Editor: Cookie Oh
Kiều Tịch và Lâm Tùy Ý là bạn học bốn năm đại học, đối với Kiều Tịch, từ trung học đến đại học, Lâm Tùy Ý là người bạn duy nhất của cô.
Bề ngoài Lâm Tùy Ý dịu dàng, tính tình càng hiền hoà, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, có bị thua thiệt gì cũng rất ít khi nói cho cô biết, điều này làm cho Kiều Tịch vì cô lo lắng không thôi.
Sau đó, Lâm Tùy Ý trở thành bạn gái của Thẩm Phong, hơn nữa sau khi tốt nghiệp mỗi người một việc, hai người ít trò chuyện hơn, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Nhưng Lâm Tùy Ý nói chuyện trịnh trọng với cô như vậy, đây là lần thứ hai, mà lần đầu tiên, chính là Tùy Ý xin cô cùng cô ấy đến bệnh viện, bỏ đứa bé còn chưa thành hình.
Cho nên khi Kiều Tịch nghe được lời này của Lâm Tùy Ý, mặc dù gật đầu, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Lâm Tùy Ý nhìn Kiều Tịch và vẻ mặt khẩn trương của Hà Cửu, cười khẽ một tiếng, "Các cậu đừng nghĩ bậy bạ, mình không sao, không phải mình." Giọng nói êm dịu lại ẩn chứa nỗi khổ sở.
Cô và Thẩm Phong hình như là một tháng rồi không gặp nhau, muốn cũng không có cách nào, nếu không phải là bởi vì Thẩm Phong nói có chuyện cầu xin Tiểu Tịch, anh còn trở về cái nhà này nữa hay không cô cũng không biết, tất nhiên những chuyện này tự nhiên cô sẽ không nói.
Kiều Tịch và Hà Cửu ngồi đối diện nghe vậy khẽ thở dài.
"Thật ra thì, Tiểu Tịch, là Thẩm Phong muốn mình nói với cậu chuyện này, hôm nay gọi cậu đến đây cũng là nguyên nhân này."
Nhắc tới Thẩm Phong, Hà Cửu căm ghét nhíu mày: "Anh ta có thể có chuyện gì chứ?"
Kiều Tịch đột nhiên nhớ đến trước đây không lâu, cô và Hà Cửu gặp Thẩm Phong ở quầy rượu, khi đó anh ta đã nói muốn tìm cô, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho anh ta gấp gáp như vậy?
Lâm Tùy Ý cúi đầu, ngón tay xoay xoay, nhẹ giọng nói: "Hình như là chuyện của công ty anh ấy, mình cũng không rõ lắm." Thẩm Phong chỉ bảo cô mở lời để Tiểu Hi giúp một tay, những thứ khác hoàn toàn không nhắc tới một chữ, việc này khiến cô cũng rất khó xử, không có nguyên nhân gì mà muốn người ta giúp, có thể nói thế nào đây.
Kiều Tịch hỏi cô: "Anh ta muốn mình giúp cái gì, nhưng mà bây giờ nói cũng đã muộn rồi, mình đã xin nghỉ dài hạn rồi, còn không bằng hỏi Tiểu Cửu."
Hà Cửu hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Ý, không phải là mình không nể mặt cậu, mình thật sự không muốn giúp anh ta."
Lâm Tùy Ý vội vàng khoát tay, "Không phải vậy, chuyện này chỉ có Tiểu Tịch mới giúp được."
Thốt ra lời này, Kiều Tịch lại càng thấy kỳ quái, chỉ cô mới có thể giúp?
"Là như vậy, công ty của A Phong xảy ra chút việc, anh ấy nói muốn để cậu dẫn đi…, cái đó, đi gặp người của Tập đoàn Cảnh An, anh ấy nói với mình như vậy, thật ra thì cụ thể mình cũng không rõ thế nào, nếu không được thì coi như xong." đienanIêQuysđôn Nói xong câu cuối cùng, Lâm Tùy Ý khẽ thở dài, không giải quyết được chuyện này, A Phong lại ầm ĩ với cô thôi.
Cảnh An?
Kỷ Thừa An?
Làm sao Thẩm Phong biết được cô và Kỷ Thừa An cùng nhau, Kiều Tịch đột nhiên nhớ tới buổi dạ hội cách đây không lâu.
