nàng.
Nàng xoay người, hai mắt đẫm lệ nức nở nói với các thái y: “Bất cứ ai cũng được, hãy đi tìm bất cứ ai cứu được người!” Đây hoàn toàn là lời nói không đầu không đuôi nhưng các thái y lại hiểu rất rõ. Ngô thái y nói: “Thần cả gan xin nương nương truyền Vương Minh Hạc vào cung.”
“Hắn ở đâu? Lập tức bảo hắn tới đây!”
Ngô thái y vội vã rời khỏi. Tố Doanh hỏi mấy thái y kia: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bọn họ nói: “Nghe cung nữ nói trong cung có một tiếng động, lúc đi vào, bệ hạ đã ngã ở dưới giường, đã như thế này rồi.”
“Điều ta hỏi chính là người như bây giờ là do đã xảy ra chuyện gì!”
Chu thái y chậm rãi nói: “Chúng thần cho rằng là trúng gió. Mời nương nương tới là muốn xin nương nương chuẩn bị sẵn sàng… Lỡ như…”
“Không có lỡ như!” Tố Doanh nghiêm mặt nói: “Các ông đứng ở chỗ này không làm gì là muốn thánh thượng chờ chết sao?” Các thái y nhìn nhau, nói: “Chúng thần đã đút thuốc sâm. Chỉ mong thánh thượng có thể tỉnh lại.” Bọn họ lại nói: “Sự việc quan trọng, xin nương nương bí mật truyền các đại thần đi vào để phòng bất trắc.”
Đến lúc ấy Tố Doanh mới biết sinh ly tử biệt gần trong gang tấc.
“Cái gì?” Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hoàng đế, ngồi liệt trên mặt đất.
Các thái y thấy dáng vẻ hoàn toàn không có chủ kiến của nàng bèn đảo mắt nhìn bỉnh nghi Thôi Lạc Hoa. Thôi Lạc Hoa thở dài, đưa ra ý chỉ ở ngay trong cung Ngọc Tiết, cho đòi nguyên lão trọng thần vào cung.
Ngô thái y dẫn Vương Minh Hạc tới sớm hơn. Người thanh niên vừa thấy dáng vẻ của hoàng đế thì liền nhíu mày thật chặt. Mấy ngày nay Ngô thái y được Vương Thu Oánh nhờ cậy chăm sóc cho cậu thanh niên này, kết bạn thân thiết với y, biết khả năng châm cứu của y lợi hại nên không ngừng thúc giục y. Nhưng Vương Minh Hạc lại không hề hoảng loạn, tỉ mỉ dò xét hoàng đế im hơi lặng tiếng rồi mới nói một tiếng: “Mời nương nương tránh đi.”
Thôi Lạc Hoa và Phan công công đi lên đỡ Tố Doanh ra, Tố Doanh ngước hai mắt đẫm lệ nhìn thấy tể tướng lại mặc triều phục chờ ở ngoài cửa. Vải băng trên trán hắn ta còn mang theo vết máu, cuối cùng vẻ chật vật trên mặt cũng đã không còn nữa. Hắn ta nhìn thấy Tố Doanh thì chỉ nói một câu: “Nương nương hãy nén bi thương.”
Tố Doanh quay đầu liếc một cái vào bên trong cung Ngọc Tiết: Nàng gần như có thể thấy trước, nếu như hoàng đế chết… Ngày mai đám quan to ở ngự sử đài sẽ lật lọng, nói rằng tể tướng bị người ta hãm hại, Cư Tinh Triển không biết làm sao đành đi tránh nạn, Cư Vân Thùy buôn bán muối cho nước nam là lời nói vô căn cứ. Hắn ta vẫn nghênh ngang làm tể tướng như trước, gióng trống khua chiêng tuyên truyền rằng thế tử của Ung vương mới là sự lựa chọn thích hợp cho ngôi vị hoàng đế, sau đó…
Không. Tất cả những chuyện ấy không thể xảy ra được. Đây không phải là một năm mà nàng nên đạt được! Tố Doanh quyết tâm trong lòng, ngẩng mạnh đầu lên thì nhìn thấy Ngô thái y vừa mừng vừa sợ chạy đến nói: “Thánh thượng đã tỉnh lại!”
