Bờ Sông Xanh Tươi

Chương 11




"...... Thực nhàm chán a, chúng ta còn phải ngây ngốc ở đây bao lâu?"

"Bảo mày chờ thì chờ đi!......Chọc giận, Quan ca lại đi tìm Trần Kì......"

Di? Nghe được tên quen thuộc, tôi dừng lại. Căn cứ vào thiên tính tám chuyện, lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

"Hừ, con Trần Kì kia nhìn không thuận mắt!" Là giọng của cô gái tên A Phân, căm giận.

"Mày đừng lắm miệng. Chờ một chút đi, Quan ca nói......"

"Quan ca nói chờ 15 phút nếu anh ấy không đến thì không cần đợi."

"Tao không đợi!" Thanh âm càng thêm tức giận, cô gái tên A Phân kia bỗng dưng lao đầu ra ngõ nhỏ, hiểm hiểm chạy ra làm tôi tránh né không kịp.

"Mày, nghe lén?" Gương mặt tức giận lại phát ra lời chất vấn lạnh lùng, thực có điểm đáng sợ.

"A? Tôi không phải......" Lời phủ nhận đến bên miệng lại nuốt trở lại, tôi vừa rồi đúng là đã cấu thành hành vi nghe lén, "Thực xin lỗi, tôi không phải......"

A Phân tính tình xem ra thật không tốt hướng tôi rống to ra tiếng: "Vậy mày lén lút làm gì?" Nói xong còn táo bạo dùng sức đá một cước vào thùng rác bên cạnh tôi, phát ra tiếng động.

Tôi bị dọa, nhấc tay đi che tai lập tức lại phát hiện mình đang đỡ xe, vội vàng buông tay đi nắm xe bị đổ, kết quả là giữ xe lại được, nhưng mà túi sách cùng băng từ trong giỏ xe lại rơi ra. Tôi một tay chống tay lái, lại ngồi xổm xuống đi kiếm, gom bao thư về cái giỏ, lại đi lượm băng từ rơi hơi xa, nhưng mà bối rối nhặt được cái này lại mất cái khác, lượm được băng từ, tay lái lại trượt khỏi tay ra ngoài, kết quả –

Lại phanh một tiếng, xe ngã xuống đất, mà xe ngã...... lại nện trên chân cô gái tên A Phân chuẩn bị chạy không kịp. Cô khẽ kêu một tiếng, rất nhanh rút chân, đau đến nâng chân nhảy lên, thiếu chút nữa đứng không vững.

A...... cằm của tôi suýt nữa rơi xuống, hai tay nắm cuộn băng từ không biết nên phản ứng thế nào, ngồi xổm vô cùng có lỗi nhìn cô.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe máy lại ngừng ở bên đường, đèn xe chiếu vào người chúng tôi; Sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: "A Phân, em lại làm gì?"

Tôi theo tiếng nhìn lại, bị ngọn đèn chiếu chói mắt hơi hí hí mắt, thật vất vả mới nhìn rõ kỵ sĩ trên xe — ơ, có điểm nhìn quen mắt, không phải là Quan Phong sao?

"Em làm gì? Em có làm gì sao?" A Phân nghiến răng nghiến lợi.

"A, đúng rồi, cô ấy không làm gì cả, là lỗi của tôi." Tôi tiếp lời, thực áy náy xem xét chân cô ấy, cúi đầu tỉnh lại.

Quan Phong quay đầu xe máy, đứng bên người A Phân. "Em luôn không khống chế được tính tình. Còn các em, đi về trước đi, đứng ở đây làm cái gì?" Một câu sau là nói với những người liên can trong ngõ nhỏ.

Tôi lặng lẽ quay đầu, tò mò đánh giá đại danh đỉnh đỉnh đại ca học sinh. Áo khoác da bó sát người cùng quần bò, còn đeo bao tay, cưỡi loại xe máy rất nặng lại uy phong, ở thị trấn nhỏ của chúng tôi như vậy tuyệt đối không thông thường. Ừm, quả nhiên không giống bình thường, có hương vị của đại ca.

"Quan ca, em không phải......" A Phân biện giải nhưng vì Quan Phong quay đầu đi mà tạm dừng, theo ánh mắt hắn nhìn qua, tôi cũng quay đầu nhìn trên đường.

