Ngày Đông cung chiến thắng trở về, Tố Doanh đã được thông báo từ sớm: Tinh thần của hoàng đế không tốt, không thể chủ trì lễ mừng, mời hoàng hậu dẫn trăm quan đi nghênh đón. Tố Doanh tự mình ôm hoàng tôn đến cung Ngọc Tiết hỏi tỉ mỉ bệnh tình của chồng, biết hắn chỉ là do mê man mệt nhọc bình thường lại phát tác, không đáng lo ngại, thế mới yên tâm dẫn quan lại lên cửa thành chờ Đông cung.
Ánh bình minh đỏ như màu máu chiếu lên trang phục lộng lẫy màu xanh của Tố Doanh, lúc người dưới thành lén nhìn lên thì vô cùng kinh ngạc về hoàng hậu trẻ đoan trang an nhàn như thế. Thái độ khiêm nhường của người chung quanh làm bật lên cử chỉ nhã nhặn tự nhiên của nàng, thỉnh thoảng nàng chau mày thầm thì với người bên cạnh, thần thái ung dung uyển chuyển càng làm người ta cảm khái.
“Lần trước theo xa giá đi săn, may mắn thoáng thấy thánh dung, thấy chẳng qua là một cô gái u buồn an tĩnh. Không ngờ thêm chút thời gian, người đã trở thành hoàng hậu có phong thái xuất chúng. Quả nhiên vẫn là con gái họ Tố sinh ra đã mẫn tuệ.” Trong đám kỵ sĩ sắp thành hàng dưới thành, có người lén bàn luận. “Nàng ôm hoàng tôn trong lòng đấy phỏng? Trong cung đồn rằng hoàng hậu thương yêu hoàng tôn như con mình sinh ra, đúng là thật này.” Bọn họ lén trông về phía trên cổng thành mà nói. Hoàng hậu đang chăm chú nhìn ra xa, đột nhiên dường như nhận thấy có người nhìn mình, cúi đầu xuống nhìn thẳng đến, dọa hai tên kỵ sĩ cuống quýt quay đầu, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa không dám động đậy.
Tố Doanh đợi rồi lại đợi, mãi vẫn không thấy bóng dáng của đại quân. Nàng ngả về phía sau, tể tướng Cư Hàm Huyền thấy thế nói: “Mưa to mấy ngày liền nên trên đường lầy lội. Đại quân cần chỉnh đốn sơ qua tác phong mới có thể đến trước mặt thánh giá.” Tố Doanh không để ý tới hắn ta, con mắt bỗng nhiên sáng ngời: Ngòai thành tạo nên một đường bụi bậm, mơ hồ nghe tiếng chân như sóng ngầm cuồn cuộn, rõ ràng là thiên quân vạn mã dần dần đến gần.
Quả nhiên, trên đường chân trời một điểm, hai điểm… vô số điểm sáng vàng bạc nhảy ra, chiến sĩ mũ vàng giáp sáng và ánh sắc lẹm của đao giáo kích sáo hoà lẫn vào nhau. Trải qua hơn ngày bôn ba trong mưa, nhánh đại quân này không hề giảm uy phong chút nào, nhịp bước vững vàng khí thế dâng trào. Đoàn người từ xa đến gần bắt đầu hoan hô.
Y đã trở về… Tố Doanh nhìn chằm chằm chàng trai mà mọi người đều hướng về trong đội ngũ trước mặt. Không thấy rõ mặt của y nhưng có thể nhìn ra dáng vẻ ngạo nghễ của y khác hẳn với sự sa sút tinh thần khi xuất chinh. Đợi y đến gần, Tố Doanh đếm người đứng bên cạnh y, phát hiện con số tướng lĩnh phó quan nhiều hơn lúc xuất chinh, rõ ràng là y đã cất nhắc một nhóm thân tín. Lại nhìn những gương mặt trẻ tuổi gần nhất này rất chênh lệch với quân tướng lúc xuất chinh trong ấn tượng, sự bí ấn bên trong không nói cũng hiểu.
