Bộ Thiên Ca

Chương 46: Lập trường




“Hai chỗ ngực và cổ của bệ hạ có còn đau nhói không ạ?”

“Khoảng chừng ba, năm hôm mới đau một lần.”

“Mặt và gáy chưa hết tê ạ?”

“Tốt hơn trước đây nhiều rồi.”

Lúc Vương Thu Oánh bắt mạch với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Thâm Hoằng đã ngộ ra: “Chuyện gì đến tất phải đến… Ngươi cứ nói sự thật đi.” Vương Thu Oánh cúi đầu nói: “Trước khi đi nô tỳ từng để lại phương thuốc cho hai vị thái y Lý, Ngô. Xem ra bọn họ vẫn chưa sử dụng.”

Thâm Hoằng khẽ gật đầu, bảo: “Ngươi đi quá lâu. Lý thái y nói với ta, chứng bệnh đã thay đổi, cần phải thay thuốc.”

Vương Thu Oánh đã đoán được là Lý thái y thay đổi phương thuốc không phù hợp dẫn tới bệnh tình xảy ra thay đổi. Nhưng nàng ấy không nói gì thêm, Lý thái y dùng thuốc không đúng khiến hoàng đế ngất, đã bị trục xuất khỏi thái y viện, tống vào ngục ở kinh thành vấn tội. Sai lầm của ông ta tự có người trừng trị, Vương Thu Oánh không muốn giậu đổ bìm leo.

Thâm Hoằng thở dài: “Lúc thái hậu Khang Dự còn sống ông ta đã phục vụ hoàng gia, thấy sự việc diễn ra còn nhiều hơn xem bệnh, giờ già rồi, ngược lại không thấy rõ cả hai việc ấy nữa. Lý thái y vừa đi, thái y viện có một chỗ trống. Để huyện lệnh Túc châu viết một phong thư, tiến cử em trai ngươi vào thái y viện thì thế nào?”

Long ân như vậy mà Vương Thu Oánh chỉ phục xuống quỳ lạy, không mở miệng tạ ơn, một lát sau mới cảm khái nói với Thâm Hoằng: “Nô tỳ vào cung chữa bệnh vì bệ hạ, có thể nói là phúc đức ba đời. Nhưng nô tỳ không rành đạo cư xử chốn cung đình, đã đắc tội hết thái y viện từ trên xuống dưới. Từ trước đến nay danh y khắp gầm trời ngưỡng mộ nhà họ Vương không nịnh hót quý nhân, không dấn thân vào sóng gió quan trường, nhắc tới nô tỳ thì đều liếc xéo. Nô tỳ rất sợ em một bước lên trời, càng làm người ta chê trách.”

“Ngươi không cần phải lo lắng.” Thâm Hoằng nói: “Tự có người quan tâm đến y.”

Vương Thu Oánh thấy lòng vua cố chấp, không dám lần nữa chối từ làm mặt rồng tức giận, đành phải vâng theo ý của hoàng đế, dùng thư riêng nhờ cậy huyện lệnh Túc châu đề cử Vương Minh Hạc.

Không lâu sau huyện lệnh gửi lại một phong thư tiến cử, đồng thời dâng biểu tấu rõ kỳ tích làm nghề y và sự tụ tập nhân tài về y học của nhà họ Vương. Vương Thu Oánh cầm thư tiến cử đi tìm em trai nhưng thấy vắng nhà. Minh Hạc nhận được tin tức lại chạy trốn đi, để lại một tờ giấy nói: “Gần vua như gần cọp.” Tạ Chấn cũng chẳng biết y bỏ chạy từ bao giờ, vội vàng sai người tìm kiếm khắp nơi. Vương Thu Oánh lập tức ngây ra, hồn xiêu phách lại trở lại cung báo cáo việc này.

Thâm Hoằng nghe xong khá bất ngờ, cười ha ha nói: “Em trai của ngươi cũng thú vị đấy.” Hắn suy nghĩ một lát nói: “Ta muốn đưa ngươi vào chỗ trống, không biết ngươi có chịu hay không.”

Vương Thu Oánh cực kỳ sợ hãi: “Việc này sao có thể được ạ?”

Thâm Hoằng cười trêu nói: “Em gái hoàng hậu cũng là một cô gái nhưng lại có chí đọ sức trong cùng điện với đàn ông. Sự gan dạ sáng suốt và tầm mắt của những người họ khác quả nhiên ở dưới họ Tố.”

Vương Thu Oánh nghe xong thì trầm mặc, một lát sau mới nói: “Nô tỳ không phải tự ti vì là phận đàn bà, thật ra là e sợ không thể cáng đáng nổi trách nhiệm nặng nề.”

“Ngươi yên tâm đi.” Thâm Hoằng đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng ấy, bảo: “Ngươi giúp ta sống đến lúc hoàn thành tâm nguyện, đến lúc đó ta nhất định sẽ thả ngươi đi, sẽ không để ngươi bị vây khốn trong cung cả đời.”

Lời của hắn đã quá rõ ràng, Vương Thu Oánh không còn cách nào cãi lời. Lúc bấy Thâm Hoằng hạ lệnh hôm sau thái y viện sát hạch y thuật của Vương Thu Oánh rồi nói với Vương Thu Oánh: “Hôm nay ngươi không cần trở về cung Đan Xuyến nữa, chờ đợi căn dặn ở gian ngoài đi.”

Vương Thu Oánh để nguyên quần áo ngủ đến khoảng canh hai thì có người không ngừng lay nàng ấy. Nàng ấy mở mắt ra nhìn, là hoạn quan nhỏ làm việc ở trong cung Ngọc Tiết. Thấy nàng ấy tỉnh lại, hoạn quan nhỏ vội hỏi: “Hoàng hậu nương nương phát độc, đang tìm cô khắp nơi!” Vương Thu Oánh vừa nghe liền quên mất lời dặn của hoàng đế, vội vàng chạy tới cung Đan Xuyến.