Chúng tôi nhìn thấy, dắt xe đạp mà đến là Trần Kì cùng...... Trình Định Doãn.

Di? Tôi cả kinh.

Bọn họ đến gần, ánh mắt dừng ở trên người tôi. Trần Kì giật mình kêu lên:"A Tinh?! Cậu sao ở nơi này?"

Hi! Ta từ dưới đất đứng lên, lộ vẻ tươi cười hướng bọn họ vẫy tay chào hỏi. Có một chút bối rối, không nghĩ tới ở nơi này lại có thể nhìn thấy anh. Trình Định Doãn xuống xe, đi đến bên người tôi "Làm sao vậy?"

"A, không có việc gì, không có việc gì!" Khoảng cách của anh gần quá, tim tôi đập nhanh gấp đôi, ở trước mặt anh tật xấu lại tái phát, "Chỉ là em vừa mới...... Cái kia, xe...... Băng từ......" Vung tay múa chân mãi mà không sao giải thích được, Trình Định Doãn đột nhiên lại vươn tay kéo cánh tay của tôi! Trái tim của tôi giống như muốn nhảy ra ngoài, chỉ ngây ngốc nhìn anh không thể phản ứng.

"Không có việc gì chứ?" Anh lôi tôi ra bóng ối, ghé vào dưới đèn đường mà nhìn quét qua toàn thân tôi.

"Không có việc gì a! Em rất tốt!" Chẳng qua là vui vẻ đến sắp choáng váng thôi.

Anh lại đánh giá mặt của tôi 1 chút, nhíu mày quay đầu nhìn về phía Quan Phong bên kia. "Là chuyện gì xảy ra?"

"Quan ca, đàn em của anh?" Trần Kì khóa xe xong, lấy một chân chống đỡ, hướng đám người A Phân dương dương tự đắc xoa cằm.

Bỗng dưng cảm thấy không khí có điểm ngột ngạt, ta từ trong mê say hoàn hồn, nhìn qua nhìn lại mọi người, di, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ bọn họ cho rằng A Phân khi dễ tôi?! Tôi sợ tới mức nhanh chóng xua tay."Không phải! Vừa rồi là tôi không đúng, người bị thương là cô ấy."

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Quan Phong hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm tôi.

Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, tôi cúi thấp đầu, "Thực xin lỗi, xe đạp của tôi ngã trúng chân cô ấy...... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý......"

Lại "Phanh" vang lớn –A Phân lại một cước đá vào thùng rác, cắt ngang lời sám hối của tôi."Đã nói ta không làm cái gì!" Rống xong, cô ấy thô lỗ đẩy tôi đang chặn đường ra, hầm hầm bước đi.

Thân hình tôi nghiêng ngã, được Trình Định Doãn đỡ lấy. Chép miệng, tôi áy náy nhìn bóng lưng bi thương của cô ấy– chân của cô ấy vừa mới bị thương nha, lại dùng sức như vậy...... Nhất định rất đau...... Thật sự là rất xin lỗi.

Hiện trường mọi người không nhúc nhích, sau đó Trình Định Doãn xoay người giúp tôi nâng xe dậy, kiểm bao thư bỏ vào giỏ."Em phải về nhà đúng không? Anh đưa em về,"

"Di, không cần, nhà của em ngay bên kia."

"Đi thôi." Anh không nghe tôi, đem xe đưa cho tôi, xoay người đẩy xe mình chờ tôi.

Tôi ngẩn người, thì ra người tao nhã trứ danh như anh cũng có mặt bá đạo. Đem băng từ bỏ vào giỏ xe, đỡ xe rồi cùng Trần Kì nói tạm biệt.

Trần Kì cười gật gật đầu, sau đó nói với Quan Phong: "Quan ca, chúng ta đi trước đi. Không thấy anh cha anh vừa phát hỏa."

Ách? Bọn họ nguyên bản muốn đi đâu? Tôi tò mò muốn chết, lại không dám tùy tiện hỏi, thấy Trình Định Doãn đã lên xe đi trước, nhanh chóng đuổi theo xe anh.

Chuyển tới góc đường, tốc độ xe anh chậm lại, cùng tôi sóng vai mà đi. "Sao trễ như vậy?"

