[1] Chữ hiểu lầm ở đây còn có một nghĩa nữa là cuộc gặp gỡ sai lầm. Ở đây dùng cả hai nghĩa.
Đông cung thái tử vinh quang trở về, trong nội cung và ngoại triều có vài người cho rằng cơ hội bỏ cái cũ đón cái mới gần ngay trước mắt. Ai ngờ lòng vua khó dò. Hoàng đế đã bệnh đến mức nửa bước khó rời cung Ngọc Tiết, rõ ràng không có sức xem viêc chính vậy mà không hề có ý giao quyền. Hắn chẳng những không tỏ ý để thái tử trông coi việc nước mà mọi người hằng mong đợi, thậm chí ngay cả lễ tế mười lăm tháng mười âm lịch thà bỏ trống ngai vàng cũng không giao cho Đông cung giải quyết thay.
Cục diện tiến vào giai đoạn giằng co.
Trong thư viện Minh Đức, Lý Hoài Anh đang cùng Phùng thị nói chuyện phiếm.
Lý Hoài Anh cười: “Đông cung không có khả năng độc lập, tể tướng không phải chỗ dựa trụ cột, hoàng hậu có lòng sinh trữ quân. Biến số trong này còn quá lớn.”
Phùng thị vừa thêu hoa, vừa cười nói chuyện phiếm: “Tôi không hiểu cách nói này của chàng. Đông cung thái tử đoan chính ở đó, dù hoàng hậu sinh thêm một hoàng tử nữa, cũng không có lý nào lại vứt một chàng trai cao lớn sang một bên để lập một đứa con nít.”
“Đám đàn bà các nàng khó tránh nghĩ như vậy.” Lý Hoài Anh lắc đầu liên tục, “Thử hỏi đối với tể tướng mà nói, đứa trẻ còn nằm trong tã và một chàng trai cao lớn, thoạt nhìn ai nghe lời hơn đây?”
Phùng thị lấy kim gãi đầu, hơi mỉm cười nói: “Tôi là góc nhìn của đàn bà, chàng là kiến thức của đại trượng phu. Nhưng chàng bàn luận viển vông những thứ này cũng chỉ có thể lên mặt trước ả đàn bà như tôi thôi.” Nói xong nàng thở dài bảo: “Ngày ấy biết được thân phận của công chúa, chàng còn nói cô bé nhất định sẽ trở lại, đến nay cũng chưa gặp lại. Vốn tưởng rằng công chúa ngưỡng mộ học vấn của chàng như vậy, lần này cuối cùng cũng gặp được quý nhân. Xem ra là tôi mơ mộng hão huyền rồi.” Nàng ấy tập trung thêu mấy kim, lại lửng lơ nói: “Cô bé đã từng hình dung tể tướng và hoàng hậu như vậy, không biết cả ngày lượn vòng ở giữa bọn họ, sống những ngày tháng thế nào.”
“Đàn bà như nàng, sao phiền nàng lo lắng cho công chúa?” Lý Hoài Anh uống nước chè xanh xong, mở sách ra đọc. Phùng thị bị bẽ mặt, hừ một tiếng nói tiếp: “Nói đến hoàng hậu, tôi chợt nhớ tháng này quận vương Đông Lạc mời suốt bốn năm lần, sao chàng lại xa cách? Lẽ nào chàng coi mình là Gia Cát Khổng Minh, muốn người ta đích thân đến mời ba lần?”
“Quận vương Đông Lạc và công chúa Chân Ninh xung đột chính diện.” Lý Hoài Anh uống trà, giọng điệu hời hợt, “Tôi chỉ có thể sẵn sàng góp sức cho một người trong đó.”
Phùng thị cười nói: “Lần này thì tôi biết suy nghĩ của chàng. Công chúa Chân Ninh không tự mở phủ, không kết bạn bè trong chốn quan trường, không nuôi bề tôi, nếu như được cô bé dìu dắt, tất nhiên là được dẫn đến Đông cung.” Nàng ấy dừng một lúc nói: “Đàn bà như tôi khó tránh khỏi lại muốn phát biểu ngu kiến: Tuy là công chúa đáng yêu dễ gần, nhưng hoàng hạc vừa đi mây cũng lặng bặt. Suy cho cùng chúng ta và cô bé không thân chẳng quen, không có lý gì vì đợi một tiếng sai khiến của cô bé mà chặn thành ý của người khác ngoài cửa… Huống hồ chúng ta đều thấy công chúa rất hiếm có. Còn theo công chúa, nhân tài trần đời hiếm có nhưng chưa chắc chỉ có một Lý Hoài Anh. Ngày đó cô bé chưa hứa hẹn nhất định sẽ dẫn dắt chàng, lỡ như chúng ta mơ mộng hão huyền, tự dưng bỏ lỡ ý tốt của quận vương Đông Lạc, há không đáng tiếc?”
