Vân Lam thưởng thức mái tóc dài của thê tử: "Suy nghĩ của con người rất khó nói, có đôi khi cái không chiếm được liền nghĩ đó là thứ tốt nhất, nàng ta bị tẩu hỏa nhập ma rồi."
Hắn không cho rằng Mai Nghi Đình thật sự thích hắn như biểu hiện ra ngoài, mà đó là một sự cố chấp đáng sợ. Nếu thật sự thích một người, vậy thì hãy yên lặng quan tâm nàng, bảo vệ nàng, hẳn không muốn trở thành trách nhiệm của nàng, phải bắt buộc vên cạnh nàng, thậm chí còn sử dùng biện pháp cực đoan như vậy.
Hai tay Minh đang ôm lấy mặt hắn, cười bỡn cợt: "Có phải huynh cảm thấy có chút cảm động hay không?"
Nghe nói có nam nhân cho dù không thích nữ tử khác, nhưng nghe thấy có người thích mình, vẫn sẽ ngầm đắc ý. Thật sự là nông cạn!
Vân Lam cầm ngón tay nàng lên, hôn một chút: "Cảm động? Ta cảm thấy phiền sắp chết thì có. Loại nữ nhân này vì lợi ích riêng của mình, chuyện gì cũng có thể làm được."
Nhà ai có loại nữ nhân này, thà không có còn hơn! Trái tim của hắn không lớn, chỉ đủ để chứa đựng một nữ tử. Ngoài Minh Đang, tầm mắt của hắn không có hứng thú nhìn nữ nhân khác.
Minh Đang thấy hắn nói rất thẳng thắn chân thật liền tin tưởng, với tính cách của hắn sẽ không bao giờ lừa gạt nàng, không khỏi sinh lòng cảm thán: "Mai gia coi như là dòng dõi thư hương, danh môn đại tộc, nghe nói quy củ rất nghiêm khắc cẩn thận, làm sao có thể dạy dỗ ra nữ nhi như vậy?"
Thật sự để nàng mở rộng tầm mắt, nàng vẫn cho rằng Từ gia đã đủ loạn, hóa ra nhà người khác cũng không yên bình, cũng nữ tử không yên phận như vậy.
"Rồng sinh rồng phượng sinh phượng." Vân Lam mấp máy miệng, phát giác ra đề tài nói chuyện của bọn họ xoay quanh một người không quen biết thực sự quá lãng phí thời gian: "Thôi, đừng nói đến người làm mất hứng này."
"Uhm." Minh Đang nhu thuận gật đầu, nhưng lại càng cảm thấy hứng thú đối với một chuyện khác: "Lại nói, mấy điệt nhi nhà huynh có tính cách rất khác nhau, nói không chừng cũng sẽ có kẻ cố chấp như vậy."
Nhìn ai cũng mang bộ dạng của con người, nhưng chỉ sợ nội tâm của tất cả đám người đó đều có chút vấn đề. Ngụy Vương gia ở mặt ngoài giả bêo huynh trưởng rộng lượng, nhưng lòng dạ lại nhỏ như cây kim, hắn không thể chấp nhận người khác vượt qua hắn.~ ~sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Còn có Yến vương giả vờ lịch sự, bày ra bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ, tụ tập được không ít danh sĩ quan văn ở bên người, nhưng thơ ca làm ra đều do người khác giúp hắn. Còn Lý tiêu, thái độ bên ngoài khiến người ta giống như được tắm trong gió xuân, nhưng lại lén đấu võ mồm cùng nàng, không để cho nàng...
Vẻ mặt Vân Lam nhàn nhạt: "Người trong hoàng thất trời sinh liên cố chấp với một thứ." Đó là cuộc sống bọn họ theo đuổi.
Minh Đang ngầm hiểu gật đầu, còn không phải là cái ghê chí cao vô thượng kia? Đầu tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy huynh có không?" Hắn cũng là người trong hoàng thất, hơn nữa lại còn rất gần.
Vân Lam than nhẹ một tiếng, có chút phiền muộn: "Ta khác với bọn họ, đối với một người không biết ngay mai sé ra sao thì những đó đều không có ý nghĩa." Đây cũng là một nguyên nhân khiến hoàng thượng đặc biệt tín nhiệm hắn, người đến ngay cả tính mạng còn không nắm chắc thì muốn ngôi vị hoàng đế làm cái gì?
