Bó Tay Chịu Trói

Chương 16: Không nên nhớ lại




Editor: Cookie Oh

“Đường Mục mất tích rồi.” Trên màn hình máy tính là một gương mặt lạnh lùng kiên nghị, khiến người ta nhìn muốn sợ.

“Việc ở Đông Nam Á, chúng ta tổn thất không ít, cuối cùng bọn họ vẫn ký hợp đồng với chúng ta, nhưng Đường Mục mất tích khiến anh thấy có chút kỳ quái.”

Kỷ Thừa An phía đối diện rũ mắt xuống, không thấy rõ vẻ mặt của anh, “Thừa An, chuyện bên này cũng coi như là kết thúc rồi, về đây đi.”

“Qua một thời gian nữa đi.” Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên nói, “Em còn chuyện chưa giải quyết xong.” Muốn Kiều Tịch cam tâm tình nguyện cùng anh trở về, e là phải mất chút công sức, người phụ nữ kia thật sự coi anh là tình nhân bí mật rồi.

Hơn nữa, anh vẫn chưa cho cô biết thân phận của mình.

Kỷ Thừa Vũ nghe vậy khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt lãnh lẽo cũng hơi dịu đi, “Thừa An, người lần trước em nói, là phụ nữ hả?”

Kỷ Thừa An trầm mặc không lên tiếng.

“Oa, lần đầu tiên đó! Là người phụ nữ như thế nào mà có thể mê hoặc em trai anh vậy?” Tin tức lớn! Tuyệt đối là tin tức lớn! Rốt cuộc thằng bé này cũng chịu chạm vào phụ nữ.

Từ nhỏ Kỷ Thừa An đã không thích đụng chạm với người khác, bất kể là nam hay nữ, sau khi lớn lên, anh nén nút giới thiệu cho anh mấy người phụ nữ, kết quả những người phụ nữ kia không phải bị Kỷ Thừa An dọa chạy cũng là bị thương, anh cho rằng đứa em trai này sẽ mắc bệnh sạch sẽ cả đời, bây giờ có chuyển biến tốt, anh quả thật bất ngờ, tính hiếu kì hơn ba mươi năm trong nháy mắt bị kích thích.

“Anh thật nhiều chuyện.” Một câu phá tan tất cả niềm nhiệt tình bát quái của Kỷ Thừa Vũ.

“Ách...” Nhìn sắc mặt khó coi của Kỷ Thừa An, anh cũng không nói được nữa, kiếp trước là anh nợ Thừa An.

Kỷ Thừa Vũ ho nhẹ một tiếng, “Cứ như vậy đi, hi vọng lúc em trở lại là hai người.”

“Ừ.”

Có lẽ người phụ nữ này xuất hiện thật sự có thể thay đổi Thừa An, giống như anh, nghĩ đến đây Kỷ Thừa Vũ cười, nhắc nhở anh: “Đôi khi không cần cho phụ nữ quá nhiều lựa chọn, em muốn gì trực tiếp nói cho cô ấy biết là được rồi, đó chính là thành công một nửa.” Diễn đàn LÊ Qu/ý Đôn.

Kỷ Thừa An cân nhắc một lát, nhẹ giọng đáp lại.

Mỗi ngày Kiều Tịch vẫn đi làm, giải quyết hợp đồng với Viễn Đông, không thấy đồn thổi chuyện cô bị bao nuôi nữa, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Dục đang đeo đuổi cô, nguyên nhân chính là do lần trước anh gọi cuộc điện thoại kia, nhưng hình như sự tình không đơn giản như vậy.

Bất kể là lời đồn đại nào, cô đều không thích.

Các nhân viên trong công ty nói về cô ngày càng nhiều, Kiều Tịch rất đau đầu về chuyện này, hơn nữa cấp trên đã hơn một lần bày tỏ bất mãn (không vừa lòng) với cô, vốn hạng mục này cũng là vì Hoắc Dục mới lấy được, sau khi kết thúc, có lẽ cô không cẩn thận sẽ bị đuổi việc.

