Bó Tay Chịu Trói

Chương 51: Gánh nặng ngọt ngào




Edit: Cookie Oh

"Em và anh ở cùng nhau, nhưng tới bây giờ không phải là vì trả ơn anh cái gì, có rất nhiều người đối tốt với em, chẳng lẽ muốn em đáp lại từng người sao? Muốn em làm bạn gái của bọn họ sao?"

Nói đến đây Kỷ Thừa An lạnh lùng trừng cô.

Mẹ nó, còn dám trừng cô! Kiều Tịch oán thầm, thở dài nói tiếp: "Nếu như em không thích người đó, em sẽ trực tiếp từ chối anh ta, em sẽ không chấp nhận anh ta đối tốt với em, em sẽ biết ơn nhưng em không cần."

"Nhưng với anh, anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy em sẽ vui mừng sao? Ngược lại, em rất tức giận, rất không vui."

Kỷ Thừa An cảm thấy cô rất nghiêm túc, mở mắt nhìn cô.

Kiều Tịch dùng sức ôm gối chậm rãi nói: "Nói thẳng ra, lúc em bắt đầu ở cùng anh, cũng không có thái độ nghiêm túc, nhưng bây giờ khác rồi, em tình nguyện tới nơi này với anh, không phải chỉ vì muốn hưởng thụ che chở, ở trong vòng tay của anh, em cũng không phải người sợ chuyện nguy hiểm, hôm nay em ở đây, là muốn cùng anh đối mặt với những nguy hiểm không thể kháng cự kia, mà không phải chỉ dựa vào sự giúp đỡ của anh. Anh biết em rất sợ, nhưng kể từ khi em chấp nhận anh, em sẽ kề vai chiến đấu với anh, em không muốn trở thành một con chim nhỏ nhàn hạ hưởng lạc, em muốn ở bên anh, anh hiểu không?" Kiều Tịch nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói: "Em rất vui khi anh hy sinh vì em như vậy nhưng cũng không vui khi anh không muốn mở lòng với em, anh không nói cái gì cả chỉ để cho em chấp nhận kết quả, độc đoán như vậy, sẽ khiến em nảy sinh hiềm khích với anh, em không thích người khác áp đặt lên em, anh cho rằng đó là vì tốt cho em, nhưng em không cảm thấy như vậy, rõ ràng không hỏi ý kiến của em, cũng không để em tham dự, chỉ tự mình đi làm, hành vi bá đạo như vậy, em sẽ không biết ơn và vui mừng đâu." Nói xong Kiều Tịch chôn mặt vào gối. Kỷ Thừa An tiêu hóa lời của cô..., cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng đáy lòng lại rất thoải mái nói: "Thì ra là em đang thổ lộ." Khóe miệng Kiều Tịch giựt giựt, em gái anh, trọng điểm không phải ở đó! Lật bàn!

Kiều Tịch trợn tròn mắt, lửa giận hừng hực thiêu đốt, trêu chọc dáng vẻ sáng ngời khác thường đó, Kỷ Thừa An thấy rất vui.

Nhắm hai mắt lại nói: "Ý của em là, em sẽ đi chung với anh?"

"Đúng!" Giọng nói đanh thép.

Kỷ Thừa An mím chặt môi lại, hồi lâu mới nói: "Sẽ rất cực khổ."

Kiều Tịch liếc anh một cái, lười biếng nói: "Nói nhảm, đương nhiên em biết."

"Ngứa da rồi hả." Kỷ Thừa An lành lạnh mở miệng.

Kiều Tịch rụt về như đà điểu.

Ánh mắt Kỷ Thừa An nhìn mấy lần, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng lại rất hòa dịu: DĐLQĐ "Em đã quyết định, vậy anh cũng sẽ không ngăn cản, mấy ngày nữa sẽ có thương hội, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi cùng, những chuyện khác, anh sẽ bảo chị Trần nói cho em biết, như vậy được rồi chứ."

Kiều Tịch thoả mãn gật đầu, "Thế còn tạm được."

Đây mới gọi là tôn trọng lẫn nhau nha, làm gì có đạo lý gì để một người gánh vác trọng trách của hai người, thỉnh thoảng để cô chia sẻ một chút, cô sẽ rất vui vẻ chứ sao.