Tay Minh Đang căng thẳng, ôm chặt lấy hắn, trong lòng có chút sợ hãi, dần dần lan rộng.
Vân Lam vỗ phía sau lưng của nàng, im lặng.
Ngụy Vương gia tự mình mang theo lễ vật đến cửa tạ lỗi, Vân Lam ra mặt tiếp đón, ôn hoà nói vài câu với hắn, nhận toàn bộ lễ vật. Ngụy Vương gia có chút an tâm, nói rất nhiều lời hay xong mới rời đi. Sau khi trở về phủ liền giận dữ một trận lớn.
Ngụy vương chân trước mới vừa đi, sau lưng Tấn vương gia liền đến cửa, ở trong thư phòng nói một lúc lâu với Vân Lam.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Vân Lam lăn qua lộn lại, ngủ không được, dường như có tâm sự nặng nề.
Minh Đang trở mình, ôm lấy cổ hắn, ôn nhu hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Hai tay Vân Lam ôm lấy nàng, trong lòng cảm thấy áy náy: "Không có việc gì, ta đánh thức muội rồi hả ? Ngoan ngoãn ngủ đi, ta không động nữa." Bất tri bất giác*, cảm xúc của hắn đã ảnh hưởng đến nàng. (*: trạng thái không có ý thức, không kiểm soát được)
Trong lòng Minh Đang cảm thấy có chút kỳ lạ. Sau hôn lễ, bọn họ rất thẳng thắn thành khẩn với nhau. ~sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Bất cứ cái gì hắn cũng không giấu diếm, hiện giờ đang có chuyện gì xảy ra? "Có chuyện gì thì cứ nói ra, cho dù muội không giúp được gì cho huynh, nhưng nói ra sẽ giúp trong lòng huynh được thoải mái hơn."
"Thật sự không có việc gì." Vân Lam nhớ tới cuộc noi chuyện ban ngày với Lý Tiêu, trong lòng cảm thấy không yên, lại không muốn thê tử cũng phiền não theo.
"Vậy có phải hay không..." Trong lòng Minh Đang hoảng hốt, sức trên tay nặng hơn một chút, giọng nói cũng thay đổi: "Thân thể huynh không khoẻ?" Nàng sợ nhất là cái này.
Trong lòng Vân Lam ngầm thở dài: "Cũng không phải, có phải muội không buồn ngủ? Vậy thì chúng ta làm chút việc khác."
Môi của hắn lên, nụ hôn lúc nặng lúc nhẹ làm cho nàng thở hổn hển không thôi. Nụ hôn từ từ trượt xuống, hai tay hắn dao động trên từng tấc da thịt...
Chỉ chốc lát sau, thần trí nàng liền mơ hồ, quên hết chuyện vừa nãy, múa theo hắn...
Từ sau ngày đó, hắn thường xuyên hội thất thần, có khi còn mượn cớ rồi đóng cửa ở trong thư phòng, không biết đang bận rộn cái gì. Minh Đang biết trong lòng hắn khẳng định có việc, nhưng hỏi vài lần đều không có kết quả. Hắn đều lảng tránh nói sang chuyện khác hoặc dùng biện pháp để ngăn nàng hỏi. Cho nên nàng cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhưng nàng lại càng thêm lo lắng, nếu là việc bé nhỏ không đáng kể, khẳng định hắn sẽ không giấu diếm nàng. Nếu có ý muốn giấu diếm nàng, khẳng định đó là chuyện rất lớn. Nhưng hắn không nói bất cứ cái gì, ngược lại càng khiến lòng nàng thấp thỏm. Tuy nhiên nàng cũng chỉ có thể lựa chọn việc chờ đợi, chờ ngày hắn đồng ý nói cho nàng.
Nhưng có một điều nàng rất rõ ràng, đó chắc chắn không phải vấn đề giữa hai phu thê (vợ chồng) nàng.
Đợi mấy ngày qua, hắn vẫn không nói một tiếng nào. Nàng nghĩ một lúc rồi gọi An Khang vào. Hiện giờ hắn là người gần gũi bên cạnh Vân Lam nhất: "Vương phi, người tìm ta có chuyện gì?"
