Bờ Sông Xanh Tươi

Chương 22




Nghĩ đông nghĩ tây, ngủ không tốt, ngày hôm sau thật lộn xộn.

Không chỉ có quên đông quên tây, liên tiếp mắc lỗi, bài trắc nghiệm nhỏ cũng làm hỏng bét, đến buổi chiều ngay cả đi học cũng ngủ gà ngủ gật. Thất thường đến giáo viên Trần dạy Tiếng Anh cũng đi tới hỏi thăm xem tôi có thoải mái hay không.

Aiz, tôi quả nhiên là không thể phân tâm.

Đến tan học, từ chối đề nghị của Lí Phái Nhã cùng đến thư viện đọc sách, một mình đạp xe về nhà. Từ cửa phía nam đi ra ngoài, khi đi ngang qua con đường nhỏ phía ngoài trường học, ngoài ý muốn thấy Triệu Tuyết Phương đứng ở đầu đường.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi, ngạo nghễ.

Một đôi mắt mạnh mẽ chiếm ưu thế, hoàn toàn biểu hiện muốn công kích. Tôi âm thầm nuốt ngụm khí lớn, dừng lại trước mặt cô ta, "Đang đợi tôi?" Đã rõ ràng như vậy, giả ngu sẽ không thức thời.

Cô ta dương dương tự đắc, xoay người dẫn đầu đi đến bên dưới hàng cây.

Tôi than nhỏ, hiểu ý đi theo. Kỳ thật khí thế của cô ta còn chưa đủ để bày ra loại tư thế này, người giống Quan Phong mới đủ lực uy hiếp nha! Nếu tôi trì độn một chút nhìn không ra ý của cô ta, đã sớm cưỡi xe vọt nhanh mà qua, cô ta sẽ giương mắt nhìn hay là phát hỏa đuổi theo? Hì, có chút muốn biết cô ta thuộc loại nào, nhưng tôi vẫn thuận theo ý đồ của cô ta. Aiz, gặp được người tốt giống tôi là may mắn của cô ta.

Tôi ngừng xe, hai người đứng dưới hàng cây, đối diện. Đáng tiếc tôi thấp không ít so với cô ta, khí thế yếu đi vài phần.

"Cô tên Hà Tinh? Ban mấy?" Trên cao nhìn xuống, làm cho cảm quan của tôi đối với cô ta lại kém vài phần.

"Tôi là Hà Tinh, ban 2." Vẫn ngoan ngoãn trả lời, trước không nói đến việc tôn trọng chị lớn, tôi đối với loại người vĩ đại xuất chúng này tổng cũng có ba phần kính ý.

"Cô cùng Trình Định Doãn là quan hệ gì?"

"Ừm –" tôi ngẩng đầu lên trời bắt đầu nghĩ, muốn tìm ra từ thỏa đáng để hình dung quan hệ của tôi và anh, có điểm khó khăn. Tôi cùng anh, vừa quen thuộc lại xa lạ, nói có giao tình cũng miễn cưỡng, nói không có cũng không phải."Tôi không biết." Thật sự không biết nên phân loại quan hệ nào, ừm, tôi nên suy nghĩ tốt một chút.

Ánh mắt cô ta lạnh hơn, gật gật đầu, "Được, cô có quyền không trả lời. Nhưng tôi muốn nói rõ ràng cho cô, tôi hơn cô nhiều lắm, so với cô càng thích hợp với Trình Định Doãn, cô tốt nhất hãy chấp nhận sự thật này!"

Trong lòng cảm giác không thoải mái càng sâu, tôi nhíu mày không nói lời nào, miễn cho thất lễ.

"Tôi thích anh ấy hơn cô! Cô thích anh ấy bao nhiêu? Cô thật sự hiểu anh ấy sao? Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài gì đó liền mù quáng mà mê luyến! Tôi chân chính hiểu biết tất cả về anh ấy, cũng cố gắng để xứng với anh ấy, không giống với những tiểu nữ sinh chỉ mơ mộng!"

Tôi cũng thích anh như vậy a! Cho dù không cuồng nhiệt như cô, nhưng là chân thật!

"Người không thể luôn nằm mơ, cô mấy năm liên tục không lọt vào top ba mươi, dựa vào cái gì theo tranh với tôi?"

Nói như cô ta –"Trình Định Doãn chẳng phải là người đứng đầu sao?" Tôi thấp giọng nói.

"Cô...... Cô còn nói a, cô so với chúng tôi nhỏ hơn một tuổi, chúng tôi qua mấy tháng nữa đã ra trường, Trình Định Doãn sẽ thi đỗ đại học danh tiếng, cô đuổi không kịp anh ấy."

Tôi trầm mặc. Cô ta nói là sự thật, sự thật đúng như vậy, nhưng không tới phiên cô tới kêu gào đâu, cuộc sống người khác không tới phiên cô tới can thiệp! Đánh giá trong lòng tôi đối với cô ta lại thấp đi hai phần, cho tới nay vẫn khiến người ta chán ghét.

"Làm người cho dù không thông minh, cũng sẽ có điểm tự biết. Đừng không biết tự lượng sức mình, Trình Định Doãn không phải người cô có thể vọng tưởng, người kém giống như cô......"

"Học tỷ, chị nói như vậy hơi quá đáng. Nếu người với người có thể so sánh, lấy tiêu chuẩn của chị, tôi xác thực không so được với chị." Ta ngang ngạnh ngẩng đầu lên, "Nhưng tôi không kém!" Tôi vẫn biết điểm này — tôi tuyệt đối không kém.