"Hôm nay ở lại họp, ra báo tường, em còn thu thập mọi thứ cùng làm vệ sinh...... Đã đến nhà em, nơi này." Ai, nhà của tôi cách trường học thật sự quá gần, đi khoảng mười mấy phút.

"Như vậy...... Tạm biệt." Anh ngừng xe.

"Di?" Ta không dự đoán được anh nói dừng là dừng, nhất thời ngừng không được xe, xe theo quán tính chạy đến cửa nhà, nhảy xuống xe quay đầu, "Tạm biệt! Cám ơn anh đưa em về." Ai, sao đi vội vã như vậy, không nói thêm vài câu?

Anh gật gật đầu, quay đầu xe lại, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ. Còn mình tôi đứng ở cửa nhà ngây người hồi lâu.

※-※-※

Hai ngày sau trở lại trường, tình thế hỗn loạn làm cho tôi không hiểu.

Đầu tiên là không ít người ở chung quanh tham đầu tham não, đi ở trên đường sẽ có không biết bao nhiêu người gọi tôi: "Này! Cô chính là Hà Tinh sao?"

Vài ngày sau, tôi rốt cục hiểu được nguyên nhân. Nghe nói, Quan Phong từng hướng người bên ngoài "hỏi qua tôi", vì thế các loại suy đoán đều được lấy ra khỏi lồng hấp (đem ra). Đại ca anh minh thần võ của trường M đối với tiểu nữ sinh không có tiếng tăm gì của trung học P dị thường chú ý khiến cho oanh động chưa từng có — đây là cách nói của Lý Phái Nhã. Cô ấy cùng Liêu Hương Hương mỗi lần nhìn thấy tôi đều thực hưng phấn, mở to hai mắt chờ mong kịch tình phấn khích xảy ra, càng không ngừng tra hô muốn tôi đem mọi chuyện kể rõ ràng.

Sự thật cụ thể là thế nào tôi không rõ ràng lắm, bất quá tuần này thật sự là có gặp qua Quan Phong một lần, trên đường đến trường, hắn nhìn chằm chằm tôi đi qua, ánh mắt có chút quỷ dị, làm cho tâm của tôi lo sợ bất an đã lâu. Sau ngày đó nhân sĩ không biết tên ở chung quanh lại tăng thêm gấp đôi, tôi xem như đã biết thêm thế nào là sức ảnh hưởng của thần tượng đại ca lãnh tụ.

Lớp trưởng A Ngọc suy nghĩ cũng đáp sai tuyến, liều mạng thuyết phục tôi gia nhập đoàn ủy làm cán sự, tôi không biết trường học khác như thế nào, dù sao trường học chúng tôi học sinh sẽ không có tác dụng cơ cấu, quyền lực chân chính là trong tay đoàn ủy, tương ứng trách nhiệm cũng đều từ đoàn ủy mà ra, cái gọi là cán sự, cũng chính là cu li chuyên cung đánh tạp, cho nên tôi trốn còn e không kịp.

Ngoài ra, trên đường tan học về nhà còn từng ngẫu ngộ [ hẳn là ngẫu ngộ đi?] (ngẫu nhiên gặp mặt) cô gái gọi là A Phân kia, cô ấy ỷ ở ngoài trường học, âm trầm trừng mắt với tôi, sau đó hất mặt đi, đối với lời xin lỗi tươi cười của tôi làm như không thấy. Đương nhiên, cũng có người vẫn bình thường. Trần Kì vẫn như cũ bộ dáng đi tố tôi, Trương Tuệ Na lại bất động như núi. Ngày đó, trên đường đi học gặp qua Trình Định Doãn hai lần, hơi hơi – cười, thản nhiên tiếp đón, sau đó đi ngang mặt mà qua, lại có thể làm cho tôi cao hứng nửa ngày. Đêm đó, anh hộ tống tôi về nhà, tôi phá lệ dụng tâm viết vào nhật kí, đồng thời cũng khắc chế thường xuyên kìm lòng không được ngây ngô cười cùng miên man bất định.

Ngày qua mọi việc cuồn cuộn kéo tới, hơn nữa vài môn học bước vào kiểm tra, tôi có điểm không thở nổi.