Cô xoay người liền nhìn thấy Tưởng Đỉnh, bạn trai trước của cô.
Tưởng Đỉnh là học trưởng của cô, khi Kiều Tịch tốt nghiệp, Tưởng Đỉnh và những người khác vô tình gặp cô, liền theo đuổi cô, Kiều Tịch dùng hai năm để cố gắng nhận người này, lại kết giao nửa năm liền chia tay.
“Thật là không có nghĩ đến lại gặp em ở chỗ này.” Ngữ khí Tưởng Đỉnh bình thường, trên mặt lại lộ ra biểu tình khinh miệt châm chọc: “Đây là khuyến rũ được người nào, xe này thật quý đâu, Koenigsegg xe này anh đều chưa được ngồi qua, chia sẻ một chút cảm thụ?”
Giờ phút này Kiều Tịch chỉ cảm thấy gương mặt anh tuấn của hắn rất chói mắt, nghe vậy không khỏi hơi cười ra tiếng: “Cảm thụ? Tôi càng muốn biết anh ở trên giường của tôi nằm trên người phụ nữ khác có cảm thụ gì.” Người phản bội chính mình có cái gì tư cách chất vấn cô.
Nghe được lời nói Kiều Tịch, Tưởng Đỉnh không khỏi nắm tay, âm thanh đề cao: “Lúc ấy anh đã nói với em là người phụ nữ kia hạ độc anh! D Đ L Q Đ Nếu không phải em vẫn không chịu tin anh thì anh làm sao có thể sẽ ở nơi tụ hội bạn bè bị người xuống tay! Chia tay cũng là em đề nghị, anh chưa bao giờ muốn cùng em tách ra!”
Xảy ra chuyện chỉ biết giao cho phụ nữ, đây chính là người đàn ông mà cô coi trọng? Kiều Tịch sinh ra nghi ngờ ánh mắt lúc trước của mình.
Ánh mắt của cô trở nên lạnh lùng, ý cười ở khóe môi cũng liễm đi: “Chuyện quá khứ nói lại làm gì, bây giờ chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên, xin lỗi không tiếp được.”
Mặt Tưởng Đỉnh lộ vẻ ưu thương, giọng điệu trở nên trầm nhẹ: “Tiểu Tịch, đừng như vậy, anh đã muốn hối hận, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không, vô luận như thế nào anh đều D Đ L Q Đ không muốn nhìn em ăn nhờ ở đậu nhìn sắc mặt người khác mà sống như vậy.” Thân thủ hắn cứng rắn đem cô kéo vào trong ngực của hắn, kể rõ sau khi cô rời đi, hắn hối hận và không muốn xa rời cô.
Kiều Tịch cảm thấy một trận ghê tởm, lại bất đắc dĩ, thân thể yếu ớt của cô tránh không ra được sự giam cầm của hắn, nghe được lời nói của hắn Kiều Tịch sửng sốt, ăn nhờ ở đậu nhìn sắc mặt người khác?
Dựa vào, hắn cho rằng chính mình bị bao nuôi?
Trong lòng, lửa giận dâng lên: “Tưởng Đỉnh, buông, tôi không nghĩ xé rách mặt, chia tay hữu hảo cho lẫn nhau một ít mặt mũi là hạn độ lớn nhất của tôi, ngàn vạn đừng ép tôi nhẫn tâm!”
Trong lòng người phụ nữ mềm mại tinh tế, tay chạm vào làn da đều là trơn mịn, nói chuyện thở ra nhiệt khí phun trên lồng ngực của mình, Tưởng Đỉnh chỉ cảm thấy một trận tê dại, càng thêm không chịu buông tay: “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, anh sai lầm, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, được không?”
“Buông cô ấy ra.” Tiếng nói lạnh lẽo ra lệnh ở bên người bọn họ vang lên, âm lượng không lớn lại bao hàm khí thế.
Tưởng Đỉnh sửng sốt trên tay thất lực, Kiều Tịch nhân cơ hội nhanh chóng hắn đẩy ra, đồ uống trong ngực cũng rơi xuống đất, xuyên thấu qua khe hở bóng người sai buông thì thấy được Kỷ Thừa An sắc mặt âm trầm đứng ở phía sau bọn họ.