Lý Hoài Anh đứng lên, chậm rãi đi mấy bước trong thư phòng, “Nói đến cách làm người của quận vương Đông Lạc, tôi cũng rất kính phục. Thân là quý tộc hàng đầu mà không có cái nhìn lệch lạc của dòng dõi đã vô cùng hiếm thấy.”
Nói chưa xong, một người làm công già trong thư viện đã tới ngoài cửa phòng, nói là phủ quận vương Đông Lạc đưa thiệp mời tới. Lý Hoài Anh sửa sang áo mũ ra nhận thiệp mời trở về thì Phùng thị đang ngẩng đầu trông chờ. Lý Hoài Anh thấy câu chữ trong thiệp mời càng tha thiết hơn so với mấy lần trước thì mỉm cười, nhấc bút lập tức viết xong một thư hồi đáp. Phùng thị tự mình nhận lấy rồi giao cho người làm công già, bảo ông ta cẩn thận đưa đến quận vương Phủ, quay đầu cười nói với chồng: “Là đúng hay sai, dù sao vẫn cần đi một bước mới biết được.”
Chân Ninh không hề quên mất Lý Hoài Anh. Hôm nay cô bé bẩm rõ với cha rồi đến Đông cung tìm anh, tìm cả buổi mới phát hiện ra anh đang nhìn trời ở một chỗ yên lặng trong vườn. Chân Ninh cười hì hì chạy tới kéo ống tay áo của y, hỏi: “Sao hoàng huynh lại rảnh rỗi thế này?”
Duệ Tuân thấy là em gái, cười khổ nói: “Anh có mấy chuyện để làm đâu?” Hai anh em vừa tán gẫu vừa đi về phía phòng sách. Vẻ mặt Duệ Tuân vẫn hơi rầu rĩ thì chạm mặt Đông cung phi và cung nữ ôm hoàng tôn đi tới. Thấy hoàng tôn khóc đến xé tim xé gan, Duệ Tuân nhíu mày trách mắng: “Sao lại khóc thành ra thế này?” Đám nhũ mẫu, cung nữ vội vã vừa dỗ vừa đùa nhưng đứa bé chẳng hề nể tình, càng khóc đến rát cổ họng. Duệ Tuân thấy thế lắc đầu lia lịa: “Chẳng giống tôi gì cả.”
Chân Ninh và Đông cung phi hành lễ theo thứ tự, cũng đi ra dỗ nhưng hoàng tôn hoàn toàn không coi mấy câu nhỏ nhẹ của cô bé ra gì. Tâm trạng Duệ Tuân vốn đã không tốt, lúc này giận tái mặt, phất ống tay áo đi trước. Đông cung phi thấy thế, vành mắt lập tức đỏ lên. Một đám cung nữ không ai dám phát ra tiếng, hoàng tôn gào khóc càng lộ ra sự thảm thiết. Chân Ninh âm thầm lè lưỡi, thay mặt Đông cung phi răn dạy những cung nữ kia: “Ngay cả đứa bé cũng không dỗ được thì cần mấy người làm gì? Điện hạ khóc đến mức xảy ra chuyện bất trắc thì các người phải ăn nói như thế nào?”
Đông cung phi dùng ống tay áo lau nước mắt trên mi, cười lạnh nói: “Hôm nay mới nhận ra hai cha con này rất giống nhau!” Dứt lời nàng ấy ngẩng đầu mà đi. Chân Ninh nghe lời của nàng ấy kỳ quặc, gấp gáp hỏi cung nữ đầu đuôi. Thì ra Tố Từ – trắc phi của Đông cung – về nhà từ mùa hè, đến nay còn ở nhà mẹ đẻ chờ sanh. Đông cung phi cho rằng huyết thống hoàng gia không nên sinh ở ngoài cung, tránh kẻ có lòng riêng trộm long tráo phượng, vì vậy đến cung Đan Xuyến xin chỉ đón trắc phi về. Hoàng hậu có lòng dặn dò muốn gặp hoàng tôn, Đông cung phi liền dẫn tới. Nào ngờ hoàng tôn ở cung Đan Xuyến thì vui vẻ ra mặt, vừa ra khỏi cung Đan Xuyến lại khóc lớn làm loạn, cứ như là sinh li tử biệt không bằng.
Chân Ninh nghe xong thầm nổi giận, trên mặt lại cười hì hì, nhẹ nhàng nhéo hai má hoàng tôn, dịu dàng nói: “Cái thằng nhóc hồ đồ này, ở cung Đan Xuyến vài ngày, chẳng lẽ đã nhận nhầm mẹ rồi?”