Kiều Tịch dùng cả hai tay hai chân bò qua, cọ đầu vào lồng ngực trần của anh, trừng mắt nói: "Như vậy em có phần thưởng hay không a ~"

Kỷ Thừa An lạnh lùng nhìn cô, anh vẫn chưa quên dáng vẻ kiên quyết vừa rồi của cô, cái khí thế mà anh dám tới đây em sẽ kêu rách cổ họng luôn.

Có điều......

Sóng mắt chuyển động, đôi mắt đen láy như có nước ở trong khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt mà xinh đẹp bỗng chốc sáng lên, cả căn phòng cũng rạng rỡ hẳn.

Bàn tay thon dài của Kỷ Thừa An nắm bả vai cô, đầu ngón tay hơi lạnh, lòng bàn tay lại ấm áp, giữ chặt đầu vai cô, thoáng dùng sức áp cô xuống dưới thân.

Đôi môi quen thuộc chà sát trên môi cô, đầu lưỡi quấn quanh, một tay anh chạm vào cổ cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng vuốt nhẹ hai cái.

Môi dần dần di chuyển xuống phía dưới, nâng cổ của cô lên, hôn từng cái, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi ra, để lại một vệt nước, hơi ướt và tóc ngắn cọ bên gáy cô, hơi ngứa một chút, cô thở nhẹ một tiếng, chạm tay lên tóc anh, "Ngứa quá......"

Một cái tay từ bên chân chậm rãi hướng lên, vén góc váy cản trở lên, nhẹ nhàng kéo dây ra, vật chắn trong cùng được tháo ra, ngón tay thon dài thăm dò vào, khiến cô không kịp trở tay cong người lên, anh ngẩng đầu lên hôn cô, nuốt tiếng kêu của cô vào.

Cánh tay ôm lấy anh, giống như tua cuốn, hai chân cong lên muốn quấn chặt lấy anh, anh ngăn cản, đè thân thể của cô xuống, ngón tay thứ hai tiếp tục đưa vào, cô không còn hơi sức, chỉ có thể nghiêng mặt há mồm thở dốc.

Hơi nóng từ trong thân thể truyền tới toàn thân, cô chỉ có thể cảm nhận được anh, quanh thân đều là hơi thở quen thuộc bá đạo của anh, anh thở gấp, phả khí nóng trước ngực cô, còn có ngón tay anh đang ở trong cơ thể cô.

Đột nhiên, anh không chút lưu tình rời khỏi, cẩn thận giúp cô buộc dây vào, sửa sang lại cạp váy đã rớt xuống, Kiều Tịch mờ mịt mở mắt to, giọng nói mê man khàn khàn: "Sao vậy?"

Anh nghiêng người xuống, nhẹ nhàng hôn cô một cái, "Phần thưởng kết thúc."

"...... Hả?" Cô không hiểu.

Kỷ Thừa An xoa làn da trắng nõn lộ ra ngoài của cô, da thịt trắng ngọc mịn màng đã hơi hồng nhạt, nhưng mà anh vẫn nói: "Anh có thể tiếp tục, tất nhiên là ngày mai em dậy được."

Đầu óc mịt mờ của Kiều Tịch trong nháy mắt giống như uống được một viên thuốc an thần, bừng tỉnh hiểu ra, nhìn chằm chằm anh.

Vừa nãy anh nói để chị Trần nói rõ mọi chuyện cho cô, hừ nếu cô không dậy nổi, thì đồng nghĩa với việc muốn sống dưới sự che chở của anh, cũng tương đương với việc tối nay cô phải nói rất nhiều lời thoại trong truyện rồi.

Anh đang để cô lựa chọn, muốn, hay là không muốn.

Mẹ nó, cho rằng mỗi lần anh dùng mỹ nam kế đều được sao, nhưng mà..... tầm mắt vẫn không tự chủ được nhìn lồng ngực rộng lớn của anh, ép mình quay mặt đi.

Kiều Tịch tức giận không ngừng nghiến răng, người đàn ông thất bại, ai mà thèm!

