Bỏ Ta Còn Ai

Chương 29: Lại gợn sóng




Đêm giao thừa, tất cả mọi người của thành Hàng Châu đều trở về nhà từ sớm để đoàn tụ gia đình. Từng nhà từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, ngã tư đường một mảnh vắng vẻ trống không. Lão bản của khách điếm cũng ngừng kinh doanh từ lâu, Vân Lam đã bao toàn bộ khách điếm.

Trong viện bày hơn mười chậu thủy tiên và mai vàng, trên cửa dán giấy Hỉ Thước báo xuân đỏ thẫm, trên cây treo dải lụa mỏng màu đỏ kết thành hoa đăng, cửa viện treo một đôi câu đối xuân, ‘xuân mãn nhân gian bách hoa thổ diễm phúc lâm tiểu viện tứ quý thường an’ (*). Đây là do Minh Đang nghĩ ra, Vân Lam tự tay viết xuống. -lê-quý-đôn- Trên cửa phòng, trên vách tường, bên cạnh cửa đều dán thêm chữ "Phúc" lớn nhỏ khác nhau, tràn ngập hương vị năm mới.

(*) Dịch nghĩa: Xuân khắp nhân gian, trăm hoa đua sắc, phúc đến nhà nhỏ, bốn mùa bình an.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, bên trong trang trí ngập tràn không khí vui mừng. Bốn phía để mấy chiếc hỏa lò, ngọn lửa cháy rừng rực bên trong vô cùng ấm áp. Trên bàn dài, đặt các loại điểm tâm tinh xảo và mấy chục món ăn thiên nam địa bắc (trời nam đất bắc), hạt dưa rang, hạt đậu xào, táo đỏ khô, hạt kê nướng và các món ăn được bày biện vô cùng chỉnh tề. Mười mấy ngày nay mỗi ngày đều có người tới đây tặng đồ, đủ loại dụng cụ để trang trí cho lễ mừng năm mới, nguyên liệu nấu ăn, đồ chơi, trang sức, xiêm y….

May mắn có Bình An và Bích Liên mỗi người một việc, đều chuẩn bị thỏa đáng hết thảy. Hôm qua đã bắt đầu có người giết heo mổ thịt dê, làm sạch gà vịt thịt cá, phân chia các loại nguyên liệu làm nhân bánh. Tất cả mọi người đều bận rộn không ngừng, ngay cả Minh Đang cũng không ngoại lệ, bận bịu chọn lựa xiêm y để mặc cho lễ mừng năm mới, phát đồ phong thưởng cho người dưới. Tuy rằng bận từ sớm tới tối, nhưng trước sau nàng vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng tất cả đều là cảm giác thỏa mãn.

Khi đêm đến, trong viện vẫn còn hạ nhân qua lại không ngớt đưa lên đồ ăn cùng điểm tâm nóng hôi hổi vừa mới làm xong. Minh Đang cười tít mắt nhìn quét một vòng, tâm tình vô cùng tốt.

Vân Lam rót ly rượu đưa cho nàng, "Nếm thử đi, đây là rượu Bách Hoa, mùi hoa bốn phía, rượu tính không gắt, thích hợp cho nữ hài tử uống."

"Cám ơn Vân ca ca, để cho huynh chịu vất vả rồi." Minh Đang nhận lấy nhìn một lát, màu nước vàng óng mê người. Nhấp một hớp, quả nhiên thơm ngọt mềm mại, rượu này là đặc sản của Hàng Châu, nghe nói người Giang Nam đều rất thích, hàng năm đều có vô số thương gia từ các nơi đến mua hàng. +DIỄN.ĐÀN.LÊ.QUÝ.ĐÔN+ Mà ly rượu trong tay nàng là do Lạc Thủy Trai nổi tiếng nhất làm ra, hàng năm chỉ cung ứng cho bên ngoài ba mươi thùng rượu. Nhưng mỗi một thùng đều làm cho người ta chạy theo như như vịt, nhao nhao cướp đoạt.