An Khang có chút hoảng hốt, trong lòng không yên, hắn sợ nhất là vị chủ tử này. Hắn hiểu rõ tính cách của Minh Đang. ~sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Trong hành trình ở Giang Nam, hắn đã nhớ rõ một điều, đó chính là người nào cũng có thể đắc tội, chỉ riêng vương phi là không thể đắc tội. Nàng không chỉ là người khiến Vương gia liều mạng phải bảo vệ, còn là người có thù sẽ báo.
Minh Đang nhìn hắn một lúc lâu, nhìn chăm chú đến mức khiến vẻ mặt hắn không yên, trong lòng nhảy loạn xạ, lúc này mới hỏi: "Gần đây bên ngoài có tin tức gì hay không?"
An Khang không rõ chân tướng, kinh ngạc hỏi lại: "Tin tức?"
Minh Đang uống một ngụm trà, khụ một tiếng: "Hoàng thượng rời kinh, trên triều đình bình yên không?" Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể cảm thấy triều đình xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn mới không muốn nói cho nàng, nàng cũng không thích hỏi. Nàng vẫn nhớ rõ trước khi hoàng thượng xuôi về phía nam, đã từng nói chuyện bí mật với Vân Lam.
Trên chán An khang chảy ra mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Vương phi, việc này ta cũng không rõ."
"Được rồi, đừng nói dối với ta." Minh Đang không kiên nhẫn liếc hắn một cái, muốn nói dối thì cũng phải diễn cho thật, không nên vừa nói chuyện vừa run rẩy như vậy, vừa nghe liền biết là giả: "Người ở bên cạnh vương gia, cho dù ngươi không mở miệng hỏi, thì chuyện đó cũng đoán được một chút." Tiểu tử này, dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nàng, xem ra chuyện này thật sự rất lớn. An Khang châm chước một lúc lâu~sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~, sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng cắn chặt răng nói: "Vương phi, chuyện này người không nên quản đến." Xong rồi, có phải đắc tội vương phi hay không? Nhưng mà Vương gia đã đưa ra nghiêm cấm! Hắn thật sự rất khó xử. Nhưng Vương gia mới đúng chủ nhân của hắn, hắn vẫn nên nghe Vương gia thì tốt hơn.
Minh Đang than nhẹ một tiếng, cũng không cảm thấy tức giận: "Vậy ngươi nói cho ta biết, Vương gia sẽ không sao chứ?" Nàng rất hiểu lý lẽ, An Khang trung thành với một mình Vân Lam, nàng vô cùng vui mừng. Nếu hắn lại giống như cỏ ở tường đầu, gió chiều nào xoay chiều đó, thì nàng mới cảm thấy lo lắng.
Nàng cũng không cầu nhiều lắm, chỉ cầu phu thê bọn họ có thể sống bình an vài năm. Những người đó muốn làm ầm ĩ như thế nào, bọn họ cũng mặc kệ, nhưng muốn làm ảnh hưởng đến bọn họ thì điều đó khó mà làm được.
An khang vụng trộm lau mồ hôi lạnh: "Đương nhiên sẽ không, người yên tâm."
Minh Đang cũng không tin sự đảm bảo của hắn, nhưng cũng chỉ có thể vẫy tay bảo hắn lui ra, nàng uống ngụm trà lạnh để ổn định lại tâm thần. Thôi, nàng nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có lựa chọn việc tin tưởng hắn. Chỉ lo hắn suy nghĩ quá nhiều lại khiến thân thể thương tổn quá mức.
Gọi Thẩm Duy tới, cùng nghiên cứu các phương thuốc và dược thiện, không ngừng bồi bổ cho Vân Lam. Một ngày ba bữa, giống như nước chảy đưa đến trước mặt hắn, làm cho hắn khổ không thể tả.
Hôm nay, Minh Đang chính tay hầm dược thiện sau đó tự mình đưa đến thư phòng.
Vân Lam ngửi được hương vị quen thuộc, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở: "Hôm nay là cái gì?" Mỗi ngày đổi đa dạng không ngừng, hắn thật sự cảm thấy có chút không chịu nổi.