Tố Doanh bị mũ giáp của bọn họ làm chói mắt, nhẹ nhàng nheo mắt lại, sự thay đổi biểu cảm nho nhỏ này khiến nàng bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt. Tể tướng thỉnh thoảng liếc nàng một cái, đến lúc này, trong mắt mới có vẻ cười. Công chúa Chân Ninh ở phía sau bọn họ tuy không thấy biểu cảm của Tố Doanh nhưng vẫn quan sát phản ứng của mọi người chung quanh, thấy bọn họ mỗi người mang ý riêng, giữa hai lông mày của cô bé khẽ giật giật, dường như đang cười nhạt – việc ấy cũng bị Thôi Lạc Hoa trong góc trông thấy hết.
Tiếng người dưới thành hoan hô như sấm động, mỗi kẻ trên thành dáng vẻ trang nghiêm không nói gì, người bên ngoài chỉ nói hoàng gia uy nghi tất nhiên khác dân đen.
Không lên trên thành thì cả đời cũng không hiểu bọn họ đang suy nghĩ gì.
Đây là lần đầu tiên Tố Doanh chủ trì nghi thức đón quân, nhưng sau khi đã quen rất nhiều lễ nghi thì dù là lần đầu thực thiện song mỗi một cử chỉ của nàng đều không thể xoi mói. Nàng thay hoàng đế khao thưởng ba quân, còn hạ lệnh ban yến cho thống soái trong cung, dung mạo cử chỉ tự nhiên cả trong lúc giơ tay nhấn chân. Lúc thống soái Duệ Tuân của quân đội ở dưới thành tiếp chỉ tạ ơn, Tố Doanh nhìn gần mặt y, suy nghĩ hơi rối loạn: Vị trữ quân trắng nõn nho nhã mấy tháng trước không cánh mà bay. Người trẻ tuổi trước mắt có làn da bị phơi ngăm đen, khuôn mặt lộ ra vẻ kiên nghị, thần thái càng làm người ta thêm khó nắm bắt được… Dường như y hoàn toàn không chú ý Tố Doanh đang ôm con trai độc nhất của mình trong lòng. Từ trên người y, Tố Doanh không tìm được Đông cung mà nàng quen biết.
Đông cung thái tử lúc nhìn thấy cung đình, nhìn thấy nàng thì toát ra thương cảm và tiếc hận, trong ánh mắt mơ hồ cất giấu lòng nghi ngờ và rầu rĩ đã đi đâu mất rồi?
Lòng nàng có băn khoăn, ánh mắt không khỏi lơ đãng, tìm kiếm trong thiên quân vạn mã, lần này nhìn kỹ mới thật sự lấy làm kinh hãi: Vừa nãy không nhận ra một vị nữ tướng quân trên ngựa, lúc bấy mới phát hiện chính là Đông cung phi Tố Ly. Biểu cảm và khí chất so với Đông cung phi trong ấn tượng của Tố Doanh tưởng như hai người. Nàng ấy cầm giáo cưỡi ngựa ở trước đại quân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tố Doanh như ôm lấy khí thế của thiên quân vạn mã ép thẳng lên lầu thành, lại làm cho Tố Doanh vừa thấy đã sinh rét buốt trong lòng.
“Nương nương, đến lúc di giá về cung rồi.” Cư Hàm Huyền mang theo nụ cười nhắc nhở bên cạnh, lúc này Tố Doanh mới nhận ra tay mình ôm hoàng tôn đã bị gió trên thành thổi cho lạnh đi.
Lúc gặp lại Đông cung, Tố Doanh đã cởi bỏ quần áo xanh, đổi thành trang phục lên triều bẩm báo nghi thức đã làm với đế vương trên giường. Duệ Tuân được tuyên triệu, nhẹ tay nhẹ chân đi tới, dâng lên thư hàng của nước phía Tây và ghi chép công lao Tây chinh cho hoàng đế.