“Là tỉnh lại hay là sống lại?” Tể tướng lãnh đạm hỏi: “Là tỉnh trong khoảnh khắc hay là…”
Vẻ vui mừng trên mặt Ngô thái y bỗng biến mất, không còn mặt mũi nào đối diện với ánh mắt mong đợi của Tố Doanh, lúng ta lúng túng nói: “Sợ rằng chỉ còn trong một thời gian.” Tố Doanh bèn muốn xông vào, tể tướng lại đưa tay ngăn nàng lại, nói: “Giờ phút này không thuộc về nương nương. Xin cho chúng thần đi vào nghe di chiếu. Mời người yên lặng đợi hoạn quan mời vào.”
Tố Doanh mặt cắt không còn một giọt máu. Giả sử hoạn quan thật sự tới mời nàng thì có nghĩa là hoàng đế đã khuất núi, muốn nàng đến chải đầu rồi khóc… Nàng mở to mắt nhìn tể tướng và chúng thần nối đuôi nhau mà vào, còn các thái y thì từng người chạy ra. Vương Minh Hạc là người đi ra sau cùng, Tố Doanh vô thức nắm chặt cổ tay của y, nói: “Hắn sẽ giết chết ngài ấy mất!”
Vương Minh Hạc ngẩn ra, trông người phụ nữ sợ hãi đến tái nhợt, không nhịn được mà nhỏ giọng an ủi nàng: “Không đâu ạ.”
Trong cung Ngọc Tiết yên lặng đến mức có thể nghe tiếng không khí vang lên. Cư Hàm Huyền cẩn thận lắng nghe, phát hiện đó không phải là tiếng của không khí mà là trái tim của minh. Các vị đại thần quan tâm nhìn xung quanh, thấy hoàng đế khẽ mở mắt ra.
Cư Hàm Huyền ngang ngược nói: “Bệ hạ hãy để tôi qua đó.” Nói xong hắn ta liền đi tới trước giường, quỳ gối ở đầu giường hoàng đế. Vì tránh nghi ngờ, hai tay của hắn ta đặt ở trên đầu gối nhưng cơ thể lại che khuất mặt hoàng đế. Chúng thần đều ở cách đó năm bước, thấy không rõ cũng nghe không rõ.
“Bệ hạ, người đã thành ra như vậy rồi…” Cư Hàm Huyền đưa lưng về phía chúng thần, lộ ra vẻ đau buồn. Còn hoàng đế thì hình như ngay cả mắt cũng không thể chuyển động được.
“Hãy tha thứ cho tôi. Nếu như người vẫn có thể sống sót thì tôi sẽ vẫn trung thành không hai lòng với người. Nhưng mà người đã đổ bệnh rồi.” Cư Hàm Huyền hít sâu một hơi, dùng giọng nói càng thấp hơn mà thì thào: “Giây phút ấy, tôi cuối cùng cũng thật sự hiểu ra: Tôi có thể ra chết vào sống cùng người, nhưng tôi không thể chờ đến lúc sau khi người rời khỏi, mặc cho con của người xâu xé. Bệ hạ, tha thứ cho tôi, tôi không thể chết cùng người.”
Hắn ta nói đến chỗ này thì cuối cùng trầm mặc, không nói gì một chốc, rồi hắn ta cười một tiếng ngắn ngủi: “Tha thứ cho tôi, lúc này lại thở phào nhẹ nhõm. Thì ra tôi vẫn sợ người, đến mức gần như không hít thở được.”
*Chỗ này còn thiếu một đoạn, tôi đã tìm khắp các chỗ mà vẫn không có TT Tha thứ cho tôi
Cư Hàm Huyền như bị sét đánh, kinh hãi đến mức không thể động đậy. Các vị đại thần cũng nghe thấy hoàng đế nói chuyện, lập tức tiến lên một loạt, rối rít nói: “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
“Còn có thể động đậy.” Hoàng đế nói, ngón tay giật giật.