A, chẳng trách Tùy Ý biết cô có bạn trai rồi, xem ra là Thẩm Phong nói cho cô biết, nghĩ đến đây, Kiều Tịch không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm, tên đàn ông cặn bã này thấy cô ở cùng Kỷ Thừa An, phản ứng đầu tiên lại là bảo Lâm Tùy Ý làm người bắc cầu, mà không sợ Lâm Tùy Ý biết đêm đó anh ta và những phụ nữ khác ở cùng nhau!
Thật là đáng chết, đáng ghét!
Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn lên gương mặt quẫn bách của Lâm Tùy Ý, trong lòng bất đắc dĩ, sao cô không biết sự đau khổ Tùy Ý chứ. Nhưng mà cô thật sự không hiểu, tại sao cô ấy vẫn muốn ở cùng Thẩm Phong, chịu nhiều uất ức như vậy, bỏ qua thể diện, thậm chí tổn thương chính mình. Điều nên nói cô cũng nói với Tùy Ý rồi, khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng luôn rồi, Hà Cửu thậm chí còn cãi nhau với cô một trận, vẫn vô dụng, là do bản thânTùy Ý không muốn rời xa Thẩm Phong.
Có thể khiến Tùy Ý cúi đầu xuống cầu xin người khác cũng chỉ có Thẩm Phong thôi.
Nếu như có thể, cô sẵn lòng giúp Tùy Ý, cho dù cô ấy vì Thẩm Phong, nhưng nhớ tới lần gặp mặt không mấy vui vẻ của cô và Kỷ Thừa An, và mối quan hệ khó xử của hai người, bây giờ cô thực sự không thể đồng ý.
Khi bắt đầu, hai người không phải chính thức lui tới, thậm chí đến bây giờ, cô cũng không biết thân phận Kỷ Thừa An là thế nào, chưa từng hiểu rõ, chẳng lẽ cô thật sự ngu ngốc cho rằng, ở buổi dạ hội đó, Kỷ Thừa An nói cô là bạn gái của anh, cô coi là thật?
Quên đi, cô không ngu ngốc như vậy.
Cô tin tưởng vào tình yêu, nhưng không tin tình yêu đang xảy ra trên người mình, hơn nữa, thất bại trong tình yêu bên cạnh cô còn thiếu sao, Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý lúng túng nở nụ cười.
Lâm Tùy Ý, Từ Thanh, còn có bản thân cô, ai có được tình yêu chân chính?
Nhiều năm như vậy, Hà Cửu không quan tâm tới chuyện yêu đương, chính là không tin đàn ông từ trong cốt tủy.
Cuối cùng Kiều Tịch vẫn lắc đầu một cái, "Xin lỗi, Tùy Ý, chuyện này mình không giúp được, không phải là mình không chịu giúp, là mình thật tình không giúp được, hơn nữa, mình với người đó, gần đây có chút mâu thuẫn nhỏ, thật xin lỗi."
"Không sao, không sao, vốn là làm phiền cậu." Tùy Ý lập tức quan tâm trả lời, sau đó cười an ủi Kiều Tịch, chỉ sợ cô sẽ để ý.
Kiều Tịch nhìn Lâm Tùy Ý không ngừng an ủi cô, cười xin lỗi.
——— —————— —————— ——————
Thật không nên nhắc tới mà, vừa mới bước ra khỏi nhà Lâm Tùy Ý, chị Trần đã gọi điện thoại tới rồi.
Kỷ Thừa An bị bệnh, nhưng đáng ghét lại sống chết không chịu uống thuốc, chị Trần thật sự không còn cách nào mới gọi điện thoại cho cô đến khuyên nhủ.
Đến khi Kiều Tịch nhìn thấy Kỷ Thừa An, anh đang ở thư phòng, nhìn gì đó trước máy tính, tất cả đều là tiếng Anh, vừa nhìn đã biết là tài liệu công việc, không đợi Kiều Tịch lên tiếng, một câu của Kỷ Thừa An đã ngăn cô lại: "Em tới làm gì?"
Ai gu, hắc! Cho anh tới nhà của tôi còn giở trò với tôi, thì không cho tôi tới nhà anh hả!