Hoàng đế không xem ngay mà vẫy tay gọi y đến trước giường, mỉm cười vừa quan sát vừa nói: “Rám đen rồi, giống người chiến sĩ rồi.” Tố Doanh thấy hắn mừng rỡ có tinh thần, cũng ở bên cùng vui vẻ. Nàng ngồi quỳ ở trên mép chân giường, Duệ Tuân bèn quỳ gối trước mặt nàng cách hơn một thước (1/3 mét). Tố Doanh lại nhìn Đông cung vài lần, vẫn cảm thấy không chỉ là bề ngoài của y mà ngay cả lời nói cử chỉ đều như đổi thành một người khác vậy.
Tố Doanh không thích thay đổi, càng không thích thay đổi ngoài dự liệu, mắt thấy Đông cung như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra dự cảm khó tả khiến nàng lo sợ bất an.
Hoàng đế ôn hoà hỏi Đông cung tình hình của mấy tháng qua, sắp trở lại chuyện chính nói tới tình hình chinh chiến. Tố Doanh không thể tham dự vào cuộc bàn luận, bèn cáo lui ra ngoài. Ngoài cung Ngọc Tiết đã có cung nữ chờ từ lâu, nhỏ giọng bẩm báo với nàng: “Đông cung phi đến chào nương nương, đang chờ ở cung Đan Xuyến.”
Tố Doanh sớm biết việc này không thể tránh được, nhưng Tố Ly lại không nghỉ lấy một khắc đã tới đòi con trai, suy cho cùng là tình mẹ con không thể so với thứ tầm thường. Nàng vừa thầm thổn thức vừa trở lại cung Đan Xuyến, thấy Đông cung phi Tố Ly và một đám vú nuôi, cung nữ đã đứng lặng hồi lâu ở bên ngoài cửa cung. Tố Doanh mỉm cười với nàng, trước tiên dẫn cung nữ đi vào trong cung ngồi vào chỗ, gật đầu truyền cho nàng ấy vào, bấy giờ Tố Ly mới nín hơi nghiêm mặt vào cung bái kiến.
Hai người theo lẽ thường hàn huyên mấy bận, Tố Doanh mỉm cười khen: “Quả là người đã trải qua chiến trường, từng thấy việc lớn, thái độ cử chỉ đều không giống trước nữa.”
Đông cung Phi cười hàm súc cúi đầu nói cám ơn: “Nói đến chuyện này, thiếp nhất định phải cáo tội với nương nương. Trước đây thiếp không hiểu nỗi khổ tâm của thánh thượng và nương nương, đã từng âm thầm nảy sinh bất mãn. Lần này tự mình ra chiến trường, thấy được rất nhiều người và chuyện không giống trong cung, ngộ ra rất nhiều. Nếu không phải thánh thượng và nương nương tác thành, e cả đời thiếp cũng không học được những thứ bên ngoài cung đình ấy.” Nàng ấy ngẩng đầu lên, Tố Doanh liền chạm phải cặp mắt đen nhánh như hòn than sáng trong, nhìn thì cứng như tảng đá cứng đầu lù lù bất động nhưng lại hàm chứa một điểm năng lượng nhen nhóm đốt sạch vạn vật.
Tố Doanh khẽ nhíu mày, trong đầu hiện lên một cô thiếu nữ mặc váy đỏ như son, trên váy thêu đầy hoa mạn đỏ sắc ban mai, nàng ấy thông minh nói chen vào giữa hoàng đế và Đông cung, khiến lời lẽ giữa bọn họ trở nên sôi nổi. Mỗi khi nàng ấy khẽ cười, những bông hoa ấy sẽ vui mừng theo. Nàng ấy luôn biết tiếp đề tài của người khác, bất kể là khen ngợi hay xem thường, nàng ấy đều có thể nói tới sâu cay dí dỏm…
Là dáng vẻ đã từng của người trước mắt này sao? Tố Doanh thầm than nàng ấy trầm ổn hơn trước rất nhiều, bật thốt lên: “Chiến trường rốt cuộc là nơi ra sao?” Tố Ly nháy mắt một cái, thản nhiên cười nói: “Nơi này cần thấy tận mắt mới biết được.”