Tại sao lại như vậy chứ? Cư Hàm Huyền nhìn hắn với sắc mặt âm trầm, mím môi thật chặt.
“Trước khi ngủ đã uống một chút rượu.” Hoàng đế nói như thể có hàm ý: “Ôi, rượu này thật là mạnh!”
Cư Hàm Huyền tựa như con tò te mất màu, hiểu ra “một thời gian” mà Ngô thái y nói không phải “một chốc”, có lẽ là ba ngày năm ngày, ba tháng năm tháng… Ông ta đang trêu tể tướng. Là do người trên giường này bày mưu tính kế sao? Tại sao vua của một nước lại có thể như vậy chứ? Hắn ta thở phào thật dài, dường như rất vui mừng rất nhẹ nhàng, nói: “Nếu đã không còn gì đáng ngại thì xin cho phép bọn thần cáo lui, để thái y tiếp tục hầu bệ hạ.”
“Các ngươi đều lui cả đi.” Hoàng đế dường như rất mệt mỏi, nói: “Để hoàng hậu ở lại chỗ này là được rồi.”
Sau khi các trọng thần ngập ngừng rời khỏi, Tố Doanh nghe thấy cho đòi, lập tức chạy tới trước giường, rưng rưng gọi một tiếng: “Bệ hạ…”
“Xuỵt!” Hắn nói: “Đừng làm ầm lên, nếu nàng lo lắng thì để cho Ngô thái y và người tuổi trẻ kia ở lại.”
Tố Doanh vội vàng làm theo, lại hỏi Vương Minh Hạc: “Thánh thượng không phải trúng gió ư? Liệu có khôi phục được không?”
Vương Minh Hạc nói: “Không phải trúng gió.” Nhưng y không nói bừa rốt cuộc hoàng đế bị làm sao, miệng kín như bưng giống hệt với Vương Thu Oánh.
Tể tướng vội vã về nhà, thấy đèn đuốc sáng trưng, người nhà đều đang đợi hắn ta. Biết được hoàng đế vẫn còn sống, không biết là bọn họ buồn bã hay là vui vẻ, ai về chỗ nấy nghỉ ngơi. Tể tướng kéo Vân Thùy vào trong phòng, nói: “Lập tức thu dọn châu báu, chuẩn bị ngựa tốt, chọn vài người làm đáng tin rồi mang theo các con của con để chúng ta đi.”
Vân Thùy cả kinh nói: “Đi đâu ạ?”
“Đi tìm anh cả của con.” Tể tướng tháo triều phục trên người ra, nói: “Đến nước nam.”
“Anh cả ở đâu thế ạ?”
“Ở trong nhà một người bạn của cha.” Tể tướng trả lời như vậy, nhanh chóng lấy ra ba món đồ từ trong rương, nói: “Đừng có ham nhiều, sau hai khắc thì sẽ xuất phát.”
“Vậy còn mẹ thì sao ạ?” Vân Thùy nói rồi muốn đi báo cho Phương Loan.
Tể tướng ngăn y lại, nói: “Cha sẽ tự mình đi nói cho mẹ con biết.”
Phương Loan nhận thấy tình hình tối nay vô cùng kỳ quặc. Hôm nay tể tướng đi cầu xin, nói hoàng đế không hề lay chuyển, nói có lẽ ngày mai hắn cũng sẽ bị giáng chức. Tối nay, hoàng đế liền bị bệnh.
“Mọi thứ đều giống như lời bệ hạ nói vậy…” Phương Loan lặng lẽ nói thầm trong lòng, lấy ra một con dao găm.
Cửa cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, bà vội vàng buông tay áo xuống, che dao găm đi.
“Bà nó à, mấy năm nay vất vả cho bà rồi.” Cư Hàm Huyền đưa lưng về phía ánh trăng, lúc nói chuyện giọng điệu êm ái. Phương Loan cảnh giác nhìn hắn. Hắn lại nói: “Tôi có một số việc muốn nói với bà. À, đúng rồi, ngày mai là mười lăm… Bà sẽ nghe được việc này từ chỗ thánh thượng. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngày mai bà cũng không cần vào trong cung nữa.”