Đi vào trong cung đã thấy Tố Doanh nửa nằm trên giường yên ổn. Vương Thu Oánh liền vội vàng hỏi: “Nương nương khó chịu thế nào?” Tố Doanh mang sắc mặt bình thản, nói: “Tim hơi đau.”

Đây là triệu chứng thường thấy sau khi nàng trúng độc. Vương Thu Oánh vội vàng hỏi: “Đã bao lâu rồi ạ?”

“Rất lâu rồi.” Tố Doanh giận tái mặt, nói: “Thu Oánh, cô không phụ lòng ta chứ?”

Vương Thu Oánh ngơ ngác trả lời: “Nương nương minh xét! Nô tỳ dùng thuốc không sai…”

Tố Doanh cười khẩy bảo: “Đương nhiên không sai! Bằng không làm sao có thể vào thái y viện chứ?”

Lúc này Vương Thu Oánh mới lĩnh hội được ý thật sự của nàng. “Nếu như nương nương nói đến một năm nay, nô tỳ xin nương nương thông cảm cho. Cả đời nô tỳ chỉ mong không phụ lòng một loại người chính là người bệnh cần tới nô tỳ.” Lúc Vương Thu Oánh nói lời này thì nhìn hoàng hậu Tố Doanh không tự ti không kiêu ngạo, thái độ bình tĩnh như kẻ bề trên ôn tồn: “Từ khi nô tỳ chữa bệnh cho thánh thượng, tuy thái y viện không cản trở bằng mọi cách ở ngoài sáng nhưng lại chưa bao giờ chung lưng đấu cật, chỉ vì nô tỳ có địa vị hèn mọn trong cung. Nếu như vào thái y viện có thể giúp chữa trị cho thánh thượng thì nô tỳ hết cách chối từ.”

“Là cô nói với ta, nhiều nhất là thánh thượng sống thêm được một năm.” Tố Doanh lãnh đạm nói: “Bây giờ chưa tới nửa năm nhưng cô lại muốn vào thái y viện, phóng tay làm một trận lớn? Thu Oánh, có phải cô lừa ta không? Rốt cuộc người còn có thể kiên trì bao lâu?”

Vương Thu Oánh nói úp mở: “Nương nương, gia huấn nhà tôi chính là như thế: bất kể người bệnh còn có bao nhiêu thời gian, nếu như anh ta còn có thể cứu thì không thể thấy chết mà không cứu được. Nếu như anh ta còn có khả năng hồi phục thì không nên kéo dài việc chữa trị làm cho anh ta chịu nhiều đau đớn.”

Tố Doanh tới gần Thu Oánh thêm một bước, dùng giọng nói lạnh lùng hơn nữa: “Từ khi ta cho đòi cô vào cung, cô đã không còn là chính mình nữa. Cô không còn chỉ là thầy thuốc mà là một bộ phận của cung đình. Cô đã có lập trường mới, không phải chữa bệnh cứu người mà là giúp đỡ ta!”

Vương Thu Oánh run cầm cập, không tự chủ được lui ra phía sau một bước, lắc đầu nói: “Nô tỳ không phải loại người giỏi thay đổi.”

“Vậy thì cô không phải là người nên sống trong cung đình nữa.” Tố Doanh hờ hững xoay người: “Cửa cung mở ra thì cô hãy đi đi.”

Vương Thu Oánh ngây ra một chốc rồi kiên định nói: “Nô tỳ không thể đi.”

Tố Doanh cảm thấy ngực bị nỗi phiền muộn bắn trúng, nhăn đầu lông mày thật chặt, nghiêng người dò xét nữ thầy thuốc ngây thơ này. Nàng ấy thật sự cho rằng sắp xếp của hoàng đế là sự khẳng định đối với y thuật của mình ư? Tố Doanh càng không biết làm sao, lắc đầu: “Thu Oánh, đừng có nằm mơ! Thái y viện sẽ là chốn đào nguyên của cô ư?”

Vương Thu Oánh mỉm cười nói: “Nô tỳ cũng từng sợ. Nhưng lời của nương nương đã làm nô tỳ có dũng khí.” Đôi mắt của nàng ấy lóe ra vầng sáng khác lạ, nói: “Ngày đó người nói, trong lịch sử hoàng thái phi Hiến Liệt có thể dẫn binh chinh chiến phương xa, hoàng thái hậu Khang Dự có thể giúp hoàng đế bình định, Tố Lan không thể thi vấn đáp với các anh học trò trong cung vàng điện ngọc thật là đáng tiếc. Nô tỳ cả gan nghĩ trong đầu: Trong cung đâu đâu cũng là cô gái có phẩm cấp. Con gái có thể làm nữ quan, làm thượng, tư, bỉnh, thừa nữ quan, chưởng, phụng lệnh nhân, vì sao không thể có một chân trong thái y viện?”

“Hoàng thái phi Hiến Liệt, hoàng thái hậu Khang Dự, thậm chí em của ta, họ không chỉ là để chứng minh phụ nữ có năng lực làm được.” Tố Doanh cười nhạt, nói: “Họ càng mạnh thì càng có ích đối với một vài người. Họ cần bản thân có giá trị đối với người khác vậy thì mới có thể hội tụ sức mạnh để sử dụng càng ngày càng nhiều. Dù cô làm có tốt hơn đi chăng nữa cũng chỉ có lợi với mình, ngoại trừ thánh thượng, người khác không thể được lợi từ đó. Ai sẽ nâng đỡ cô?”