Lúc này cung nữ ôm hoàng tôn, Tố Doanh mỉm cười bảo: “Châu về hợp Phố[1].”
[1] Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.
Đông cung phi vẫn luôn tươi cười, lúc này thấy con trai mới lộ ra chân tình, nhận Duệ Hâm từ trong vòng tay của cung nữ, mắt trực rơi lệ, khuôn mặt xúc động gọi một tiếng: “A Thọ!” Duệ Hâm nghe thấy tên mụ của mình, lập tức xoay đôi mắt to sang xem Tố Ly, lại thấy bông hoa trên búi tóc của nàng ấy hay ho, đưa tay ra lấy. Đông cung phi cười mà lệ rưng rưng, dành ra một tay tháo hoa trên đầu xuống, dịu dàng nói: “Thích thì cầm đi!” Duệ Hâm bỗng nhiên được rất nhiều đồ chơi thì chăm chú hí hoáy.
“Hôm trước hoàng tôn đã nói chữ đầu tiên. Khi đó trời mưa, ta đang ôm nó chơi ở hành lang, nó trông bầu trời đầy mây đen, bỗng nhiên nói ra.” Tố Doanh nói liên miên, “Thật là đứa bé hiếm có, chữ đầu tiên nói ra không phải cha mẹ mà là ‘trời’. Về sau thánh thượng biết được thì cực kỳ vui mừng, khen nó ‘Quả là hậu duệ của thiên hoàng, không giống người thường’.” Dứt lời nàng lại than thở, “Xem ra A Thọ nên học nói chuyện rồi, người trong Đông cung phải dạy nó đùa nó cẩn thận, có tin vui gì thì bẩm báo cho thánh thượng.”
Tố Ly nghe những chuyện bị nàng ấy bỏ lỡ, không lên tiếng mà chỉ ôm chặt con trai vào trong lòng, nói tạ ơn công chăm nom với Tố Doanh rồi bái biệt. Tố Doanh nhìn hoàng tôn chơi đùa ở trong lòng Đông cung phi, trên mặt đã biến thành vẻ cười khổ từ lâu, lúc này thấy nàng ấy xoay người ôm Duệ Hâm muốn đi, gắng gượng ngồi ở chỗ của mình không hề nhúc nhích.
Duệ Hâm vẫn luôn lớn gan không sợ người lạ, thường ngày cũng được rất nhiều cung nữ ôm đi di chuyển khắp nơi, đã quen từ lâu. Nhưng hôm nay người phụ nữ này ôm mình đi rất nhanh, tường đỏ ngói vàng quen thuộc ở vai nàng biến mất rất nhanh. Duệ Hâm không nhịn được sợ hãi, buông tay ném hoa vàng xuống đất, vịn vai nàng ấy ngoái đầu nhìn cung Đan Xuyến, rốt cuộc phát hiện cậu bé cách chỗ này càng ngày càng xa, vì vậy “oa” một tiếng khóc thật to.
Tố Ly thấy cậu bé chìa hai cánh tay ra níu tòa cung điện sau lưng đó thì ôm cậu bé càng thêm chặt. Lần này chọc giận Duệ Hâm, cậu bé khóc càng hăng, vừa đá vừa đánh ở trong lòng mẹ. Tố Ly suýt nữa không ôm được cậu, rơi lệ gọi luôn miệng: “A Thọ, đừng khóc, đừng khóc!” Mặc cho nàng ấy dỗ thế nào Duệ Hâm cứ gào khóc. Tố Ly gần như bó tay hết cách, nghe thấy có người sau lưng gọi một tiếng: “A Thọ!” Nàng nhìn lại, là Tố Doanh đuổi tới từ cung Đan Xuyến.