Hất tay anh ra, nhấc chăn lên che đầu, khó chịu ngột ngạt nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Tắt đèn, đi ngủ."

Người đáng ghét kia cách lớp chăn sờ hông cô, giọng nói vẫn ngạo mạn như cũ: "Em muốn ngủ thế nào?"

Kiều Tịch thò đầu ra, áp chế tâm trạng muốn ăn người nào đó, cười: "Kỷ đại nhân anh cứ nói thử xem!"

Kỷ Thừa An chau mày, không lên tiếng, nhưng nụ cười thản nhiên bên khóe miệng đã bộc lộ rõ thái độ của anh.

Người đàn ông chịu đựng ở trên giường!

Trong lòng Kiều Tịch hung hăng mắng anh một trận, sau đó rụt đầu lại, ngủ.

Đèn trong phòng tắt ngúm, chìm vào một vùng tăm tối.

Cô cảm nhận được nửa giường bên kia lõm xuống, biết là anh, vén chăn lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm lấy eo, thuận thế sờ hông cô, Kiều Tịch vừa ngứa vừa sợ, ở trong chăn kêu: "Anh đồng ý không chạm vào em rồi đấy!"

Động tác Kỷ Thừa An cứng đờ, khiển trách một tiếng: "Em mà uốn éo nữa anh không thể bảo đảm đâu."

Kiều Tịch nghe vậy cũng ngoan ngoãn nằm im, thẳng như viên gạch, Kỷ Thừa An chạm đến ngực cô, "Thả lỏng."

Cô hơi ngứa, nhưng vẫn thằng đờ.

"Thả lỏng hơn nữa."

Cô cong chân, trán chống đỡ lồng ngực thô sáp của anh.

"Tiếp tục thả lỏng." Anh nhỏ giọng nói.

Kiều Tịch kêu lên, cuối cùng tỉnh táo lại, gối lên cánh tay của anh chậm rãi nhắm mắt.

Tay của anh khoác ngang hông cô, bàn tay đặt vào sau lưng cô.

Kiều Tịch dần dần phản ứng được, ưmh, vừa rồi cô hiểu lầm...... DĐLQð Kỷ đại nhân chỉ muốn ôm cô ngủ giống như thường ngày, tóm lại, thật mất mặt, mặt Kiều Tịch bắt đầu nóng lên, trong lòng nghĩ biết vậy thì chẳng làm.

Buồn bực một lúc Kiều Tịch dần dần tiến vào mộng đẹp.

Xác định cô đã ngủ thiếp đi, trong đêm tối Kỷ Thừa An chậm rãi mở mắt ra, vươn tay sờ đầu Kiều Tịch, vuốt mái tóc dài của cô, trong đêm tối giọng nói ẩn chứa vẻ cực kỳ cô đơn: "Anh rất vui......"

Anh cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt chôn ở ngực anh của cô, chỉ có thể cảm nhận được khí nóng do cô thở ra ở trước ngực anh, lại khiến cho anh cảm thấy thoải mái khác thường, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, lẩm bẩm nói nhỏ: "Anh thật sự rất vui mừng......"

Những lời này Kiều Tịch dĩ nhiên là không biết.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Ngày hôm sau lúc Kiều Tịch thức dậy đã không thấy bóng dáng Kỷ Thừa An đâu.

Sau khi tắm rửa xong, người canh ở cửa phòng dẫn cô đi gặp chị Trần, lúc đi Kiều Tịch chú ý quan sát những người làm ở nơi này, tuy nói gương mặt châu Á không ít, nhưng nhân viên Âu Mĩ cũng chiếm một phần rất lớn, nơi này phần lớn là nói song ngữ Trung-Anh, may mà lúc trước Kiều Tịch khi đi làm đã luyện tập không tệ, cho nên phương diện ngôn ngữ này không thành vấn đề.

Những ngày qua chị Trần vẫn kính cẩn nghiêm túc, mặc đồng phục thống nhất với nơi này, Kiều Tịch sợ chị sẽ mặc bộ màu xanh hồng đến, chị Trần thấy cô khẽ gật đầu: "Cô đã tới, thiếu gia đã giao phó cho tôi đi tới thương hội cùng cô, thời gian gấp gáp, tôi chỉ có thể giúp cô nắm rõ những lễ nghi cần thiết, về phần trang phục và trang điểm, đến lúc đó sẽ có chuyên viên phụ trách."