Không biết vì sao, Kiều Tịch thấy gương mặt lạnh nhạt lại xa cách của Kỷ Thừa An, đáy lòng liền nổi lên sự tức giận kỳ quái.
Dáng vẻ Kỷ Thừa An nhìn như bình thường, thật ra nhìn kỹ dưới dự bình thường ấy có sự bất đồng, trên gương mặt trắng hơi ửng hồng, mắt càng thêm tỏa sáng, giọng nói cũng khàn khàn, rõ ràng đã sốt.
Kiều Tịch mặc kệ anh, đưa tay túm lấy anh: "Lên giường nằm."
Kỷ Thừa An vung tay cô ra, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào tôi!"
Lời này thốt ra càng khiến Kiều Tịch thêm tức giận, nói thật to với anh: "Cho anh đụng tôi mà không cho tôi đụng anh, anh là vàng sao, chạm vào có thể rơi mất bụi vàng hả! Đổ bệnh rồi còn dùng máy tính! Không biết tôi sẽ lo lắng sao!"
Nói xong, Kiều Tịch thật thoải mái, nhưng ngay lúc đó mặt liền ửng đỏ, giống như cô rất quan tâm anh! Cái gì vậy!
Kỷ Thừa An nghiêng mặt, "Em cũng không nguyện ý cho tôi chạm."
Giọng anh nói chuyện quá nhỏ, hơn nữa Kiều Tịch cũng đắm chìm trong cảm xúc xấu hổ của mình, nhất thời không nghe rõ, hỏi anh: "Anh nói cái gì?"
"Không có gì." Anh nhỏ giọng nói, rũ mắt xuống, hàng lông mi dày che kín mắt của anh khiến Kiều Tịch không thấy rõ vẻ mặt của anh, Kỷ Thừa An duỗi cánh tay ra, ra lệnh: "Đưa tôi về phòng."
Kiều Tịch nhìn anh thỏa hiệp, cũng không để ý lời vừa rồi, khoác cánh tay anh lên trên bả vai gầy nhỏ của mình, một tay ôm hông của anh, thân thể nóng bừng dán sát vào cô, chậm rãi đỡ anh vào phòng.
Anh quả nhiên sốt rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, thậm chí ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, còn cậy mạnh làm việc, Kiều Tịch tức giận chỉ muốn đánh anh hai cái, nhưng lo anh bị bệnh cùng lá gan nhỏ của mình, vẫn chỉ là suy nghĩ thôi.
Chị Trần đưa thuốc tới, cô rót ly nước, để vào trên khay, rồi ngồi bên giường, đẩy đẩy người đàn ông đã nhắm mắt, "Đừng ngủ, uống thuốc trước đã."
Anh không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Không uống."
"Bị bệnh còn dám không uống thuốc!" Kiều Tịch giương nanh múa vuốt kêu lên với anh.
Kỷ Thừa An mặc kệ cô, nhắm mắt đi ngủ.
Thật là, Kiều Tịch cũng biết mình cứng rắn như vậy anh sẽ không nghe, liền nhẹ giọng khuyên anh, "Kỷ Thừa An, đừng ngủ mà, uống thuốc đi rồi ngủ tiếp có được hay không?" Nói xong lại bổ sung một câu, "Nếu không tôi sẽ lo lắng, thật!" Chữ cuối cùng tăng giọng điệu bày tỏ thái độ của mình.
Quả nhiên, sau một lát người đàn ông rốt cuộc nói: "Mang thuốc tới đây."
Bin¬go!
Người đàn ông này vừa bị bệnh, quả nhiên y như trẻ con, chỉ có điều, thật đáng yêu mà.
Kiều Tịch cũng không dám đắc ý, sợ một giây sau Kỷ đại nhân nhà ta lại đổi ý, vội vàng đưa thuốc đến bên miệng anh, giúp anh uống hết.
Uống xong, đôi mắt trầm tĩnh của Kỷ Thừa An liếc cô một cái, ánh mắt xuyên thấu, như nhìn thấy ý nghĩ của cô, trong lòng Kiều Tịch bồn chồn, cười lấy lòng, "Nhanh ngủ một giấc, ngủ một giấc là tốt."
"Đừng tưởng rằng em không sao rồi." Kỷ Thừa An lạnh lùng nói.