Vương Thu Oánh chớp mắt, than thở rằng: “Nương nương, thế giới trong mắt người trước sau vẫn không giống như nô tỳ nhìn thấy… Thứ cho nô tỳ không thể tuân lệnh.”

“Đúng là cố chấp!” Tố Doanh thở dài, phất tay một cái với nàng ấy.

Lúc Vương Thu Oánh rời khỏi, Thôi Lạc Hoa từ phía sau bình phong đi tới.

“Giao cho thầy đấy.” Tố Doanh dứt lời, không để ý tới việc này nữa.

Vương Thu Oánh không biết có người đi theo mình, từ cung Đan Xuyến đến cung Ngọc Tiết toàn là đường lớn nhưng đêm nay lại yên tĩnh lạ thường, trên đường chỉ có tiếng quần áo sột soạt của nàng ấy. Lúc một loạt tiếng bước chân đến gần, Vương Thu Oánh xoay người lại nhìn thoáng qua, thấy Thôi Lạc Hoa đứng ở trong sắc đêm tăm tối.

“Thu Oánh, tại sao cô lại ngốc như vậy?” Thôi Lạc Hoa tiến lên từng bước, nói: “Nương nương đã nói rõ ràng như vậy rồi mà.”

“Tôi vẫn không hiểu.” Vương Thu Oánh buồn bực bảo: “Cho dù tôi có vào thái y viện cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì thẹn với nương nương. Rốt cuộc người…”

“Cô không hiểu. Mỗi một câu nói của người đều rất rõ ràng, không phải người ngăn cản cô. Nếu như cô có thể an phận mà đợi đến sau khi hoàng đế khuất núi thì người sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng. Nhưng cô phải giúp người trước mới được.” Thôi Lạc Hoa cười chua xót lắc đầu, đi tới bên cạnh nàng ấy thấp giọng bảo, “Nương nương đã có được Duệ Hâm rồi, người không cần thánh thượng sống lâu trăm tuổi!”

Máu cả người Vương Thu Oánh dường như đông lại trong nháy mắt, trợn to mắt nhìn Thôi Lạc Hoa nói ra lời này, quả thực không ngờ sao nàng có thể nói một cách đương nhiên như thể. “Nhưng, nhưng thánh thượng là…”

“Là vua của người.” Thôi Lạc Hoa lãnh đạm nói: “Trước đây nương nương mời chữa bệnh không phải là xin cô cứu chồng của mình mà là xin cô cứu lấy hoàng đế đất nước này.”

“Nhưng hai người bọn họ thoạt nhìn hòa hợp như vậy cơ mà.”

“Bởi vì mỗi người bọn họ là một hoàng đế rất tốt và một hoàng hậu rất tốt. Nhưng họ không phải là một đôi vợ chồng tốt.” Thôi Lạc Hoa nói: “Cô đừng tưởng rằng chỉ có nương nương nghĩ như vậy. Lẽ nào cô cho rằng, hoàng đế muốn cô giấu hoàng hậu về bệnh tình của mình là sợ vợ đau lòng khổ sở ư?”

Môi Vương Thu Oánh mấp máy. Thôi Lạc Hoa hòa hoãn sắc mặt, nói: “Thu Oánh, lần trước lúc cô rời khỏi đã dần dần hiểu được cung đình. Không ngờ kích động trong chốc lát đã quên mất, cung đình là một sự mê hoặc phải trả giá đắt. Đi sai một bước thì sẽ không ngừng bại liệt thanh danh, e rằng còn liên lụy cả nhà. Phải lựa chọn cho thật thông minh!”

Ngày hôm sau, Ngô thái y, Chu thái y tự mình đến kiểm tra y thuật của Vương Thu Oánh. Nhưng Vương Thu Oánh lại thay đổi thái độ, lấy cớ nên tận hiếu vì cha mà khóc lóc không chịu vào thái y viện.

Ngô thái y nghe trong giọng nàng ấy ẩn chứa bi phẫn, lại thấy trong đôi mắt nàng ấy đầy ấm ức, trong lòng đã biết rõ việc ấy có ẩn tình. Ông ta không dám ép buộc nàng ấy để tránh làm hại tính mạng nàng ấy. Chu thái y cũng nhìn ra được trong này có điều thần bí khác, trao đổi ánh mắt với Ngô thái y, hai người cùng lúc thở dài, đành đứng dậy rời chỗ.

Chu thái y đi tới trước mặt Vương Thu Oánh nói: “Cô đứng lên đi. Nếu cô đã đã quyết ý thì chúng tôi không thể làm chủ thay. Tự cô đi giải thích với hoàng hậu nương nương đi.” Vương Thu Oánh phục trên mặt đất, lấy ra hai phong thư từ trong tay áo, đẩy tới dưới chân Chu thái y: “Dân nữ không mặt mũi nào gặp lại thánh thượng và hoàng hậu nương nương. Dân nữ giao phương thuốc thường ngày hay dùng cho hai vị đại nhân, nếu đại nhân không chê, xin thay mặt dân nữ dâng tấm lòng thành lên thánh thượng và nương nương.”

Lúc Tố Doanh và Thâm Hoằng biết được Vương Thu Oánh từ chối kiểm tra thì đều khá kinh ngạc. Ngô thái y tấu lên từ đầu chí cuối xong, Thâm Hoằng biết được Thu Oánh để lại tất cả phương thuốc, bèn than thở: “Cô gái này không chịu được trọng dụng thì thôi, sự hiếu thảo của nàng ấy rất hiếm có. Trên đời nào có đạo lý ép người ta bất hiếu? Niệm tình mấy ngày nay nàng ấy dốc lòng dốc sức, thưởng nàng ấy ít vàng bạc rồi để nàng ấy đi đi.”