“Công chúa, không được!” Bọn nhũ mẫu và cung nữ cả kinh lớn tiếng ngăn cản, Chân Ninh lại cười híp mắt nhéo má hoàng tôn không buông. Hoàng tôn bị cô bé bóp đau, muốn khóc thật to những không mở miệng được, ngọ ngoạy âm ê lại ngừng khóc lóc, sợ hãi nhìn Chân Ninh. Chân Ninh từ đầu tới cuối vẫn cười rạng rỡ như đang chơi đùa với trẻ con, nhưng hai má hoàng tôn bị cô bé bóp hiện ra một dấu hồng, cung nữ bên cạnh thấy thì không nhịn được mà kêu khổ trong lòng.
Chân Ninh thờ ơ gật đầu: “Không khóc nữa rồi! Thế mới ngoan.” nói xong đuổi theo anh mình đến phòng sách.
Duệ Tuân đang ngồi bên án thư, chống cằm nhìn đồ đặt trên bàn. Trong phòng vắng vẻ, người không liên quan đã bị y đuổi đi. Chân Ninh cẩn thận xem kỹ, phát hiện y đang nhìn chằm chằm lư hương đến xuất thần. Cô bé đi tới nâng lư hương lên lượn quanh trước mặt y: “Ở bên ngoài nhìn trời, còn đờ ra trong phòng sách… Thì ra mắt của hoàng huynh còn có thể chuyển động.” Duệ Tuân cười lấy lư hương đặt xuống, Chân Ninh mới chú ý tới cái lư hương bát bảo này mới tinh, giống như chưa từng dùng bao giờ. Trên đỉnh có một quả hạch đào màu hổ phách sinh động như thật, trừ cái đó ra cũng không có đặc biệt gì. Cô bé nhớ anh chưa bao giờ thích hương thích khói các loại, không biết đặt đồ vô dụng này ở trên bàn có đạo lý huyền diệu gì. Cô bé không có hứng hỏi nhiều, cười nói: “Vì sao hoàng huynh mặt ủ mày chau? Để em đoán nhé, có phải là bởi vì người trong nước chỉ biết đến tể tướng, không biết đến trữ quân?”
Cố bé hết sức khoe khoang những gì học được từ thư viện, Duệ Tuân nghe xong biến sắc, lườm em một cái. Chân Ninh vẫn cợt nhả: “Hoàng huynh không cần vội vã bảo em im miệng. Em cũng chỉ có một câu muốn nói mà thôi. Em tự ý làm chủ, giúp hoàng huynh tìm kiếm một nhân tài hiếm có, hôm nay tuy người này ủ dột dưới lều nhưng ngày sau nhất định rất có ích lợi với hoàng huynh.”
Duệ Tuân bật cười nói: “Trong cung có nhân tài em biết mà anh không biết sao?”
“Người này không phải người trong cung, là một thầy tư ở thư viện Minh Đức, họ Lý tên Hoài Anh.” Chân Ninh nói chắc nịch, “Kiến thức của hắn xuất sắc, hoài bão rộng lớn, can đảm hơn người, thực sự đáng để kết giao.”
Duệ Tuân nghe rất chăm chú, sau cùng như có điều suy nghĩ cười nói với Chân Ninh: “Anh hỏi em, thầy tư này bao nhiêu tuổi?” Chân Ninh giật mình, nói: “Ước chừng hơn hai mươi.”
“Bề ngoài là phong thái phóng khoáng hay là hào hoa phong nhã, hoặc là có cả hai?”
Chân Ninh liếc mắt, trả lời: “Chắc là trong phong độ của người trí thức có sự hào hùng.”
Duệ Tuân đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai em gái, nói: “Em lớn lên ở trong cung từ nhỏ, quen quá ít người. Phàm là thư sinh trẻ tuổi, hoặc nhiều hoặc ít đều tự cho mình siêu phàm. Luận về ăn nói, quả thật bọn họ có thể tâm sự mênh mông những nước cùng mây. Luận về kiến thức, bọn họ cũng có thể nói chuyện lớn chuyện nhỏ một cách rõ ràng mạch lạc. Nhưng em có từng nghe một câu nói ‘Tú tài mưu việc, ba năm không thành’ chưa? Thư sinh lý luận suông thì trên đời nhiều lắm.”
Chân Ninh bị y nói không có hứng thú thì mặt đỏ lên bảo: “Kẻ này thực sự không giống người thường.”
Duệ Tuân nghiêm mặt hỏi: “Nói thành thật đi, cảm thấy hắn không giống người thường có phải vì em nhìn trúng hắn không?”