"Éc......" Chị Trần không cần nhanh như vậy, tôi vẫn chưa hỏi đấy.

"Được rồi, lát nữa sẽ có một vị đặc biệt đến dạy cô, đến tối, tôi lại tới tìm cô, nói cho cô biết một số vấn đề cần chú ý ở buổi tiệc."

Kiều Tịch gật đầu một cái.

Nói xong chị Trần gật đầu rời đi, bỗng dừng bước lại, cúi đầu chần chừ một chút mới nói: "Cô Kiều, chuyện lúc trước tôi rất xin lỗi."

Kiều Tịch nghiêng đầu nghi ngờ nhìn chị, sau đó bừng tỉnh há to miệng, cười nói: "Không có việc gì, chị Trần chỉ vì Kỷ Thừa An mới nói những lời hồ đồ thôi, tôi có thể hiểu."

Chị Trần sững sờ, nghe vậy mới hiểu Kỷ Thừa An không nói cho cô biết chuyện chị định cho người xử lí Kiều Tịch ở thành phố A, trong lòng chị Trần mềm nhũn, gương mặt nghiêm túc cũng có phần dịu đi, "Tóm lại, rất xin lỗi, về những lời kia, cũng là tôi vượt quá giới hạn."

"Không sao đâu, chị Trần nói cũng có đạo lý mà, dù sao, đồ bình thường cũng không tiện đặt lên mặt bàn tiệc, chỉ có thể dựa vào trang hoàng ngày sau thôi." Kiều Tịch tự giễu nói.

"Không," Chị Trần kiên trì nói, "Đồ thiếu gia thích, nhất định là đồ tốt nhất, người khác nói không được, cũng chỉ là ghen tỵ thôi."

Khóe miệng Kiều Tịch giật giật, chị Trần có chủ nghĩa cá nhân không vậy......

Hơn nữa lập trường của chị thay đổi cũng quá nhanh rồi......

Kiều Tịch im lặng phỉ nhổ ở trong lòng.

"Thiếu gia đã công bố tin tức, cô Kiều cứ yên tâm, về sau tôi sẽ đối đãi với cô và thiếu gia như nhau." Chị Trần nghiêm nghị.

Sau đó gật đầu rời khỏi phòng.

Một lát sau, quả nhiên có một người vóc dáng cao gầy chừng ba mươi tuổi đổ lại bước vào, mặt mũi không thể chọn, nhưng loại phong cách nhẹ nhàng này lại làm cho người ta nhìn không chớp mắt, đây chính là điểm thu hút của phong cách.

Người nọ chào một cách tao nhã, giọng nói không cao không thấp, dễ nghe: "Nhị thiếu phu nhân, tôi tên là Hứa Nguyệt, được mời tới đây làm người hướng dẫn lễ nghi cho cô, cô có thể gọi tôi chị Nguyệt."

Kiều Tịch không biết đáp lễ thế nào, trong nháy mắt hiểu tại sao mình muốn bắt đầu học cái này, chỉ có thể lúng túng nở nụ cười nói: "Xin chào, chị Nguyệt, gọi tôi......"

Đợi chút, cô ấy mới vừa gọi mình, nhị thiếu phu nhân!!!

"Cái đó, cái gì nhị thiếu phu nhân......" Cô yếu ớt đặt câu hỏi.

Chị Nguyệt nhìn cô, chậm rãi nói: "Tổng quản truyền tin tức, bảo hôm nay nhị thiếu gia đã tuyên bố, cô Kiều là vị hôn thê của anh, gọi là nhị thiếu phu nhân, có vấn đề gì không?"

Rất tốt, rốt cuộc cô đã hiểu câu nói thiếu gia đã công bố tin tức của chị Trần là thế nào rồi!

Khẽ nghiến răng, cái này vẫn chưa qua sự đồng ý của cô mà, đợi đến tối cô sẽ trừng trị anh!