Tố Doanh cũng lắc đầu tiếc nuối: “Thiếp quen biết nàng ấy nhiều năm, có lẽ là hết duyên rồi. Thiếp cũng sẽ chuẩn bị một phần lễ mọn, cảm ơn nàng ấy nhiều năm chăm sóc.”

Hai người bọn họ bỏ qua chuyện này, lại quay lại đề tài bị ngắt quãng.

“Công chúa triều ta túc trực bên linh cữu chồng hai mươi bảy tháng. Qua hai tháng nữa, thời kỳ tang ma của công chúa Thịnh Nhạc sẽ hết rồi.” Tố Doanh cảm khái: “Thời gian trôi thật là nhanh!”

Thâm Hoằng hiểu suy nghĩ của nàng, mỉm cười nói: “Hôn sự của Thịnh Nhạc và quận vương Lan Lăng được định từ hai năm trước. Đến lúc nên để người có tình trở thành người nhà rồi.”

Công chúa Chân Ninh vẫn luôn lặng lẽ chơi đùa bên A Thọ, lúc Ngô thái y nói chuyện của Vương Thu Oánh, cô bé ngoan ngoãn không nói chen một câu nào, lúc này lại muốn nói gì đó. Tố Doanh không đợi cô bé làm trái lại đã nói với cô bé trước: “Công chúa Chân Ninh cũng nên suy nghĩ kỹ chuyện lớn cả đời rồi.”

Chân Ninh lập tức xanh mặt nói: “Muốn tôi gả cho đàn ông họ Tố thì tôi thà rằng cả đời không lấy chồng!”

Thâm Hoằng đã biết ở phương diện này suy nghĩ của cô bé rất quái lạ, hôm nay dứt khoát hỏi cho ra nhẽ: “Con trai họ Tố có gì không tốt? Từ nhỏ đã biết rõ quy củ triều đình. Lời nói cử chỉ, tiến lùi đúng mực, không thầy tự biết. Còn qua lại với danh môn vọng tộc trong thiên hạ, tài nghệ đứng đầu cõi trần, từ nhỏ bọn họ đã tiếp xúc, hoặc tinh thông văn thao võ lược hoặc khéo âm luật thi từ. Con em bình thường há có thể so sánh?”

Chân Ninh cười mỉa nói: “Cuối cùng cũng chỉ dùng để lục đục với nhau, tranh danh trục lợi. Kém hơn thì chỉ biết đến múa hát và sắc đẹp, làm chó ngựa. Bất kể tốt hay xấu, cả ngày vênh váo tự đắc cảm thấy tình hình hiện nay tốt đẹp vô cùng, hoàn toàn không thấy tấm lòng lo nước thương dân.” Cô bé nói xong sợ đắc tội Tố Doanh, lại nói: “Con thấy trong họ Tố, chỉ có quận vương Đông Lạc và quận vương Lan Lăng là hai người đàn ông tốt, đáng tiếc là hai anh rể. Con đành không lấy chồng thôi.”

Thâm Hoằng thấy cô bé lại bắt đầu nói bậy, liếc cô bé một cái rồi nói với Tố Doanh: “Nàng đưa cô công chúa kỳ lạ cổ quái này về, khuyên bảo nó đi.”

Tố Doanh biết điều dẫn Chân Ninh và A Thọ xin cáo lui, Thâm Hoằng lại gọi Ngô thái y vào.

“Nàng ấy để lại tất cả phương thuốc?” Hắn hỏi.

Ngô thái y thành thật trả lời: “Có thể nói là không giữ lại chút nào.”

“Ái khanh, khanh có nắm chắc không?” Thâm Hoằng lại hỏi.

“Bệ hạ luôn biết, thần chưa bao giờ đoán được mình nắm chắc bao nhiêu.” Ngô thái y nói: “Năm đó thần chưa thể cứu tính mạng thái hậu, đến nay vẫn ôm nuối tiếc. Hôm nay liều mạng dốc sức, sẽ không để bệ hạ giẫm lên vết xe đổ.”

Thâm Hoằng yên tâm cười: “Ta biết khanh là người không dễ dàng thay đổi.”

Chân Ninh bẩm rõ với phụ hoàng, nói muốn hỏi ý kiến của các chị về chuyện lớn cả đời, bèn dẫn loan giá trùng điệp giá lâm phủ Phượng Diệp.

Cô bé đến gấp, lại mang vẻ mặt như đưa đám, Phượng Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, cả kinh hỏi: “Làm sao vậy?”

Chân Ninh uất ức nói: “Bọn họ muốn đuổi em ra khỏi cung.” Sau đó kể lể vua và hoàng hậu thúc giục mình lấy chồng thế nào. Phượng Diệp che miệng cười bảo: “Thế thì sao coi là ‘đuổi’ chứ? Em đã đến tuổi rồi, nếu hoàng hậu không quan tâm chuyện hôn nhân của em mới làm hại em! Lẽ nào em muốn cả đời không lấy chồng, ở lại trong cung?” Chân Ninh ngậm chặt miệng, mặc cho chị cả nói một trận, cô bé lúng túng nói: “Hoàng hậu tập trung tinh thần lên trên người Duệ Hâm, nào có thể trông cậy người chọn lựa kỹ càng? Em có một chuyện không hiểu rõ. Thành Tuyên không phải được Phi Long Vệ của chị coi chừng ư? Sao lại để cho Duệ Hâm rơi vào trong tay hoàng hậu thế?”

Phượng Diệp xấu hổ khẽ ho một tiếng, nói: “Chuyện đời khó lường trước được.”