“Không có chuyện ấy! Hoàng huynh lái tới đâu thế?” Chân Ninh nóng nảy, “Có lòng tốt giúp anh tìm người giúp đỡ, ngược lại bị anh đùa cợt. Em đi đây!” Lúc cô bé luống cuống xoay người thì đụng phải án thư, lư hương không vững, rắc một tiếng rơi trên mặt đất.
Duệ Tuân không dọn ngay nhưng ánh mắt lại lộ vẻ quan tâm. Chân Ninh nhặt lư hương lên, phát hiện hổ phách trên đỉnh có đường rạn nứt, “Hỏng rồi! Rơi vỡ rồi.”
“Không liên quan tới em, đã rơi vỡ từ trước rồi.” Duệ Tuân lãnh đạm nói.
Chân Ninh càng hiếu kỳ hơn vì sao y giữ lại một thứ đồ đã vỡ, nhưng thấy y vờ như không sao cả nên không tiện hỏi.
Vẻ mặt Duệ Tuân hòa hoãn, vuốt ve quả hạch đào hổ phách nói với em: “Thuở thiếu thời gặp quá ít người, chợt có một kẻ làm người ta cảm thấy mới mẻ thì không khỏi nhớ mãi không quên. Nhưng cuối cùng vẫn là không chung đường.”
“Hoàng huynh, anh hiểu lầm rồi.” Chân Ninh dừng chân bảo, “Anh hiểu sai ý thế này thật không hợp lý.”
Duệ Tuân cười nói: “Trước mắt sắp phải chọn chồng cho em rồi, đừng làm chuyện khiến người ta sẽ hiểu lầm tiếp nữa.”
Chân Ninh tiến cử người với Đông cung không thành, lại không tìm được cơ hội lén chuồn khỏi cung, khó tránh khỏi nản lòng. Nhớ tới anh nói mình ôm ấp tình cảm khác đối với Lý Hoài Anh, cô bé thực sự không phục, cố gắng ra vẻ mình không có tình riêng, dứt khoát tạm ném chuyện của Lý Hoài Anh ra sau đầu, từ đó yên phận ở trong cung một cách hết sức hiếm thấy.
Bởi vì chuyện cô bé rời cung bị bắt được vừa mới ầm ĩ một hồi nên mấy ngày này người chung quanh đều rất hà khắc với cô bé, lúc bấy Chân Ninh mới hối hận không nên chọc giận hoàng hậu lúc bực bội. Một hôm trong cung mới nhập măng mùa đông, ngự trù hầm canh cá nấu măng non cho các cung ấm người, cung Đan Xuyến lại ban canh cá cho trắc phi của Đông cung vừa mới về cung chờ sinh. Chân Ninh nhanh trí mang phần của mình kính dâng cho hoàng hậu.
Tố Doanh thấy người khách ít đến ấy, không biết công chúa muốn làm trò gì. Nàng bình thường chưa bao giờ có vẻ mặt quá vui hay quá giận, lúc này vẫn bình thản tiếp đãi Chân Ninh. Chân Ninh không nhìn ra tâm trạng của nàng, cung kính dâng chén canh nóng lên, nói: “Từ khi phụ hoàng đau ốm, nương nương luôn vất vả mấy tháng liền, giờ lại nhọc lòng vì trắc phi của Đông cung, chu đáo mọi việc lớn nhỏ làm người ta bội phục. Nhớ tới bữa trước càn quấy làm nương nương đã bận rộn lại thêm phiền, thực là hổ thẹn. Hôm nay mượn hoa dâng Phật, mong nương nương bất kể hiềm khích lúc trước, nhận một xá của tôi.” Nói rồi dịu dàng quỳ gối, giơ khay cao hơn mày.
Tố Doanh cười nói: “Hà tất nói nghiêm trọng như vậy!” Nhưng tay nàng lại không đón lấy, để cung nữ bưng đến bên cảnh. Chân Ninh mỉm cười nói tiếp: “Ngày ấy thẹn quá hóa giận chống đối với quận vương Đông Lạc, sau đó ngẫm lại, tôi cũng hiểu lời nói việc làm quá đáng. Sau này có cơ hội nhất định sẽ tạ tội với quận vương.”
“Sao quận vương lại so đo với công chúa chứ?” Tố Doanh cười hỏi Chân Ninh gần đây làm gì, chơi gì. Chân Ninh đáp rõ từng cái, nhìn trộm thì thoáng thấy gối dựa thật dầy sau lưng Tố Doanh bỗng nhiên sinh lòng nghi ngờ, nhưng nét mặt vẫn tươi cười, khuyên nhủ: “Nương nương không nếm thử bát canh cá này sao? Qua mấy ngày nữa non sông đóng băng, phá băng để lấy cá thì bất kể là hương vị hay chất thịt đều sẽ khác.”