Nhưng mà rõ ràng chỉ là một cuộc điện thoại, vì sao lại biến thành tình huống thế này chứ?

Bất đồng với cô, Hoắc Dục còn chưa biết.

Mỗi lần gặp mặt, anh đều khóa tầm mắt chỗ cô, việc này khiến cô rất khó chịu.

Kiều Tịch nhìn số lạ trên điện thoại, dùng ngôn ngữ khách khí nhận điện: “Xin chào, ai vậy?”

Người ở đầu dây bên kia đợi một lúc mới nói: “Là anh.”

Tôi biết anh là ai đâu chứ.

“Là ai vậy?”

Đối phương sững sờ, thở dài một tiếng nói: “Hoắc Dục, là anh, Tiểu Hi.”

“À, anh Hoắc có chuyện gì sao? Bây giờ đã đến lúc tan làm rồi.” Ngữ điệu Kiều Tịch lạnh nhạt, hơi thiếu kiên nhẫn.

“Anh có việc muốn nói với em, có thể gặp em một lúc không?”

“Bây giờ?”

“Đúng.”

“Anh Hoắc có chuyện gì thì nói trên điện thoại luôn đi.” Kiều Tịch thực sự không muốn dây dưa gì với anh.

Hoắc Dục thất vọng, giọng nói càng thể hiện sự cô đơn, “Đừng đối với anh như vậy, Tiểu Hi.” Rõ ràng trước kia không phải như vậy, rõ ràng trước kia chỉ cần anh muốn gặp cô, cho dù muộn hay khó khăn thế nào, cho dù cô biết sẽ bị cha mẹ mắng, vẫn sẽ tới gặp anh, tại sao bây giờ muốn gặp cô lại khó như vậy.

Nhiều người trong công ty, biết chắc không có cơ hội nào, cô đều từ chối.

Nghe được giọng nói cô đơn của anh, Kiều Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Địa điểm.”

Khi cô đến, Hoắc Dục đã chờ sẵn ở nơi đó.

Hoắc Dục tựa lên chiếc xe màu đen, cúi thấp đầu, đang hút thuốc.

Nắng chiều chiếu lên trên người anh, như phát sáng, gương mặt anh tuấn hơi u buồn, vóc người cao lớn càng hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh.

Kiều Tịch đứng lại ở đầu phố, hơi ngây người, trong nháy mắt nhớ tới lúc cô mới gặp anh, khi đó anh cũng đứng đón ánh mặt trời, như một ánh nắng soi chiếu sinh mạng của cô.

Có điều khi đó là cô muốn, người như anh, trước sau đều không thuộc về cô, Kỷ Thừa An cũng vậy.

Hoắc Dục giương mắt lên nhìn Kiều Tịch đứng cách đó không xa, sững sờ một lúc, lập tức giấu điếu thuốc trên tay ra phía sau.

Kiều Tịch đi lên trước cười một cái, “Chờ lâu rồi sao?”

Hoắc Dục mở cửa xe cho cô, “Không.” Anh dập điếu thuốc rồi lên xe.

Địa điểm là Hoắc Dục chọn, là một nhà hàng bít tết ngon nhất, đienànlêq*uýđôn trang trí thanh nhã, phong cảnh đẹp đẽ tĩnh mịch, là địa điểm nói chuyện tốt nhất, cái này cũng là điều Kiều Tịch muốn, một lần nói rõ hết, để người trước mặt không còn hiểu lầm gì.

“Tiểu Hi, mấy năm qua em sống tốt chứ?” Hoắc Dục không đụng dao nĩa, chỉ nhìn Kiều Tịch hỏi.

Kiều Tịch cắt miếng thịt bò, nghe vậy thì ngẩng đầu, “Đương nhiên là tốt, anh cũng thấy đấy, tôi ở công ty làm việc cũng không tệ lắm.”