Chân Ninh than thở: “Nếu như chị nuôi nó lớn, cho dù sau này hoàng hậu có con, nó không có hi vọng lên ngôi thì làm con trai chị cũng sẽ không chịu ấm ức.” Phượng Diệp nghe được cô em gái này vạch trần suy tính của mình, thoáng kinh ngạc trong chốc lát.

Chân Ninh lại nói: “Giao vào trong tay hoàng hậu thì phải xem số của nó rồi. Trừ phi hoàng hậu không sinh con nữa, nếu không cha nó, bà nó đều là người phạm tội bị phế thành thứ dân, nào có thể so với con trai ruột của nương nương chính cung? Thân thể phụ hoàng đang dần khôi phục, thời gian sinh con dưỡng cái còn dài. Sợ rằng cả đời này Duệ Hâm đừng hòng chạm được vào ngai báu!”

“Em đúng là không biết giữ miệng! Nào đến phiên em bàn luận chuyện này?” Phượng Diệp khẽ mắng: “Còn nhỏ tuổi lại chỉ biết Duệ Hâm là con của anh trai em mà không biết con của nương nương cũng là em trai chúng ta ư? Sau này không cho phép em nói ra lời gây xích mích cả nhà này nữa!”

Sau khi Chân Ninh bị nàng ấy dạy dỗ thì rầu rĩ không vui, lẩm bẩm: “Chúng ta là nhà cao quý nhất thiên hạ nhưng người nhà lại rơi vào kết cục gì? Mẫu hậu chết oan, kế tiếp là anh Tuân. Chị Vinh An mất chồng. Chị cảm thấy là vì cớ chi? Lúc mẫu hậu ở cung Đan Xuyến, xưa nay chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Trong cung chỉ đổi một hoàng hậu liền trở thành như vậy. Tố Doanh không phải là mẹ của chúng ta, sẽ không chắn gió che mưa cho chúng ta, nàng ta có người nhà của mình. Chị chỉ trùng hợp gả cho anh của nàng ta, ở trong số người nhà của nàng mà thôi.”

“Chân Ninh!”

Chân Ninh chán nản nói: “Sớm muộn gì “cả nhà” mà chị nói sẽ trở thành cả nhà của nàng, chứ không phải cả nhà của hai ta.”

Phượng Diệp vẫn bình thản: “Tố Doanh không phải loại người mà em nói.”

“Tố Doanh mà chị biết là cô con gái bị ức hiếp trong nhà Bình vương, là cô nương nhỏ chưa trải đời. Tố Doanh mà em biết là hoàng hậu họ Tố trong cung Đan Xuyến.” Chân Ninh lạnh lùng hừ một tiếng: “Chị không tin thì cứ xem xem. Chị một mực ôm đề phòng với tể tướng nhưng dù sao tể tướng cũng cách ngôi vị hoàng đế một tầng. Còn nàng ta lại yên vị ở bên cạnh ngôi vị hoàng đế đấy!”

Phượng Diệp cau mày nói: “Em còn nhỏ tuổi, sao lại học cách đâm bị thóc chọc bị gạo thế hả? Không cho phép nói lung tung những lời này với người khác!” Nàng ấy nói nhiều đã cảm thấy lòng buồn bực, nghỉ ngơi rồi lại hỏi: “Gần đây thân thể phụ hoàng có khỏe không? Từ sau lần trước phát bệnh ở các Chiêu Văn, không có triệu chứng nào nữa chứ? Lý thái y bị trị tội, người nào thay ông ta chữa bệnh cho phụ hoàng?”

“Không có ai thay Lý thái y cả. Hiện tại trong cung chỉ có Ngô thái y chăm sóc phụ hoàng.”

“Nữ thầy thuốc kia đâu?”

“Đây cũng là một chuyện lạ.” Chân Ninh đem chuyện Vương Thu Oánh khóc không chịu vào thái y viện như thế nào kể một lần cho Phượng Diệp nghe. Lần này Phượng Diệp lại trầm mặt như có điều suy nghĩ. “Nương nương đối với Duệ Hâm có tốt không?” Nàng ấy hỏi.

“Trước đây nàng ta đối với Duệ Hâm rất tốt. Danh hiệu ‘Nhân Cung’ của nàng không phải từ đó mà ra sao?”

“Phụ hoàng thấy thế nào?”

“Tất nhiên rất vui mừng.” Chân Ninh cẩn thận quan sát phản ứng của chị, hỏi: “Vương Thu Oánh và Duệ Hâm có liên quan gì ạ?” Cô bé tĩnh tâm suy nghĩ một lát, tỏ vẻ sợ hãi nói: “Mặc dù Vương Thu Oánh có địa vị hèn mọn ở trong cung nhưng rất có ích. Hoàng hậu lại đuổi nàng đi, làm lỡ việc chữa trị của phụ hoàng? Chẳng lẽ là bởi vì trong tay nàng ta đã có Duệ Hâm?”

Phượng Diệp không đáp, trái tim dao động trong nháy mắt, mạch suy nghĩ lui trở về cung Đan Xuyến chín năm trước.

Hình ảnh kia rất rõ ràng: Mẹ mặc váy dài màu trắng như trăng, Vinh An và Chân Ninh ngồi bên cạnh nàng chơi đùa. “Triệu thái y trúng gió?” Nàng biết được thái y mình sử dụng bạo bệnh, nhăn đầu lông mày thật chặt: “Đành tìm người tới thay hắn vậy. Còn có vị thái y nào có y thuật cao siêu?” Đáp rằng Chu thái y. “Chu thái y? Chu Tỉnh? Người có quan hệ rất tốt với anh của Ngọc Thiền?” Nàng không tình nguyện nói: “Không phải gần đây ông ta đang chăm sóc Tố Ngọc Thiền, chuẩn bị chuyện chuyển dạ sao? Bảo ông ta đi giúp bên đó đi. Ta lại xem xét một thái y khác.”