Tố Doanh bình thản trả lời: “Gần đây khẩu vị không tốt, thường cảm thấy cá tanh khó nhịn được. Ý tốt của công chúa chỉ có thể nhận trong lòng.”
Chân Ninh thầm ngạc nhiên, giọng nói lại càng chân thành hơn: “Nhất định là nương nương mỏi mệt vất vả mới khiến thân thể không khỏe, tuyệt đối không nên gắng gượng, tránh vất vả lâu ngày thành bệnh.”
Tố Doanh khen cô bé biết săn sóc, lại tùy tiện nói điều khác với cô bé rồi cho cô bé cáo lui. Chân Ninh vừa đi, Tố Doanh đã quay đầu cười dịu dàng nhìn Thôi Lạc Hoa hỏi: “Thôi bỉnh nghi, thường ngày thầy dạy công chúa những gì?” Thôi Lạc Hoa biết không phải chuyện tốt, kính cẩn đáp: “Không gì ngoài ‘Nữ tắc’, ‘Nữ giới’, ‘Nữ hiếu kinh’ các loại.”
Tố Doanh cười lạnh gật đầu bảo: “Bỉnh nghi còn nhớ chứ? Cho thầy đến dạy cô bé là muốn thầy nghiêm khắc quản thúc nó chứ không phải muốn thầy dạy ra một Tố thị!” Thôi Lạc Hoa vội vã vâng dạ xưng phải. Tố Doanh lại nói với hoạn quan chờ ở bên: “Ngày kia ta thay mặt thánh thượng đến ngoại ô phía Nam xem thử ưng, đi thông báo cho công chúa chuẩn bị đi cùng ta.”
Cung nữ lập tức truyền ý chỉ, lát sau về nói công chúa chưa trở về tẩm cung, không biết tới chỗ nào chơi, đi chuyến này đã báo cho người bên cạnh cô bé biết. Tố Doanh lại hỏi Thôi Lạc Hoa: “Thầy biết lúc không thấy bóng dáng nó là chạy tới đâu không?” Thôi Lạc Hoa chỉ đành xấu hổ nói: “Thần nhất định sẽ đi điều tra.”
Tố Doanh luôn không yên lòng về Chân Ninh, may mà đã được hoàng đế cho phép, muốn gả cô bé đi, chỉ chờ tìm kiếm một cậu chàng phù hợp trong hội thử ưng. Nghĩ tới đây thì không trách cứ Thôi Lạc Hoa nữa, lại cầm danh sách con em hoàng thân ra xem qua một lần.
Ngày cuối cùng của tháng mười có truyền thống thử ưng, lúc này chim ưng săn nuôi trong vườn ngự đã thay lông mùa đông, dáng người khỏe mạnh to lớn, lông cánh đầy đủ. Khắp rừng sương ở ngoại ô phía Nam nhuộm màu đỏ tươi, buổi tối ngày hôm trước đám quý tộc đã trú lại trong lều ở đây, mang theo chim ưng mà mình đắc ý đến trợ hứng cho hoàng gia. Những năm trước bởi vì hoàng đế thích chim ưng nên hội này vô cùng vui vẻ náo nhiệt. Năm nay hắn nhiễm bệnh không thể có mặt nên các quý tộc kiêng dè thêm vài phần, không dám ồn áo vui vẻ thỏa sức. Cộng thêm hoàng hậu Tố Doanh không rành đạo này, chỉ tùy ý xem chứ không chơi đùa thoải mái, vì vậy cảnh tượng kém xa trước đây, nhưng trận thế ngựa chạy ưng bay vẫn vô cùng đáng xem.
Chân Ninh đang vui vẻ vì có cơ hội rời cung thì trông thấy tể tướng Cư Hàm Huyền, Đông cung với Đông cung phi, công chúa Phượng Diệp với phò mã Tố Trầm, công chúa Vinh An và phò mã Bạch Tín Mặc, công chúa Thịnh Nhạc, quận vương Lan Lăng, còn có cả cô em gái đáng ghét của hoàng hậu cũng tới. Cô bé thích thú chào hỏi các anh chị, còn đặc biệt xin lỗi Tố Trầm. Lúc mọi người thấy cô bé đều cười mập mờ, Chân Ninh lấy làm lạ, nghĩ xong lập tức hiểu ra: Bọn họ đều biết muốn mượn cơ hội này kiếm một vị rể hiền cho cô bé. Vừa nghĩ vậy cô bé liền giận, tâm trạng xấu đi, nhìn cậu thiếu niên nào cũng không vừa mắt.