“Quả nhiên ngài vẫn luôn biết.” Phương Loan mỉm cười, nắm chặt dao găm giấu ở trong tay áo: “Nhưng mà hai mươi năm qua không hề cản trở một lần nào.”
“Tôi giúp hoàn thành còn không kịp, sao lại muốn cản trở chứ?” Cư Hàm Huyền cười nhạt nói: “Nếu như hoàng đế hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của tôi thì nhất định sẽ sinh ra rất nhiều nghi ngờ kiêng kỵ. Để người mà ngài tin cậy nói chi tiết về cuộc sống của tôi cho ngài biết thì nhất định sẽ làm cho ngài yên lòng. Không phải chuyện này rất tốt sao? Bà nó vất vả rồi. Chuyện này không còn cần thiết nữa. Có một đoạn hành trình thuộc về một số người khác. Bà hãy đứng ở điểm cuối của mình, đích thân tiễn bọn tôi đi.”
Phương Loan lập tức tung dao ra đâm hắn ta, hắn ta nhẹ nhàng tránh được, trở tay một cái đánh vào sau lưng Phương Loan.
Chỉ một chiêu như vậy mà Phương Loan không hề hay biết, lại xoay người đâm hắn ta, nhưng thấy cái dùi dài trong tay hắn ta nhuốm máu, giọt máu tí tách rơi xuống đất.
Bấy giờ Phương Loan mới phát hiện trên lưng đau đớn, khó tin đưa tay sờ một cái, cả tay dính đầy máu. Dao găm cũng rơi trên mặt đất: “Bà nó à, không chỉ tôi chưa bao giờ thích bà.” Cư Hàm Huyền đỡ lấy bà, mặt không đổi sắc nói: “Hoàng đế cũng chưa bao giờ thích bà. Hắn hoàn toàn có năng lực giết chết tôi, cần gì mượn tay bà? Chỉ là làm cho bà tưởng rằng mình rất quan trọng mà thôi… Người phụ nữ ngốc nghếch!”
“Mẹ!” Vân Thùy nghe tiếng mà đến, thấy được cảnh tượng đáng sợ. Cha y vứt cây dùi dài đi như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn thẳng. Còn mẹ ngã vào trong vũng máu. “Mẹ ơi!” Vân Thùy lớn tiếng kêu “Người đâu”, nhưng không ai đến giúp đỡ y.
“Không ai đến đâu.” Phương Loan cười khẩy một tiếng: “Cha con cố ý muốn mẹ chết.”
“Sao có thể như vậy?” Vân Thùy luống cuống tay chân cầm máu cho mẹ, vết thương kia không lớn nhưng máu không ngừng ứa ra ào ào, bất kể y ra sức thế nào thì vẫn vô ích.
“Vân Thùy.” Phương Loan nhìn đứa con đang sốt ruột nói: “Trốn đi… Cẩn thận… Chớ đi theo cha con.”
Trước nay bà nói năng ngắn gọn, ngay cả di ngôn cũng chỉ có mấy chữ này. Quá đơn giản, thế cho nên Vân Thùy hoàn toàn không rõ rốt cuộc giữa cha và mẹ y đã xảy ra chuyện gì. Y mang theo máu tươi khắp người, căm hận sải bước đi tới sân sau.
Ngựa trong chuồng đều đã được dắt ra, Cư Hàm Huyền nhảy tót lên ngựa, cẳng chân bỗng nhiên bị con trai kéo.
“Vì sao?” Lần đầu tiên mắt Vân Thùy lộ ra vẻ hung tợn khi đang đối mặt với cha.
“Bà ta là tâm phúc của thái hậu Khang Dự và hoàng đế.” Cư Hàm Huyền lạnh lùng nói: “Hai mươi năm qua, giá trị để bà ta sống chính là không ngừng bán đứng cha.”
Vân Thùy há hốc miệng, nói không nên lời. Cái gọi là hoàng thái hậu ban hôn, cái gọi là ơn vua to lớn đã che giấu sự phản bội một cách hoa lệ. “Nhưng người là mẹ của con trai cha, là bà nội của cháu cha… Không thể bỏ qua cho mẹ con sao?”