Ai ngờ không quá ba ngày, ngay lúc đó Đan viện Tố Ngọc Thiền sinh ra hoàng tử thứ tám, thăng chức thành Đan tần.

Tố Nhược Tinh là em họ của cậu hoàng đế, thân thích cao quý nhất của nàng là thái hậu Khang Dự đã chết nhiều năm. Tố Ngọc Thiền cũng là con gái của cô hoàng đế – đại trưởng công chúa Huệ Hòa, là dòng máu cao quý của Tố thị và Duệ thị, đồng thời mẹ của nàng ta còn sống. Sau khi nàng ta sinh con, Phượng Diệp rõ ràng nhận thấy mẹ hơi bất an.

Ngay trong mấy ngày đó, Đông cung Duệ Tuân bỗng nhiên sốt cao hôn mê… Cuối cùng đương nhiên là bình an vô sự rồi. Phượng Diệp quan tâm em trai, lúc vào cung thăm y, Tố Nhược Tinh cười lạnh nói: “Con gái họ Tố mà làm việc thì người ngoài rất khó nhìn ra được ‘có liên quan gì’. Họ hao tổn sức lực chính là để không bị người ta vừa liếc mắt đã nhìn thấu. Chỉ nhìn chằm chằm họ là không đủ, ít nhất phải thấy bảy tám chuyện thì mới có thể đoán được một phần vạn mục đích của họ. Triệu thái y thật xui xẻo…” Nàng tỏ vẻ hối hận vô cùng, nếu như sớm nghi ngờ Triệu thái y trúng gió không sớm không muộn thì có lẽ sẽ không hại Duệ Tuân bị đau khổ một bận.

Khi đó Phượng Diệp đã biết cuộc tranh đấu của Tố Ngọc Thiền và mẹ bắt đầu rồi. Mẹ của nàng ấy sẽ không chịu thua.

Hoàng tử thứ tám còn chưa tròn một tuổi, Duệ Tuân đã gặp phải bất trắc mấy lần, một lần ngựa mất móng, một lần lúc du ngoạn trượt chân rơi xuống nước, còn có một lần chỉ bị cảm lạnh mà làm thế nào cũng không khỏi được. Hoàng tử thứ tám thì mãi mãi không được một tuổi, ngay cả đại trưởng công chúa Huệ Hòa cũng chết bệnh.

Không có ai coi những sự kiện này nối liền lại trở thành án giết người liên hoàn mà ghi chép lại. Cũng không có ai biết rõ mấy chuyện ấy có liên hệ gì. Nhưng Phượng Diệp luôn âm thầm hy vọng Tố Ngọc Thiền không còn muốn sinh con nữa! Bằng không, không biết ai sẽ vì thế mà bỏ mạng. Có lúc Phượng Diệp âm thầm chột dạ, nghĩ thầm mình đến nay không con, có phải là bởi vì nguyền rủa người khác một cách độc ác. Nay Tố Ngọc Thiền đã là Khâm phi, đúng như mong đợi của Phượng Diệp, nàng ta vẫn không có con.

Trong cung, ngoại trừ hai chuyện lớn là mẹ bị phế tự sát và Tố Doanh sảy thai ra, vẫn có thể miễn cưỡng nói là gió êm sóng lặng. Mãi đến năm nay, Duệ Tuân bị phế rồi bỏ mạng, Tố Ly cũng chết trong trận lửa kỳ quặc. Dường như chuyện khi trước đã lặp lại: Lý thái y làm nghề y trong cung nhiều năm, chả hiểu ra sao lại chẩn bệnh sai để bị trục xuất. Vương Thu Oánh chữa bệnh cho hoàng đế đột nhiên không dám ở trong cung tiếp nữa… Lại bắt đầu từ thái y sao? Lần này nhắm vào ai đây?

Phượng Diệp không ngồi yên được nữa.

Hôm ấy Tố Trầm trở về gặp nàng ấy chuẩn bị triều phục ra, hỏi: “Ngày mai muốn vào cung sao?”

Phượng Diệp thở dài, nói: “Phụ hoàng và hoàng hậu muốn chọn phò mã cho Chân Ninh. Chân Ninh ở chỗ thiếp oán trách cả một ngày. Suy nghĩ của đứa nhỏ này rất lạ, ngày mai thiếp vào cung bàn việc này cùng phụ hoàng.” Tố Trầm cảm thấy nàng ấy có điều giấu giếm nhưng không tiện hỏi, đành dịu dàng nói: “Thân thể của nàng yếu ớt, không nên quan tâm quá độ. Đừng bận lòng mấy chuyện mặc kệ cũng không sao cả này nữa.”

“Thiếp đã bao giờ lo chuyện gì đâu?” Phượng Diệp cười tươi nói: “Chỉ nhắc nhở thêm cho người lo chuyện này thôi.”

Hôm sau nàng ấy vào thẳng cung Ngọc Tiết, thấy hoàng đế vẫn nửa nằm ở trên giường. Sắc mặt hắn xám trắng, càng không bằng được trước kia. Phượng Diệp không khỏi rơi lệ lã chã. Hoàng thượng lại lạc quan hơn nàng ấy, cười nói: “Không phải bình thường ta đã mang dáng vẻ này sao? Sao hôm nay vừa thấy lại khóc?” Phượng Diệp nghẹn ngào nhận tội nói: “Ngày trước không biết bệnh tình của phụ hoàng hung hiểm, hôm nay chợt thấy không yên.”

Hoàng thượng ôn tồn nói: “Hôm nay đã coi là hung hiểm gì đâu?”