Khó khăn chịu đựng được đến lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Chân Ninh lén chạy đến lều cỏ của Đông cung. Đông cung đang vuốt ve một con chim ưng, thấy cô bé có chuyện muốn nói thì cười bảo: “Có phải có vị thiếu niên nào đã lọt vào mắt xanh của công chúa không?” Chân Ninh bĩu môi: “Chị Vinh An mười tám tuổi mới xuất giá, em vẫn chưa tới mười bốn tuổi, vội gì chứ?” Cô bé dừng lại, thừa dịp bốn bề vắng lặng, nói: “Hoàng huynh có cảm thấy hôm nay hoàng hậu nương nương hơi khác thường không?”
Duệ Tuân giật mình, lắc đầu bảo: “Không để ý.”
Chân Ninh cười khẩy nói: “Em thấy hôm nay hoàng huynh qua lại cẩn thận chặt chẽ, chuyện lớn nên để ý cỡ này mà hoàng huynh lại sơ sót sao? Lẽ nào hoàng huynh không cảm thấy nàng ta không cử động mà chưa đến lúc ăn trưa đã mệt mỏi?” Thấy Duệ Tuân khó hiểu, cô bé lại nói: “Hôm đó đến cung Đan Xuyến chào, em thấy hình như lưng nàng ta không khỏe, lại nghe nàng ta nói khẩu vị không tốt, cảm thấy canh cá quá tanh. Hoàng huynh cảm thấy đây là bệnh gì?”
Duệ Tuân không cho là đúng, lại cười nói: “Em nghĩ gì thế?”
Chân Ninh thốt ra: “Em đã lén lút đi dò la, mấy ngày nay cũng không phải là kỳ của nàng ta…” Vừa nói ra lời bất nhã này, không chỉ có Duệ Tuân khó chịu quay đầu đi mà Chân Ninh cũng đỏ mặt, nói thật nhanh: “Dù sao hoàng huynh hãy tự mình suy ngẫm những lời em nói đi.” Nói xong thì chạy ra. Duệ Tuân nhìn bộ dạng cô bé như vậy, không ngừng cười lắc đầu nhưng trong lòng cũng sinh nỗi bất an.
Chân Ninh ra ngoài lều, nghĩ thầm tuy là vừa nãy xấu hổ nhưng lời nên nói đều đã nói rồi, cuối cùng thở phào một cái. Chẳng ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Tố Trầm dẫn theo một người vào trong lều, cô bé mở to hai mắt nhìn kỹ thì phát hiện người nọ chính là Lý Hoài Anh. Cô bé cho là mình nhìn lầm, xoa xoa con mắt nhìn lại, đúng là Lý Hoài Anh. Thấy y và Tố Trầm hòa hợp, hiển nhiên vô cùng hợp ý. Sắc mặt Chân Ninh bỗng tái xanh, đông cứng ngay tại chỗ. Sau khi Tố Trầm và Lý Hoài Anh tiến vào trướng, hồi lâu vẫn chưa ra, cô bé thất thần nhìn chốc lát, hung hăng dậm chân rồi chạy vào lều của mình.
Tố Doanh quan sát người trẻ tuổi trước mặt này. Bất kể khí chất hay là bề ngoài, y đều không hợp với cuộc thử ưng, nhưng ánh mắt y trấn tĩnh thản nhiên, không vì đến gần quý tộc mà tự ti nhún nhường. Tố Doanh biết anh cả luôn thận trọng, người có thể được hắn ta hết lời khen ngợi ắt không phải kẻ phàm tục, lúc này gặp được quả nhiên rất có phong thái của người quân tử. Tố Doanh kính nể trong lòng, có ý định thử học thức của y. Tố Trầm cởi mở nói với Lý Hoài Anh: “Lý hiền đệ có thể tùy ý nói trước mặt nương nương, lòng dạ nương nương không giống người thường, nhất định sẽ không trách móc.”
Lý Hoài Anh nghe được một vài sự tích của hoàng hậu, vốn tưởng rằng nhất định là một người phụ nữ nhanh nhạy sắc bén, miệng nam mô bụng bồ dao găm, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặt mày trang nhã, khí chất ôn hòa lại hơi có sắc mệt mỏi đau bệnh. Nếu không phải trông thấy ở chỗ này mà chỉ gặp gỡ trên đường thì chắc chắn khó có thể tưởng tượng nàng lại là chủ của hậu cung, một người mở miệng, vạn người nghe theo.