Hai chữ này nói từ trong miệng Tố Doanh hệt như thần chú, Duệ Hâm lập tức ngừng tiếng khóc càn quấy lại, chìa hai tay về phía nàng. Tố Doanh đang muốn ôm cậu bé, Tố Ly lại xoay người mau chóng tránh ra.
“Sao lại để đứa nhỏ khóc như thế?” Tố Doanh giấu đi sự quan tâm trong mắt, bình tĩnh nói, “Đột nhiên ôm nó đi, khó tránh khỏi khiến nó sợ. Chi bằng chờ nó ngủ say hãy dẫn nó đi.”
Tố Ly cười gượng nói: “Đợi sau khi nó tỉnh lại thì có khác gì bây giờ? Học được chia lìa cũng tốt. Trẻ con không khóc không làm loạn là chưa trưởng thành.”
Tố Doanh thấy thái độ nàng ấy kiên quyết, mất kiên nhẫn như thế thì kinh ngạc nhìn nàng ấy ôm Duệ Hâm bỏ đi không hề do dự. Duệ Hâm lại bắt đầu khóc, nhưng mẹ của cậu bé lại không quan tâm, càng đi càng nhanh.
Thâm Hoằng chậm rãi lật xem ghi chép công lao, nụ cười trên mặt không biết là vui mừng do mới gặp lại con trai hay là lại có phát hiện mới. Hắn nhìn Đông cung ngồi ở bên, đủng đỉnh hỏi: “Bạch Tín Đoan có công lao hàng đầu trong ghi chép là em trai của chồng Vinh An?”
Đông cung bình tĩnh trả lời: “Đúng ạ.”
Thâm Hoằng khép bản ghi chép công lao lại, nhìn con trai rồi nói: “Về người này, con thấy thế nào?”
“Công lao hiển hách đủ có thể phong tước.”
“Ồ?”
Đông cung nghe giọng điệu cha có ý khác, hỏi: “Có phải phụ hoàng đã nghe được lời đồn bất lợi, có thành kiến ấn tượng ban đầu làm chủ với người này chăng?” Thâm Hoằng khẽ cười: “Đó là chuyện của ta. Con chỉ cần nói cách nhìn của con.”
Đông cung suy nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói: “Nhi thần biết trước đó vài ngày phụ hoàng đã tự xét hỏi quận vương Lan Lăng. Phụ hoàng anh minh, đương nhiên biết quận vương Lan Lăng có thành kiến sâu đậm với nhà họ Bạch, nếu không có chứng cứ thực tế thì thực sự không thể tin sự chỉ trích của hắn đối với nhà họ Bạch hoàn toàn được.” Y thấy cha im lặng thì nói tiếp, “Quận vương Lan Lăng từng tố cáo Bạch tướng quân có tội ở trước mặt nhi thần nhưng không chứng cớ để tố cáo phó tướng. Sau đó nhi thần mắt nhìn tai nghe, Bạch tướng quân không hề sai lầm. Hắn xông pha chiến đấu dũng cảm giết địch, thực sự có thể đảm nhiệm công đầu. Nhi thần cho rằng quận vương Lan Lăng thảm bại có ý đồ đùn đẩy trách nhiệm, lấy Bạch tướng quân làm kẻ gánh tội thay mới là chân tướng của sự việc.”
“Nhị lang, dường như con đã quên, người trong thiên hạ ai ai cũng biết con cũng có thành kiến với quận vương Lan Lăng.” Thâm Hoằng cười nhìn con trai, xem y ứng đối ra sao.
Duệ Tuân né tránh đề tài này, vẫn cố chấp nói: “Nếu như phụ hoàng biết sự tích của Bạch tướng quân ở trận tiền…”
“Mỗi người đều có chuyện cũ của mình. Việc đế vương phải làm không phải là nghe chuyện cũ, sau đó khen thưởng cho kẻ mình thích mà là phán đoán câu chuyện của ai có giá trị hơn, đáng để tin hơn.” Thâm Hoằng vỗ vai của con trai, bảo, “Câu chuyện của Bạch Tín Đoan vẫn chưa đáng có một tước vị. Nếu con đã cảm thấy chuyện xưa của hắn có thể được liệt vào hàng công lao đứng đầu thì ta cũng không thể không xem quan điểm của thống soái, thưởng hắn vàng bạc là được.”