“Vậy tại sao em không về nhà? Cô chú rất nhớ em......”

Kiều Tịch không nhịn được bật cười, hỏi ngược lại anh: “Lời này anh tin sao?”

Đối với gia đình Kiều Tịch, Hoắc Dục tất nhiên biết rõ, nhà bọn họ đối với cô thế nào, anh cũng rõ ràng.

Anh thở dài một tiếng: “Bất luận thế nào, bọn họ vẫn người nhà của em, đã mấy năm em không trở về, như vậy là không tốt.”

“Anh muốn tôi nghĩ tới tình thân, hay là chuyện tình cũ của chúng ta.” Kiều Tịch nhìn thẳng Hoắc Dục, ý cười bên môi ngày càng sâu, “Nhưng bất luận loại nào, đều là việc đã qua, mà tôi thì không thích nhớ lại.”

Hoắc Dục nghe vậy nhíu lông mày thật chặt, “Tiểu Hi......”

“Nói tóm lại ——” cô đặt dĩa xuống, ánh mắt dừng trên người Hoắc Dục, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng lời nói lại lạnh như băng, “Cuộc gặp mặt như thế này tôi hi vọng sẽ không có thêm lần nào nữa.”

Kiều Tịch đứng lên muốn rời khỏi, lại bị Hoắc Dục nắm được tay.

Bàn tay dưới tay anh thon nhỏ, như chiếc dây đàn trong lòng anh, chỉ cần cô hời hợt nhìn anh một cái, nói mấy câu, tim của anh liền chấn động không ngừng.

Sao anh có thể để cô đi, sao anh có thể từ bỏ cô chứ!

“Đừng như vậy, Tiểu Hi, chúng ta nói một chút.” Hoắc Dục nắm tay cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tối tăm lóe sáng, mang theo vẻ cầu xin.

Kiều Tịch nhìn anh, trong lòng có một chỗ nào đó bỗng nhiên đau xót, trước mặt người này, là người cô yêu thời niên thiếu, tình cảm của cô, hi vọng, vui sướng toàn bộ đều đặt lên người anh, cũng bởi vì như vậy, khi bị phản bội mới vô cùng đau lòng.

Khiến cô mất đi tất cả vọng tưởng với người nhà cô, khiến cô không tin vào tình yêu nữa.

Kiều Tịch nhắm mắt lại, tỏ vẻ khổ sở, lại làm như trước kia, đối với việc khống chế tâm trạng, cô rất giỏi.

“A Dục ——” khi cô gọi anh bằng cách xưng hô lúc nhỏ, Hoắc Dục nghe vậy ánh mắt sáng ngời, lại bị câu nói tiếp theo của cô dập tắt tất cả hi vọng trong lòng.

“Tiểu Hi đã chết rồi, đứng trước mặt anh, là Kiều Tịch, Tịch trong thủy triều, không phải Hi trong hi vọng.”

“Anh và Tiểu Hi trong quá khứ, đều chết hết rồi, mục nát thành tro, không còn tồn tại nữa.”

“Không còn nữa... tồn tại?” Anh lầm bầm lặp lại lời của cô, “Thật sự không còn tồn tại nữa?”

Kiều Tịch rút ra tay, tay Hoắc Dục cũng mất lực từ lúc cô nói ra câu nói kia, “Đúng vậy, Hoắc tổng.”

Quan hệ của chúng ta, chỉ có quan hệ công việc, ngoài ra, không còn gì khác. Diễn đ-àn Lê= Quý Đô-n ~

——— —————— —————— ——————

“Anh họ!” Một cô gái mặc váy xanh lam đột nhiên xông vào giữa tầm mắt hai người.

Kiều Vọng nhảy lên chạy tới, gương mặt xinh đẹp khẽ cau mày, hờn dỗi làm nũng nói: “Thiệt là, anh mời chị ăn cơm cũng không gọi em, nếu chị không nói với em, em cũng không biết đâu.”