Tố Doanh thấy Lý Hoài Anh trong chốc lát không có đề tài mở đầu, bèn cười khơi mào câu chuyện: “Không biết hôm nay thầy xem ưng có cảm tưởng gì?” Lý Hoài Anh chỉ nghe giọng nói mềm mại dịu dàng, giật mình xong mới trả lời: “Khí phách hoàng gia phi phàm, đế khí đương thịnh, phúc tất dài lâu.” Tố Doanh biết y là người trong số ít hết lòng tin hoàng đế có thể chuyển nguy thành an, gật đầu nói tiếp: “Theo thầy thấy ngoại trừ vườn ngự ra thì ưng nhà ai tốt?”
“Tất nhiên là chim ưng của phủ tướng đã nhiều lại đẹp, còn là giống vua ban, cao hơn nhà quý tộc bình thường nào chỉ một hai!” Lý Hoài Anh than thở: “Trước kia thảo dân nghe đủ loại đồn đại, mặc dù tin là thật nhưng không tài nào tưởng tượng được tình cảnh bên ngoài. Hôm nay chính mắt thấy sự cao quý của phủ tướng, ấy mới biết ơn vua mênh mông cuồn cuộn nhường nào.”
“Thánh thượng là người nhớ tình bạn cũ, tể tướng có ba mươi năm công lao làm bề tôi, người thường đương nhiên khó bì.” Tố Doanh nở nụ cười thản nhiên, “Vua lấy lễ dùng thần, thần lấy trung mà làm việc cho vua, vốn là một câu chuyện được mọi người ca tụng. Nhưng có kẻ đố kị người tài, âm thầm ly gián sinh sự, thật là nực cười.”
Lý Hoài Anh nghe xong đột nhiên sinh ra đề phòng, không biết trong lời nói của hoàng hậu có mấy phần hư thực, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía trước, vừa lúc thấy nữ quan bên cạnh hoàng hậu hơi quen mặt. Cả ngày y ở thư viện, không gặp nhiều phụ nữ, cẩn thận nghĩ lại liền nhớ ra nàng ấy chính là người phụ nữ đã từng tới thư viện. Nhớ tới ngày ấy người phụ nữ bàn về sự giáo dục của nhà dòng dõi thì cực kỳ thiên vị, lúc này lại xuất hiện ở bên hoàng hậu, chắc là Thôi thị theo hoàng hậu vào cung.
Những gì hoàng hậu nghe quen tai nhìn quen mắt đều là lời nói của dòng dõi huyết thống, làm sao lại để đám học trò vào mắt được? Lý Hoài Anh nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi lạnh đi nhưng lại nghĩ đến mình vất vả lắm mới có thể tới trước mặt hoàng hậu, nếu tham an nhàn trong chốc lát rồi run như ve mùa đông thì e sẽ phải tiếc nuối cả đời, vì vậy bạo gan nói: “Lấy lễ đãi thần là sự yêu mến của thiên tử, lấy trung mà làm việc cho vua là bổn phận của kẻ bề tôi. Thiên tử yêu thích là khen thưởng lòng trung chứ không phải dung túng dục vọng. Dựa vào ơn vua nên không lo sợ gì, sao có thể là chủ ý của vua?”
Tố Doanh không ngạc nhiên cũng không giận, vẻ mặt vẫn tươi cười: “Thầy thử nói xem, cái gì gọi là ‘dung túng dục vọng’?”
“Nương nương thông minh hơn người, vừa nghĩ đã biết: Năm gần đây, là ai thao túng mọi người mọi việc làm đổi dời, mở rộng cửa cho các nhà dòng dõi, cắt đứt con đường làm quan của kẻ áo xanh? Quan cấm dân gian bán trà, muối lậu. Là con của ai được quan phủ chấp thuận cho buôn bán trà muối? Diện tích vườn riêng của nhà ai không biết giới hạn? Nô bộc nhà ai mang vàng ngọc, tỳ thiếp áo lụa quần gấm?”
Tố Doanh không nhịn được mà cười, nói: “Mồm miệng thầy thật lanh lợi.”
Lý Hoài Anh khom người nói: “Xương Lê từng nói, hễ vật không được cái thế quân bình thì kêu lên[2].”
[2] Xương Lê ở đây chỉ Hàn Dũ vì ông này ở Xương Lê. Câu nói này được Hàn Dũ viết trong: bài tựa Tiễn Mạnh Đông Dã, ý chỉ người gặp sự bất bình thì sẽ tỏ ra cái chí và chủ trương của mình.
Tố Doanh hơi nghiêm mặt lại bảo: “Thế theo cách nhìn của thầy thì ai làm tể tướng mới có thể ngăn chặn ham muốn cá nhân?”