Phượng Diệp bèn hỏi một mình Ngô thái y có thể ứng phó được cục diện trước mắt không. Biết được hoàng đế khá tin cậy Ngô thái y, nàng ấy lại hỏi: “Rốt cuộc phụ hoàng bị làm sao? Thuở trước quanh năm suốt tháng ngay cả một lần cảm lạnh cũng sẽ không bị, tung hoành ở khu vực săn bắn, gào thét núi rừng uy phong bậc nào! Vì sao từ lần ngất đi vào hè năm trước đến nay, năm lần bảy lượt phát tác? Trước đó vài ngày rõ ràng đã khỏe rồi, sao…” Nàng ấy nói xong không nhịn được mà rơi lệ: “Thật không thể tin được, phụ hoàng sẽ nằm trên giường lâu như vậy.”

“Sao hôm nay con mới muốn nói những lời này chứ?” Hoàng đế lẳng lặng đánh giá con gái, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Phượng Diệp không nói một lời, móc ra một phong thư từ trong tay áo, đưa cho hoàng đế: “Ttrước khi thành Tuyên bị thiêu rụi, Tố Ly sai người đưa phong thư này cho con. Con từng cảm thấy khó có thể tin, bây giờ không biết có nên tin hay không. Xin phụ hoàng xem qua.”

Hoàng đế từ từ mở thư ra, thấy trên đó viết một vài chuyện mà hắn không hề thấy lạ: Tố Ly biết được hoàng đế trúng độc từ trong miệng Lý thái y, nghi ngờ trong hậu cung có người hạ độc, đáng tiếc còn chưa điều tra ra manh mối, nàng ấy và Duệ Tuân đã bất hạnh bị vu hãm trước. Mặc dù nàng ấy không thể chắc chắn nhưng cảm giác được trong việc này thì hoàng hậu có hiềm nghi rất lớn. Hoàng hậu vẫn quan tâm lạ thường đối với Duệ Hâm, sau khi Đông cung bị phế, hoàng hậu thậm chí còn muốn thay mặt nuôi Duệ Hâm. Nếu có một ngày Tố Ly gặp chuyện chẳng lành mà Duệ Hâm rơi vào trong tay hoàng hậu, hoàng hậu lại dốc sức đưa lên làm thái tử thì có thể khẳng định tám phần mười rằng hoàng hậu đã có lòng lên làm thái hoàng thái hậu từ lâu. Cái chết của Tố Ly, việc Đông cung bị phế, độc trong người hoàng đế nhất định khó thoát khỏi có liên quan đến nàng. Mong công chúa kịp thời nhắc nhở hoàng đế cẩn thận.

Phượng Diệp thấy sắc mặt cha lúc đọc thư rất thản nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng nghĩ như thế nào?”

Hoàng đế khẽ cười nói: “Phượng Diệp, con cho rằng ta sẽ như thế nào? Cả đời này ta đều xử lý những chuyện na ná nhau: Giáp phát hiện manh mối, cho rằng Ất là kẻ có tội bèn ôm vẻ hết sức chân thành tố giác với ta. Nhưng Ất thật sự có tội sao? Ất lại nghĩ Bính và Đinh sai, đồng thời cho rằng Giáp đang có ý định hãm hại mình. Lẽ nào suy nghĩ của nó sẽ là câu trả lời cuối cùng sao? Càng đừng nói tới chuyện có vài người không ôm vẻ hết sức chân thành tố giác với ta, bằng không trên đời cũng sẽ không có câu tục ngữ ‘vừa ăp cắp vừa la làng’.”

Hắn vung lá thư này lên nói: “Con biết Tố Ly sẽ nói những lời nó bảo con như thế nào đối với người khác không? Cô gái họ Tố này ấy à… e rằng chỉ là nó oán hận hoàng hậu, mượn sự tin tưởng của con để trả thù thôi.”

Phượng Diệp bỗng nghèo từ, nhỏ giọng nói: “Nói cách khác, bệ hạ tin cậy hoàng hậu hơn Tố Ly…”

“Phượng Diệp, con khác với Vinh An, Chân Ninh. Con thông minh hơn hai đứa chúng nó, vả lại con là vợ Tố Trầm. Con và phò mã của con ân ái nhiều năm, quả thực không dễ. Chớ để thông minh lầm lỡ nhân duyên.” Hắn đưa tay vỗ vai Phượng Diệp, nói: “Trong lòng ta biết rõ chuyện của mình. Con không cần lo lắng.”

Phượng Diệp thuận thế nắm lấy tay hắn, lần thứ hai rơi nước mắt bảo: “Thế nhưng giả sử họ Tố Đông Bình thật sự có lỗi với phụ hoàng, chớ nói đến nhân duyên, cho dù là tính mệnh thì con gái cũng sẽ không tiếc rẻ.”

Nàng ấy dứt lời thì dứt khoát xin rời cung, về đến nhà bèn tìm kẻ dẫn đầu Phi Long Vệ, bảo gã mau mau tìm nữ thầy thuốc Vương Thu Oánh đến.

Vương Thu Oánh ở nhờ tại phủ Tạ Chấn, không muốn ở Tạ phủ lâu cho thêm phiền phức lại càng không muốn bị người ta chê trách, hôm ấy định một mình rời kinh nhưng bị mấy người áo đen ngăn cản trên đường, cưỡng ép mời lên trên một chiếc xe ngựa che miếng vải đen, bí mật mang tới trước mặt Phượng Diệp.

Vương Thu Oánh từng chữa chứng sảy thai[1] cho công chúa Phượng Diệp, hai người cũng có một chút tình cảm.