Cư Hàm Huyền nhìn đứa con trai đang đau khổ, nói: “Cha bỏ qua cho bà ta thì bà ta cũng sống không nổi nữa đâu! Khi chúng ta rời khỏi, bà ta sẽ biến thành vợ của phản thần, cũng chỉ có một con đường chết đó thôi.” Hắn ta sốt ruột quơ roi làm lệnh, nói với người làm và tư vệ đi theo hắn ta: “Đi thôi!” rồi bảo Vân Thùy: “Lập tức lên ngựa!”
Vân Thùy ngơ ngác nhận lấy dây cương, thất thần theo đội ngũ đồ sộ nhưng không hề ầm ĩ, lén lút ra khỏi nhà.
Kẻ giữ cửa thành từng có được chỗ tốt từ tể tướng, tể tướng lại có lệnh ngụy tạo nên gã bèn nhắm một mắt mở một mắt, thả cả nhà Cư Hàm Huyền chạy trốn. Nhìn xa xa một đội bóng đen biến mất ở bao la trong bóng đêm, kẻ canh gữ không khỏi lắc đầu thở dài. Ai có thể ngờ, tể tướng không ai bì nổi lại chỉ là một giấc mộng lớn dễ vỡ.
Sau khi cửa thành vừa mới đóng lại không lâu, lại có một đội người ngựa vọt tới dưới thành, kêu to “Mở cửa ra!”, cầm đầu là một phụ nữ.
Kẻ canh giữ hỏi nàng ấy không được, hung hăng muốn các loại thủ tục. Người phụ nữ kia nói: “Ta là công chúa Vinh An! Tất cả thủ tục đều có, ngươi tới kiểm tra đi!” Kẻ canh giữ vừa nghe thấy thế không dám lạnh nhạt, nhanh chóng từ trên thành xuống đến bên cạnh ngựa của Vinh An.
Vinh An nhấc roi da lên liền đánh ập vào gã, miệng mắng: “Không biết trời cao đất dày! Loại nghịch tặc như Cư Hàm Huyền mà ngươi để hắn đi qua. Lại tỏ vẻ này với bản công chúa. Mau mở cửa nhanh!”
Kẻ canh giữ đã bị đòn, lại nghe thấy nàng ấy biết mình mở cửa thả giặc thì nào còn dám cản trở nàng ấy nữa, bèn mở cửa thành ra lần nữa và đưa nàng ấy đi qua.
Cư Hàm Huyền mang theo thân vệ chạy như bay suốt đường, mãi đến khi sắc trời sáng rõ mới núp mình trong sân nhỏ của một tòa nhà nông bỏ hoang nghỉ ngơi. Hắn ta mới vừa ngồi vững, bỗng nhiên có người báo cáo: “Tướng gia, có truy binh.”
Cư Hàm Huyền vội vàng hỏi: “Bao nhiêu người?”
“Khoảng hai ba trăm. Còn có hai mươi dặm nữa.”
Có người khác nói: “Tướng gia, sống mái một trận cũng có phần thắng ạ.”
Cư Hàm Huyền lắc đầu nói: “Nơi đây trống trải, lại đi về phía nam tiếp thôi.” Dứt lời lại dẫn mọi người lên ngựa chạy trốn. May mà ngựa của bọn họ đều là ngựa tốt, chạy nhanh cả đường đến lúc hoàng hôn mới bỏ lại truy binh trăm dặm. Mọi người tìm một căn miếu thần núi không người, tạm thời nương thân.
Cư Hàm Huyền trốn suốt cả ngày lẫn đêm, lúc này cuối cùng cũng mệt nhọc, không khỏi cảm thán mình tuổi già không chống đỡ được, nghĩ xong bèn ngồi xếp bằng ở dưới tượng thần chống kiếm nghỉ một lúc. Thoáng cái bất giác đã ngủ mất, trong mơ dường như cái gì cũng có, vừa như thể chỉ là một ít ảo giác. Khi tiếng lưỡi mác đâm thẳng vào màng nhĩ, hắn đột nhiên tỉnh lại.