Tim Lý Hoài Anh đập mạnh và loạn nhịp, một lúc lâu y mới trả lời: “Dùng một người ở chức vị quan trọng thực sự khó giữ không đạp theo vết xe đổ. Theo ngu kiến của thảo dân, nếu phỏng theo quy định của nhà Đường phân quyền của tể tướng cho mấy người rồi thay đổi chế độ cũ theo tình hình, quyền lực cuối cùng quy về mình thiên tử mới phù hợp với đạo lý lấy một nắm nhiều, lấy một thống nhất.”
Lời vừa nói ra, đám nữ quan cung nữ bên cạnh đã không khỏi biến sắc. Lý Hoài Anh không biết ngọn ngành mới có thể nói lời không kiêng dè, Tố Doanh lại biết bên cạnh mình có tai mắt của tể tướng, hơi nhíu mày yên lặng cười nhạt với Lý Hoài Anh. Vừa lúc một gã hoạn quan tiến vào bẩm báo, nói thời gian sắp đến, mời hoàng hậu chuẩn bị lên lầu xem ưng.
Tố Doanh mượn cơ hội cho Lý Hoài Anh lui đi, giữ Tố Trầm lại, cúi đầu cười rồi lắc đầu: “Quả là học trò không biết nặng nhẹ! Biết ít huyền diệu của lão Trang, học chút da lông của Thân Hàn đã dám liếc nhìn triều đình bằng nửa con mắt, lời nói châm chọc hãm hại tể tướng. Thảo nào năm đó Tú vương dựa vào một đám học trò mưu phản, cuối cùng thất bại thảm hại. Nhiều năm qua tể tướng nâng kẻ dòng dõi mà dìm học trò xuống, không phải không có lý.” Cung nữ và nữ quan chung quanh đều cùng mỉm cười, duy chỉ có Tố Trầm sáng tỏ nói thẳng: “Lý Hoài Anh có tài lấy một chọi mười. Kiến thức và can đảm của y chính là khiếm khuyết của con em nhà dòng dõi.”
Tố Doanh lắc đầu liên tục: “Thiếu sót của y cũng là thứ quan trọng như vậy: linh hoạt khéo léo.” Nàng khẽ xì một tiếng, nói tiếp: “Quan trường và thư viện khác nhau, không phải cứ hiểu được đạo lý lớn là có thể thông suốt. Đặt quan hệ thầy trò, bấu víu người đỗ cùng khóa thi, đố kị người tài là bệnh chung của quan trường. Y không gia thế không bè phái, có tài của mười người cũng sẽ gặp cái tật của mười người. Có thể khiêm tốn, để ý xung quanh cộng thêm chút thời gian thì không khó mở mặt. Nhưng y cậy tài khinh người, thêm lòng thù hằn kẻ dòng dõi. Ở trước mặt em còn không biết lựa lời thì sao hài hòa được với trăm quan? Anh cả yêu tài là tốt nhưng sao ngay cả lý này cũng quên chứ?”
Tố Trầm tiếc hận nói: “Không phải là không biết, chỉ là không tiến cử y với nương nương thì đáng tiếc.”
Tố Doanh cười nói: “Anh cả có biết em hiếm khi tiến cử người khác ở trước mặt thánh thượng và tể tướng là vì cớ gì không? Không phải em không biết người tài mà là bởi vì một khi đề cử sẽ phải cùng gánh vác với người. Em đã là hoàng hậu, còn cầu gì nữa? Không dễ dàng tiến cử sẽ không dẫn tới thị phi. Tại sao phải vì một Lý Hoài Anh khiến mười người chán ghét? Nếu anh cả quả thực yêu tài thì không ngại khiến y ở phủ quận vương mài đi vẻ ngông cuồng hủ lậu này. Nửa năm sau em lại gặp y.”
Tố Trầm ngẩn người: “Nửa năm sau?”
Tố Doanh cười, bỗng nhiên nhíu mày che miệng, cơ thể cũng lắc lư, dường như không khỏe. Tố Trầm cả kinh tiến lên đỡ: “Nương nương!” Tố Doanh vội vã xua tay, cười nói: “Không có gì đáng ngại. Có lẽ là do thử thuốc cho thánh thượng nên tổn thương dạ dày.” Nàng hầu hạ thuốc thang cho hoàng để cứ khăng khăng thử, đã truyền đi trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng trong cung. Tuy là nói như vậy nhưng Tố Trầm luôn cảm thấy không giống, sư nghi ngờ trong lòng chợt nổi lên, chẳng biết tại sao luôn cảm thấy biểu hiện này của nàng giống như đã từng thấy… dường như trước đây nàng cũng có dáng vẻ hết sức che giấu gì đó như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn ta do dự hỏi: “Chẳng lẽ nương nương…”
Tố Doanh nhẹ nhàng chặt đứt ngờ vực vô căn cứ của hắn ta, sửa sang vạt áo hiên ngang đi ra khỏi lều trại.