"Những việc này đều do người dưới chuẩn bị, ta lại không làm gì cả." Vân Lam nói nhẹ nhàng bâng quơ. Kỳ thật từ sau lần nói chuyện đó, hắn liền hao hết tâm tư sắp xếp tất cả, hơn mười ngày ngắn ngủi đã vơ vét vô số loại đồ ăn trời nam đất bắc cùng những thứ đồ chơi nhỏ. Mà hắn làm hết thảy cũng là để muốn cho nàng có một năm mới vui vẻ, bù đắp lại toàn bộ thiếu thốn của trước kia.

Minh Đang cười cười, giơ ly rượu lên, "Vân ca ca, ta mời huynh một ly, mong huynh mọi chuyện như ý." Hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nàng đều nhìn thấy hết, trong lòng cũng cảm động. Hôm nay hết thảy đều giống như một giấc mộng, tốt đẹp như ảo ảnh.

"Được, cũng mong nàng cả đời vui vẻ." Ánh mắt của hắn mang theo ôn nhu khó nói lên lời. "Mọi đau khổ từ nay về sau đều rời xa nàng." Chỉ cần hắn còn sống một ngày, ai cũng đừng nghĩ muốn khi dễ nàng. Hắn tuyệt không cho phép.

Hốc mắt Minh Đang như bị phỏng, cả đời này chưa từng có ai vô dục vô cầu yêu thương cưng chiều nàng như vậy, vì nàng mà hao tổn rất nhiều tâm tư. Cảm giác được người khác nuông chiều thật sự rất tốt đẹp rất hạnh phúc.

Vân Lam không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, chỉ mong sao đem tất cả những đồ chưa từng thấy chưa từng ăn đều nhét vào bát cơm của nàng. Tuy rằng đã cật lực che dấu, nhưng không che dấu được thương yêu chợt lóe rồi biến mất. Hắn thỉnh thoảng lại giới thiệu cho nàng nguồn gốc xuất xứ của những thức ăn này, cách nói vô cùng thú vị khiến người ta không tự chủ được mà nghiêng tai lắng nghe.

Minh Đang lẳng lặng cảm thụ những thứ này, tâm tư bình tĩnh như hồ nước lại giống bị tảng đá lớn ném vào, gợn sóng mãnh liệt nỗi lòng nhấp nhô. Nam tử tốt đẹp như vậy thật sự thích nàng sao? Có phải nàng sẽ luôn có được tất cả những điều này hay không? Mấy ngày nay tuy rằng bận rộn, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, nàng thường hay nghĩ tới đoạn thời gian từ lúc hai người quen biết tới nay, mỗi một lần nhớ lại, trong lòng liền có tư vị không nói nên lời, lo lắng không yên lại tràn đầy sợ hãi xen lẫn một chút ngọt ngào hạnh phúc. ~*diễn*đàn*lê*quý*đôn*~ Tâm tư thầm kín của thiếu nữ bất tri bất giác đã nổi lên biến hóa. Nàng không thể nói rõ đối với hắn là dạng tình cảm gì, nhưng tuyệt đối không phải là tình huynh muội đơn thuần, nhưng so với tình yêu nam nữ thì dường như vẫn chưa đến mức đó. Chỉ cảm thấy lúc hai người ở chung vô cùng thoải mái, cũng vô cùng vui vẻ. Không cần giả bộ cũng không cần che dấu, hắn có thể bao dung mọi khuyết điểm và sự tùy hứng phản nghịch của nàng. Cảm giác này lại không giống trước kia khi ở cùng một chỗ với La Đình Hiên. Tuy La Đình Hiên cũng rất thương nàng, nhưng đối đãi lại càng giống như với tiểu muội muội hơn, nàng không thể không kìm nén lại tính cách thật, đóng vai một muội muội hoàn mỹ nhu thuận đáng yêu giống như trong cảm nhận của hắn, vậy nên nàng có chút áp lực.

Ăn cơm xong, Minh Đang uống trà nóng long nhãn táo đỏ, trong lòng rất ấm áp. Nguyên lai đây mới là tư vị đón tết, ấm áp ngọt ngào hạnh phúc.