Hoắc Dục nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch, vẻ mặt không thể tin được.

Đúng, Kiều Vọng là do cô gọi tới, cô muốn nói cho Hoắc Dục biết, giữa bọn họ, vĩnh viễn còn có một Kiều Vọng.

Vì thế, Hoắc Dục, cuối cùng chúng ta vẫn không thể nào.

Kiều Vọng cười ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói với Kiều Tịch: “Chị ngồi đi.”

Khóe miệng Kiều Tịch cong lên, “Tôi ăn xong rồi, đi trước, hai người cứ từ từ ăn đi.”

“Đừng vậy mà, coi như ăn với em đi.” Kiều Vọng cười dịu dàng, nhìn cô, nhưng trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

“Đúng rồi, hai người đang nói gì vậy? Hình như không được vui cho lắm?” Kiều Vọng một mặt quan tâm cô.

Thấy Kiều Tịch không nói gì, Kiều Vọng liền quay đầu hỏi Hoắc Dục: “Anh họ, anh nói đi.”

Yết hầu Hoắc Dục chuyển động một cái, từ từ nói: “...... Anh đang khuyên Tiểu Hi về nhà.”

Kiều Vọng nghe vậy vẻ mặt liền âm u, đi tới nhẹ nhàng kéo Kiều Tịch, giọng nhỏ nhẹ: “Chị, em biết cha mẹ có hiểu nhầm với chị, nhưng chị đừng trách bọn họ, yên tâm, chị trở lại em nhất định nói tốt thay chị, cha mẹ sẽ rất tốt với chị.”

Đối với thành ý thắm thiết của Kiều Vọng, Kiều Tịch không hề bị lay động.

Nói đến đây, viền mắt Kiều Vọng chưa ướt, càng muốn nước mắt chảy xuống: “Chị, em biết em đã gây thêm nhiều phiền toái cho chị, thật ra lần này em tới chính là muốn cùng chị trở về, chị, chúng ta về nhà đi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Tịch, giọng điệu chân thành, vẻ mặt thành khẩn, nếu như không phải là cô sống cùng Kiều Vọng nhiều năm nên biết bản tính của cô, cô cũng thật sự sẽ bị lừa.

Hoắc Dục cũng đứng lên, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu Hi, về thăm nhà một chút đi, cũng thắp cho ông nội nén hương.”

Nhắc tới ông nội, Kiều Tịch liền chấn động, suýt nữa không đứng vững được, Hoắc Dục muốn đỡ cô, lại bị Kiều Vọng ra tay trước, cô vội vàng hỏi: “Chị, làm sao vậy, không sao chứ?”

Trong nháy mắt Kiều Tịch mơ hồ nhớ về cái ngôi nhà địa ngục kia, mỗi ngày cô chỉ làm việc, nấu cơm, có thể vẫn sẽ có nụ cười của ông nội và sự chờ mong với Hoắc Dục.

Lấy lại bình tĩnh, Kiều Tịch phản ứng lại, từ lúc cô 17 tuổi ông nội đã mất rồi, mà Hoắc Dục và Kiều Vọng sóng vai đứng nhìn cô, dường như nhiều năm trước như thế.

“Chị, chị vẫn ổn chứ?” Kiều Vọng đi tới trước mặt cô ngăn cản tầm mắt của Hoắc Dục, tay đỡ Kiều Tịch cũng bắt đầu dùng sức.

Kiều Tịch đột nhiên rút về tay, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn: “Không có chuyện gì, chắc do uống rượu nên không thoải mái.”

Hoắc Dục nhìn thấy động tác của Kiều Tịch thì nhíu mày.

Kiều Vọng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chị, về nhà được không? Không phải vậy, trong lòng em thật sự...... Thật sự......” Lời chưa hết, nước mắt đã chảy ra trước.

Hoắc Dục nhẹ nhàng ôm vai Kiều Vọng, dịu dàng nói với cô: “Tiểu Vọng, đừng như vậy.”