Được rồi, cô thừa nhận, cô là hơi sợ Kỷ đại nhân tức giận, dù sao lần trước Kiều Vọng nói chuyện tình giữa cô và Hoắc Dục với anh, cho nên cô muốn anh vui lòng.
Cô cười cười với anh, khuôn mặt ôn nhu trong căn phòng mờ tối tươi sáng lên, da Kiều Tịch trắng nõn, đôi mắt đen như mực, cùng mái tóc màu đen nữa, dáng vẻ cười lên rất hồn nhiên, điễnànlêquysđôn Kiều Tịch khẽ vỗ hai cái lên cánh tay của anh: "Anh ngủ trước đi, chờ anh khỏe rồi, tôi sẽ đàng hoàng kể hết toàn bộ cho anh nghe được chưa."
Kỷ Thừa An vươn tay, nhiệt độ trên tay nắm chặt cổ tay của cô, cứng rắn nói một câu: "Không được đi."
"Ừ." Kiều Tịch ngoan ngoãn đồng ý.
Thật là bá đạo! Kiều Tịch oán thầm, bệnh thành ra như vậy rồi mà một câu dịu dàng cũng không nói, nhưng cũng tốt, gương mặt mỹ nam bị bệnh thật không tệ.
Kiều Tịch làm sao biết, Kỷ Thừa An chưa từng dịu nhẹ với ai, cũng chính là cô.
Trong phòng Kiều Tịch ngồi đặc biệt yên lặng, nhìn gương mặt Kỷ Thừa An ngủ say.
Cô lớn như vậy, cũng chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh, không phải vẻ đẹp sâu thẳm, mà thuộc về người đàn ông tuấn mỹ, không giống ánh sáng kim cương phát ra bốn phía, nhưng chỉ cần thấy anh thì khó có thể dời tầm mắt đi.
Thật sự cô không tin tình yêu, nhưng mà, cô...... Hình như thích anh mất rồi, nếu không thì sẽ không sợ anh tức giận.
Nhắc đến cũng thấy buồn cười, từ khi mới bắt đầu, nguyên nhân cô bị anh hấp dẫn chính là khuôn mặt này, nhất là cặp mắt kia, trong suốt đẹp đẽ nhất, mặc dù dáng vẻ anh híp mắt lại rất nguy hiểm khiến cô sợ.
Kiều Tịch duỗi ngón tay ra, trong không khí chậm rãi vẽ hình dáng khuôn mặt Kỷ Thừa An, cái trán xinh đẹp, lông mày anh tuấn, lưu loát vẽ ra đường cong sống mũi đẹp đẽ, hình dáng đôi mắt hoàn hảo, hàng mi dài và dày, còn có đôi môi phơn phớt hồng, thật sự là một đôi rất thích hợp để hôn lên.
Khiến cô nhớ tới dáng vẻ anh hôn cô, luôn rất dịu dàng, rất nghiêm túc, à, lần trước có thô bạo, thật ra thì sau đó nghĩ lại một chút cũng rất tốt đẹp.
Ah, cô không phải là M đâu.
Không có, sẽ không! Vừa nghĩ vừa mạnh mẽ lắc đầu mấy cái khẳng định mình.
"Em làm gì đấy?" Giọng nói khàn khàn, trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh cô, Kiều Tịch nghiêng đầu, liền nhìn thấy Kỷ Thừa An cau mày nghi hoặc nhìn cô, giữa hai lông mày lờ mờ mang theo vẻ nhẫn nại, nhưng dễ nhận thấy sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
"Anh tỉnh rồi, sao không ngủ thêm chút nữa, bây giờ mới hơn tám giờ." Kiều Tịch thấy Kỷ Thừa An tỉnh dậy, đứng lên đỡ anh, nào biết mình ngồi lâu rồi, chân cũng đã tê rần, mới vừa đứng lên liền ngã xuống, chết tử tế không xong cả người còn ngã vào trong ngực anh.
Kiều Tịch đỏ mặt đứng lên, một cánh tay bị anh siết, hoàn toàn không làm được gì, một cái tay khác cũng không đủ chống đỡ thân thể, ngã đến mấy lần, như con gà rơi xuống nước, bay nhảy lúc lâu cũng không leo lên được.
Cô nghe được một tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, ngay sau đó mặt càng nóng, vừa nóng vừa giận.