Vân Lam đứng lên, cười ấm áp, "Đi thôi."

"Đi đâu vậy?" Minh Đang nghiêng đầu hỏi.

"Đương nhiên là đốt pháo hoa rồi." Nàng thích xem nhất là pháo hoa, đây là tin tức Bình An lấy được qua miệng Bích Liên. Vì vậy mà hắn không tiếc tiêu phí rất nhiều vàng để mua được pháo hoa của Trương Nhất Tượng tự tay làm ra. Trương Nhất Tượng chính là danh gia đương thời, chế tạo pháo hoa số một thế gian, đẹp không sao tả xiết.

Đốt pháo hoa? Ánh mắt Minh Đang sáng lên, nhảy dựng."Ta tới đốt."

"Nàng dám không?"

"Có cái gì không dám?" Đây chính là cơ hội khó có được, nàng nhất định phải thử xem.

Khi nàng tự tay châm lửa, một đóa pháo hoa sáng ngời ‘bùm’ một tiếng bùng lên trong trời đêm, từ từ hiện lên hình dáng hoa mai, từng đóa hoa trông rất sống động, lưu lại trên không trung thật lâu chưa tiêu tan. ** Quả nhiên là khéo léo tuyệt vời. Nhìn pháo hoa rực rỡ đầy trời, Minh Đang ngửa đầu mỉm cười chăm chú nhìn, trong lòng yên lặng mong ngóng: hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngày này. Nàng cầu không nhiều lắm, chỉ cầu hàng năm lúc này đều có hắn ở bên cạnh, cùng nhau đón năm mới.

Trong viện có hạ nhân chuyên đốt pháo hoa, một đóa lại một đóa pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm của thành Hàng Châu, hấp dẫn vô số người ra ngoài thưởng thức.

Thanh âm cười vui, tiếng huyên náo đinh tai nhức óc. Bất quá Minh Đang vẫn cũng vui tươi hớn hở gọi tới gọi lui đốt pháo hoa, giống như một tiểu hài tử nghịch ngợm. Khi pháo hoa chiếu rọi xuống, nét mặt tươi cười của nàng thật trong sáng thuần khiết.

Vân Lam lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, trong lòng vừa chua xót vừa vui sướng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, hắn còn có thể nhìn bao lâu nữa đây? Nửa năm? Một năm?Hay hai năm?

Bích Liên tựa vào bên tường nhìn hồi lâu, nước mắt yên lặng rơi xuống. Phía sau nàng vang lên giọng nói của Bình An, "Ngươi làm sao vậy? Gần sang năm mới lại khóc sướt mướt, cũng không sợ xui xẻo à?" Chẳng qua là ý cười nhiều hơn.

Bích Liên vội vàng nâng tay lau nước mắt, "Ta đây là cao hứng."

"Cao hứng đến rơi lệ?" Bình An có chút khó hiểu, nữ hài tử thật là quá đa sầu đa cảm rồi, thương tâm cũng khóc, cao hứng cũng khóc.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy tiểu thư cười vui vẻ thoải mái như vậy, nàng. . . . . ." Bích Liên nghẹn ngào khôn xiết, cơ hồ nói không ra lời. "Trước kia nàng sống thật sự quá vất vả."

Bình An lặng im một lát, công tử đã phái hắn đi điều tra qua toàn bộ Từ gia, biết rất rõ tình huống của Từ gia và tình cảnh trước kia của Minh Đang, "Đừng khổ sở, về sau có công tử nhà ta chiếu cố, hết thảy gian khổ đều đã qua."

Bích Liên lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, chần chờ hỏi, "Công tử nhà huynh. . . . . . Thật sự sẽ chiếc cố ta. . . . . .chúng ta sao?" Nàng muốn xác nhận xem Vân công tử có phải là phu quân thể phó thác cả đời hay không?

"Đương nhiên rồi, công tử nhà ta là người rất tốt . . . . ." Tuy rằng thông qua mấy ngày nay hắn đã vô cùng khẳng định tâm ý của công tử, nhưng Bình An cũng không dám nói lời quá vẹn toàn, ". . . . . . Hơn nữa lại coi Đinh tiểu thư như người một nhà."