Minh Đang cười tít mắt, bưng chén đưa đến bờ môi hắn: "Uống đi, dù sao cũng có lợi cho huynh."
Thân thể Vân Lam rụt rụt về phía sau, nhíu mày: "Còn tiếp tục uống như vậy, ta sắp ói ra rồi." Hắn đang hoài nghi, nha đầu kia có phải đang cố ý? Hắn không chịu nói tình hình thực tế cho nàng, nàng liền sử dụng biện pháp này để hành hạ hắn? Ngày ngày theo dõi hắn uống thuốc, sợ hắn lén đổ đi. ~sena_diễn+đàn=lê.quý-đôn~~ Hắn có lên cố ý đánh nghiêng làm đổ thuốc không?
Minh Đang cố chấp bưng bát, không chịu thu lại: "Ói ra xong lại uống, dù sao muội hầm rất nhiều." Ha ha, hắn định sử dụng tất cả biện pháp để không phải uống thì cũng vô dụng.
Nhưng không nói đến những cái khác, mấy ngày nay sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều, buổi tối cũng không mất ngủ như trước nữa. Xem ra vẫn là có chút hiệu quả, uhm , ngày mai nên đổi loại khác.
Khóe miệng Vân Lam giật giật, lui một bước nói: "Vậy muội giúp ta uống một chút đi." Phu thê phải là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Minh Đang căm ghét nhìn chén canh đen tuyền, nhanh chóng đầu lắc: "Không được, đây là dược thiên căn cứ thân thể của của huynh rồi phối chế ra. Ta uống cũng vô dụng." Cái vị đắng ngắt của chén thuốc này khiến nàng không thích uống.
Vân Lam không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, mỉm cười hỏi: "Hình như ta nghe nói Thẩm tiên sinh cũng phối chế canh thuốc bổ cho muội, sao muội lại không uống?"
Nàng khẽ trừng mắt, nói dối: "Muội có uống, tại huynh không nhìn thấy." Bộ dáng giả vờ rất vô tội, giọng nói vang dội rõ ràng, giống như đó là việc thật.
Vân Lam bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia nói dối cũng không nháy mắt, mặt không đỏ tim không đập mạnh. Nếu hắn không biết tình hình thực tế, thiếu chút nữa đã bị nàng lừa được rồi. Trong phủ này có chuyện gì có thể giấu hắn? Mặt khác, hắn vô cùng hiểu nàng, nàng không thích nhất là uống những loại canh như vậy, có thể chủ động uống hết là chuyện không có khả năng.
Minh Đang nhìn hắn uống sạch dược thiện, vừa ý hôn lên má trái của hắn. Rất tốt, đồng ý uống là tốt.
Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, dâng lên một chút ngọt ngào, liền ôm eo của nàng, đặt nàng ở trên đùi. Sờ vành tai của nàng: "Ta biết muội đi hỏi An Khang."
"Muội..." Minh Đang miệng mở muốn nói, nàng cũng không có ý muốn dò xét cái gì. Chuyện của triều đình quá phức tạp, lúc bình thường, nàng cũng không thích nghe. Thật là, trước kia hắn cũng không nhúng tay vào những chuyện này, chỉ là giả bộ mà thôi. Vì sao lần này...
"Không phải giải thích, ta hiểu muội đang lo lắng cho ta." Vân Lam cúi đầu hôn đôi má phấn nộn của nàng một cái, vẻ mặt ôn nhu: "Ta đảm bảo, ta sẽ vì muội mà giữ gìn sức khỏe của mình."
Chuyện phiền toái như vậy vẫn không nên để nàng biết, tránh để nàng phiền lòng theo. Mấy ngày nữa có tin tức xác thực là tốt rồi.
Minh Đang ngoan ngoãn gật đầu, làm nũng ôm lấy của hắn cổ: "Được, huynh phải nhớ kỹ những gì huynh đã nói đấy...." Được rồi, nàng cứ làm một đứa ngốc để phu quân bảo vệ, giả bộ cái gì cũng không biết, nhưng chỉ được một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.
Khuôn mặt Vân Lam giãn ra, nở nụ cười như nước mùa xuân ấm áp sáng ngời, rất thân thiết cọ cái mũi của nàng: "Đã biết, thưa phu nhân."