Kỷ Thừa An một tay kéo cô lên, để cô ngồi lên chân mình, sắc mặt cực tốt, hài hước nhìn cô: "Nhiệt tình như vậy."
Ai đặc biệt nhiệt tình!
Kiều Tịch muốn xù lông!
Kỷ Thừa An cũng không chọc quá đáng, chỉ ôm cô.
Kiều Tịch nghiêng mặt sang một bên nhìn anh, ánh mắt lại bị hàng lông mi dày che kín không thấy rõ, do dự một chút, đi@ena(nlưquý/don cô vẫn ngang nhiên tới gần, hai cánh tay khoác lên trên cổ của anh, nhẹ nhàng làm nũng: "Anh hết tức giận rồi."
Kỷ Thừa An nhắm mắt lại, cảm thấy có hơi thở mềm mỏng phả lên mặt, kèm theo vị trong veo, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng, "Em còn biết à."
Kiều Tịch nhìn anh không mở mắt, rõ ràng cho thấy kiểu này không được rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn vùi vào trong ngực của anh, "Anh tức đến phát bệnh tôi còn có thể không biết sao."
"Không phải vì chuyện này." Người nào đó cứng rắn đáp.
"Ừ, tôi biết." Kiều Tịch nhẹ giọng đáp lời, "Anh sẽ không vì tôi mà bị bệnh."
Lời này đáp lại thật khiến Kỷ Thừa An kinh ngạc, mở mắt ra nhìn đỉnh đầu đen mượt của cô một chút.
Kiều Tịch nói tiếp: "Thật ra thì, nếu vì tôi mà anh đổ bệnh, tôi thật vui vẻ, tôi sẽ nghĩ anh là vì tôi mới bị bệnh!"
Kỷ Thừa An không lên tiếng, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cầm chăn đắp lên hai người.
Kiều Tịch nằm ở trong ngực của anh, nói với anh chuyện tình giữa cô và Hoắc Dục.
Từ nhỏ cô bị đưa đi, sau khi về nhà bị lạnh nhạt thế nào, mẹ trách mắng, cha bạo lực, ông nội không thể ra sức, Kiều Vọng không ngừng đòi lấy, cuối cùng, là Hoắc Dục cho cô hy vọng thế nào, lại khiến cô tuyệt vọng thế nào.
Nhưng cô chỉ kể những việc này, không hề đề cập tới cảm giác của cô với những chuyện này thế nào.
Nói cho cùng, cô vẫn hy vọng, để cho mình một con đường lui.
Không muốn ở trước mặt người đàn ông này nói hết quá khứ của mình, cô nói ra những chuyện này, là bởi vì cô tôn trọng tình cảm của hai người, quan hệ của hai người.
Nhưng cô cũng không muốn vì quá khứ này mà đòi lấy tình cảm của anh, không có nghĩa là cô bị phản bội, sẽ phải khiến người khác đối tốt gấp bội với cô.
Cô không muốn được đối xử cẩn thận, cô chỉ muốn bình đẳng.
Thậm chí nói, cô che dấu tâm tư, cô hy vọng sau khi nói xong chuyện của cô, Kỷ Thừa An cũng có thể nói cho cô biết một ít chuyện của anh.
Gia đình của anh, thân phận của anh, nếu anh là tổng giám đốc Tập đoàn Cảnh An, tại sao lại tránh người đời như thế này, tại sao lại tạo thành tính tình như vậy.
Nhưng sau khi nghe Kiều Tịch nói xong, Kỷ Thừa An không hề nói gì.
Chỉ yên lặng nâng đầu của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của cô, sau đó đôi môi ấm áp khẽ hôn lên trán cô một cái.
Trong nháy mắt đó, Kiều Tịch muốn khóc.
Cô cảm nhận được người đàn ông này rất nghiêm túc, anh thương cảm với cô, anh dịu dàng với cô.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng anh rất nhẹ nhàng ôm cô, vỗ nhẹ từng cái vào lưng cô, giống như muốn đẩy hết những năm tháng cuộc sống cô bị ức hiếp ra, từng chút từng chút mở chúng ra.
Một khắc kia, Kiều Tịch rất muốn thời gian cứ dừng lại như vậy, cứ vĩnh viễn nằm ở trong ngực của anh như vậy, giống như, ôm người đàn ông của cô, thật yêu cô, mà cô cũng yêu anh.