Tôi biết bản thân không vượt trội, nhưng tôi cũng biết mình tốt. Khuyết điểm của tôi đều thực bình thường, ưu điểm cũng không thiếu, không có gì tự ti!

Nếu cô ta muốn khơi mào tự ti của tôi thì đã tính sai rồi, nếu không lo đến việc thất lễ, tôi sẽ đứng lên bảo vệ cháu gái ngoan ngoãn của bà thân ái, con gái của ba mẹ kính yêu, a Tinh đáng yêu của phần lớn bạn bè...... Còn có tôi "kì lạ" trong mắt Trình Định Doãn!

Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không kém!

"Cô không kém? Cô có gì tốt? Vẻ ngoài sao? Ý nghĩ sao? Năng lực sao?......"

"Thật không biết xấu hổ!" Bên cạnh bay tới một câu cao giọng, cắt ngang Triệu Tuyết Phương khinh miệt nghi ngờ, cũng làm cho tôi thu lại những lời nói phẫn nộ ác độc. Quay đầu nhìn lại, nhịn không được phốc xích cười –

Là A Phân! Vẫn cách ăn mặc giống như cũ, tóc ngắn nhuộm hồng, vẻ mặt nổi giận bất tuân nhưng tay phải lại mang theo một túi rau cải trắng, bên cạnh còn treo hai cọng hành. Không hòa hợp đến buồn cười, tôi thật sự nhịn không được cười ra tiếng, đổi lại một cái trừng mắt của cô ấy.

"Mày tới làm gì? Còn chưa đến cuối tháng đâu!" Làm tôi kinh ngạc, lời bén nhọn thốt ra từ miệng Triệu Tuyết Phương. Cô ta mất hết vẻ tao nhã, tràn ngập địch ý trừng mắt nhìn A Phân, dường như hận không thể làm cô ấy biến mất.

"Đến xem chị a, chị gái." A Phân cố ý ngấn mạnh hai chữ xưng hô sau cùng.

Tôi mở to mắt, qua lại xem hai người. A Phân cà lơ phất phơ, một bộ biểu tình khiêu khích chờ người khác tới đánh. Triệu Tuyết Phương mặt xanh mét, ném một câu "Ai là chị của mày!" Liền vội vàng chạy ra.

"Này, cô ta thật là chị của cô?" Không đếm xỉa tới người chạy ra, tôi tò mò hỏi A Phân.

A Phân hừ một tiếng, "Không có khả năng có phải hay không?"

"Ừm, thật sự không giống." Tôi gật gật đầu. Một người đáng yêu như vậy, một người lại làm cho tôi chán ghét.

A Phân ngữ khí thường thường nói: "Cô ta là chị của tôi, cùng cha mẹ sinh ra."

"A?"

"Ba mẹ tôi ly hôn. Ai cũng muốn nuôi chị ta, tôi đối với ai cũng không hay ho." Dường như không sao cả nhún nhún vai, A Phân tiếp tục nói, "Sau cũng không xưng chị em, cũng không thường gặp mặt. Chẳng qua tôi hàng tháng đều phải đến một lần, đòi tiền – tiền sinh hoạt phí hàng tháng là chị ta đưa cho tôi, ba mẹ lười gặp tôi."

A? Khó trách tựa hồ có khi lại thấy cô ấy đứng ở bên ngoài trường học. Tôi ngây người, đau lòng. Cố gắng muốn nói gì, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chuẩn bị vọt tới miệng ngẫm lại cũng không thích hợp. Tôi lại im bặt đến ngay cả một câu an ủi cũng nói không được!

"Này! Sao cô cứ như chịu tang thế? Chị ta vừa rồi la hoảng cũng đừng đề ý. Dù sao miệng chị ta chính là thối như vậy, cứ coi như là chó sủa không phải để ý chị ta đâu. Ngay cả Quan Phong cũng tán qua cô......"

Tôi nói không nên lời, thật sự là buồn bực, sau đó...... Nhất thời xúc động dùng sức ôm lấy cô ấy!

"Này......" Cô ấy bị dọa nhảy dựng, sửng sốt tại chỗ, tiếp theo muốn bỏ tay của tôi ra, "Này!Cô làm gì! Buông! Ra cái gì nữa? Cô làm gì?...... Này! Buông tay!"

Tôi không để ý, chờ tôi cảm thấy đủ, mới buông ra, cười với cô ấy. Ừm, tốt hơn nhiều.

"Cô cô...... Cô thật sự là......" Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, mặt đầy tức giận, hai tay thay phiên vừa cầm rau cải trắng, vừa vỗ vỗ quần áo, dường như phủi cái gì vậy. "Thật là kì lạ!"

Tôi hì hì cười, không nói lời nào, thưởng thức bộ dáng cô ấy không được tự nhiên.

Rốt cục cô ấy cũng bình tĩnh trở lại, đem túi rau cải trắng đến trước mặt tôi, vẫn có chút mất tự nhiên. "Vừa rồi gặp bà cô, bảo tôi đi ăn cơm, đây là bà muốn tôi giúp bà mua."

"Thế à, đến đây đi." Tôi nở nụ cười, "Tôi tiễn cô."

"Thối! Mới không cần, xe của tôi ở bên kia."

"Hả? Xe của cô thoạt nhìn rất lỗi thời."

"Dong dài! Bạn bè không cần muốn bán sắt vụn, tôi dùng lại mà thôi...... Mà này, bà nói còn muốn mua hai cân hoài sơn (vị thuốc bắc), tôi nói tôi không biết, bà nói cô biết mua ở đâu......"

"Hướng bên này đi."

"Bà còn nói muốn chọn loại già một chút, nếu không có thì mua ngó sen trắng......"