“Phụ hoàng…” Duệ Tuân còn muốn tranh luận giúp thân tín, đã thấy cha đột nhiên giữ ngực, mặt lộ vẻ đau đớn. “Phụ hoàng!” Y hoảng sợ gọi một tiếng, muốn gọi thái y ngay lại bị cha ngăn cản.
“Không sao, chỉ khó chịu một lát thôi, đừng làm kinh động.” Thâm Hoằng nặng nề thở hổn hển mấy cái, vịn bả vai con trai chống người lên, khần khoản nói, “Nhị lang, trong lòng con cảm thấy cha thiên vị nhà hậu, đã mê muội đầu óc rồi đúng không?” Hắn không cho con trai phản bác, khoát tay áo nói: “Nhưng dù sao vẫn phải giao thiên hạ này cho con, để tầm mắt phóng ra xa, quên những ân oán nhỏ không đáng so đo này đi. Chuyện triều đại này của ta, tự có ta giải quyết.”
Duệ Tuân âu sầu nói: “Nhi thần không có tài cán gì, không thể làm được gì để giúp phụ hoàng chỉnh đốn triều cương.”
“Việc làm?” Thâm Hoằng ngửa mặt nhìn trời hừ một tiếng, “Ông cố của cha cho rằng, mở mang bờ cõi là việc làm của bậc vua chúa. Vì thế ba trăm nghìn đàn ông trong nước chiến đấu kịch liệt ở cõi Nam, đoạt được một nơi lớn cỡ bàn tay, lại có một trăm nghìn binh sĩ người trước ngã xuống, người sau kế tục để thủ chỗ ấy song cuối cùng vẫn bị nước phía Nam đoạt về. Người và hoàng đế nước phía Nam nhờ những thứ chiến tranh này đã đủ để danh chấn sách sử, người cũng thường lấy đó làm tự mãn, cảm thấy không uổng một đời.”
Việc này Duệ Tuân nghe nhiều nên thuộc, không biết lúc này cha nói đến có ý gì, chăm chú cung kính nghe.
Thâm Hoằng lại nói: “Ông nội cha coi chỉnh đốn tác phong và uy tín của quan lại, hình phạt rõ ràng giúp đỡ giáo dục là việc làm của vua, đáng tiếc thời hưng thịnh chỉ vỏn vẹn trong một đời của người. Người kế thừa ngôi đế chẳng những không thể kéo dài sự thịnh vượng, còn khiến cung đình rối tinh rối mù, phi tần đấu đá, hoàng tử gặp hại. Người đó là cha của cha. Lúc còn trẻ cha đã hạ quyết tâm, nhất định phải chọn người thật đúng, giao gánh nặng này cho nó… Đó chính là việc làm lớn nhất đời cha. Tuyệt đối đừng khiến cha nhìn thấy người mà cha chọn lựa chỉ là một kẻ coi tranh giành quyền lực trở thành hành vi!”
Lời hắn nói đã tỏ rõ ngôi vị hoàng đế ngày sau thuộc về ai, nói đến đây lại thở hổn hển. Duệ Tuân nghe thấy thì tâm trạng kích động, thấy vẻ mặt hắn đau đớn, không nhịn được rơi nước mắt: “Phụ hoàng, nhi thần gọi thái y ngay đây.”
Thâm Hoằng lắc đầu, lại tiếp tục nói: “Cha đã đưa võ tướng trong triều có thể giúp con về dưới trướng con rồi. Ở giữa văn thần có ba người không hài hòa với tể tướng từ lâu. Tể tướng không xem bọn họ ra gì, chẳng qua là thấy cha không trọng dụng bọn họ. Năng lực tài hoa của bọn họ không bằng tể tướng nhưng cũng thuộc hàng hiếm có. Cha để lại cơ hội này cho con, con đãi bọn họ thật hậu, tất nhiên bọn họ sẽ hết sức chân thành báo ơn tri ngộ, ngày sau sẽ giúp ích lớn cho con.”