Kiều Vọng xoay người một cái, cúi vào trong ngực Hoắc Dục.

Kiều Tịch nhìn bọn họ ôm nhau, chỉ cảm thấy trào phúng, bây giờ chơi trò hề này thật sự có ý gì?

Kiều Vọng ở trước mặt Hoắc Dục, mãi mãi đều như thế này, yếu đuối mỏng manh mà lương thiện, lúc trước hãm hãi cô, cũng đường hoàng như vậy.

Mà đối mặt với Kiều Vọng, Hoắc Dục vĩnh viễn sẽ không tin tưởng cô, sẽ không tin tưởng Kiều Vọng tàn nhẫn với cô thế nào, phá huỷ giấc mộng của cô thế nào, phá huỷ tình yêu của cô thế nào.

Kiều Tịch nhắm mắt, nhẹ nhàng nở ra một nụ cười xinh đẹp, giọng nói trở nên mềm mỏng, “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc.”

Kiều Vọng từ trong lòng Hoắc Dục đứng lên, lộ ra đôi mắt ửng đỏ, hỏi cô: “Thật sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì quá hay rồi.” Kiều Vọng hài lòng nhảy dựng lên, giống như thật sự rất vui mừng, kéo Kiều Tịch ngồi xuống, “Chị ăn cơm với em đi.”

Kiều Tịch cười cợt từ chối, “Không được rồi.”

“Tại sao?!” Kiều Vọng bất mãn kêu.

Kiều Tịch nhìn xuống, cười xin lỗi, “Tôi chưa quay lại, người nào đó sốt ruột rồi.”

“Người nào đó?”

“Đúng, chính là người mà cô có thể sẽ gọi là anh rể.” Cô cao giọng, dáng vẻ rất vui sướng.

Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoắc Dục, Kiều Tịch đứng lên cầm lấy túi.

“Vậy thì được, tha cho chị đó,“ Kiều Vọng vẫn cười xán lạn, “Đúng rồi, không phải chị nói để em tới nhà chị sao, cho em địa chỉ đi.”

Vẫn không chịu buông tha cô.

“Được.” Cô đã muốn chơi, vậy tôi chơi cùng cô.

“Đợi đã.” Hoắc Dục cũng đứng lên, “Anh đưa em đi.”

“Anh họ ở lại với em đi,“ Kiều Vọng bắt được tay của anh, chu môi làm nũng, “Chị đi rất thuận tiện, anh họ giúp em xem ở đây có món gì ngon.”

Hoắc Dục khó xử nhìn Kiều Vọng, lại nhìn Kiều Tịch.

Kiều Tịch biết, Hoắc Dục hi vọng tự mình nói, nhưng cô vẫn cười không hề nói gì.

Kiều Vọng vẫn cứ kéo anh ngồi xuống, cầm lấy thực đơn, cười nhẹ nhàng hỏi anh, “Anh họ, cái này ăn ngon không?”

Hoắc Dục không lên tiếng, nhìn chằm chằm Kiều Tịch.

Kiều Tịch biết, Hoắc Dục sẽ không từ chối Kiều Vọng, vì thế anh vĩnh viễn sẽ không chọn cô, anh hi vọng chính mình đi tranh, thế nhưng tranh được rồi sẽ ở lại bên cạnh mình bao lâu đây.

Cô nhếch miệng nở nụ cười khinh bỉ: “Vậy chúc hai người ngon miệng, tôi đi trước.”

“Vâng, chị.”

Lúc Kiều Tịch đi, Hoắc Dục vẫn cúi thấp đầu xuống, mà Kiều Vọng vẫy tay với cô, trong lúc đó ý cười rất đậm, trong miệng lại làm khẩu hình: tôi thắng.

Cho rằng có thể làm cô tức giận sao, đến cùng ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.

Kiều Tịch để lại một nụ cười thật thanh nhã, Kiều Vọng thấy vậy, sắc mặt tối sầm.