——— —————— —————— ——————
Kiều Tịch trở về nhà, hôm nay tâm tình cô rất hỗn loạn, không biết làm sao, nhưng sự việc cứ lũ lượt kéo đến.
Kiều Vọng để cho cô nước cờ thật là cao tay, ở nhà Kỷ Thừa An ngây người không lâu, điện thoại đã bị rung lên không thôi, vừa sạc điện, dãy số hiển thị cho cô biết nguyên nhân.
Kiều Vọng là thật sự không trưởng thành lên được sao?
Xảy ra chuyện một cái chỉ biết tìm mẹ?
Nhìn số điện thoại nhà ẩn hiện, Kiều Tịch thật bất đắc dĩ.
Nhấn loa ngoài, tránh cho lỗ tai của mình bị giọng nói như cái loa phát thanh làm cho bị thương, chỉcóthểlàdiễnđànlêquýđôn quả nhiên, vừa có kết nối mẹ Kiều ở đầu dây bên kia liền bắt đầu mắng, "Kiều Tịch, rốt cuộc cô làm gì Tiểu Vọng! không phải tôi đã dặn cô chăm sóc nó sao! Tôi biết ngay cô không có lòng tốt! Từ nhỏ tay chân đã không sạch sẽ, lớn lên vẫn như vậy! Con mẹ nó, nói cho tôi biết! Rốt cuộc cô làm cái gì!"
Làm gì cũng không biết đã bắt đầu mắng, ha ha, quả nhiên là phong cách của bà.
"Mẹ vì chuyện này mà gọi điện thoại."
"Tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng cô làm ở A thị thì cánh cứng cáp rồi! Cô có thể bay đi rồi! Tiểu Vọng là em gái cô! Nhà chúng tôi nuôi cô thời gian dài như vậy, cô không biết mang ơn chút nào, hả! Thật sự là tâm địa Bạch Nhãn Lang*! Tôi đã nói với cô, nếu không phải là ông trước khi chết bảo chúng tôi chăm sóc cô, tôi con mẹ nó ném cô đi rồi! Tôi cho cô biết......"
* Bạch Nhãn Lang là một danh từ riêng chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung ác.
Rốt cuộc không nhịn được, cầm điện thoại lên, "Tôi đương nhiên biết!"
Mẹ Kiều không ngờ Kiều Tịch đáp lời, còn dám lớn tiếng như vậy, nhất thời sửng sốt.
Kiều Tịch hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh trở lại, "Tôi đương nhiên biết, nếu không phải vì ông nội, các người chắc chắn sẽ không nuôi tôi, các người đang nuôi không sao, tiền lương hưu của ông nội cùng bảo hiểm lao động đều thuộc về các người, mỗi tháng tôi đi làm cũng đưa tiền cho các người, trả tôi cũng trả xong rồi. Cách gọi Bạch Nhãn Lang này tôi không kham nổi, tôi và các người chính là quan hệ trước kia, bây giờ tiền cũng trả hết rồi, hy vọng các người đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, về phần Kiều Vọng, là cô ta tự mình tìm tới cửa, không liên quan gì với tôi!"
Kiều Tịch giận đến mức muốn dập máy, người bên kia lại đổi, cha Kiều không thể so với mẹ Kiều, trực tiếp nói: "Là cha, đừng nói gì hết, cuối tuần con về nhà đi."
Kiều Tịch lạnh lùng trả lời: "Không cần thiết."
Cha Kiều không thèm để ý chút nào, cười một tiếng: "Con cho rằng trả tiền lại thì tính xong rồi, trên đời này nào có chuyện đơn giản như vậy, đứa bé ngốc. Không suy nghĩ một chút, về sau con kết hôn, một người nhà mẹ đẻ cũng không có, làm sao kết hôn đây, bạn trai con hỏi người nhà của con, con nói thế nào, cắt đứt quan hệ? Coi như con kết hôn, bị uất ức không phải về nhà sao, tính tình mẹ con chính là như vậy, nghe Tiểu Vọng nói mấy câu liền mất kiên nhẫn, con đừng để ý, mẹ con gần đây thân thể không khỏe, con trở về xem một chút, đừng làm ầm ĩ nữa."