[1] Không rõ trong tiếng Việt gọi là gì, bệnh này sảy thai tự nhiên liên tục 3 lần trở lên, mỗi lần sảy thai thường ở cùng thai kỳ; chủ yếu do người vốn sinh ra đã yếu ớt, lao lực quá độ, sau khi mang thai phóng túng quá độ tổn thương thận, thai không nơi sống yên:))) ; hoặc tố chất cơ thể thiếu máu, bệnh nặng lâu mất nhiều máu, thai không nơi sống yên; hoặc tố chất cơ thể âm hư trong nóng…

Phượng Diệp cười, nói ngay vào điểm chính: “Ta muốn hỏi vì sao cô Vương lại vội vã rời đi.”

Da đầu Vương Thu Oánh lập tức tê dại, cúi đầu phiền muộn không lên tiếng.

Phượng Diệp giận tái mặt nói: “Cô Vương, cô coi người mình chữa trị cho là ai? Đó không phải là một người mắc chứng lạ, tạo điều kiện cho cô thỏa mãn lòng khiêu chiến của mình. Chữa bệnh cho người, cô không thể bỏ chạy trong lúc bó tay chịu trói được. Đó là người tôn quý nhất gầm trời! Tính mạng của người kéo dài một ngày hay ngắn đi một ngày khác nhau rất nhiều!”

“Tôi đã giao phó chuyện chữa bệnh của thánh thượng cho Ngô thái y rồi.”

“Nếu Ngô thái y có thể chữa khỏi thì làm sao đến phiên cô vào cung hầu?” Phượng Diệp cười khẩy nói: “Nhưng mà cô thì sao? Lại đặt tính mạng của mình ở trước tính mạng bệ hạ, vì bảo vệ tính mệnh mà chạy trốn!”

Vương Thu Oánh bị nàng ấy vạch trần, bỗng biến sắc. Phượng Diệp lại trấn an: “Cô đang lo lắng cái gì thế? Có hoàng hậu ở trong hậu cung bảo vệ cô, cô sẽ không xui xẻo giống Lý thái y.” Vẻ mặt Vương Thu Oánh lại càng thêm thê thảm, nhanh chóng cúi đầu nói: “Xin điện hạ để cho tôi đi thôi.”

Phượng Diệp thấy thế đột nhiên hiểu ra tám phần, nghiêm nghị hỏi: “Có phải Tố Doanh bảo cô rời khỏi kinh thành hay không?”

Vương Thu Oánh không nói gì.

Trong đầu Phượng Diệp nổ vang lên, không còn cách nào ôm ấp hi vọng trong lòng với Tố Doanh nữa. Nàng ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ: Nàng ấy quen nghe được con gái họ Tố giết hại lẫn nhau nhưng chưa từng nghe thấy người nào đối phó với hoàng đế. Nàng ấy luôn cho là từng cô con gái họ Tố đều lấy việc gả cho phụ hoàng mình làm mục tiêu, không hai lòng. Mà phụ hoàng của nàng ấy là một người đàn ông kiệt xuất tuyệt đối sẽ không khiến người ta thất vọng. Các cô gái hẳn là nghiêng ngả vì người, mang theo phần cảm tình này trung thành đối với hắn.

Nhưng Tố Doanh là một cô gái được người nhà sắp xếp nên mới gả vào cung đình. Trở thành hoàng hậu không phải mong muốn của nàng, trước đó trong lòng nàng đã có người được chọn để kết đôi, là Duệ Tuân, là Bạch Tín Mặc chứ không có hoàng đế. Từ lúc bắt đầu đã không nên có mơ mộng hão huyền đối với Tố Doanh! Nàng ở cung Đan Xuyến chỉ để hoàn thành sứ mệnh của hoàng hậu. Mà bước tiếp theo của sứ mệnh là theo đuổi quyền lợi cao hơn… “Nàng ta chiếm được Duệ Hâm, không cần phụ hoàng ta nữa… đúng không? Chuyện Lý thái y cũng là do nàng ta làm? Ngô thái y thì sao? Liệu cũng gặp cảnh thê thảm không? Nàng ta muốn phụ hoàng ta chết sao?”

Nàng ấy run giọng hỏi: “Nghe nói phụ hoàng ta trúng độc. Đây cũng là do nàng ta làm sao?”

“Điện hạ, tôi không thể giải thích cho ngài những chuyện mà mình không biết.”

Vương Thu Oánh thấy nàng ấy lòng rối như tơ vò, ngược lại bình tĩnh nói, “Tôi chỉ biết là trước khi thánh thượng lấy hoàng hậu đã trúng độc nhiều năm. Chính người nói cho tôi biết đó là một loại độc dược tên là ‘Trầm mộng’ xuất phát từ họ Tố Thái An, độc tính rất mạnh giết người vô hình. Không biết tại sao có vài người trúng độc có thể may mắn kéo dài. Nếu như tôi suy đoán ác độc giống như ngài, tôi sẽ nói mẹ ngài mới là hung thủ.”

“Cô nói xằng.” Phượng Diệp căm tức nàng ấy.

Vương Thu Oánh bình tĩnh bảo: “Ngài không có cách nào phủ nhận được, mỗi người đều có thể có suy đoán của mình.”

Phượng Diệp ngơ ngẩn. Khuôn mặt bất kể thế nào khi nào đều không hề rung động của mẹ lại hiện lên trước mắt.

“Họ đều có thể nhẫn tâm như vậy sao? Cha ta là một người tốt như vậy, chẳng bao giờ thẹn với họ nửa phần.” Nàng ấy dùng sức hít vào một hơi. Người mẹ kết tóc với cha mà còn ở giữa quyền lợi và chồng lựa chọn thứ phía trước. Sao có thể tin cậy Tố Doanh hôm nay chứ?

“Quá nhẫn tâm. Phụ nữ họ Tố… quá nhẫn tâm!” Phượng Diệp lẩm bẩm nói.