Trăng núi mát lạnh chiếu khắp nhà. Không khí cũng xao động, nhộn nhạo thứ máu tanh và tiếng giết chóc mà hắn ta quen thuộc. Cư Hàm Huyền thấy trên cửa có bóng người, nhấc tới kiếm đi tới thăm dò.
Trong nháy mắt hắn ta liền ra tay chém tới bả vai của đối phương, nhưng người nọ dường như hoàn toàn không thiết sống nữa, bỗng nhiên nhào vào trong lòng hắn ta.
“Vinh An.” Hắn ta gọi một tiếng, máu rơi ra từ trong miệng.
Sức mạnh khắp người Vinh An đều tập trung ở trên cây đao trong tay, lập tức đâm xuyên qua thân thể hắn ta. Nàng ấy hoàn toàn không cảm giác được bả vai bị thương, thúc chuôi đao đi về phía trước một bước, lưỡi đao lại đâm vào trong lồng ngực của Cư Hàm Huyền mấy tấc, hắn ta không khỏi lui non nửa bước.
“Khi đó một kiếm đâm chết ngươi thì tốt rồi.” Vinh An ngẩng đầu, mặt tái nhợt ở dưới ánh trăng sáng ngần. Nàng ấy nhìn thẳng vào mắt của hắn ta, nói: “Nhưng mà trong nháy mắt, ích kỷ chiếm ưu thế: Ta không nỡ để mình biến thành hung thủ giết người trước bao con mắt. Kết quả, anh Tuân chết rồi, Tín Mặc chết rồi, Tố Ly chết rồi… Nếu như khi đó cứ làm như vậy…”
Nàng ấy vừa nói vừa tiến về phía trước, lưỡi đao cắm ngập đến chuôi.
“Ngươi cũng là kẻ có thể bị giết.” Một tay kia của Vinh An đặt ở trên vai Cư Hàm Huyền, dùng sức đẩy, thân thể hắn ta liền ngã ngửa về phía sau. “Mạng của ngươi chẳng qua chỉ một đao là có thể chấm dứt. Nếu như sớm làm thế thì tốt rồi!”
Cư Hàm Huyền ngửa mặt nằm trên đất, nhìn lên khuôn mặt lạnh lẽo tàn khốc của Vinh An. Biểu cảm kia dường như hơi quen, giống hệt mẹ của nàng ấy.
“Chăm sóc cho Vinh An.” Trước khi chết, Tố Nhược Tinh đã nói như vậy.
“Tôi đồng ý với nàng.” Hắn ta trả lời như vậy, đồng thời thật sự đã chăm sóc cho Vinh An.
Thế nhưng…
Nhược Tinh à, thực ra chính là ý này đúng chứ? Nhược Tinh là một người phụ nữ không biết tha thứ. Hắn ta hại nàng bị phế truất, tiếp đó ép nàng chết. Nàng sẽ không để hắn ta chăm sóc Vinh An để chuộc tội.
Chính là ý này đúng không? Bất kể hắn ta chăm sóc Vinh An thế nào, Vinh An cũng sẽ không cảm kích, sẽ không nghĩ nhiều, bất chấp hậu quả. Cư Hàm Huyền trông khuôn mặt lãnh lẽo tàn khốc của Vinh An, nở nụ cười: Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ chết trong tay của cô công chúa mà hắn ta không thể giết chết.
Nhược Tinh thật là một người phụ nữ vừa hung ác vừa thông minh… Hắn ta nhìn Vinh An mà nghĩ, không ngờ hai mươi năm lừng lẫy của mình cuối cùng không thể chết đi giống như một vị tể tướng. Vậy thì chết đi giống như một người đàn ông cũng không tính là quá kém cỏi – chí ít hắn ta nhìn thấy được người mà mình từng yêu trên mặt của kẻ đang giết mình.
Vinh An vẫn lạnh lùng trông hắn ta tắt thở.
Nàng ấy bắt bản thân nhất định phải làm như vậy, cho dù cảnh tượng này khiến nàng hơi sợ hãi.
Nhưng nàng ấy không rõ vì sao hắn ta lại cười đến mức không chịu nhắm mắt lại.