Edit: Yên Nguyệt (Nguyêtnga), Hoa Hồ Điệp
Beta: Hoa Hồ Điệp
Tịch Kiều lúc này mới thấy rõ ràng diện mạo người này, quả nhiên là tuấn mỹ
đến cực điểm, màu da ngọc bạch, một đôi con ngươi giống như Mặc Ngọc tẩm thủy, phảng phất có hào quang sáng chậm rãi lưu chuyển ở bên trong:
ngược.
Nhất thời Tịch Kiều cũng không biết nói gì.
Tối qua thân mật với nhau, buổi sáng lại là thành người xa lạ.
Dựa theo thông thường, cô hẳn là về nhà, mà không phải ngây ngốc đứng ở
chỗ này, đang muốn rời khỏi chỗ này, cô nghe người đàn ông đối diện nói
ra ba chữ: “Kỷ Thừa An, nhìn lại nhé.”
“A?” Cô có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Tựa hồ nét mặt của cô làm cho anh rất là sung sướng, Thừa An Kỳ khóe miệng
khẽ nhúc nhích, “Tên của tôi, Kỷ Thừa An.” đến nay anh mới nói với cô
câu nói đầu tiên.
Cô đáp lại: “Ừ, sao?”
Tuy nói đêm qua
điên cuồng, nhưng Tịch Kiều cũng không tính cùng người trước mặt có phát triển, sở dĩ xưng cuộc gặp gỡ này là diễm ngộ vì nó vốn không thể phát
triển được. Huống hồ hôm nay là cuối tuần, cô còn tính đi siêu thị càn
quét một chút rau, như vậy thời điểm ăn cơm bữa tối cuối tuần không cần
ra ngoài. Cân nhắc một lúc cô hắng giọng nói: “Kỷ tiên sinh, cảm ơn anh
hảo tâm, bởi vì trong nhà còn có một ít chuyện cho nên tôi trở về, về
phần sự tình tôi sẽ tự mình giải quyết.” Sau đó hảo hữu tươi cười, chính cô đều muốn cho mình đánh năm cái.
Đối phương lại không để ý
lắm, chân dài đi ra vài bước ngồi trên sô pha, một tay khoát lên vịn vào thành ghế sô pha, hai chân vắt chéo tư thế ưu nhã, sau đó liền nhìn
chằm chằm cô.
Kiều Tịch cảm thấy ánh mắt của đối phương liền
giống nhưánh mắt của báo xem linh dương, linh dương vừa động con báo
liền phóng ra.
Nhưng cô không nhúc nhích con báo vẫn là đánh ra.
“Cô có bạn trai sao?” Thừa An Kỷ nhẹ giọng hỏi cô.
Tịch Kiều lắc đầu.
“Như vậy ngươi hiện tại có.”
“Hả...” Tịch Kiều khóe miệng thoáng rút, lời này có ý tứ phải hay không nói... Hẳn là?
Muốn hay không như vậy độc tài, cô dẫu gì cũng là thứ nhất đương sựđi.
Cô đi qua, ngồi ở trên sô pha cự ly cách anh vài bước, hai tay đặt tại
trên đầu gối biểu tình nghiêm túc, “Kỷ tiên sinh, ngươi không phải tại
nói đùa đi?”
Thừa An Kỷ không thoải mái chau mày kiếm, “Ta cũng không nói đùa.”
Nữ nhân trước mặt có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tinh xảo, mi nùng mặc,
đôi mắt đen,đường cong duyên dáng, mũi thẳng, cằm khéo léo, còn có một khí chất thanh nhã thực hợp tâm ý anh, thời điểm cười rộ lên khóe mắt
híp lại nhìn khiến cho lòng người sinh hảo cảm.
Nhưng so cô phụ nữ tốt hơn anh gặp qua nhiều rồi, tính tình phong cách, nhưng có cô nhập vừa mắt anh.
Vô luận như thế nào, anh không nghĩ bỏ qua.
Cảm giác được anh nghiêm túc, Tịch Kiều cũng ngồi ngay ngắn lên, ánh mắt
của Thừa An Kỷ đối diện thật lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Nhưng
là ta nghĩ không ra chúng ta kết giao lý do, chúng ta thậm chí cũng
không nhận ra.”
“Cái gì kia tính nhận thức đâu” Anh hỏi lại cô,
”Có đôi khi cùng cô ở chung hơn mười tên cũng không khẳng định cô thật
sự nhận thức, mà tôi tin tưởng tối qua chúng ta đã muốn thâm nhập, nếu
cô muốn lý do, đây chính là lý do.”
Nhớ tới đêm qua điên cuồng, Tịch Kiều cũng không khỏi đỏ mặt, khẽ vuốt cằm, ánh mắt không dám đối diện với anh không dám nhìn.
Phát giác sự do dự của cô, Kỷ Thừa An đi đến bên cạnh cô: “Cô không có bạn
trai, tôi cũng không có bạn gái, tôi tin tưởng chúng ta sẽ chung đụng
rất tốt.” Ngôn ngữ cử chỉ đều là mập mờ, thở ra nhiệt khí thổi vào trong lỗ tai Tịch Kiều, từ vành tai đến cổ đều là yên hồng một mảnh, mà hướng xuống áo cô hạ thân thể, cũng đều là anh lưu lại ấn ký, từ nào đó góc
độ đi lên nói, bọn họ đích xác biết rất sâu.
“Thực xin lỗi.” Cô thấp giọng nói, vẫn là trả lời cự tuyệt cho anh.
Tính cách cô thích mềm, nhưng sự tình trên nguyên tắc vẫn không thể vượt qua.
Tịch Kiều nhìn đến ánh mắt Thừa An Kỷ lóe qua một tia cô đơn, rũ xuống mi mắt đều có nhàn nhạt ưu thương, “Tôi biết.”
Anh đứng lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười nhẹ “Tôi sẽ an bài người đưa cô trở
về, xin yên tâm.” Sau đó chậm rãi xoay người muốn ly khai.
Tuyệt, tuyệt sát mỉm cười!
Tịch Kiều cảm thấy óc của mình trống rỗng, sau đó cô nhìn thấy Thừa An Kỷ có phần ngạc nhiên quay đầu lại xem cô, theo tầm mắt của anh xuống phía
dưới xem, nguyên lai tay của chính mình đã muốn kéo lại quần áo của anh.
Cô đúng là có tính cách hoa si (mê trai) mà!
Cô buông tay ra ho nhẹ một chút: “Cái kia, kỳ thật cũng không phải là
không được, chỉ là, tôi có một phương pháp tốt hơn không biết anh có
nguyện ý hay không“. Kỷ Thừa An mỉm cười: “Nguyện ý nghe“.
Xong...cô thật xong..., cô đưa ra một loại kết giao không chịu trách nhiệm, hai
người như một tình nhân, không có thân phận trói buộc, cũng không có can thiệp lẫn nhau. Nhưng “ kết giao” anh chỉ có cô, cô chỉ có anh, không
được thân mật ai khác. Kỳ Thừa An mỉm cười đáp: “Tôi rất hài lòng''
Kiều Tịch: “...'' Cô có phải bị gạt không.