Duệ Tuân vội vàng thật lòng thật dạ nói: “Ngự thể của phụ hoàng như vậy, nhi thần chỉ nguyện hầu hạ thuốc thang, không có lòng lý đến cái khác. Phụ hoàng sớm ngày khôi phục mới là phúc của nước nhà.”
Thâm Hoằng nhìn con trai mỉm cười, cầm tay y nói: “Nhị lang, trước giờ cha chưa nói cho con biết, giữa cha và ông nội con vô cùng lạnh nhạt. Ông không thích cha, cũng không hiểu cha. Có một ngày, mật sứ của ông đưa tới di chiếu truyền ngôi cho cha. Mãi đến lúc đó cha vẫn không mò ra suy nghĩ của ông, hơn nữa cũng chẳng có cơ hội hiểu ra ông là hạng người gì. Cha vẫn luôn tránh giữa mình và con trai biến thành như ông với cha.”
“Phụ hoàng vẫn luôn suy nghĩ cho nhi thần, nhi thần hiểu cả.”
“Nhưng từ sau sự việc đó, cha con chúng ta không nói chuyện nhiều như vậy nữa.”
Duệ Tuân biết cha nói đến việc phế mẫu hậu làm thứ dân, trong lòng lại trỗi dậy một nỗi buồn, vội vàng dùng một nụ cười lúng túng để che giấu. Thâm Hoằng đã thấy rõ y vẫn canh cánh việc đối với Tố Nhược Tinh trong lòng, vì vậy thở dài, phất tay nói: “Bây giờ, đi gọi thái y tới đi.”
Duệ Tuân đứng dậy muốn đi, Thâm Hoằng lại nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nói: “Nhị lang, nếu người đã trở về cung đình thì suy nghĩ cũng nên trở về rồi. Ở trên chiến trường, đại khái có thể mạnh tay chém giết, chính tay đâm kẻ địch. Nhưng ở đây, chúng ta không cần phương thức giết địch ấy.” Vẻ mặt nghiêm nghị của Thâm Hoằng lộ ra vẻ tươi cười, nói tiếp: “Ở đât, thứ có thể giết ai đó thì chỉ có sai lầm của chính bọn họ. Chờ đợi không phải đơn giản hơn sao? Dĩ nhiên chúng ta cũng phải nhớ kỹ để bản thân chớ phạm sai lầm.”
Ánh mắt của hắn bình tĩnh như vậy, Duệ Tuân không nhịn được mà run rẩy một cái, trong lòng bỗng nhiên có giọng nói gào thét: “Cha đã biết! Cha biết sự việc kia! Nếu không thì vì sao lại bảo quên đi? Vì sao nhắc tới mẹ? Vì sao nhắc tới giết người? Vì sao nhắc tới chuyện phạm sai lầm?” Ánh mắt của y lập tức trở nên phức tạp, người cha vừa rồi thoạt nhìn không chịu nổi một kích, lúc này lại trở nên sâu không lường được trong mắt y. May mà cha đã khép mắt dưỡng thần, y vừa vội vã chạy đi ngoài cung, vừa gọi “Thái y”, che giấu nỗi lòng rối như tơ vò.
Ở phía sau y, Thâm Hoằng mở mắt lắc đầu, nói với chính mình: “Không phải nó. Nhưng nó biết là ai làm.” Đứa con không có năng lực rời khỏi cha tự lập sẽ hy vọng cha đừng rời khỏi mình. Thái tử chính là người như thế, đã có quá nhiều người đánh giá cao năng lực của thái tử.
Thâm Hoằng khe khẽ hừ một tiếng.
Người mơ mộng muốn tranh ngôi báu với y, hắn sẽ từng bước từng bước tìm ra. Việc làm của một triều đại này do hắn đến giải quyết.