Lúc này Tưởng Đỉnh cũng nhìn thấy Kỷ Thừa An, có chút kinh ngạc với khuôn mặt đối phương tuấn mỹ giống như một thiên thần, nhưng rất nhanh liền cảm nhận được áp lực vô hình thật lớn áp bách hắn, hắn thử mở miệng, thanh âm không giống hắn tưởng tượng trấn định như thế: “Ngươi, ngươi là, là ai!”
Tầm mắt Kỷ Thừa An chuyển sang Kiều Tịch, nhìn đến cô không nói gì cúi thấp đầu, lần đầu tiên cảm nhận được phẫn nộ mãnh liệt như vậy!
Kiều Tịch cũng có chút hoảng, cái gì cô cũng không làm, vì sao có một loại cảm giác bị lão công bắt gian tại trận bây giờ thì không nói lời nào là tương đối tốt đi.
Tưởng Đỉnh xem hai người này đều không để ý hắn, nộ khí tràn ngập đầu óc, biểu tình lỗ mãng hừ một tiếng: “Kiều Tịch, em theo tên tiểu bạch kiểm như vậy?”
Đôi mắt Kỷ Thừa An hơi trầm xuống, người quen thuộc anh đều biết đây là biểu tình anh thật sự tức giận.
“Ba.”
Chẳng ai ngờ rằng, Kiều Tịch sẽ ra tay.
“Ngươi không có tư cách nói anh ấy.” Kiều Tịch trầm xuống, âm thanh trầm ẩn hàm tức giận, tiện đà lại vẫy vẫy tay, hơi hơi nhíu mày nhìn Tưởng Đỉnh: “Ngươi thật là làm cho tôi thấy ghê tởm.”
Tưởng Đỉnh bị bàn tay Kiều Tịch đánh đến khuôn mặt hơi nghiêng, có chút không thông, Kiều Tịch... Đánh hắn?
Ngay cả lúc trước bị Kiều Tịch bắt gặp hắn cùng người phụ nữ khác lên giường, Kiều Tịch cũng chỉ là mặt lạnh nói với hắn làm cho hắn chia tay, hắn chỉ là nói người đàn ông kia một câu Kiều Tịch thế nhưng đánh hắn!
"Cô!" Tay vừa giơ lên giữa không trung bị người chặn đứng, Kỷ Thừa An bắt lấy tay của hắn nhẹ nhàng chuyển một cái đem cả người hắn té ngã trên đất.
"Ca" Oa, cổ tay của hắn chắc đã trật khớp, bởi vì Tưởng Đỉnh ôm tay "A a" hô.
Một tay ôm chặt Kiều Tịch ngốc lăng, tinh mâu Kỷ Thừa An khẽ rũ: "A Nhất, cho gân cốt hắn giãn ra một chút."
"Được rồi! Xương cốt không hoạt động của tôi đã lâu sắp rỉ sắt ra rồi!" Đứng ở phía sau bàn tayA Nhất nắm tay, xương ngón tay tiết phát ra tiếng vang lạch tạch.
"Cái kia..." Kiều Tịch không muốn đem việc quá lớn, vừa nói vài câu liền bị ngắt.
"Câm miệng!"
Kiều Tịch: "..." Vì sao quát tôi! Tôi là vô tội ! Nhưng cô cũng chỉ dám oán thầm một chút, bởi vì biểu tình người nào đó đã muốn biến thành mây đen ập đến thành, mà cô, chính là tòa đáng thương thành kia.
Trước khi Kiều Tịch bị mang đi, hướng sau nhìn thoáng qua, A Nhất trở về với một nụ cười sung sướng dị thường, ẩn hàm hưng phấn cực độ cùng nụ cười kích thích quỷ dị.
Có phải hay không là loại kia... Thân thể trừng phạt?
"Ặc, A Nhất thích đàn ông sao?" Cô vẫn không nhịn được đặt câu hỏi.
Kỷ Thừa An trả cho cô một biểu tình dị thường rối rắm: "Không."
A, vậy là tốt rồi, Kiều Tịch thở ra một hơi.
"Yên tâm?" Kỷ Thừa An khẽ nheo lại mắt, một bàn tay nâng lên cằm dưới khéo léo của cô, đôi mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào trước mắt, âm thanh trầm thấp chọc người, lại ẩn hàm nguy hiểm trí mạng, anh khinh kéo khóe miệng, vẽ ra độ cong tà ác: "Hiện tại yên tâm có phải là quá sớm hay không?"