Bích Liên nắm ống tay áo, cúi đầu tiếp tục hỏi, "Công tử nhà huynh rốt cuộc là ai? Trong nhà làm cái gì?"

Bình An suy nghĩ một chút rồi nói, "Trong nhà làm buôn bán, nghề buôn bán lớn nhất của Đại Chu."

Bích Liên hơi lo lắng tình hình trong nhà, "Vậy công tử có thể tự mình làm chủ mọi chuyện sao? Trong nhà huynh trưởng rất nghiêm khắc à?" Tiểu thư không phải là người có thể chịu ủy khuất, nếu bên trên có người chèn ép nàng, vậy sẽ chịu không nổi.

Bình An nghe hiểu ngụ ý của nàng ấy, "Trong phủ công tử là lớn nhất, ai cũng phải nghe ngài ấy."

"Lớn nhất? Không phải còn có vị huynh trưởng sao?" Nàng cũng không quên hỏi thêm.

"Bọn họ sống ở phủ khác, mỗi người một nơi." Bình An chỉ có thể nói đến một bước này, những cái khác không phải là chuyện một hạ nhân như hắn có thể nói.

Tuy rằng Bích Liên không biết bên trong có nội tình gì, nhưng trong lòng rất vừa ý gật gật đầu. Thật tốt, trên không có trưởng bối quản thúc, ở giữa không có chị em dâu kiềm chế, trong nhà là duy ngã độc tôn, có thể sống thư thái qua ngày.

Minh Đang chơi mệt rồi, lúc này mới chạy đến bên người Vân Lam."Vân ca ca, chơi thật vui nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như trái táo đỏ lộ vẻ rực rỡ mê người.

"Lần sau lại cho nàng đốt thỏa thích." Có thể làm cho nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười vô ưu vô lo như vậy, làm gì cũng đều là đáng giá.

Minh Đang nghe vậy cười híp mắt, thốt ra lời nói đã giấu kín nhiều ngày, "Huynh vì sao tốt với ta như vậy?" Vừa nói ra khỏi miệng đã có chút hối hận. Nhưng nếu đã nói, nàng cũng dũng cảm nhìn lại hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên không biết sợ. Nàng là người dám yêu dám hận, thẳng thắn mà kiên định.

Hắn lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nàng, ấp úng nói, "Nàng. . . . . . Tuổi của nàng còn nhỏ hơn cháu gái của ta, ta. . . . . ."

"Huynh làm sao?" Minh Đang tràn ngập vui sướng lại bị một chậu nước đá dội xuống đầu, hắn có ý tứ gì?

Vân Lam khẽ cắn môi, trên mặt một mảnh quyết tuyệt, "Ta coi nàng như cháu gái." Tình cảm chân thật trong lòng tuyệt đối không có thể nói ra miệng, hắn không thể hại nàng.

Minh Đang giống như bị sét đánh giữa trời quang, cả trái tim như bị ngâm trong nước đá, lạnh lẽo đến tận tim phổi. Cháu gái? Hắn làm tất cả chỉ vì lý do này sao? Không khỏi cười lạnh nói, "Ta không biết Vân công tử lại từ ái như vậy, tùy tiện coi nữ hài tử trở thành cháu gái ruột đấy." Đến đảo loạn hồ nước rồi lại nói lời này, thật không thể tha thứ.

Lông mi của hắn run rẩy không ngừng, "Tính tình của nàng có vài phần giống với Ngũ điệt nữ, cho nên khó tránh khỏi sẽ quan tâm hơn một chút." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương của nàng, hắn làm sao không khổ sở đau lòng đây.

"Vậy ta đây cần phải đa tạ vị tiểu thư kia, là ta được hưởng điều tốt nhờ nàng." Minh Đang phẫn nộ đẩy hắn ra, nhịn xuống chua xót muốn rơi nước mắt, xoay người chạy chậm trở về phòng. Bích Liên ở phía xa nhìn thấy, vội vàng đi theo.